Gió mùa Đông Bấc - bình yên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống tẻ nhạt, bộn bề với công việc làm chai sạn đi xúc cảm trước những chuyển biến của lòng  người. Rồi khi cơn gió lạnh ùa về, kéo theo những cơn mưa thất thường của thời tiết, lột sạch lớp phòng bị thô kệch, rửa trôi những tàn tích đau thương của những năm tháng chưa từng một lần để ý đến bản thân, ta như được sinh ra một lần nữa. 

Linh hồn trần trụi khát khao tình yêu thương, được yêu thương? 

-------------------------------

Đã bao lâu rồi nhỉ, từ khi nào cuộc sống trở nên yên bình đến chán ngắt? Tôi chả thèm để ý nữa. Bởi lẽ thật vô nghĩa để cố trân trọng quá khứ khi thời gian đã gần hết. Phải, tôi sắp biến mất. Không phải kiểu khi tim ngừng đập, mọi cơ quan trong người dừng hoạt động để chìm vào giấc ngủ... Thật khó cho tôi quá, khó để diễn tả, khó để chấp nhận, khó để nói rằng một mảnh của tôi đã chết từ khi em ra đi. Tôi nhớ em.

Màn đêm lạnh lẽo bao chùm căn phòng nhỏ như muốn nhấn chìm mọi sự sống xuống dưới vũng lầy tăm tối. Cũng như năm nào, ánh đèn lập lòe trơ trọi bị dồn đến góc phòng chỉ vì mong muốn cuộc sống êm đềm mà cố chống chịu, tự nhủ bản thân phải tỉnh táo. 

"Cố gắng lên vì ai cũng thế mà."

Một giờ, hai giờ, rồi 3 giờ đêm, bàn chân lạnh cứng tê đến quằn quại đôi vai vì không thể cất tiếng cầu cứu. Đối mặt với những áp lực đè nặng trên vai mà không thể vùng mình trốn chạy mệt mỏi đến chừng nào. Nhưng không vì vậy mà tôi dễ dàng gục ngã, đầu hàng. Kể cả là sao mai, chẳng được một lần tỏa sáng trên bầu trời đêm mà chỉ thấp thoáng giây phút trong màn sương rồi biến mất vĩnh viễn khi bình minh vừa đến, vẫn là một ngôi sao. 

Chớp cái đã đến sáng, lại một đêm nữa không ngủ. Chịu thôi, chả có gì giành được mà không phải đánh đổi. Tạm vậy, tôi đành gấp sách, rời bàn làm việc rồi vội chui vào lớp chăn lạnh. Chưa thể ngủ ngay mà đắm chìm trong suy nghĩ liên miên rồi từ từ thiếp đi vì cơn đau nhức:

Nếu chăn có thể tự ấm thì tốt biết bao, thân nhiệt cũng không xuống thấp đến thế...
Nếu lòng mình ấm thì tốt biết bao...

Cứ mãi 'bình yên' như vậy cho đến khi đợt gió mùa Đông Bấc đầu tiên vừa đến, tôi tỉnh dậy sau cái chợp mắt chớp nhoáng, chân vẫn còn vương hơi lạnh từ đêm qua dù vẫn chưa chui ra khỏi chiếc chăn bông ấm áp. Tôi mò lấy kính trên bàn cạnh giường, nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Hôm nay cũng giống như mọi ngày thôi, chán ngắt. Đành chùm chăn lười nhác thêm một chút nữa, một chút nữa thôi...

Cạch. [tiếng mở cửa]

Hơi lạnh bên ngoài thổi vào cứa lên da mặt mỏng. Tôi vùng dậy mà chạy ra khỏi phòng, nhất thời chưa nghĩ được gì mà cứ thế băng qua làn gió lạnh buốt giá để xuống tầng 1.

Chị, em về rồi.

--------------------------------

Sources:

- Background: Painting of Sergey A. Tutunov (1925-1999) - Twilight, 1972.

- Side Image: Painting of Peter Brown - Afternoon Snow, the Lamp in the Studio 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net