Chương 1101-1110

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Page 2 of 2
Chương 1101: Niềm vui bất ngờ của Tần Thiếu Bạch.

Editor: May

Lúc Thích Cảnh Nhân ăn cơm đến một nửa, đèn trong phòng đột nhiên tắt, cô tưởng đèn trong phòng hỏng, định đi ra ngoài nhìn một chút.

Cô đưa tay sờ soạng từ trên bàn cơm, vốn định dùng di động đến chiếu sáng một chút, nhưng tìm lần cả bàn lớn cũng không tìm được điện thoại. Cô cho là rơi xuống đất, liền ngồi xổm xuống tìm kiếm, nhưng giống như không tìm được điện thoại.

Cô rõ ràng nhớ mình khi gọi cơm để điện thoại ở bên cạnh hộp khăn giấy rút, hơn nữa sau khi để xuống liền không chơi nữa, theo lý thuyết xê dịch vị trí chỉ có thể là rớt xuống đất, tại sao lại không thấy rồi?

Thích Cảnh Nhân ngồi trở lại vị trí một lần nữa, tỉnh táo lại, cảm giác đây là một trận mất điện cố ý. Bởi vì bình thường loại nhà hàng năm sao này đều rất đầy đủ thiết bị, máy phát điện càng là đồ quan trọng không thể thiếu.

Cho nên vốn không thể mất điện!

Hơn nữa quan trọng nhất chính là nhà hàng đột ngột mất điện, lại có thể không có nhân viên phục vụ đến giải thích tình huống và trấn an cảm xúc khách hàng, đây thật là quỷ dị không thôi.

Còn có chính là .... Lúc cô đến trong nhà hàng có không ít khách hàng đang dùng cơm, nhưng hiện tại dù cho bị cúp điện cũng không có ai phát ra qua một chút âm thanh, nói cách khác, trong nhà hàng ngoại trừ cô đã không còn người khác, hiển nhiên là có người đã đánh tiếng qua trước đó rồi.

"Đông...."

Chính ngay lúc này, đồng hồ báo thức ở tầng cao nhất đối diện gõ vang, suốt chín lần.

Đã chín giờ rồi.

Bên trong phòng bao tối đen, không thấy được một tia sáng, nhưng Thích Cảnh Nhân ngược lại không có một chút sợ hãi, dù cho đặt mình ở trong hoàn cảnh bóng đêm vô biên như vậy.

Tựa như lúc pha chế rượu ở Ciaos, đối mặt đủ loại khách mời cô đều có thể điềm nhiên đối phó, chửi nhau, đánh nhau, hạ bút thành văn, cho tới bây giờ cũng không có thứ gì khiến cô sợ.

Đúng lúc đó, cửa phòng bao truyền đến từng trận tiếng động, nếu như không phải năng lực nhìn thấu của Thích Cảnh Nhân mạnh mẽ, có lẽ cô cũng không phát hiện được những  động thái bất thường này. Cô thoáng nhíu mày, quay đầu nhìn về phía nơi cửa phòng.

Bởi vì trong phòng quá tối, cô cũng không thấy được bất kỳ vật gì. Nhưng bình thường con người ở dưới tình huống không nhìn thấy gì, thính giác hoặc khứu giác sẽ trở nên nhanh nhạy.

Thích Cảnh Nhân thuộc về người phía trước, chỉ dựa vào nghe để phán đoán cô biết trong phòng có một người vào, bước chân người tới vững vàng, đi mỗimột bước đều đặc biệt cẩn thận, có lẽ không muốn để cho cô phát giác được sự hiện hữu của anh.

Đáng tiếc Thích Cảnh Nhân đã phát giác được anh, hơn nữa còn từ tiếng bước chân của anh mà phân biệt được thân phận.

Cô không có lập tức vạch trần thân phận của người đến, mà là tiếp tục giữ yên lặng, người nọ không biết trong phòng làm cái gì, sờ soạng đi một vòng, dừng thời gian dài nhất đến trước mặt bàn ăn. Nghe tiếng động, có lẽ là ở trên bàn cơm đặt cái gì đó.

Thích Cảnh Nhân ung dung thản nhiên vươn tay ra, sờ một chút thứ vừa đặt ở trên bàn thức ăn, là đèn cầy.

Thích Cảnh Nhân lần nữa thu tay trở về, cũng là vào lúc cô vừa thu hồi tay, trước mặt đột nhiên sáng lên một ngọn lửa nhỏ, sau đó mấy cây nến trên bàn cơm lần lượt được đốt lên.

Theo đèn cầy cháy lên, một mảnh tối đen ban đầu, dần dần, ánh nến lắp đầy cả căn phòng, hoàn cảnh vốn tăm tối bắt đầu sáng lên.

Chỉ là, rõ ràng ánh nến là màu trắng, nhưng lại bị một tầng màu xanh tràn đầy trên mặt đất nhuộm thành ánh sáng màu xanh, chợt lóe chớp tắt chiếu vào trên người Thích Cảnh Nhân, tăng cho cô thêm mấy phần cảm giác thần bí.

Tần Thiếu Bạch liền đứng ở đối diện với cô, hai tay chống ở trên bàn cơm nhìn cô, miệng anh chứa nụ cười nhạt, hình dáng khuôn mặt tuấn tú rõ ràng cũng bị tia sáng màu xanh nhạt làm nổi bật càng thêm chói mắt.

Chương 1102: Muốn ăn bò bít tết của anh cắt, phải đáp ứng làm người phụ nữ của anh trước

Editor: May

Chính ngay lúc này, có bong bóng màu xanh bay vào từ ngoài cửa, một cái tiếp một cái.

Trên đất phủ kín cánh hoa màu xanh mê hoặc lòng người, trên đỉnh nhà bay đầy bong bóng cùng màu, mà phong cách cả phòng bao đều là màu xanh, cộng thêm ánh nến tô điểm, tạo thành cảm giác lãng mạn.

Sau khi thả toàn bộ bong bóng vào gian phòng, Tống Trí Kha liếc mắt nhìn vào bên trong, nhìn thấy Tần Thiếu Bạch đang đối mặt với Thích Cảnh Nhân, hơn nữa ánh mắt hai người đều rất nóng rực, cảm thấy có hi vọng, vì vậy cũng không chào hỏi với Tần Thiếu Bạch tiếng nào liền rời đi.

"Thích không."

Tần Thiếu Bạch vẫn duy trì động tác vừa rồi, tay chống đỡ ở trên bàn cơm, không che giấu nhìn chằm chằm Thích Cảnh Nhân.

Ánh mắt của anh rất nhu hòa, mà loại nhu hòa dường như chỉ nhằm vào Thích Cảnh Nhân, bởi vì anh chỉ biểu hiện ra vẻ ôn nhu ở trước mặt cô, anh đối với bất kỳ người nào cũng là từ chối cho ý kiến như vậy.

Anh trời sinh tính tình tùy ý, làm việc phóng đãng ngang tàng phóng túng. Chuyện anh không thích làm thì không ai có thể cưỡng ép anh, chuyện anh thích làm thì không ai có thể ngăn cản anh. Tựa như trước đây anh ngày ngày canh giữ ở bên cạnh Thích Cảnh Nhân, cho dù là giúp cô pha chế rượu cả đêm, cho dù hai điện thoại di động của mình bị cô chơi trò chơi đến tự động tắt máy mà dẫn đến khách hàng không tìm được anh, anh cũng đồng ý dùng cách này sủng ái cô.

"Cũng không tồi." Thích Cảnh Nhân nói xong, bưng ly rượu lên uống một hớp nhỏ rượu đỏ, sau đó hỏi anh, "Anh biết em thích màu xanh sao."

"Biết." Tần Thiếu Bạch nhìn cô chăm chú, "Tất cả thói quen sinh hoạt của em, anh đều biết."

"Em mới không tin." Cô nói.

"Tại sao không tin?" Tần Thiếu Bạch nghiêng người bưng bò bít tết hình tim đặt ở trước mặt cô qua, vừa cắt thành khối nhỏ cho cô, vừa nói: "Là em cảm thấy anh đối với em không đủ để bụng, hay là nói em hoài nghi năng lực của anh."

"Hai thứ đều có đi." Thích Cảnh Nhân thả ly rượu đỏ xuống, nâng cằm lên nhìn anh cắt bò bít tết hết sức chuyên chú, trên mặt cô mang nụ cười, không sâu không cạn, vừa đủ.

"Em dám nói với anh là em không động lòng." Tần Thiếu Bạch cắt một miếng bò bít tết nhét vào trong miệng cô, nói: "Em đi Ciaos hỏi một chút, nếu có một người nói Tần Thiếu Bạch anh không quan tâm Thích Cảnh Nhân, anh sẽ để cho em sai khiến cả đời."

Thích Cảnh Nhân nhai nhóp nhép bò bít tết trong miệng, nuốt xuống rồi mới nghiêm trang nói: "Nhân duyên Tần thiếu gia tốt như vậy, lại là đối tượng ái mộ của tất cả nữ nhân viên Ciaos, một ánh mắt cũng có thể làm cho các cô mềm nhũn, ai không đứng ở phía anh."

"Nhưng anh chỉ muốn để một mình em ái mộ anh." Tần Thiếu Bạch cúi đầu tới gần cô, lúc chóp mũi muốn chạm vào môi của cô liền dừng lại, sau đó dời đến cạnh tai cô nói: "Cũng chỉ có em mới có thể khiến anh mềm nhũn."

"Em đói rồi." Thích Cảnh Nhân quay đầu tránh đi tiếp xúc khoảng cách gần của anh, liếc mắt nhìn bò bít tết đã cắt tốt bị anh đặt ở chỗ khác, ý bảo Tần Thiếu Bạch cầm lấy.

Tần Thiếu Bạch không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ nói là: "Muốn ăn bò bít tết anh cắt, phải đáp ứng làm người phụ nữ của anh trước."

"Vậy em không ăn nữa." Thích Cảnh Nhân nói.

"Nhưng vừa rồi em đã ăn, không thể đổi ý." Tần Thiếu Bạch chậm rãi giơ khóe môi lên, nụ cười tà khí làm cho người ta giận sôi, bên trong nghiền ngẫm mang theo vài phần phóng đãng ngang tàng phóng túng.

Thích Cảnh Nhân nhíu mày, nói từng câu từng chữ: "Thủ đoạn thấp kém."

"Còn ăn không?" Anh chỉ là bò bít tết.

"Ăn nha." Thích Cảnh Nhân nói: "Em cũng không tin anh còn có thể bắt buộc em làm người phụ nữ của anh."

Tần Thiếu Bạch cười, xoay người bưng bò bít tết để tới trước mặt cô, mắt mang yêu thương cưng chìu nhìn cô, "Ăn đi."

Chương 1103: Chỗ có em thì có anh, chỗ có anh thì có tình yêu.

Editor: May

Thích Cảnh Nhân dùng nĩa ăn ghim một khối bò bít tết, lúc đang muốn bỏ vào trong miệng mới phát hiện bò bít tết là trái tim có hình dạng, mà phần bò bít tết còn trong dĩa đều là hình trái tim, là Tần Thiếu Bạch vừa mới cắt đi.

"Không phải đói rồi sao." Tần Thiếu Bạch giương môi cười khẽ, trong mắt mang theo tràn đầy yêu thương cưng chìu: "Mau ăn."

"Tần Thiếu Bạch, chiêu này là kỹ năng tán gái của anh đi." Thích Cảnh Nhân đưa nĩa ăn tới bên miệng anh, nói: "Anh ăn trước."

"Được." Tần Thiếu Bạch sảng khoái cắn xuống bò bít tết trên nĩa ăn, nhai nhóp nhép vài cái liền nuốt xuống, anh nhìn Thích Cảnh Nhân, khóe môi vẽ ra một nụ cười tà lộ liễu: "Chúng ta đây là lần thứ hai hôn môi rồi."

Thích Cảnh Nhân hiểu ý tứ của anh, trước đó khi cô gọi anh cô phái người tới đón cô về phủ tổng thống, lúc ấy Tần Thiếu Bạch đang hút thuốc lá, cô cầm thuốc từ trên tay anh qua hút một hơi. Tính ra, một người trong lúc biết được có thể sẽ dính đến phải nước miếng của người khác nhưng lại không kiêng dè chạm vào, hẳn nên gọi là hôn môi. Cho nên lần kia, là lần đầu tiên.

Lần thứ hai cũng chính là hiện tại, chỉ là khác với lúc ấy, lần này cô là bị động, Tần Thiếu Bạch là chủ động.

Sau khi Tần Thiếu Bạch ăn bò bít tết, cầm một cái nĩa ăn khác từ bên cạnh, tự tay ghim một khối đưa đến bên miệng Thích Cảnh Nhân. Anh nghiêng nghiêng mặt nhìn cô, ánh mắt tràn đầy nhu tình dường như có thể hòa tan người ta thành nước.

Thích Cảnh Nhân và anh nhìn nhau mấy giây, đột nhiên thả nĩa ăn trong tay ra, thuận tiện lại đoạt lấy nĩa ăn trong tay Tần Thiếu Bạch, ngay tại lúc Tần Thiếu Bạch có chút không hiểu cử động của cô, cô thoáng đứng dậy ôm lấy anh.

Nụ cười trên mặt Tần Thiếu Bạch lui đi một chút, là bởi vì cử động như vậy của cô, đại khái qua năm giây, anh nhẹ nhàng đẩy cô ra, nắm bả vai của cô nhìn cô, nhìn cô thật lâu: "Thích Cảnh Nhân, em có biết mình đang làm cái gì hay không."

Thích Cảnh Nhân ngẩng đầu nhìn anh, lạnh nhạt hỏi: "Tần Thiếu Bạch, anh có còn muốn ở cùng với em không."

Nghe giống như một câu không liên quan, nhưng thật ra là một đáp lại. Lúc Tần Thiếu Bạch hậu tri hậu giác phát hiện ra, sau khi đã đối mặt với Thích Cảnh Nhân suốt nửa phút đồng hồ thì anh mới phản ứng kịp.

"Em đáp ứng ở cùng với anh rồi ư?" Tay anh nắm chặt bả vai Thích Cảnh Nhân, kích động đến hai tay có chút phát run.

"Chỉ số thông minh của anh cao như vậy, không biết tự mình hiểu à." Thích Cảnh Nhân nói.

Vừa dứt lời, cô liền bị Tần Thiếu Bạch một phát ôm vào trong ngực, anh ôm chặt lấy cô, như là muốn dụi cô vào trong xương cốt, để cô hóa thành cốt nhục của anh, cũng đã không thể tách ra với anh.

Được anh ôm, Thích Cảnh Nhân cười, cũng vào giờ khắc này cô mới phát hiện, đây mới chính là tình yêu cô truy tìm.

"Thích Cảnh Nhân, em là của anh rồi."

Tần Thiếu Bạch nhỏ giọng nói ở bên tai cô, giọng nói của anh có chút khàn khàn, lại  dồi dào từ tính, trêu chọc lòng của người ta giống như thường ngày.

"Có phải của anh hay không, còn phải xem biểu hiện của anh." Thích Cảnh Nhân nói: "Anh biểu hiện không tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị em đá ra ngoài cuộc."

"Không có khả năng này." Tần Thiếu Bạch càng dùng sức ôm chặt cô, tựa cằm ở trên vai của cô, nói: "Biết thuốc cao bôi trên da chó là cái gì không, chính là một loại sẽ luôn luôn dính chặt em không buông."

Thích Cảnh Nhân giật mình tỉnh ngộ, "À, thì ra anh là thứ đó."

Tần Thiếu Bạch giương môi cười, "Làm đồ của em, không có gì không tốt. Thích Cảnh Nhân em nhớ kỹ, đời này, kiếp sau, đời đời kiếp kiếp, em cũng đừng nghĩ lại rời đi tw bên cạnh anh. Từ nay về sau, chỗ có em thì có anh, chỗ có anh thì có tình yêu. Mặc kệ gặp phải bao nhiêu khó khăn, đều có anh ở bên canh em, cho nên em không phải sợ."

Chương 1104: Em lại chưa từng nói muốn đến nhà anh ở.

Editor: May

Thích Cảnh Nhân và Tần Thiếu Bạch ở cùng một chỗ, hai người rất ăn ý đều nói cho từng người bạn, Tống Trí Kha quy kết công lao Tần Thiếu Bạch theo đuổi được Thích Cảnh Nhân đến trên người mình, nói nếu như không phải anh ta ở sau lưng bày mưu tính kế, bây giờ Tần Thiếu Bạch còn đang bởi vì tình cảm bị ngăn trở mà tinh thần chán nản.

"Nhìn ở trên phương diện làm anh em của chú như vậy, tặng một căn phòng chơi bi-da để bày tỏ cảm ơn." Tần Thiếu Bạch cũng rất rộng rãi, biết bình thường ngoại trừ trò chơi sở thích lớn nhất của Tống Trí Kha là đánh bida, vì vậy liền định tặng phòng chơi bi-da cho anh.

"Chỗ nào?" Tống Trí Kha tương đối cảm thấy hứng thú chính là Tần Thiếu Bạch sẽ tặng cho anh phòng bida nào.

"Thành Tây, vừa mới một căn ở trên mảnh đất Tước vừa nắm bắt kia." Tần Thiếu Bạch nói.

"Vậy thì cảm ơn." Tống Trí Kha ngược lại cũng không khách sáo, Tần Thiếu Bạch dám tặng, anh liền dám lấy. Hơn nữa, anh ngấp nghé phòng đánh bida siêu hào hoa đó cũng đã lâu rồi, vẫn muốn mượn dùng một chút, chỉ là chưa tìm được cơ hội thích hợp mà thôi.

"Thiếu niên, tặng phòng đánh bida cho chú, nhưng lợi nhuận phải phân chia 5:5." Tần Thiếu Bạch cười lưu manh.

"Anh như vậy rất không hiền hậu." Tống Trí Kha liếc trắng hai mắt nhìn anh.

"Phúc hậu là cái gì, tôi không biết."

Tống Trí Kha ghét bỏ liếc mắt nhìn anh, sau đó chuyển tầm mắt qua trên người Thích Cảnh Nhân đang ngồi chơi game ở bên cạnh, hỏi: "Có phải tối hôm qua cô không có quản giáo anh ta, nên hôm nay anh ta mới sẽ lẳng lơ như vậy."

Thích Cảnh Nhân ngẩng đầu liếc nhìn Tống Trí Kha, ngay sau đó lại cúi đầu xuống tiếp tục chơi game, vừa chơi vừa nói: "Bây giờ tôi và anh ấy là đang giai đoạn mới yêu, giai đoạn ban đầu chỉ bao quát, cùng nhau ăn cơm, cùng đi dạo phố, cùng nói chuyện phiếm,, cùng ngắm những vì sao. Về phần mấy thứ quản giáo anh nói, không có trong phạm vi, cho nên nếu muốn quản giáo thì anh tốt nhất tự thân xuất mã. Tôi đây, cũng có thể xuất cho anh một chiêu."

"Thậm chí ngay cả nắm tay cũng chưa có...." Tống Trí Kha đồng tình nhìn Tần Thiếu Bạch, cố ý kéo âm cuối cực kỳ dài.

"Bình thường phụ nữ đều là trong miệng nói không cần, thân thể lại cực kỳ thành thực. Thích Cảnh Nhân, em dám nói ngày hôm qua em không có chủ động ôm anh sao?" Vì xoay chuyển tôn nghiêm, Tần Thiếu Bạch chỉa mũi nhọn thẳng vào Thích Cảnh Nhân.

"Chứng cớ đâu." Thích Cảnh Nhân ngẩng đầu lười biếng nhìn anh một cái, "Lấy chứng cớ ra rồi nói."

Ngày hôm qua cô thật sự chủ động ôm anh không sai, thế nhưng lúc đó chẳng qua là bị không khí lây nhiễm mà thôi, đều nói xúc động là ma quỷ, ma quỷ đã tìm tới cô, cô làm như vậy cũng bình thường.

"Chứng cớ sẽ có." Tần Thiếu Bạch nói: "Một lát nữa anh sai người ta đi nhà anh lắp camera, như vậy về sau chúng ta từng nói gì, đã làm gì, sẽ đều một mực sáng tỏ rồi."

"Em cũng chưa từng nói muốn tới nhà anh ở." Thích Cảnh Nhân nói.

"Chẳng lẽ em còn có phương án thứ hai để lựa chọn sao?" Tần Thiếu Bạch đứng dậy đi đến trước mặt cô, hai tay chống đỡ ở hai bên vai Thích Cảnh Nhân, tới gần mặt của cô, "Ngoại trừ phủ tổng thống, chỗ em có thể ở chỉ có nhà anh. Không được nói không, bởi vì anh sẽ không cho em cơ hội này. Bây giờ là em là bạn gái danh chính ngôn thuận của Tần Thiếu Bạch anh, ở nhà anh là chuyện thiên kinh địa nghĩa."

"Tại sao?" Cô hỏi.

"Bởi vì chúng ta ở cùng một chỗ, cho nên anh sẽ không lại để em một mình nữa. Thích Cảnh Nhân, anh từng nói, đường tương lai anh sẽ đi cùng em, mặc kệ gặp phải nguy hiểm gì, anh cũng sẽ là người đầu tiên ngăn ở trước mặt em."

Mỗi một chữ anh nói đều giống như nặng ngàn cân, khắc thật sâu ở trong lòng Thích Cảnh Nhân, cô tự nhận là một người phụ nữ không dễ dàng bị cảm động, nhưng trái tim của cô vẫn bởi vì những lời này của anh mà lộ vẻ xúc động.

Chương 1105: Một chút vết thương nhỏ.

Editor: May

Thích Cảnh Nhân vẫn là dọn vào trong nhà của Tần Thiếu Bạch, ngày dọn vào kia, Tô Cửu Y dậy rất sớm, sau khi gọi điện thoại cho Thi Ngạo Tước báo một tiếng muốn đi đến hỗ trợ, liền đi tới nhà Tần Thiếu Bạch.

Lúc đi mới phát hiện Tống Trí Kha và Tô Man Ngưng cũng ở đây, hai người đại khái cũng vừa đến chưa bao lâu, đang bận giúp dọn dẹp gian phòng của Thích Cảnh Nhân, Tống Trí Kha và Tần Thiếu Bạch đang điều chỉnh vị trí giường, Tô Man Ngưng ở bên cạnh chỉnh sửa lại quần áo của Thích Cảnh Nhân.

"Chị cũng tới rồi."

Tô Cửu Y vừa đến cửa ra vào căn phòng, Tô Man Ngưng liền phát hiện cô, sau khi chào hỏi một tiếng, Tô Man Ngưng thả quần áo trong tay ra đứng dậy, ra khỏi phòng kéo Tô Cửu Y sang một bên, quay đầu lại nhìn một chút, xác định không có người tới đây, cô ta mới nhỏ giọng mở miệng nói: "Ba vẫn luôn phái người tìm chị, nói nếu không có tin tức của chị nữa sẽ muốn đi báo cảnh sát, sợ sự tình nháo lớn, em liền nói việc của chị cho ông ấy biết rồi."

"Ừ, nói rồi thì thôi." Tô Cửu Y cũng không thèm để ý Tô Man Ngưng có nói việc này ra ngoài hay không, bởi vì cô cảm thấy mình ở nhà họ Thi làm nữ hầu vốn không phải là bí mật gì, biết sớm một chút và biết muộn một chút thật ra cũng không có khác nhau gì.

"Chị sẽ không trách em chứ?" Tô Man Ngưng làm bất cứ chuyện gì đều rất cẩn thận, không chỉ là lúc đang đối mặt với Tô Cửu Y, đến cả lúc Tô Man Ngưng nói chuyện với ba mẹ trong nhà cũng luôn tuân thủ quy cũ.

Ở trong ấn tượng của Tô Cửu Y, Tô Man Ngưng là một người rất ít khi nói đùa, cô ấy tựa như càng giống như một đóa hoa bách hợp xinh đẹp, trắng noãn xinh đẹp, nhưng không chịu được sự tàn phá của gió sương.

"Không biết." Tô Cửu Y nói: "Buổi chiều chị định về nhà một chuyến, đến lúc đó cùng đi."

Tô Man Ngưng cho rằng Tô Cửu Y sẽ trách cứ cô, cho nên ở trên đường tới vẫn luôn rất căng thẳng, căng thẳng đến mức trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, lúc ấy Tống Trí Kha còn tưởng rằng cô có chỗ nào không thoải mái, nói muốn đưa cô đi bệnh viện, nhưng bị cô lấy cớ từ chối cho qua.

"Được." Tô Man Ngưng gật gật đầu, còn là một bộ dáng khôn ngoan có hiểu biết.

"Đi hỗ trợ đi."

Tần Thiếu Bạch và Tống Trí Kha phụ trách việc nặng, Thích Cảnh Nhân và Tô Man Ngưng phụ trách một chút công việc thoải mái, về phần Tô Cửu Y, hôm nay tới nơi này hoàn toàn không được chen tay vào. Chỉ là cô làm cái gì, Thích Cảnh Nhân đều sẽ dùng một câu lý do "Cậu là người bị thương", đuổi cô đến bên cạnh nghỉ ngơi.

Tuy rằng Tô Cửu Y cũng phản kháng nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn dùng thất bại chấm dứt, bởi vì mặc kệ cô làm cái gì, Thích Cảnh Nhân đều sẽ xuất hiện đúng lúc, sau đó ngăn cản tất cả động tác của cô.

Không có cách nào, Tô Cửu Y đành phải thôi, dứt khoát làm chân chạy vặt, bưng trà dâng nước cho mọi người, đương nhiên còn bao gồm hỏi han ân cần, ví dụ như ai cảm thấy nóng lên, cô sẽ phi thường săn sóc mở điều hòa ra, sau đó chỉnh đến một nhiệt độ phù hợp.

"Nhóc con, làm không tệ." Thích Cảnh Nhân tán dương: "Đây mới đúng là chuyện người bị thương nên làm."

Người bị thương? Tô Man Ngưng vừa nghe được Thích Cảnh Nhân nói qua hai chữ này, vốn muốn hỏi một chút là xảy ra chuyện gì, nhưng lại cảm thấy có chút không thích hợp, vì vậy vẫn luôn nhẫn đến bây giờ.

Suy nghĩ một lúc, cô vẫn quyết định hỏi một chút là xảy ra chuyện gì, đầu tiên là nhìn Thích Cảnh Nhân, rồi mới chuyển dời tầm mắt đến trên người Tô Cửu Y, do dự mấy giây, vẫn là mở miệng hỏi: "Chị, chị bị thương sao?"

"Một chút vết thương nhỏ." Tô Cửu Y đáp: "Chính là trận tai nạn xe xảy ra trước kia, tổn thương xương sườn."

"A? Xương sườn bị thương sao?" Tô Man Ngưng hoảng sợ một chút, ngay sau đó hỏi: "Vậy giờ chị sao rồi, vết thương lành chưa? Có để lại di chứng gì không?"

Chương 1106: Cậu đùa giỡn tớ, nhưng tớ rất hưởng thụ.

Editor: May

"Không có gì, đã sắp lành rồi."

Lúc Tô Cửu Y nói chuyện, liếc nhìn Thích Cảnh Nhân, ý bảo Thích Cảnh Nhân đừng nói chuyện cô bị bắn cho Tô Man Ngưng biết.

Mặc dù chỉ là một ánh mắt, nhưng Thích Cảnh Nhân vẫn rõ ràng dụng ý của cô, cũng không nói một chữ nào về chuyện bắn súng với Tô Man Ngưng.

Một buổi sáng rất nhanh đã trôi qua, vì cảm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net