Chương 1141-1150

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1141: Tuyệt đối đừng gây ra chê cười chưa kết hôn mà có con.

Editor: May

Thích Cảnh Nhân cho rằng Bắc Mặc sẽ trả thù, kết quả nửa tháng sau liền nghe được tin tức Bắc Mặc đính hôn, nghe nói ba mẹ nhà gái không phải người trên quan trường, chỉ là người làm ăn bình thường.

Trong ngày hôm đó cô liền trở về phủ tổng thống chứng thực chuyện này với Mạc Cẩn, quả nhiên là thật, hơn nữa còn từ trong miệng Mạc Cẩn biết được, Bắc Mặc là chủ động đề xuất đồng ý đính hôn với nhà gái.

"Xem ra nó từ bỏ con rồi."

Xưa nay, Mạc Cẩn biết Bắc Mặc có tâm tư với Thích Cảnh Nhân, chỉ là ông lo lắng nhà họ Bắc sẽ nhân cơ hội làm khó dễ ông, cho nên mới vẫn luôn mắt điếc tai ngơ, giả bộ như không biết chút nào.

Tuy tổng thống như ông có thực quyền, nhưng nhiều khi vẫn còn cần cấp dưới ủng hộ, quan hệ của đại tướng quân ở trong quan trường rất rộng, một câu của anh có thể kích động rất nhiều người, để tránh cho ông ta làm loạn, cho nên Mạc Cẩn không thể không nhẫn.

Mà nguyên nhân ông vẫn luôn không chịu để cho Thích Cảnh Nhân và Thi Ngạo Tước giải trừ hôn ước, cũng là vì bảo vệ Thích Cảnh Nhân, bởi vì chỉ có kết thông gia với nhà họ Thi, nhà họ Bắc mới có chỗ cố kỵ.

"Nếu anh ta đã từ bỏ con, vậy có phải con cũng có thể tìm một người đàn ông nói yêu đương kết hôn rồi không." Thích Cảnh Nhân nói.

"Một cô gái nói lời như vậy còn ra thể thống gì." Mạc Cẩn lên tiếng trách cứ.

"Ai quy định cô gái thì không thể nói lời như vậy." Thích Cảnh Nhân chớp chớp, mở miệng nói: "Ba, trước ba từng nói, chỉ cần con cam tâm tình nguyện làm người thừa kế của ba, ba liền không can thiệp bất kỳ chuyện gì của con."

"Cam tâm tình nguyện không phải là dùng để nói như vậy, mà là dùng hành động để tỏ vẻ." Mạc Cẩn cau mày, trầm giọng nói: "Nếu như con muốn ba không can thiệp cuộc đời của con, liền chứng minh cho ba xem con có năng lực có thể chăm sóc mình, bảo vệ mình."

"Được." Thích Cảnh Nhân nói, "Ba cho con thời gian nửa năm, con có thể dùng một đồng tiền nâng đáy, trở thành phú ông trăm vạn."

"Chỉ dựa vào con." Đối với năng lực của Thích Cảnh Nhân, Mạc Cẩn vẫn có chút nghi ngờ.

"Con thì sao, ba là cảm thấy con không nuôi sống được mình, hay là cảm thấy một phụ nữ như con không làm được chuyện của đàn ông?" Thích Cảnh Nhân phản kích sắc bén.

Cô nói câu này thật ra còn có một tầng hàm nghĩa khác, là đang nhắc nhở Mạc Cẩn, nếu như muốn mang vị trí tổng thống cho cô, thì đừng nghi ngờ năng lực của cô. Nếu như nghi ngờ năng lực của cô, thì đừng để cho cô làm người thừa kế tổng thống.

"Được." Cuối cùng Mạc Cẩn vẫn đáp ứng, "Cho con nửa năm."

Thích Cảnh Nhân biết ông sẽ đáp ứng, bởi vì nhiều khi ông đối với cô nghiêm khắc, cũng là vì tốt cho cô. Ông là một người cha rất tốt, không có một chút tư tâm, tất cả chuyện ông làm, cũng là vì để người thân nhất của mình trở thành người ưu tú nhất.

"Hy vọng ba trước có thể đáp ứng con một điều kiện." Cô nói.

"Nói một chút xem." Mạc Cẩn ung dung thản nhiên nhìn cô, vẻ mặt vẫn nghiêm túc giống như vừa rồi.

"Giải trừ hôn ước của con và Thi Ngạo Tước." Hiện tại Cửu Y và Thi Ngạo Tước đã phát triển đến mức muốn bàn tính chuyện hôn nhân, nếu hôn ước còn không giải trừ, "Vị hôn thê" như cô tồn tại liền có vẻ hơi ngượng rồi.

"Được." Mạc Cẩn đáp ứng sảng khoái: "Trong ba ngày, ba sẽ sai người giải trừ hôn ước giữa con và Thi Ngạo Tước."

Thích Cảnh Nhân rất hiểu Mạc Cẩn, biết ông dễ dàng đáp ứng như vậy nhất định có điều kiện tiên quyết, vì vậy nói ra: "Điều kiện tiên quyết của ba là gì."

Mạc Cẩn nói nghiêm túc: "Điều kiện tiên quyết của ba là, con có thể quen bạn trai nói yêu thương bình thường, nhưng không cần vượt quá giới hạn, con không phải là người bình thường, cho nên phải bảo vệ tốt chính mình, tuyệt đối đừng gây ra chê cười chưa kết hôn mà có con."

Chương 1142: Mặc quần lót màu gì

Chương 1142: Mặc quần lót màu gì

Editor: May

Thích Cảnh Nhân quang minh chính đại ở cùng với Tần Thiếu Bạch, theo bọn họ, con đường phía trước nhấp nhô hay không cũng không quan trọng, quan trọng là cùng trải qua gió gió mưa mưa, cùng trôi qua thời gian.

Thích Cảnh Nhân dùng một đồng tiền đầu tư trò chơi mới nghiên cứu phát triển của Tống Trí Kha, đương nhiên, Tống Trí Kha chịu để cô đầu tư có một phần lớn nhân tố là vì Tần Thiếu Bạch, dù sao cũng là anh em, để vợ của anh em nhặt một tiện nghi cũng không có cái gì không nên.

"Trong vòng nửa năm, chú phải khiến một đồng tiền này trở thành một trăm vạn." Tần Thiếu Bạch còn đề xuất một yêu cầu có tính mấu chốt với anh.

"Tại sao anh không đi cướp đi?" Tống Trí Kha liếc mắt, đầu tư một đồng tiền lợi nhuận một trăm vạn, sao anh lại không gặp được loại chuyện tốt này.

"Cùng lắm thì tặng thêm cho chú mấy gian đánh bida nữa." Tần Thiếu Bạch cũng sảng khoái, thấy Tống Trí Kha còn là một bộ dáng "Tôi cực kỳ khó chịu", anh lại tăng thêm một điều kiện: "Sau này về già, đại gia nuôi chú."

Tống Trí Kha: "Phòng đánh bida tôi miễn cưỡng nhận, về chuyện anh phải nuôi tôi này, thôi miễn đi. Nói tôi giống như là đám mặt trắng nhỏ được người bao dưỡng."

"Là rất giống." Thi Thiên Tước đang ngồi chơi trò chơi ở bên cạnh, lặng lẽ bổ một đao.

Tống Trí Kha nghe tiếng, ném hộp thuốc lá trên tay về phía anh, kết quả Thi Thiên Tước trở tay tiếp nhận hộp thuốc lá, thuận tiện rút từ bên trong ra một điếu thuốc ngậm lên miệng, lấy bật lửa ra đốt lên.

"Cảm ơn." Anh lại ném hộp thuốc lá trả lại cho Tống Trí Kha, sau đó vừa hút thuốc vừa chơi trò chơi.

"Tôi nói, anh chừng nào thì mới có thể nghiêm chỉnh trải qua cuộc sống tìm phụ nữ đây, cả ngày như tên du côn mò mẫm lắc lư ở trước mặt tôi, chướng mắt." Tống Trí Kha nói.

"Tạm thời không suy tính." Thi Thiên Tước hồi đáp.

"Trí Kha chú chính là đừng làm khó dễ anh ta, phải biết rằng, đàn ông giống như anh ta rất ít có phụ nữ thích. Đều đã lớn, còn mặc quần lót màu đỏ." Tần Thiếu Bạch hài hước nói.

Tống Trí Kha: "...."

Thi Thiên Tước quay đầu liếc nhìn Tần Thiếu Bạch, miệng chứa nụ cười xấu xa, "Sao, anh từng xem qua?"

"Tôi không có sở thích kỳ quái đó." Tần Thiếu Bạch nhướng mày, "Anh của anh nói."

"Lại bôi đen tôi." Thi Thiên Tước hít một hơi thuốc thật sâu, nhẹ nhàng phun ra, khói mù tràn ra một chút từ khóe miệng của anh, ngay sau đó cười như không cười giơ khóe môi lên, "Chỉ là anh ấy cũng là đang bôi đen mình, bởi vì chúng tôi có sở thích giống nhau."

"Hiểu rõ." Tần Thiếu Bạch cười sảng lãng một tiếng: "Song sinh nha, thường nói đều có tâm điện cảm ứng, cho nên Tước thích mặc quần lót màu đỏ cũng bình thường."

Tống Trí Kha bỗng không nhịn được cười, hơn nữa còn rất trượng nghĩa ghi âm lại đối thoại của Tần Thiếu Bạch và Thi Thiên Tước, gửi cho Thi Ngạo Tước.

Lúc nhận được ghi âm, Thi Ngạo Tước đang cùng Tô Cửu Y ăn cơm ở trong nhà hàng, tưởng là chuyện trên phương diện làm ăn, Thi Ngạo Tước mở ghi âm ra ngay trước mặt Tô Cửu Y.

Kết quả ghi âm vừa phát ra một nửa, Tô Cửu Y ngượng ngùng cúi đầu, cảm giác đề tài mấy đấng mày râu thảo luận mặc quần lót màu gì này có chút kỳ quái.

Cô nghịch dao nĩa trên bàn ăn, đợi cho Thi Ngạo Tước nghe xong ghi âm, mới ngẩng đầu lên nhìn anh, ý đồ đổi chủ đề: "Cái kia ...."

"Em biết anh thích màu gì không." Thi Ngạo Tước không đợi cô nói hết lời liền ngắt lời cô.

"Không biết." Tô Cửu Y trả lời cực kỳ nhanh, cũng có chút hiềm nghi càng che càng hở.

"Hả?" Thi Ngạo Tước nheo con ngươi lại, mắt sắc thâm trầm nhìn cô.

"Biết chút chút ...." Ở trước mặt Thi Ngạo Tước, Tô Cửu Y vốn không hề có bí mật gì đáng nói, cảm giác anh có thể nhìn thấu tâm tư của cô.

Page 2 of 2
Chương 1143: Tuyệt đối sẽ không thừa nhận từng giúp anh chỉnh sửa lại quần lót

Editor: May

"Hả?" Thi Ngạo Tước luôn tích chữ như vàng lặp lại chữ này một lần nữa, chỉ là tăng thêm một chút âm sắc.

"Anh thích .... thích ...." Tô Cửu Y ấp úng, như là đang nói những lời nhạy cảm không nên nói nào đó, làm sao cũng không nói nên lời được.

"Gì." Thi Ngạo Tước ung dung thản nhiên nhìn cô, vẻ mặt vẫn không có thay đổi gì.

"Em có thể không nói được không?" Chuyện như vậy sao cô trả lời được, đâu thể nói cho anh biết: Em biết, anh thích mặc màu đỏ và màu đen.

"Không thể." Thi Ngạo Tước thản nhiên nói.

"Anh mặc màu gì chính anh không rõ ràng ư, tại sao phải bắt em nói." Tô Cửu Y bĩu môi, "Em cũng đâu có hỏi anh em thích mặc quần lót màu gì đâu."

"Màu trắng." Thi Ngạo Tước nói: "Trắng toàn bộ."

Tô Cửu Y cả kinh "A" một tiếng, trên mặt lập tức đỏ một mảng lớn, không biết xảy ra chuyện gì cô thoáng đứng lên, kích động hỏi: "Sao anh lại biết em mặc quần lót màu trắng?!"

"Anh từng cởi, có thể không biết sao." Thi Ngạo Tước bình tĩnh trả lời.

Tô Cửu Y: "...."

Rốt cuộc là người kiến thức rộng rãi, lúc nói loại chủ đề mắc cỡ này cũng không đổi sắc mặt, giống như người không có việc gì.

"Em đã không biết màu của anh là gì, vậy tối nay liền làm quen một chút." Thi Ngạo Tước nói: "Một lần không nhớ được, liền hai lần, hai lần không nhớ được sẽ nhìn nhiều thêm mấy lần."

Vẻ mặt Tô Cửu Y ngây ngốc, hoàn toàn không hiểu nổi đây là Logic gì, Tần Thiếu Bạch, Tống Trí Kha và Thi Thiên Tước ở sau lưng thảo luận màu sắc quần lót của anh,  có quan hệ gì với cô chứ? Lại nói giống như cô là người khởi xướng.

"Em không đồng ý!" Bảo cô làm quen những chuyện khác thì cô không có ý kiến, nhưng loại vật quần lót này .... Vẫn là không nên đâu. Bằng không bị Thích Cảnh Nhân biết được, còn không cười nhạo chết cô à.

"Em có thể không đồng ý, nhưng anh sẽ có rất nhiều biện pháp khiến em cam tâm tình nguyện."

Lời của Thi Ngạo Tước, khiến Tô Cửu Y hiểu lệch, không phải tư tưởng cô quá xấu, mà là lời nói của anh quả thật hàm chứa thâm ý, đổi lại bất kỳ người nào ở vào vị trí của cô, nghe anh nói những lời này, sợ rằng cũng sẽ liên tưởng đến loại chuyện đó.

"Vậy em biết màu gì là được đúng không..." Tô Cửu Y nói: "Trong tủ quần áo của anh, có 22 quần lót màu đen và một quần lót màu đỏ. Dựa theo tỉ lệ để xem, anh thích màu đen hơn màu đỏ nhiều. Cho nên, anh thích quần lót màu đen nhất."

Sau khi nói xong, trên mặt Tô Cửu Y lại nhuộm lên một mảnh đỏ ửng, không phải bởi vì thẹn thùng, mà là cảm thấy một phụ nữ nói lời như vậy ở trước mặt một người đàn ông rất không thích hợp.

"Có mấy cái mà em cũng biết ư?" Thi Ngạo Tước ung dung thản nhiên giơ khóe môi lên, trên mặt rõ ràng có ý cười, nhưng lại không đạt đến đáy mắt, khiến người ta không phát hiện được đến tột cùng tâm trạng vào giây phút này của anh là tốt hay xấu.

"Em từng giúp anh chỉnh sửa tủ quần áo, cho nên liền nhìn thấy thôi!" Tô Cửu Y gấp gáp giải thích, sợ bị hiểu lầm có sở thích kỳ quái, dù sao trước đó quan hệ của cô với anh còn chưa tới mức có thể giúp đỡ anh chỉnh sửa lại quần lót.

"Liếc mắt nhìn liền biết được bao nhiêu cái? Hơn nữa còn phân chia màu sắc rõ ràng như vậy." Thi Ngạo Tước cũng không tính cứ bỏ qua cho cô như vậy, liền hỏi thêm một câu như thế.

Tô Cửu Y giật nhẹ môi, cười đến có chút cứng ngắc: "Thật ra lúc ấy em chỉ là tùy ý liếc một cái, bởi vì là đồ đạc của anh, em mới để ở trong lòng."

Dù đánh chết cô, cô cũng tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình thật sự từng giúp anh chỉnh sửa lại quần lót....

Chương 1144: Cô dâu đầu tiên trong lịch sử được chú rể mời tham gia hôn lễ....

Chương 1144: Cô dâu đầu tiên trong lịch sử được chú rể mời tham gia hôn lễ....

Editor: May

Thi Ngạo Tước lạnh nhạt quét mắt nhìn cô một cái, "À, thật sao?"

Tô Cửu Y cảm thấy còn tiếp tục nói đề tài này với anh nữa sẽ có thể bị đẩy vào trong hố, vì vậy dời chủ đề, "Nghe nói này thức ăn nhà hàng này không tồi, em muốn ăn."

Cô nâng cằm lên cắn nĩa ăn, lòng tràn đầy vui vẻ, đang đợi Thi Ngạo Tước đáp lại, không ngờ anh chỉ là lạnh nhạt nói bốn chữ: "Không cho phép ăn."

"Tại sao không cho phép ăn?!" Tô Cửu Y không vui bĩu môi: "Trước đó không phải anh đã nói, em muốn bất kỳ vật gì anh cũng sẽ cho em ư, sao lại lật lọng rồi?"

Thi Ngạo Tước lãnh đạm mở miệng: "Ở trên cơ sở muốn anh đưa bất kỳ vật gì cho em anh cũng sẽ đưa có một điều kiện tiên quyết."

"Là gì?" Tô Cửu Y hỏi.

"Phải khiến tâm tình anh tốt." Thi Ngạo Tước nói.

"Vậy em vẫn là không nên ăn." Ở dưới cái nhìn của Tô Cửu Y, dỗ dành anh vui vẻ là một việc rất khó khăn, bởi vì anh vĩnh viễn đều là một bộ dáng lạnh băng băng, dù thỉnh thoảng sẽ có nụ cười nhưng cũng rất có thể là giận quá hóa cười, cho nên nói loại đàn ông tính cách âm tình bất định như anh là người cô không thể điều khiển được, đặc biệt là còn điều khiển tâm tình của anh.

"Vậy thì đi thôi." Thi Ngạo Tước đứng dậy, xoay người đi ra bên ngoài.

"Ồ." Tô Cửu Y rầu rĩ đáp lại một tiếng, sau đó cầm túi xách đi ra ngoài theo.

Đi tới đi lui, Thi Ngạo Tước đột nhiên ngừng lại, Tô Cửu Y không hề phòng bị đụng vào, bởi vì hôm nay cô mang giày cao gót, cho nên vừa vặn đập trúng cằm của anh.

"Xin lỗi xin lỗi."

Tô Cửu Y đang muốn lui lại, Thi Ngạo Tước liền đưa tay cầm cổ tay của cô, dùng sức kéo, kéo cô vào trong lòng.

Tô Cửu Y còn chưa kịp phản ứng, trong tay liền có thêm một vật cứng, xúc cảm man mát lành lạnh.

"Sáng sớm ngày mai khách sạn Đế Đình, không được vắng mặt."

Nói xong, Thi Ngạo Tước liền thả cô, ngay sau đó xoay người sải bước chân, rời khỏi nhà hàng.

Tô Cửu Y sững sờ nguyên tại chỗ, bỗng chốc không thể thích ứng lời của anh, một hồi lâu sau cô mới nghĩ đến xem xét thứ trong lòng bàn tay, cô tưởng là tiền xu linh tinh, không ngờ sẽ là một chiếc nhẫn.

Trong đầu đột nhiên trở nên trống rỗng, thậm chí cô quên nên làm gì, tìm một chỗ ngồi xuống một lần nữa, nhìn nhẫn ngẩn người.

Qua khoảng 20 phút, cô mới hơi hồi thần lại một chút, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh chiếc nhẫn gửi cho Thích Cảnh Nhân, nhân tiện kèm theo một hàng chữ: Vừa rồi Thi Ngạo Tước cho tớ vật này, cậu nói, đây tính là nhẫn đính hôn hay là nhẫn cưới?

Tin nhắn gửi đi chưa tới một phút đồng hồ, Thích Cảnh Nhân liền gọi điện thoại tới.

Nhận điện thoại, đầu kia truyền đến giọng nói lười biếng của Thích Cảnh Nhân: "Con nhóc kia, cậu sẽ không nói cho tớ biết hiện tại cậu còn không biết ngày mai là ngày mấy đi?"

"Ngày mấy?" Tô Cửu Y quả thật không biết.

"Thật sự là đủ rồi." Giọng nói Thích Cảnh Nhân nghe có chút vô lực: "Chính mình sắp kết hôn lại không biết mình sắp kết hôn, Tô Cửu Y, cậu là ác ma phái tới tra tấn tớ đúng không."

Tô Cửu Y: "...."

Cô sắp kết hôn? Cô sắp kết hôn nhưng chính cô lại có thể không biết? ! ! ! ! ! ! !

"Cậu đừng trêu chọc tớ." Tô Cửu Y cau mày nói: "Tớ và Thi Ngạo Tước vẫn chưa có thương lượng qua khi nào thì kết hôn, làm sao có thể đã định xuống rồi, hơn nữa còn là ngày mai."

"Tình huống cụ thể không rõ lắm, tớ chỉ biết là một tuần trước tớ nhận được thiệp mời, trên thiệp mời ghi chú rất rõ ràng. Chú rể: Thi Ngạo Tước, cô dâu: Tô Cửu Y, muốn cử hành nghi thức hôn lễ ở khách sạn Đế Đình." Thích Cảnh Nhân nói.

Tô Cửu Y im lặng một hồi, mím môi nói: "Nếu như việc này là thật, có lẽ tớ là cô dâu đầu tiên trong lịch sử được chú rể mời tham gia hôn lễ...."

Chương 1145: Thích Cảnh Nhân, em thắng.

Chương 1145: Thích Cảnh Nhân, em thắng.

Editor: May

Thích Cảnh Nhân bởi vì chuyện Tô Cửu Y bị kết hôn vui vẻ cả ngày, kết quả sau khi Tần Thiếu Bạch biết chuyện này, rất bình tĩnh nói cho cô biết; "Năm đó mẹ Tước cũng từng trải qua chuyện như vậy."

Thích Cảnh Nhân hỏi anh: "Bà ấy cũng bị kết hôn?"

"Chính xác mà nói là bị lĩnh giấy chứng nhận, lúc ấy ba của Tước ở dưới tình huống chưa hiểu rõ tình hình với mẹ Tước, đã phái người đánh cắp hộ khẩu mẹ Tước, sau đó lĩnh giấy chứng nhận cho hai người." Tần Thiếu Bạch nói: "Đây là di truyền."

"Xem ra sau này em phải nhắc nhở người phụ nữ của Thi Thiên Tước một chút, để cô ấy làm tốt chuẩn bị bị kết hôn." Thích Cảnh Nhân trêu chọc nói.

"Chuyện này có thể có." Tần Thiếu Bạch cười sảng lãng, ngay sau đó kéo Thích Cảnh Nhân tới đây, tràn đầy nhu tình vuốt ve mái tóc dài của cô, "Phụ nữ, em nói chúng ta còn bao lâu nữa mới có thể đi vào cung điện hôn nhân."

"Qua năm năm nữa đi." Thích Cảnh Nhân nói.

"Anh sợ anh không đợi được lâu như vậy." Tần Thiếu Bạch giơ môi mỏng lên, cười đến thâm trầm rõ ràng, trong mắt mang theo cảm xúc khác.

"Đợi không được lâu như vậy anh có thể rời sân giữa đường, em không ngăn cản ."

"Bảo anh rời sân giữa đường, em tốt nhất nghĩ cũng đừng nghĩ." Tần Thiếu Bạch cúi đầu dùng mũi đụng vào trán của cô, tham lam ngửi mùi hương của cô, khẽ cười nói: "Anh sợ anh không đợi được lâu như vậy liền xơi em rồi."

"Vậy cũng phải làm cho em đồng ý mới được." Một khi cô nhận định, sẽ luôn giữ vững nguyên tắc, trước khi chưa xác định có thể cùng anh đi đến cuối cùng, cô sẽ không dễ dàng giao mình ra, vì cô, cũng vì anh.

Cô không lo lắng Tần Thiếu Bạch sẽ có hai lòng với cô, nhưng lo lắng chính là mình có thể không thể cho anh một cuộc sống ổn định, bởi vì thân phận của cô đặc biệt, nhiều khi chỉ có thể thân bất do kỷ.

"Em không chịu anh liền cường ngạnh." Tần Thiếu Bạch tiến đến cạnh tai cô, nhẹ nhàng cắn vành tai của cô, "Em biết thể lực giữa đàn ông và phụ nữ cách xa, nếu anh thật sẽ làm chút gì đó với em, em cảm thấy mình còn có thể có đường sống phản kháng sao."

"Có bản lĩnh hiện tại liền cường ngạnh em đi." Thích Cảnh Nhân trả lời cũng đủ trực tiếp.

"Được." Tần Thiếu Bạch chuyển môi từ bên tai cô qua trên môi, nhẹ mổ một ngụm, ánh mắt mê ly nhìn cô, phóng ra mị lực vô tận, dường như có thể đầu độc người.

"Vậy còn chờ gì." Lúc đang đối mặt với hấp dẫn như vậy, mặt Thích Cảnh Nhân không đỏ tim không nhảy, không khác gì vẻ lãnh đạm bình thường của cô.

"Thỏa mãn em." Tần Thiếu Bạch nói xong, gập eo bế cô lên.

Ôm Thích Cảnh Nhân đi vào phòng ngủ, Tần Thiếu Bạch đặt cô đến trên mặt giường lớn mềm mại, hai tay mở rộng ra ở bên cạnh vai cô, nhìn xuống cô từ trên cao: "Thích Cảnh Nhân, em có tin anh động thật hay không."

"Không tin."

"Được." Tần Thiếu Bạch trực tiếp đè đến trên người cô, ngậm chặt môi của cô, bá đạo cạy môi của cô, dò xét đầu lưỡi vào trong miệng, quét mỗi một tấc ở bên trong.

Thích Cảnh Nhân đưa tay ôm cổ của anh, chủ động đáp lại nụ hôn của anh, từ khi ở cùng với Tần Thiếu Bạch, cô vẫn không có bất kỳ câu nệ gì, tất cả đều là tự nhiên như vậy, kể cả lúc bọn họ ngủ bên nhau, sau khi một nụ hôn nóng bỏng kết thúc sẽ an phận ôm lấy nhau chìm vào giấc ngủ, cũng là tự nhiên như vậy.

Tần Thiếu Bạch hôn cánh môi của cô, hôn cằm của cô, xương đòn vai, một đường xuống phía dưới, bởi vì Thích Cảnh Nhân phối hợp, hô hấp của anh bắt đầu tăng dần, trở nên dồn dập hơn.

Làn da trên người Thích Cảnh Nhân vì nhiệt tình của anh mà nóng lên, cô đưa tay cỡi nút áo sơ mi của anh, lại bị Tần Thiếu Bạch ngăn cản động tác, anh cầm lấy tay cô, ánh mắt nóng rực nhìn cô, trầm giọng nói: "Thích Cảnh Nhân em thắng, tuy rằng em đối với anh mà nói là một hấp dẫn lớn lao, nhưng anh vẫn không đành lòng ăn em."

Chương 1146: Anh cũng yêu em.

Chương 1146: Anh cũng yêu em.

Editor: May

Thích Cảnh Nhân cười : "Vậy cứ ôm như thế ngủ một giấc."

Tần Thiếu Bạch dùng ngón tay cạo cái mũi của cô một chút, mắt mang yêu thương cưng chìu, vào giờ khắc này ánh mắt của anh dường như hóa thành nước, tràn ngập nhu tình.

"Em yêu anh." Thích Cảnh Nhân nhìn anh, không hề giữ lại biểu lộ rõ lòng của mình, yêu chính là yêu, cô thừa nhận, cũng đồng ý cùng anh một chỗ tiếp tục kéo dài phần tình yêu này.

"Đứa ngốc." Tần Thiếu Bạch cúi đầu in dấu trên môi cô một nụ hôn sâu, ngay sau đó xuống khỏi người cô, nằm ở cạnh cô, dùng tay xuyên qua sau gáy cô, để cô gối ở phía trên.

Anh ôm cô vào trong ngực, dùng giọng điệu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net