Bẻ Gãy Quá Khứ 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[ Cho tui xin lỗi m.n nhaa tại vì bận học ba mẹ không cho cầm máy luôn nên mới bỏ mấy tháng trời như vậy. Thành thật xin lỗi mong m.n ủng hộ nữa nhé❤️]

    

         ... Chiếc xe bus lao đến... kéo thân xác Khuê đi 1 đoạn đường dài...
Giờ đây hình ảnh chuyến xe bus số 05 tông thẳng vào đầu chiếc xe máy đi ngược chiều rồi chuyển hướng tông về phía Khuê. Khuê nhìn Hương vẫn mỉm cười trong nước mắt.
* Hương! Ch phi sng tht tt hãy sng vì linh hn em đã dành cho ch *
Thân xác Khuê trượt đi, rát và xót. Chắc hẳn phải rất đau. Khuê nhắm nghiền mắt đi qua nhưng va đập. Bóng tối ập tới ngay tức khắc chẳng cần chờ đợi.

« Tuyt đi không được thay đi quá kh, tuyt đi ko được thay đi quá kh » - Lời nói của người đàn bà có đồng tử co hẹp như mắt rắn cứ tua đi tua lại trong đầu Khuê. Nhưng đã quá muộn, mọi chuyện bây giờ đối với Khuê như đã kết thúc.
Không biết thời gian đóng băng bao lâu nhưng khi tỉnh dậy Khuê thấy mình đang nằm trên mặt đường. Những bước chân nhốn nháo chèn lên nhau.
* Mình đang trên thiên đường chăng *
Khuê loạng choạng đứng dậy, không gian yên ắng tràn ngập nắng. Trong phút chốc lòng Khuê như trống rỗng. Không thể tin được những điều đang thấy ở trước mắt.
Phạm Hương lao đến đầu chiếc xe bus bị bẹp rúm. Đằng sau, chiếc xe máy nát vụn, nằm buồn bã bên chủ nhân của nó. Chủ nhân của nó là 1 cô gái có mái tóc nâu khói được uốn xoăn nhẹ. Máu chảy 1 góc đường, mọi người bắt đầu kéo đến đông nghịt.
Khuê vội nhớ lại vụ tai nạn luac trước. Ngoài Hương ra thì chẳng còn nạn nhân nào cả! Cô hốt hoảng nhìn về phía Phạm Hương, mồ hôi từ 2 lòng bàn tay tuôn ra ướt nhẹp.
Phía trước Khuê... chính là..KHUÊ, người ướt máu, khuôn mặt xướt xát.
Mặc cho Phạm Hương gọi tên và ôm vào lòng. Khuê.. à không " cô gái ấy" cứ hét lên và đẩy Hương ra 1 cách kiên quyết, khó chịu, lạnh lùng.
" Cô là ai? Tôi không biết? Cô tránh ra điiiiiii.... Đồ thần kinh."

Khuê bắt đầu khóc oà lên, chạy về phía Hương. Tay Khuê cứ trượt qua người chị và không thể làm gì được, không thể nâm giữ 1 thứ gì.
Khuê giờ chỉ là ảo ảnh?
" Phạm Hương!"- Khuê hét lên.
Nhưng Hương cứ lao đến bên thân xác kia, mặc cho "cô ấy" quát mắng và từ chối. Khuôn mặt sợ hãi và hốt hoảng của Hương khiến Khuê càng hoảng loạn.
Khuê quỳ gục xuống đường. Xung quanh, mọi người kéo đến ngày càng đông. Chiếc xe máy nát vụn nằm chỏng chơ bên xác cô gái tóc nâu.
Phạm Hương và thân xác Lan Khuê vẫn cố nói chuyện, giải thích và giằng co.
Mắt Khuê bắt đầu nhoà đi.

•••

Có những điều dù ta chỉ làm trong khoảnh khắc nhưng lại khiến ta đau lòng cả đời. Khuê đang làm 1 điều sai trái và đang bị trừng phạt?
Khuê đang ngồi lặng thinh trên hàng ghế góc hành làng bên trái lầu 3 dãy B của bệnh viện. Nước mắt nối nhau chảy dài trên má. Cô muốn trấn tĩnh lại xem chuyện gì đã xảy ra. Quá khứ đã qua đáng lẽ không nên đào nó lên và khoác 1 tấm áo choàng mới.
Phạm Hương đang đứng trước mặt Khuê, lo lắng và hoảng loạn. Có lẽ Hương không thể hiểu được người con gái chị yêu lại có cách cư xử kì quặc đến thế.
Thân xác cô gái tóc nâu đã được đưa vào khoa cấp cứu. Còn thân xác Khuê thì vẫn gào thét và quát tháo khi có ai chạm vào. Phạm Hương chỉ biết đứng đó nhìn và đau khổ. Chị sẽ chẳng bao giờ biết được, người con gái đứng trước mặt chị chỉ là thân xác của Khuê còn linh hồn là của cô gái tóc nâu kia.
* Phm Hương ch s không bao gi! Không bao gi biết được s tht! *
Những việc đang xảy ra như 1 bộ phim. Mà Lan Khuê là nhân vật chính. Chính diện hay phản diện? Chỉ biết vai diễn này đã lấy đi của Khuê quá nhiều nước mắt. Khuê khoac vì tuyệt vọng về 1 nỗi khát khao vô hình. Đơn giản cô chỉ muốn trái tim của người mà cô yêu thương được tiếp tục đập những nhịp đập bình thường. Những tiếng đập nhẹ nhàng mà cô ao ước được áp tai vào lòng chị để được nghe từng nhịp một.
Khuôn mặt bây giờ của Hương lúc nào cũng mặn ướt nước mắt, trái tim quặn thắt mỗi khi nhìn người mình yêu quát tháo và ruồng bỏ mình.
Như thế này sẽ tốt hơn, hay để chị yên nghỉ với số phận trong quá khứ thì tốt hơn? Khuê nhắm mắt lại không muốn nhớ lại cái ngày đó 1 lần nào nữa. Cái hình ảnh khuôn mặt chị bê bết máu nằm trong vòng tay Khuê, miệng nhoẻn cười nói không sao. Để rồi ngày hôm nay những gì thuộc về chị trên cõi đời chỉ có những bức ảnh. Những bức ảnh có cạnh sắc nhọn mà Khuê cất giữ trong hộp bao lâu nay, không dám nhìn lại dù chỉ 1 lần.
  Khuê đứng cạnh Hương vuốt nhẹ mái tóc của chị.Bàn tay cô không thể cầm lấy tay chị mà nắm thật chặt. Vai cũng chẳng đủ sức để cho chị mượn dựa vào..Cũng chẳng thể lên tiếng an ủi Hương rằng: " Không sao đâu mọi việc sẽ ổn mà". Điều duy nhất Khuê có thể làm bây giờ là khóc. Một lunh hồn chỉ biết khóc!

                         •••

Ông Trần giữ chặt thân xác của Khuê mặt cho thân xác đó giãy giụa và phản kháng. Cô gái đó khá cá tính. Nhưng cư xử hơi tiêu cực. Cái cách mà cô gái đó quát tháo ông Trần cũng như giựt miếng băng y tế ở đầu và chạy ra khỏi phòng. Phạm Hương phải cố gắng lắm mới có thể khiến cho cô gái ấy bình tĩnh và chịu ngồi yên.
Không được bao lâu thì cô ấy lại gào khóc lên ôm chầm lấy người đàn bà lớn tuổi ở cửa phòng " Mẹ ơi, con Tú mà, mẹ đưa con về nhà đi"

" Khuê! Em làm sao thế? Em nhìn chị đây này, chị là Phạm Hương, em nhìn đi!"- Phạm Hương gào lên nhưng cô gái vẫn không thèm để ý mà vẫn nhìn người đàn bà kia.

" Mẹ! Con là Tú đây mà, con không phải là con gái của họ. Con là con gái của mẹ!... Mẹ! Mẹ phải tin con! Con là con gái của mẹ! "- cô gái lại bắt đầu khóc miệng không ngừng quát tháo ông Trần và Phạm Hương.-" Chú làm ơn bỏ tôi ra được không, tôi không phải Khuê. Tôi không phải con gái chú. Còn chị! Chị bị thần kinh à, bỏ tôi raaaaa!
Ông Trần đành phải lôi cô ấy vào phòng, tiêm thuốc an thần và ép cô ấy ngủ. Phạm Hương đứng lặng bên giường bệnh. Người đàn bà thì nhìn gia đình Khuê với ánh mắt mơ hồ. Còn Khuê quay đi, giọt nước mắt vẫn lăn dài trên. má, quay đi không muốn nhìn thấy 1 thứ gì nữa.

                        •••

Khuê đi lang thang trên những con đường quen thuộc. Sáng nay trời không nắng. Nhưng chính cái màu trời âm u thế này lại khiến cô càng thêm mệt mỏi. Linh hồn cô mỏng manh trong ánh mặt trời yếu ớt, nhợt nhạt của một buổi sáng không nắng.
Khuê ráng lướt những bước chân mệt mỏi đến bến xe bus phía trước. Cô ngồi xuống, dựa người vào bảng quảng cáo đằng sau lưng. Nước mắt lại nhạt nhoà. Hoang mang, cô độc, không có lấy một điểm tựa trong thế giới đầy những vệt màu chớp nhoáng này....
Bỗng có một chàng trai tiến đến, ánh mắt hướng về phía Khuê. Tia nhìn ấy chọc thẳng vào đôi mắt đang ướt nước của cô. Nhưng Khuê cũng chẳng mảy may quan tâm đến lắm. Nhưng chàng trai đó cứ nhìn thẳng vào nơi Khuê đang ngồi làm cô tức giận. Theo phản xạ tự nhiên, Khuê ngồi thẳng dậy, nhìn vào mặt cô ta quát vu vơ:

" Anh không thấy mình vô duyên sao?"

" Em nhìn thấy anh à "- chảng trai giật mình, phải nhìn ngó xung quanh quay đi quay lại rồi mới dám trả lời.

" Tôi đâu có bị mù!"
Đột nhiên Khuê đứng bật người dậy, nhìn thẳng vào mắt chàng trai kia. Đôi mắt ấy thật đẹp. Trong veo và hiền. Chiếc máy ảnh anh đeo trước ngực khẽ đung đưa che khuất đi dòng chữ trên chiếc áo khoác màu xanh. Anh nhìn Khuê chăm chú rồi 1 tín hiều loé sáng lên. Có cơn gió thổi ào tới làm nước mắt trên má Khuê khô đii..

"Ơ.. anh nhìn thấy tôi à?"

" Anh đâu có bị mù!"

End Chap 6❤️ mn thông cảm nhé tớ sẽ cố gắng nhiều hơnn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC