Chúng ta chỉ là hảo bằng hữu?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Phác Trí Nghiên lại đến trường tiểu học phố P dạy bọn trẻ học võ. Trí Nghiên khi dạy xong, cô có đi ngang qua phòng dạy đàn Violon nghe thấy tiếng đàn du dương khiến Trí Nghiên nghe xong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái, dễ chịu

Dừng chân ở lại căn phòng đó nhìn Thiện Anh qua kính cửa, Trí Nghiên trong vô thức khẽ cong môi cười 

Những đứa trẻ tinh mắt nhìn ra cửa liền thấy Trí Nghiên, lập tức gọi cô

"Các bạn à là Cô giáo Trí Nghiên dạy võ của chúng ta"

Khi Thiện Anh trông thấy mọi ánh mắt của bọn trẻ đều hướng ra cửa, Thiện Anh dừng việc gảy đàn mà nhìn theo. Chị trông thấy Trí Nghiên, không biết vì lý do gì lòng chị lại trở nên bình yên khó tả, lại bắt gặp nụ cười của Trí Nghiên đang trao cho chị, trái tim của chị ấy bây giờ lại vì vậy mềm nhũn

Trí Nghiên gõ gõ vào tấm kính có ý muốn đi vào bên trong, Thiện Anh hiểu, gật đầu một cái ra hiệu cho Trí Nghiên đi vào

Cô chỉ vừa bước vào, bọn trẻ liền hô vang gọi "cô giáo Trí Nghiên"

Trí Nghiên và Thiện Anh trao ánh mắt ôn nhu cho nhau xong rồi nhìn xuống phía bọn trẻ

"Cô chào các em, các em học có ngoan không? Có nghe lời cô giáo Thiện Anh không?"

"Rất ngoan ạ!" Bọn trẻ đồng thanh

Thiện Anh cười, lên tiếng hỏi Trí Nghiên

"Trí Nghiên, em chưa về nhà sao?"

"Em cũng định sẽ về nhà, nhưng mà vô tình đi ngang qua đây nghe được tiếng đàn của một ai đó vô cùng êm tai cho nên muốn ghé vào nhìn người đó một chút cũng lại muốn nghe người đó đàn một chút a"

"Nếu vậy thì cô giáo Trí Nghiên có thể tự tìm chỗ ngồi giúp tôi được hay không bởi vì tôi còn phải dạy bọn trẻ học"

"Được rồi, được rồi. Cô giáo Trí Nghiên chỉ ghé qua đây một chút rồi lại có công việc phải đi rồi. Có lẽ không thể thưởng thức âm nhạc của Thiện Anh tỷ tỷ"

Cuộc nói chuyện giữa Thiện Anh và Trí Nghiên đang diễn ra thì có một giọng nói lanh lợi của một đứa trẻ nào đó vang lên

"Cô Trí Nghiên và cô Thiện Anh có phải đã thích nhau không? Em có từng thấy chị gái của mình ở nhà thường hay xem phim tình cảm giữa nữ nhân với nhau, họ nhìn nhau rất giống như cô Thiện Anh và cô Trí Nghiên vậy"

Khi đứa trẻ này dứt lời, mặt của Trí Nghiên và Thiện Anh đồng thời ửng đỏ. Lúc này lại có một đứa trẻ khác lại lên tiếng

"Bạn nói gì vậy chứ, mình chỉ thấy nữ nhân và nam nhân mới yêu nhau thôi. Có phải vì bạn thấy cô Trí Nghiên có vẻ đẹp giống như một nam nhân nên nghĩ rằng hai cô giáo ấy yêu nhau hay không?"

"Bạn thật là lạc hậu, bây giờ mình thấy có rất nhiều nữ nhân họ yêu nhau. Nếu như hai cô giáo của chúng ta yêu nhau thì cũng đâu có gì là lạ, mình còn thấy họ rất đẹp đôi nữa a"

Những đứa trẻ này rõ ràng chỉ mới thuộc cấp bậc tiểu học, ấy thế mà lại biết nhiều chuyện về tình yêu lại còn rành mạch về tình yêu đồng giới giữa nữ nhân với nhau. Trí Nghiên cùng Thiện Anh bấy lâu che giấu tình cảm đối phương, bây giờ lại bị bọn trẻ vạch trần như vậy, rốt cuộc là phải đối diện thế nào

Thiện Anh ngượng đỏ mặt, ấp úng lên tiếng đáp

"Các em, chúng ta tiếp tục học đàn thôi. Những việc này không được nói lung tung có biết không? Cô và cô giáo Trí Nghiên chỉ là hảo bằng hữu"

Trí Nghiên nghe được lời nói của Thiện Anh, cô lại có một chút buồn len lỏi ở trong lòng. Nụ cười cũng dần khép lại đi

"Chị Thiện Anh, em phải đi công việc rồi, khi nào có thể, em sẽ đến đón chị đi dạo. Có được không?"

"Ừm"

Thiện Anh quan sát thái độ của Trí Nghiên, chị cũng cảm nhận được Trí Nghiên đang buồn vì lời nói của chị nhưng chị ấy lại không dám đối mặt bởi xã hội này và gia đình Thiện Anh lại còn quá định kiến

"Chị Thiện Anh, tạm biệt"

"Tạm biệt"

Trí Nghiên quay xuống vẫy tay mỉm cười chào bọn trẻ rồi rời đi một mạch. Thiện Anh nhìn theo bóng lưng của Trí Nghiên, chua xót bủa vây cả cõi lòng

Phác Trí Nghiên trên đường về nhà trong đầu toàn nghĩ về Thiện Anh. Lê bước vào phòng tắm, Trí Nghiên nhìn mình ở trong gương cô liền thở dài một cái. Cúi xuống rửa mặt, nhưng bây giờ bên tai cô lại vang lên giọng ai đó đang gọi tên cô

"Trí Nghiên"

Trí Nghiên lập tức ngước mặt lên thì lại thấy hình ảnh của Thiện Anh ở trong gương mờ mờ ảo ảo. Phác Trí Nghiên nhắm mắt thật chặt rồi mở ra thì không còn thấy nữa. Thở dài một tiếng, bước ra ngoài

Trí Nghiên tự nói với chính mình

"Có lẽ mình đã yêu chị ấy nên cứ nghĩ mãi về chị ấy không thôi"

Mệt mỏi nằm lại xuống giường, Phác Trí Nghiên lại nhắm mắt ngủ thiếp đi. Vì quá mệt nên Trí Nghiên ngủ rất sâu đến đi vào giấc mơ

Trong giấc mơ, Phác Trí Nghiên thấy cô đang đi lạc vào một nơi nào đó xung quanh chỉ toàn là mây khói trắng xoá, không có hướng

Bây giờ lại còn có giọng nói vang vọng bên tai Trí Nghiên hệt như cô đã từng nghe mấy hôm nay

"Trí Nghiên"

Phác Trí Nghiên xoay mọi hướng để tìm người đó nhưng chỉ toàn là nghe được giọng nói mà thôi

"Là ai? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra"

"Trí Nghiên tôi nhớ em"

"Cô là ai?"

Một lúc sau đó, trước mắt Trí Nghiên có một ánh sáng nào đó thật chói đang rọi vào mắt của cô. Khi ánh sáng đó dần vụt tắt thì bất ngờ có một người nữ nhân nào đó đang tiến về phía Trí Nghiên

Phác Trí Nghiên tròn mắt không dám tin khi người đó đang mặc y phục thời xưa lại còn có gương mặt giống Thiện Anh đến khó tả, mà cũng không phải, nói đúng hơn dường như là một người vậy

"Chị Thiện Anh"

"Tôi chờ em đã vạn năm, rốt cuộc tôi cũng gặp lại em. Phác Trí Nghiên"

"Chị Thiện Anh chị đang nói gì vậy?"

"Tôi là Phác Hiếu Mẫn"

Nói đến đây, hình bóng ấy bỗng nhiên biến mất. Phác Trí Nghiên đồng thời bật ngồi dậy, người Trí Nghiên ướt đẫm như tắm, trán cũng đổ mồ hôi rất nhiều, tim thì lại đập rất nhanh, rất khó thở

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Rốt cuộc là thế nào đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net