Thế gian này không có cái gọi là hoàn hảo!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hãy để khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau được vui vẻ một chút, xin đừng nghĩ về sau này có còn ở bên cạnh nhau nữa hay không, hãy cứ nghĩ rằng hiện tại chúng ta có nhau thôi..."
_____
Sau khi chìm đắm trong những nụ hôn, cuối cùng Hiếu Mẫn đã mệt mỏi mà nằm trên người Phác Trí Nghiên say giấc

Phác Trí Nghiên nhìn nàng đang ngủ say, đôi mắt của cô lúc này long lanh vì giọt nước ấm nóng trong đáy mắt đang dần tuôn ra, bàn tay Trí Nghiên vén lấy sợi tóc trên gương mặt nàng, tiếng lòng cô đang tự nói với chính cô

"Em rốt cuộc phải làm thế nào mới gọi là chu toàn nhất đây..."

Vừa nói, Phác Trí Nghiên vừa siết chặt Hiếu Mẫn nhiều hơn, nước mắt của cô đã thật sự lăn xuống

Hiếu Mẫn kể từ ngày chế ngự thân xác của Thiện Anh, nàng luôn kề cận bên Trí Nghiên không rời khỏi. Tố Nghiên cũng không có cách nào để nói với Trí Nghiên rằng người ở bên cạnh cô hiện tại không phải là Thiện Anh

Trí Nghiên mỗi ngày đều đưa nàng đến những nơi mới mẻ, cũng dịu dàng đối với nàng khiến cho Hiếu Mẫn có đôi chút hạnh phúc cùng cảm động

Dù có là vạn năm trước, nàng cũng chưa cùng Trí Nghiên an nhiên như hiện tại. Đắm chìm trong những niềm vui, nàng cũng không còn nhớ đến việc phải làm cho người đời không hạnh phúc nữa, nàng chỉ muốn ở bên người mà nàng yêu thật yên bình không lo nghĩ

Chiều hoàng hôn ở một bãi biển, Hiếu Mẫn nàng đang ngồi trọn trong lòng Trí Nghiên, Phác Trí Nghiên thì ở phía sau ôm lấy nàng. Hiếu Mẫn chủ động đan tay Trí Nghiên, ngước lên nhìn kỹ gương mặt của người nàng yêu, cong nhẹ bờ môi cười với cô vô cùng dịu dàng, cảnh hoàng hôn ở đây vô tình điểm tô thêm vào nhan sắc của nàng khiến cho lòng Phác Trí Nghiên được một trận dao động

Một người bên ngoài xinh đẹp bên trong tâm hồn cũng phải thật hạnh phúc mới tô vẽ được hết thảy nét đẹp của họ, hiện tại thân xác của Thiện Anh nhưng bên trong tâm hồn lại là Phác Hiếu Mẫn. Mọi điều đẹp đẽ hiện tại, đều có sự kết hợp giữa linh hồn và thể xác của nàng và cả Thiện Anh, phải, linh hồn của Hiếu Mẫn bây giờ chính là đang rất hạnh phúc vì có Trí Nghiên

"Chị..."

Phác Trí Nghiên nét mặt bây giờ lại hoá thành nghiêm túc nhưng ánh mắt gửi trao cho nàng vẫn là yêu thương vô tận

"Có chuyện gì sao?"

"Chúng ta...có thể ở bên cạnh nhau được bao nhiêu thời gian nữa?"

Bàn tay Hiếu Mẫn nắm chặt tay Trí Nghiên hơn khi nghe được câu hỏi này của cô, trái tim nàng hiện tại như là bị muôn vàn cây kim nhỏ bé châm vào, cảm giác đau đớn len lỏi trong tim nhưng Hiếu Mẫn vẫn gắng gượng không để Trí Nghiên biết. Nàng cố che giấu nhưng có lẽ Phác Trí Nghiên đều cảm nhận được mọi thứ

"Tôi cũng không dám phỏng đoán!"

"Nếu như có một ngày..."

Trí Nghiên đang muốn nói ra điều gì đó nhưng lại bị bàn tay của nàng ngăn đôi môi lại có ý muốn cô không được nói những điều này nữa

Hiếu Mẫn nhìn Trí Nghiên, đôi mắt của nàng dường như là muốn khóc, muốn vỡ oà mọi thứ. Hiếu Mẫn, nàng ấy làm sao có thể chịu được nỗi đau rời xa Trí Nghiên một lần nữa đây...

"Hãy để khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau được vui vẻ một chút, xin đừng nghĩ về sau này có còn ở bên cạnh nhau nữa hay không, hãy cứ nghĩ rằng hiện tại chúng ta có nhau thôi..."

Phác Trí Nghiên lặng im không đáp, đau lòng nhìn nàng. Hiếu Mẫn bất ngờ kéo Trí Nghiên kề sát nàng hơn, kết quả là hôn lấy Trí Nghiên mãnh liệt

Có một chút ánh sáng dịu nhẹ của hoàng hôn, cơn gió mát của biển, Hiếu Mẫn cùng Trí Nghiên có khoảnh khắc yên bình với nhau, tạm gạt đi những điều không tươi đẹp

*******
"Sư phụ, vì sao chúng ta lại không thể yêu?"

"Vì chúng ta không giống người ở chốn hồng trần, chúng ta tu luyện rất nhiều năm mới có thể đạt đến cảnh giới cao nhất, một vị thần tiên nhất định không được vấy bụi trần vì khi ấy mọi việc tu hành lâu năm sẽ trong một khắc mà xoá bỏ tất thảy"

——-

"Tiểu Nghiên, con chỉ còn một bậc thử thách nữa sẽ đạt đến cảnh giới tu hành cuối cùng. Con đã sẵn sàng chưa?"

"Đệ tử đã sẵn sàng, thưa sư phụ"

"Con sẽ được hoá một kiếp người, lúc đó tâm trí của con hoàn toàn sạch sẽ như một trang giấy trắng, sẽ trải qua tất cả những hỉ nộ ái ố của nhân gian, nếu khi con trở về lại chốn này mà gạt bỏ được tất thảy những điều đó, con sẽ đạt đến một tầm cao mới"

"Sư phụ, Trí Nghiên đã rõ, Trí Nghiên nhất định sẽ vượt qua được thử thách lần này"

———-
"Tiểu Nghiên, đã vạn năm rồi, ta đã cho con cơ hội để gạt bỏ ái tình của nhân gian, nhưng có lẽ con vẫn không thể"

"Đệ tử xin lỗi sư phụ, nhưng con không có cách nào để gạt bỏ nàng ấy ra khỏi tâm trí của mình. Con cũng không thể vượt qua được thử thách cuối cùng này. Hiện tại, con chỉ muốn gặp lại nàng ấy mà thôi. Con xin gạt bỏ sự bất tử của mình để đổi lại một đời người được ở bên cạnh nàng ấy"

"Con vì ái tình của hồng trần mà đánh đổi mọi thứ như vậy sao?"

"Có lẽ tình cảm này đối với con vô cùng sâu đậm"

"Được! Nếu con muốn ta sẽ cho con gặp lại cô ta. Con sẽ được một lần nữa hoá kiếp người. Nhưng với một điều điện"

"Sư phụ cứ nói, chỉ cần con gặp lại nàng ấy, mọi thứ con đều có thể thực hiện"

"Khi con hoá kiếp, con phải chính tay tiêu diệt một ma nữ ngàn năm. Khi con gặp được ma nữ đó thì tự khắc ta sẽ đến hỗ trợ con bắt giữ nó"

"Được, thưa sư phụ!"
*******

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net