Chương 211-220

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 211: Một phụ nữ như em, chơi bài làm gì.
Editor: May

Nói xong, anh ta đứng lên, có chút nóng nảy mở miệng: "Tôi đi ra ngoài hóng gió!"

Đây là tiết tấu đã bị tổn thương vạn điểm!

Thân là giàu có số một thành Giang, bên cạnh Tần Cận chưa bao giờ thiếu phụ nữ, nhưng những người phụ nữ kia, có ai không phải tới vì tiền của anh.

Anh chưa bao giờ tin tưởng sẽ có tình yêu chân thành gì đó, cho nên những năm gần đây, anh và những phụ nữ kia ở cùng nhau, chỉ là ôm tâm lý vui đùa một chút, không có làm thật.

Sau khi Tần Cận rời khỏi phòng bao, rất nhanh liền có bồi bàn tới thu dọn bàn ăn.

Sau khi thu dọn thỏa đáng, bồi bàn đưa tới hoa quả và điểm tâm, mang lên một bàn bài vào trong phòng bao riêng, tiêu khiển giải trí với bọn họ.

Đều là một chút đám công tử có quyền thế, không quan tâm tiền, chơi bài đều rất lớn.

Thẩm Chanh xem bọn họ đánh một ván, thắng thua mấy chục vạn.

Mẹ nó, đều có thể xây một ngôi biệt thự rồi.

Thi Vực không có hứng thú đánh bài, nhưng cũng không quét hứng thú của bọn họ, nói tiền ba ván đầu đều tính cho anh.

Ba ván xong, thắng thua hơn 270 vạn.

Thẩm Chanh:....

Kẻ có tiền thật sự quá biết chơi, tiền mà cả đời người khác cũng kiếm không được, không đến mười phút đã bị bọn họ tiêu xài cạn sạch rồi.

Cô ho nhẹ một tiếng, "Các người đánh bài lớn như vậy, tôi báo cảnh sát!"

Thi Vực: "...."

Người phụ nữ của anh, quả nhiên không phải là đèn đã cạn dầu.

Một đám công tử đang chơi bài nghe được lời này của cô, cũng không coi là quan trọng, cười nói câu, "Chị dâu, chị đừng trêu đùa bọn em." Rồi cứ tiếp tục chơi bài.

Thấy bọn họ vẫn đang tiếp tục tăng giá cả, Thẩm Chanh dứt khoát lấy điện thoại di động ra, ấn ba số '110' ở trên bàn phím quay điện thoại.

Đợi cho bọn họ đã kết thúc ván bài này, cô mới quơ quơ điện thoại ở trước mặt bọn họ, "Có nhận ra được mấy con số này không?"

"110?"

Nguồn đọc nhanh nhất truy cập : t.h.i.c.h.d.o.c.t.ruyen.com

"Chị dâu, chị thật sự báo cảnh sát sao!"

"Chị dâu, chúng ta đây là đánh bài nhỏ, vui vẻ thôi, không phạm pháp."

"Các người đây là đánh bài nhỏ?" Thẩm Chanh muốn nói, một ván bài mấy chục vạn, đúng thật là đánh bài nhỏ sao?

"Đúng vậy chị dâu, chị xem, ván bài này thắng thua mới hơn 70 vạn...."

Mới? Thẩm Chanh nhíu mày, vẻ mặt hắc tuyến, hơn 70 vạn, mới ....

Tuy rằng cô đã quen Thi Vực hoang phí với cô, nhưng đối với bọn họ đánh bài lớn như vậy, vẫn cảm thấy có chút không tiếp nhận nổi rồi.

Ván bài này 70 vạn, 18 ván chính là bảy trăm vạn.

Mười phút xuống, liền thắng thua đến gần ngàn vạn!

Ma túy, chỗ tiền này đều là cướp được từ trong ngân hàng sao.

"Để cho các người đánh bài nhỏ thì đánh bài nhỏ, nói nhiều như vậy làm gì."

Thấy Thẩm Chanh không vui, Thi đại thiếu gia không nhịn được lên tiếng, anh dựng thẳng mày kiếm anh tuấn, trong mắt một mảnh lạnh lùng.

Anh cường thế, bá đạo, vẫn là không ai bì nổi như vậy.

Không có cách nào, một đám công tử chỉ có thể chơi nhỏ một chút, một ván bài vừa đánh xong, thắng thua xác thực nhỏ không ít, nhưng cũng có mười vạn.

Thấy Thẩm Chanh vẫn rầu rĩ không vui, mặt Thi Vực âm trầm: "Nhỏ chút nữa."

Vì vậy, bọn họ đành phải tiếp tục giảm tiền, vài ván xuống, mới thắng thua bốn năm vạn đồng.

Thẩm Chanh híp híp mắt, tiến đến bên cạnh Thi Vực, nhếch môi cười đến được gọi là một quyến rũ.

"Ông xã, em muốn chơi một ván!"

Giọng nói của cô mềm nhũn, nghe thế nào cũng làm cho người ta cảm thấy khoan khoái.

Nguồn đọc nhanh nhất truy cập : t.h.i.c.h.d.o.c.t.ruyen.com

Nhưng Thi Vực không có mua thẻ chips cho cô, nhìn cô, nhíu mày, anh lạnh lùng nói: "Một phụ nữ như em, chơi bài làm gì."

Thẩm Chanh không thuận theo, hừ nhẹ một tiếng: "Tôi muốn chơi!"

Ánh mắt Thi Vực trầm xuống, "Không cho phép chơi!"

Một người phụ nữ, hút thuốc uống rượu chơi bài mọi thứ! Vậy thì còn gì để nói!

Nếu Thẩm Chanh biết anh nghĩ như vậy, nhất định sẽ nói: Tôi hút thuốc còn không phải bị anh dạy hư!

Bạn muốn đọc nhanh nhất truy cập : thi.ch.doctruyen.com

"Thi thiếu, để chị dâu chơi một ván, chúng tôi sẽ nhường chị ấy." Có người hoà giải.

Chương 212: Ha ha! Tôi thắng rồi!
Editor: May

"Có thật không?"

Thẩm Chanh dẩu môi, bộ dáng vừa đáng yêu vừa nhu thuận như vậy, khiến Thi Vực không đành lòng từ chối.

"Ừ, vậy chơi một ván."

Tuy rằng đồng ý, nhưng tính nguyên tắc của Thi Vực vẫn là phi thường mạnh mẽ, chỉ để cho cô chơi một ván.

Biết ngay là anh sẽ thỏa hiệp, Thẩm Chanh cong cong khóe môi, "Ừ!"

Giọng nói nhu được này, dù tâm lạnh bạc hơn nữa cũng có thể được hòa tan.

Thẩm Chanh đi sang ngồi, bọn họ lập tức dọn ra cho cô một vị trí hơi chút rộng một chút, tận khả năng duy trì một khoảng cách nhất định với cô.

Bọn họ không phải ngày đầu tiên quen biết Thi Vực, rất rõ ràng tính nết của anh.

Nguồn đọc nhanh nhất truy cập : t.h.i.c.h.d.o.c.t.ruyen.com

Đồ đạc của anh chưa bao giờ cho phép người khác đụng, chớ nói chi là người phụ nữ của anh, chỉ sợ liếc mắt nhìn nhiều cũng không được.

Thấy bọn họ coi như thức thời, Thi Vực cũng không nói gì, nâng ly rượu gác qua bên cạnh, đứng dậy, đi đến ngồi xuống sau lưng Thẩm Chanh.

"Lần đầu tiên chơi bài với chị dâu, thắng thì tính cho chị dâu, thua thì tính cho tụi em."

Nghe được có người nói như vậy, mặt Thi Vực lộ vẻ không vui, "Sao, các người cảm thấy người phụ nữ của tôi thua không nổi?"

Một đám công tử cười nói: "Thi Thiếu nói gì vậy, chúng tôi chỉ là muốn để cho chị dâu vui vẻ một chút, hơn nữa, một ván này có thể thua bao nhiêu, Thi thiếu ngài còn có thể thua không nổi sao."

Thi Vực không nói chuyện.

Có người nói câu 'Chia bài', bồi bàn bên cạnh liền tiến lên trước, động tác thuần thục phát xong lá bài tẩy.

Thẩm Chanh bình thường không chơi bài, nhưng sau khi xem bọn họ đánh mấy ván, ít nhiều vẫn học được một chút.

Bọn họ chơi là 'bài năm lá', đơn giản một chút mà nói, là lấy bốn loại hình vẽ màu sắc bích, cơ, chuồn, rô để tiến hành trò chơi, sử dụng 28 lá bài.

Tất cả nhà đều có một lá bài tẩy, lá bài tẩy phải tới lúc quyết thắng thua mới có thể mở ra.

Bắt đầu phát lá bài thứ hai, mỗi lần phát một lá, người có lá bài lớn nhất sẽ tiến hành đặt cược đầu tiên.

Có người đặt cược, người muốn tiếp tục chơi thì tiếp tục lựa chọn theo.

Nếu như cảm thấy bài của mình không tốt, không muốn tiếp tục, có thể lựa chọn từ bỏ, chịu chờ đợi ván bài kết thúc, chips bài trôi qua lúc trước, sẽ không thể thu hồi.

Bồi bàn bắt đầu phát lá bài thứ hai, Thẩm Chanh chính là một lá tám cơ, mấy người còn lại lớn hơn lá bài của cô.

Có người bắt đầu thêm tiền đánh bài, Thẩm Chanh cũng không có ném bài, bắt đầu thêm theo.

Sau đó phát ra lá thứ ba, lá bài thứ tư, không có một người nào ném bài, vẫn đang tiếp tục theo.

Thẩm Chanh liếc mắt nhìn bài của bọn họ, bài không tính quá kém.

Mà bài của cô cũng không kém, ngoại trừ lá bài tẩy, ngoài ra lá bài theo thứ tự là: 8 cơ, J cơ, 10 cơ, 9 cơ.

Nói cách khác, nếu như lá bài tẩy của cô là 7 cơ hoặc là K cơ, chính là bài cùng màu.

Lúc mở bài, có ba nhà cầm bài dở, trực tiếp liền ném bỏ.

Ngoại trừ Thẩm Chanh, còn có một người không có ném bài.

Anh ta mở lá bài tẩy ra, là một 10 bích, mặt khác ngoài lá bài tẩy thứ tự là 7 bích, 8 bích, 9 bích, J bích.

Nói cách khác, anh ta cầm một tay bài cùng màu!

Nguồn đọc nhanh nhất truy cập : t.h.i.c.h.d.o.c.t.ruyen.com

"Chị dâu, chị nên mở bài rồi."

"Của tôi khẳng định lớn hơn anh!" Thẩm Chanh tự tin, cũng không biết là từ đâu tới đây....

"Chị dâu, lá bài tẩy của chị nếu một con K, liền thắng rồi. Bất quá tôi thấy, xác suất là 7 khá lớn đó!" Người nọ trêu chọc.

"Nhất định là K."

Thẩm Chanh nói xong, anh tuấn mở lá bài tẩy ra vỗ lên bàn, sau đó từ từ dời tay đi....

"Gì chứ, thật đúng là K!"

"Chị dâu, vận may này của chị, cũng quá tuyệt rồi..."

Không sai, lá bài tẩy này, chính là K cơ!

Bạn muốn đọc nhanh nhất truy cập vào thích đọc truyện.com

Thẩm Chanh không nhịn được cười lớn ra tiếng: "Ha ha! Tôi thắng rồi!"

Chương 213: Chơi bài với đàn ông thì sao? Anh ghen à!
Editor: May

Thấy Thẩm Chanh cười đến vui vẻ như vậy, có người đề nghị: "Chị dâu, không bằng lại chơi vài ván?"

Thẩm Chanh vừa nói một câu: "Được ...."

Một ánh mắt sắc bén liền phóng tới từ bên cạnh, Thi Vực lạnh mặt nhìn cô, híp con ngươi nguy hiểm, lông mày nhíu lại, "Còn chơi, hả?"

Thẩm Chanh vốn muốn nói: Chơi thêm một chút cũng sẽ không chết!

Nhưng lời nói đến bên miệng, lại thay đổi ý vị: "Không chơi thì không chơi!"

Lời này nghe thế nào, cũng giống như đang giận lẩy.

Đổi lại những chuyện khác, Thi Vực nhất định sẽ thỏa hiệp với Thẩm Chanh, đáng tiếc đang trong chuyện chơi bài này, anh luôn duy trì nguyên tắc.

Nói chỉ cho cô chơi một ván, chỉ có thể cho cô chơi một ván.

"Các người từ từ chơi."

Thi Vực lạnh lùng nói một câu, liền kéo tay Thẩm Chanh, xoay người đi ra phía ngoài.

"Thi thiếu, hôm nào lại hẹn lần nữa!"

"Lần sau tôi dẫn con gái tôi đến, để con bé chơi với chị dâu ...."

Đi ra từ trong phòng bao, mặt Thẩm Chanh vẫn luôn âm trầm, bộ dạng chẳng hề có chút vui vẻ.

Điểm kiêu ngạo nhỏ ấy của cô, bị Thi Vực nhìn ở trong mắt, lúc xuống cầu thang, anh nắm chặt tay của cô, "Em có thấy người phụ nữ nào chơi bài với một đám đàn ông không."

Thẩm Chanh quay đầu liếc nhìn anh một cái, "Chơi bài với đàn ông thì sao? Anh ghen à!"

Thi Vực không nói gì, chỉ dẫn cô đi xuống lầu.

Thẩm Chanh muốn rút tay ra từ trong tay anh, thế nhưng anh nắm rất chặt, cô hừ nhẹ một tiếng: "Tính nắm chết tôi!"

Vừa nghe lời này, Thi Vực trực tiếp buông lỏng tay.

Thẩm Chanh đang suy nghĩ sao lần này anh lại sảng khoái như vậy, liền cảm giác được bên hông chụp lên một bàn tay nóng rực, là bị anh ôm eo của cô.

Thẩm Chanh: "...."

"Hai vị đi thong thả, hoan nghênh lần sau lại đến."

Bồi bàn khách khách khí khí tiễn hai người ra khỏi Cẩm Giang, có thể tiêu tiền trong này, đó cũng không phải là người thường.

"Sao anh còn chưa đi?"

Thấy Tôn Nham còn chờ ở bên ngoài Cẩm Giang, Thẩm Chanh không nhịn được nhíu mày.

Từ khi cô đi vào đến giờ, sắp sửa một tiếng rồi.

Tôn Nham đáp: "Thiếu phu nhân, là cô bảo tôi chờ ở bên ngoài...."

Lúc này Thẩm Chanh mới nhớ tới, lúc cô vào phòng bao, từng nói một câu với Tôn Nham: "Anh chờ ở bên ngoài!"

Cô liếc nhìn Tôn Nham, thản nhiên nói một câu, "Được rồi, anh trở về đi."

Tuy rằng Thẩm Chanh lên tiếng, nhưng Tôn Nham vẫn không dám đi, anh ta dùng ánh mắt trưng cầu nhìn Thi Vực, "Ông chủ...."

"Ừ."

"Tôi có thể đi sao?"

Thi Vực không có trả lời vấn đề của anh ta, mà là lạnh lùng nói một câu: "Về sau nghe cô ấy."

Ý tứ những lời này của anh rất rõ ràng, là đang nói cho Tôn Nham biết, về sau lời Thẩm Chanh nói ra là mệnh lệnh, không cần chuyện gì cũng phải trưng cầu ý kiến của anh.

"Vâng."

Nhìn Tôn Nham lái xe đi, Thẩm Chanh xoay người, nhìn về phía Thi Vực, hỏi anh, "Đi về?"

Thi Vực gật đầu, "Ừ."

Trời đã tối đen, đèn đường mờ mờ, hai bóng dáng bị kéo thật là dài.

Vị trí Cẩm Giang ở trung tâm thành Giang, cách dinh thự nhà họ Thi rất gần, đi trở về, tối đa cũng chỉ mười phút.

Từ khi quen biết Thi Vực đến nay, Thẩm Chanh rất ít khi bình tâm tĩnh khí chung đụng với anh như vậy.

Thi Vực đi ở phía trước, một tay cắm ở trong túi quần, dáng người cao to, khí chất cao quý, mặc kệ nhìn từ góc độ nào, đều là rất hoàn mỹ.

Thẩm Chanh không nhanh không chậm theo ở phía sau, nhìn bóng lưng của anh, cảm giác có chút không chân thực.

Cô và anh, có lẽ là bắt đầu từ lần thần xui quỷ khiến xông vào nhầm phòng.

Sau đó cô liền kết hôn, à không .... là bị kết hôn.

Nói ra, ai tin đây.

Nghĩ nghĩ, cô không nhịn được gợi khóe môi lên....


Chương 214: Lần này thú vị rồi!
Editor: May

Liên tiếp vài ngày, Thẩm Chanh làm việc đều đặc biệt an phận.

Đến không muộn không sớm, cũng không gây chuyện.

Khi bị quản lý Triệu giáo huấn, cô cũng thu liễm tính tình quái đản nổi lên, thái độ đặc biệt đoan chính.

Quản lý Triệu có một lần hoài nghi, có phải hậu đài của cô ngã rồi không?

Nhưng lại cảm thấy không thể nào, mấy ngày nay, bà ta hỏi không ít người, cũng tra xét được ít tài liệu từ trên mạng, biết được thân phận và bối cảnh của Thẩm Chanh.

Nếu nói đến ai khác ngược lại còn có thể, nhưng hậu trường của cô, dù trời sập xuống, không thể ngã xuống! Bởi vì anh là Thi Vực!

Thi Vực là ai, chủ nhân dinh thự nhà họ Thi, cái gì cũng có thể thiếu, nhưng không thiếu tiền.

Khó trách Thẩm Chanh có lá gan giội tổng giám đốc một mặt đầy cà phê, té ra là có một nhân vật lớn ngưu bức như vậy làm chỗ dựa.

Quản lý Triệu là người thông minh, rõ ràng đã biết ông xã Thẩm Chanh chính là Thi Vực, lại giả bộ ra một bộ dáng không hiểu rõ tình hình.

Như vậy, khi bà ta dạy dỗ Thẩm Chanh, bà ta mới có thể giáo huấn thống khoái một chút.

"Mỹ nhân, chị làm gì vậy?"

Diệp Tử cầm một bản tài liệu đi ra từ phòng tài liệu, vừa hay nhìn thấy Thẩm Chanh đi ra từ vị trí làm việc, không nhịn được tới gần phía trước hỏi.

Thẩm Chanh nâng cái ly trong tay lên, "Rót ly nước uống."

Nói xong, cô trực tiếp đi đến phòng nghỉ, Diệp Tử cũng đi vào theo.

Thẩm Chanh rót ly nước, ngồi xuống ở trên ghế sofa, thấy Diệp Tử cầm trong tay một bản tài liệu, liền nói câu, "Để chị xem một chút."

"À được!" Diệp Tử cũng không nghĩ gì, trực tiếp đưa tư liệu cho cô, "Đây là hợp đồng lao động, dùng để gia hạn."

"Gia hạn?" Thẩm Chanh híp mắt, như là đang tính toán gì đó.

"Đúng rồi! Mấy ngày gần đây những bộ phận khác có không ít nhân viên ký thêm hiệp ước, cho nên muốn gia hạn."

"Ừ." Thẩm Chanh gật gật đầu.

Trước khi vào công ty, cô từng cố ý tìm hiểu qua hạng mục công việc cụ thể mà bộ phận nhân sự phụ trách.

Bộ phận này, chủ yếu chịu phụ trách trang bị đầy đủ tiêu chuẩn cho nhân viên mới, điều phối hợp lý nhân viên đến trên cương vị thích hợp nhất, khai thác tốt người mới, tiến cử công việc.

Và phụ trách tỉ mỉ công việc thông báo tuyển dụng, ký kết hợp đồng lao động hoặc gia hạn, cùng với trách nhiệm nhận đuổi, điều phối, trách nhiệm cho sa thải, phê chuẩn thủ tục xin về hưu.

Thẩm Chanh đứng dậy bưng ly nước, thuận tay cầm hợp đồng qua, "Chị cầm đưa cho quản lý Triệu thay em."

Thấy cô đi ra ngoài, Diệp Tử nhắc nhở: "Mỹ nhân, còn phải photo một phần!"

"Chị đi photo."

"Dạ vâng!"

Cốc, cốc, cốc....

Cửa phòng làm việc bị người gõ vang, quản lý Triệu theo thói quen đỡ gọng kính một chút, nói: "Vào đi."

Đẩy cửa đi vào là Thẩm Chanh, quản lý Triệu nhìn thấy cô cầm trong tay một phần văn kiện, liền chỉ bên cạnh bàn làm việc, "Để ở đây."

Thẩm Chanh đáp lại một tiếng được, sau đó đặt văn kiện đến vị trí chỉ định.

"Đi ra ngoài đi."

Quản lý Triệu cũng không ngẩng đầu chút nào, liền hạ lệnh đuổi khách.

"Quản lý Triệu, ngài từ từ bận rộn."

Thẩm Chanh nói xong, trực tiếp đi ra khỏi phòng làm việc.

Đến khi cửa phòng làm việc bị đóng lại lần nữa, quản lý Triệu mới phản ứng kịp.

Ngài ....

Vừa rồi Thẩm Chanh lại có thể dùng một chữ ngài với bà!

Cô đây là đang diễn tuồng gì?

Không biết tại sao, quản lý Triệu cảm giác là lạ chỗ nào, nhưng chính là không biết rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề.

Bà ta lấy mắt kiếng xuống vuốt vuốt huyệt thái dương, suy nghĩ nhiều, nhất định là mình nghĩ nhiều rồi.

Đeo mắt kính lên lần nữa, bắt đầu lật xem văn kiện trên bàn.

Thẩm Chanh dựa vào ở trên cửa sổ thủy tinh bên ngoài, thông qua khe hở bức màn nhìn thấy quản lý Triệu ký tên đóng dấu ở trên mấy văn kiện kia, khóe môi vạch ra một dấu vết nghiền ngẫm.

Lần này thú vị rồi!


Chương 215: Mọi việc đều có thể
Editor: May

Lúc chiều, không biết đã xảy ra chuyện gì, quản lý Triệu nhận điện thoại, rồi liền vội vàng rời khỏi bộ phận nhân sự.

"Làm sao vậy làm sao vậy, sao sắc mặt lão vu bà lại khó coi như vậy?"

"Các người thấy bà ta đi rất vội vã không, nhất định là gặp phải chuyện gì rồi..."

"Nhất định là bị lãnh đạo gọi đi giáo huấn!"

"Đáng đời, ai bảo bình thường bà ta thích bới móc tật xấu của người khác, lần này nên để bả ta nếm thử mùi vị rồi."

Quản lý Triệu mới vừa đi xa, đồng nghiệp trong bộ phận đã bắt đầu bàn tán xôn xao.

Thẩm Chanh đang đổi nước cho bồn hoa nhỏ trên bàn làm việc, coi như không nghe thấy lời của bọn họ, cũng không tham dự vào.

Diệp Tử không thích thị phi ở sau lưng người, bình thường cũng rất ít buôn dưa lê với người khác, cho nên không đi tham gia náo nhiệt.

Cô bé hết bận công việc trên đầu, liền chạy đi nói chuyện phiếm với Thẩm Chanh.

Nghe được Diệp Tử nói đến vài ngày trước Thẩm Minh gọi điện thoại cho nhà cô bé, Thẩm Chanh không khỏi nhíu mày, "Anh ta nói như thế nào?"

Diệp Tử kéo một cái cái ghế tới ngồi xuống, vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, "Anh ta à! Ở trước mặt ba của em nói em không làm việc tốt, cùng người khác xông loạn vào phòng làm việc của anh ta, sau đó, ba của em liền gọi điện thoại đến chửi em một trận. Nói gì mà, nếu em còn dám làm ẩu, liền gả em trước thời gian."

"Vậy em nói sao?"

"Em nói được! Dù sao sớm muộn gì cũng phải gả nha."

Thẩm Chanh: "...."

"Mỹ nhân, có phải chị cảm thấy em đặc biệt ngốc không? Cái gì cũng nghe trong nhà, cũng không biết phản kháng."

Diệp Tử chớp động đôi mắt trong veo như nước, bộ dạng như vậy, nhìn có vẻ đặc biệt đơn thuần.

"Ừ, ngốc."

Một cô gái sạch sẽ như vậy, gả cho một bại hoại lịch sự chính hiệu.

Không phải đáng tiếc, là đáng thương.

"Em muốn gả sao?"

Thẩm Chanh nhìn Diệp Tử, muốn đọc được đáp án từ trong mắt của cô bé.

Diệp Tử kéo môi cười cười, cô bé chỉ nói là: "Mỹ nhân, em không có lựa chọn."

"Em có." Thẩm Chanh nhìn cô bé, lạnh nhạt nói: "Không có người nào có thể điều khiển cuộc đời của em, kể cả cha mẹ của em. Bọn họ sinh em nuôi em, ân lớn hơn trời, em hẳn phải báo đáp, nhưng không phải dùng cách này. Bọn họ không có quyền lợi thao túng cuộc đời của em, cũng không có quyền lợi vì bản thân, một tay đẩy em vào địa ngục."

Nhà họ Thẩm, đây là một nơi còn đáng sợ hơn địa ngục.

Người nhà họ Thẩm, còn tàn nhẫn, vô tình hơn ác ma, vì đạt tới mục đích sẽ không từ thủ đoạn.

Sinh tồn ở một nơi như vậy, sợ rằng lúc nào cũng đều sẽ kinh hồn táng đảm.

Giống như sáu năm trước, khi cô bị nhà họ Thẩm đuổi tận giết tuyệt, chưa từng có một khắc thả lỏng cảnh giác.

Diệp Tử vẫn đang cười, "Mỹ nhân à, hôn ước của em và nhà họ Thẩm, từ nhỏ đã định ra rồi, không dễ dàng giải trừ như vậy."

Thấy cô bé cười đến không tim không phổi, Thẩm Chanh khẽ khép mắt, môi mỏng khêu gợi nhẹ nhàng nâng lên, "Em chỉ cần nói cho chị biết, có muốn giải trừ hôn ước hay không."

Diệp Tử im lặng mấy giây, vẫn là gật đầu, "Muốn thì muốn, nhưng ...."

Cô bé muốn nói lại thôi, Thẩm Chanh lại biết cô bé muốn nói gì, "Lo lắng quan hệ hai nhà Diệp Thẩm bị phá vỡ, buôn bán bị hao tổn?"

Diệp Tử gật đầu, "Ừ!"

"Không sợ, chỉ cần em không đề cập tới giải trừ hôn ước, nhà họ Thẩm không có cớ làm khó dễ nhà họ Diệp của em."

Khóe môi Thẩm Chanh hơi nhếch lên, đột nhiên lan tràn ra ý cười, mang theo vài phần xinh đẹp.

Diệp Tử có chút hoang mang, "Vậy làm sao giải trừ?"

"Để họ Thẩm chủ động nói ra."

"Anh ta nói ra? Mỹ nhân, em cảm thấy khả năng không lớn ...."

"Sao lại không thể?" Thẩm Chanh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net