Chương 441-450

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nói thêm gì nữa, rót một ly nước nóng tới, sau khi để xuống liền lui ra ngoài.

446. Chương 446: Bởi vì tâm không ở đây, cho nên không quan tâm.
Editor: May

Thẩm Chanh đưa tay vuốt vuốt huyệt thái dương, tính dùng cách này để giảm bớt không thoải mái của thân thể.

Cảm giác choáng váng vẫn đang kéo dài, nhưng đã không còn khó chịu như vừa rồi nữa.

Qua một hồi lâu, cô mới chậm rãi mở mắt.

Giữa lông mày, giống như là có chút bận tâm.

Loại cảm giác choáng váng này, hôm nay đã là lần thứ ba rồi.

Hai lần trước không có nghiêm trọng như vậy, cô cũng không có để ở trong lòng.

Nhưng vừa rồi ....

Nếu như không phải cắn răng gượng chống, cô có thể đã ngất đi.

Ý thức được không thể lơ là loại tình huống này, Thẩm Chanh liền vịn bên cạnh đứng lên.

Cô không muốn khuếch trương rắc rối này, cho nên tính đi bệnh viện một chuyến.

Căn dặn tài xế lái xe tới đây, cô ngồi vào chỗ ngồi phía sau.

Tài xế hỏi cô đi nơi nào, cô thuận miệng nói một quán cà phê.

Sau khi xuống xe, đợi cho tài xế đi xa, cô mới ngoắc ngăn một chiếc taxi lại.

Taxi dừng lại ở ngoài cửa lớn bệnh viện bà mẹ và trẻ em, cô trả tiền xuống xe, đi vào trong bệnh viện.

Bởi vì trên chân có thương tích, cô đi rất chậm.

Lúc mấy người phụ nữ có thai chung quanh đi qua bên cạnh cô, cũng không nhịn được nhìn lên người cô vài lần.

Người có chút tinh mắt có thể nhìn ra bụng cô hơi nhô lên, biết cô là đang mang thai, trong mắt không kiềm được lộ ra vẻ khinh bỉ.

Ánh mắt như vậy như là nói: Bụng còn chưa lớn lên, không đến mức khẩn trương như vậy chứ!

Đối với từng đạo ánh mắt khác thường, Thẩm Chanh coi như không thấy.

Ngược lại từng đợt mùi nước trừ độc, khiến cô không nhịn được liền bịt mũi lại.

Mùi gay mũi lại khó ngửi, không khỏi làm cô nghĩ đến sanh con ....

Tính toán một chút, ngày mai sẽ đến bốn tháng.

Cách ngày sinh dự tính chỉ còn hơn năm tháng, sắp rồi.

Đi chỗ đăng ký lấy số, ở dưới sự hướng dẫn của y tá đến phòng khám bệnh khoa phụ sản.

Bạn nào mún đọc trước 400 chương liên hệ : [email protected] nhé ;)

Bác sĩ trong văn phòng, có không ít người đang đợi ở phía sau, về cơ bản đều là một vài vợ chồng nhỏ có đôi có cặp.

Thẩm Chanh tìm một chỗ ngồi xuống, xếp hàng ở tuốt phía sau.

Chỗ ngồi của cô rõ ràng ở nơi hẻo lánh, nhưng vẫn có mấy người đàn ông chú ý tới cô.

Phụ nữ có thai chờ làm kiểm tra ở chỗ này, không ít người đều là thân hình mập mạp, trên mặt có màu lốm đốm, chỉ có một mình cô là dáng người uyển chuyển, trên mặt càng không có một chút tỳ vết nào.

Cô cứ im lặng ngồi ở một bên như thế, hào quang trên người đều đã đè ép tất cả phụ nữ xuống.

Đưa tay vén một lọng tóc rối bời đến sau tai, động tác hờ hững, khiến không ít đàn ông đều tâm viên ý mã.

Những người đàn ông kia cả ngày đều đối mặt với thiếu phụ luống tuổi, tự nhiên không nhịn được muốn nhìn thêm vài lần.

Nhưng nơi này là trường hợp công cộng, lại có vợ ở đây, bọn họ không thể không không thu liễm.

Chỉ nhìn Thẩm Chanh hai lần, liền quy củ thả tầm mắt về trên người của vợ mình.

Đợi khoảng hơn hai mươi phút, cuối cùng cũng đến phiên Thẩm Chanh.

Bác sĩ cầm phiếu của cô, vào kiểm tra đo huyết áp, vòng đo bụng, lại làm một loạt kiểm tra.

Cuối cùng mở ra bốn tờ hóa đơn cho cô, để cho cô đi nộp phí trước, sau đó đến tầng năm rút máu xét nghiệm.

Thẩm Chanh cầm ra xuống lầu, tính đi chỗ thu phí nộp phí.

Người chỗ thu phí hơi nhiều, Thẩm Chanh đợi ở bên cạnh một hồi, đợi cho không còn chật chội, cô mới đi qua xếp hàng.

Cô cúi đầu nhìn tờ danh sách trong tay, không để ý đến phía trước đứng một người.

"Chanh Tử."

Thẳng đến khi bên tai vang lên một giọng nói ôn nhu, cô mới ngẩng đầu lên.

Lần này gặp nhau, cũng không giống như mỗi lần trước.

Trước đó, mỗi khi Thẩm Chanh nhìn thấy anh ta, liền xoay người rời đi.

Bởi vì anh ta là Mộ Bạch.

Thế nhưng lần này cô không có, cứ đứng tại chỗ như thế, nhìn anh ta ở trước mặt, lạnh nhạt nói một câu: "Thật là trùng hợp."

Bởi vì tâm không có ở đây, cho nên cô không quan tâm.


447. Chương 447: Không yêu thì sẽ không hận
Editor: May

Mộ Bạch đứng thẳng ở trước mặt cô, trên mặt tuấn dật mang theo nụ cười không giống với ngày xưa, khi nhìn thấy hóa đơn trên tay cô, trong nháy mắt nụ cười lại giảm đi, "Thân thể em không thoải mái?"

"Khám thai."

Hai chữ vô cùng đơn giản, không có chút cảm xúc phập phồng nào.

Mộ Bạch duỗi tay về phía cô, "Đưa anh, anh đi nộp phí."

Thẩm Chanh không có đưa cho anh ta, mà là nói uyển chuyển cự tuyệt: "Không cần, tôi có thể tự làm."

"Nơi này nhiều người như vậy, em lại mang thai ...."

"Tôi không có yếu ớt như vậy."

Lời của Mộ Bạch còn chưa nói hết, Thẩm Chanh liền mở miệng chặt đứt anh ta.

Mộ Bạch nhìn cô, đột nhiên cười: "Có phải em vẫn đang trách anh không?"

Thẩm Chanh không nói gì.

Ban đầu trách, nhưng hiện tại lại không có.

Mộ Bạch đối với cô mà nói, chỉ là quá khứ.

Không .... Có lẽ cũng không được tính là quá khứ.

Khi đó cô, hoàn toàn không biết cái gì là yêu.

Đơn thuần cho rằng, thích hồ đồ lờ mờ có thể qua cả đời, ở cùng nhau cả đời.

Hiện tại nhớ tới, dường như có chút buồn cười.

"Năm đó, không phải bởi vì mẹ của anh bắt buộc rời khỏi em, mà là bởi vì anh đi nước ngoài chữa bệnh."

Đã cách nhiều năm, cuối cùng Mộ Bạch cũng nói ra bí mật này.

Rốt cuộc Thẩm Chanh vẫn sững sờ một chút.

Cũng không có để ý lắm, không thèm để ý, không có bất kỳ tình cảm nào, cô liền có thể không chút động lòng.

Cô ngẩng đầu nhìn Mộ Bạch, trong mắt mang theo một chút nghi hoặc: "Chữa bệnh?"

Mộ Bạch cười gật đầu: "Anh vẫn luôn không nói với em, anh có bệnh tim. Loại bệnh này không lớn không nhỏ, có thể cả đời đều không phát tác, có thể vừa phát tác sẽ chết. Lúc ấy sao anh dám nói cho em biết."

Tay cầm hóa đơn khẽ siết chặt, cuối cùng Thẩm Chanh vẫn nở nụ cười, "Hiện tại anh nói cho tôi biết những chuyện này thì làm được gì?"

Mộ Bạch cười: "Chỉ cần em không hận anh, cái gì cũng không quan trọng nữa."

Thẩm Chanh cười đến mở rộng, "Không yêu thì sẽ không hận."

Cô nói xong, trực tiếp đi qua bên cạnh anh ta, không quay đầu lại.

Bạn nào mún đọc trước 400 chương liên hệ : [email protected] nhé ;)

Nhìn bóng lưng của cô, Mộ Bạch lặp lại câu nói: "Không yêu thì sẽ không hận ...."

Chỉ có một mình anh biết, đối với cô, không phải ưu ái, cũng không phải thích.

Mà là yêu.

Mà tình yêu này, anh chỉ có thể chôn dấu ở trong lòng.

Mặc kệ là để xuống, hay không buông tay được, đều chỉ có thể như vậy thôi.

Mộ Dư vừa đi tới từ bên cạnh, thấy Mộ Bạch nhìn một phương hướng xuất thần, liền nhìn theo tầm mắt của anh.

Nhìn thấy bóng dáng nhỏ xinh ở chỗ thu phí, cô giống như đã hiểu ra gì đó.

Đưa tay lôi kéo tay Mộ Bạch, "Anh, nghĩ gì thế!"

Nghe được giọng nói của cô, Mộ Bạch thu suy nghĩ về, cười vuốt vuốt đầu Mộ Dư.

"Như thế nào, kết quả kiểm tra ra sao?"

Một câu, liền thoải mái dời chủ đề đi.

Mộ Dư nhướng mày, cầm đơn kết quả trên tay đưa cho anh, "Tự anh xem."

Mộ Bạch liếc mắt nhìn kết quả kiểm tra, cũng nhíu mày theo, "Đã mang thai.... Bốn mươi hai ngày?"

"Đúng vậy!"

Mộ Dư tức giận đáp lại một tiếng.

Sau đó vươn tay cầm tờ đơn kết quả về, gấp xếp bỏ vào trong túi, thở dài một tiếng: "Tuổi trẻ tốt đẹp của em, bị phá hủy rồi..."

"Trở về bảo Đường Diễm cầu hôn em."

"Chuyện cầu hôn này đều là đàn ông tự mình chuẩn bị, tại sao em phải đi nhắc nhở anh ta? Anh ta muốn không cầu hôn em, cùng lắm thì em không cần đứa nhỏ này."

Mộ Bạch nhíu chặt lông mày, "Đừng tùy hứng như vậy."

"Phiền quá à ...."

Hai người vừa nói, vừa đi ra ngoài bệnh viện.

Không biết đi bao xa, Mộ Bạch quay đầu lại nhìn một cái.

Nhưng lại không có nắm bắt được đạo bóng dáng vừa quen thuộc lại lạ lẫm ở trong đám người kia.

448. Chương 448: Có phải là rất nghiêm trọng không?
Editor: May

Sau khi nộp phí xong, Thẩm Chanh đi phòng xét nghiệm ở tầng năm, rút bốn ống máu.

Ống máu thứ nhất là kiểm tra gan, ống máu thứ hai là làm kiểm tra đường huyết, còn có một ống làm kiểm tra máu thông thường.

Sau khi kết quả xét nghiệm hiện ra, cô cầm tờ xét nghiệm đi phòng khám khoa phụ sản.

Bác sĩ nhìn tờ đơn của cô, vẻ mặt có chút ngưng trọng, quay đầu hỏi cô, "Gần đây cô có những bệnh trạng như choáng váng đầu, không còn chút sức lực nào, khó thở, tim đập nhanh, ngực đau đớn không?"

Thẩm Chanh gật đầu, "Ừ, có."

Bác sĩ chỉ vào trên tờ xét nghiệm đầu tiên cho cô xem, "Kết quả kiểm tra hiển thị, cô thiếu máu nghiêm trọng."

"Thiếu máu?"

"Ừ, sau khi mang thai, lượng nhu cầu của phụ nữ có thai về nguyên tố thiết gia tăng rõ ràng, vì vậy, công năng tạo máu sẽ chậm hơn người bình thường. Cho nên, phụ nữ có thai cần hấp thu càng nhiều thiết hơn người bình thưởng để gia tăng lượng máu hợp thành màu huyết sắc tốt."

"Có ảnh hưởng gì với thai nhi không?"

Bác sĩ đỡ khung mắt kính trên sống mũi một chút, nghiêm túc nói: "Tiếp tục kéo dài, người phụ nữ có thai thiếu máu sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhi. Ví dụ như chế ngự sự phát triển của thai nhi, hoặc là bởi vì thiếu máu mà tạo thành thiếu dưỡng chất, khiến phát sinh ảnh hưởng đến thai nhi, sinh non hoặc có lẽ thai chết...."

Bà ấy thả chậm tốc độ nói chuyện, nói tiếp: "Hơn nữa phụ nữ có thai thiếu máu không chỉ có ảnh hưởng với sự khỏe mạnh của thai nhi, cũng có một chút ảnh hưởng với người phụ nữ có thai, nghiêm trọng thì có thể tạo thành chứng trúng độc cho người mang thai."

Thẩm Chanh không khỏi nhíu mày, "Có phải là rất nghiêm trọng hay không?"

Bác sĩ trả lời đúng, thiếu máu trong thời gian mang thai không nhỏ không lớn, nhưng vấn đề này không thể coi thường, đề nghị Thẩm Chanh trước quan sát nửa tháng.

Trong lúc đó, phải chú ý nghỉ ngơi, uống nhiều nước, bổ sung nhiều dinh dưỡng.

Cuối cùng kê một chút thuốc bổ máu không có tổn thương trong thời gian mang thai cho cô, cùng nhắc nhở cô sau khi trở về phải ăn nhiều thức ăn hàm chứa lượng thiết cao một chút.

Sau khi Thẩm Chanh rời khỏi bệnh viện, trong đầu là một mảnh trống rỗng.

Cúi đầu nhìn kỹ tờ xét nghiệm trên tay, sau đó dụi làm một đoàn, ném vào trong thùng rác ven đường.

Nếu nói cô không sợ trời không sợ đất, đó là giả dối.

Cô sợ, sợ đứa nhỏ trong bụng sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Trở lại biệt thự, Thẩm Chanh sai người hầu chuẩn bị một chút táo.

Người giúp việc nghe được căn dặn của cô, không dám chậm trễ, lập tức rửa sạch mấy loại táo ngọt bưng đến trước mặt cô.

"Thiếu phu nhân, táo cô muốn."

"Ừ, để xuống."

Người hầu để táo ngọt xuống, sau đó lui sang một bên.

Thẩm Chanh ngồi dậy từ trên ghế sofa, đưa tay cầm táo ngọt qua bắt đầu ăn.

Ăn một, hai, ba quả .... Mười ...

Vẫn luôn không ngừng!

Mấy người hầu thấy thế, đưa mắt nhìn nhau, ngoài căng thẳng còn có chút nghi hoặc.

Thiếu phu nhân đây là thế nào?

Cãi nhau với thiếu gia nên tâm tình không tốt?

Phát tiết?

Nhưng phát tiết cũng không thể dùng loại phương pháp này nha!

"Thiếu phu nhân, cô không thể ăn nữa, cái này ăn nhiều không tiêu hóa ...."

Cuối cùng có người hầu lấy dũng khí, lên tiếng nhắc nhở.

Nhưng Thẩm Chanh lại không có ý muốn dừng lại, vẫn đang tiếp tục ăn.

Không biết cô đang suy nghĩ gì, ánh mắt nhìn một chỗ, không có một chút tiêu cự.

Người hầu sốt ruột, sợ hãi vội vàng tiến lên lấy những táo ngọt đó ra: "Thiếu phu nhân, cô thật sự không thể ăn nữa!"

"Để xuống!"

Thẩm Chanh mấp máy môi phun ra hai chữ không có nhiệt độ.

Ánh mắt của cô vẫn dừng lại ở phương hướng ban đầu, nhưng người giúp việc không thể bỏ qua một cổ sát khí mãnh liệt đọc được từ trong mắt của cô.

"Thiếu phu nhân ...."

Người hầu đó làm sao dám để xuống, nếu thật ăn xảy ra vấn đề gì, các cô đâu thể gánh chịu nổi.

Cuối cùng Thẩm Chanh cũng thu hồi tầm mắt, liếc nhìn người hầu, giọng nói không khỏi thả thấp hơn rất nhiều, "Để xuống."

449. Chương 449: Kẹo que?
Editor: May

"Nhưng là ...." Người hầu chần chờ.

Lần này, Thẩm Chanh không nói thêm lời nào.

Cô có chút mệt mỏi ngưỡng dựa vào trên ghế sofa, nhắm mắt lại.

Lúc này người hầu mới thở phào nhẹ nhõm, chuyển nhẹ chân nhẹ tay lui ra ngoài.

Rất nhanh, lại có một nữ hầu khác mang tới một tấm chăn mỏng, cẩn thận trùm lên trên người Thẩm Chanh.

Một giấc này của cô, ngủ rất sâu, thậm chí quên luôn chuyện muốn đi sân bay đón Diệp Tử.

Chín giờ tối, chuyến bay thành Giang đi thành Đô hạ cánh.

Sau khi Tần Cận và Diệp Tử xuống máy bay, liền mở ra điện thoại gọi điện thoại cho Thẩm Chanh, nhưng gọi liên tiếp hai cuộc đều không ai nghe máy.

Thấy Diệp Tử có chút thất vọng, Tần Cận liền bấm số điện thoại của Thi Vực.

Nhưng kết quả vẫn giống nhau, không phải đường dây bận, chính là tiếng bíp bíp, tóm lại chính là không gọi được.

Bỏ điện thoại di động về trong túi quần, Tần Cận đưa tay kéo Diệp Tử qua, "Sao, không vui?"

Diệp Tử lắc lắc đầu, "Không có ...."

Giọng nói hơi mất mát, vẫn đã bán đứng cảm nghĩ nhỏ của cô.

Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Tần Cận bật cười, tác phong không đúng đắn lại liều lĩnh: "Sao lúc chúng ta tách ra, không thấy em nhớ anh như vậy?"

Diệp Tử ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói rất thấp: "Không giống nhau."

Tần Cận cười: "Không giống ở điểm nào?"

"Mỹ nhân là mỹ nhân, anh là anh."

"Nhưng anh cũng là một mỹ nam chính hiệu." Tần Cận nói xong, cúi đầu cọ cọ trên trán cô, "Thích không?"

Diệp Tử hơi mơ hồ, "Thích gì?"

"Anh."

"Cái này...."

"Hả?"

"Cái đó ...."

"Không cái này cái đó, nói một câu yêu thích anh có khó như vậy sao?"

"Không khó, nhưng là ...."

"Có nói không!" Giọng điệu vừa rồi còn rất nhẹ nhàng, lập tức liền trở nên cường ngạnh bá đạo.

"Thích."

Tần Cận đưa tay chà xát chóp mũi của cô, khóe môi giơ lên một nụ cười tà phóng khoáng không kiềm chế được, "Tiểu Diệp Tử của anh thật ngoan."

Nói xong, lôi kéo tay Diệp Tử đi ra ngoài phi trường.

Đi ra sân bay, anh gọi điện thoại cho tài xế, bảo tài xế đến sân bay đón anh và Diệp Tử.

Tần Cận cũng có nhà ở thành Đô, không tính quá lớn, nhưng thắng ở điểm tinh sảo.

Một tòa đình viện cổ kính, chỉ có vài người giúp việc, nhưng quản lý tòa nhà rất sạch sẽ.

Sau khi trở lại nhà họ Tần, Tần Cận sai người cất kỹ hành lý, lên lầu tắm rửa một chút, rồi tự mình lái xe mang theo Diệp Tử trở về nhà họ Diệp.

Ở trên đường đi nhà họ Diệp, Diệp Tử nói muốn đi nhà họ Thi thăm Thẩm Chanh.

Tần Cận nghe tiếng, lập tức thả chậm tốc độ xe, quay đầu xe ngay tại chỗ.

Tốc độ xe vừa mới tăng lên, Diệp Tử lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, "Cũng sắp mười giờ rồi, hiện tại mỹ nhân mang thai, hẳn là đã sớm đi ngủ, chúng ta vẫn không nên đi quấy rầy chị ấy thì tốt hơn."

Tần Cận nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn cô một cái.

"Phụ nữ chính là thích giày vò người."

Tuy nói như vậy, nhưng anh vẫn giảm bớt tốc độ xe, quay đầu xe lái về phía nhà họ Diệp.

Nhà họ Diệp, nằm ở trung tâm thành Đô.

Chưa tới 20 phút, xe liền dừng ở ngoài cửa sắt lớn khắc hoa.

Đã mười giờ, đèn nhà họ Diệp đã tắt toàn bộ.

Bước xuống từ trên xe, Diệp Tử mở túi xách mang theo bên mình ra, muốn lấy chìa khóa ra để mở cửa.

Cúi đầu lục lọi ở trong túi một lúc lâu, nhưng vẫn không tìm được.

Vì vậy cô lại ngồi xổm xuống, đổ toàn bộ mọi thứ trong túi xuống đất.

Tần Cận dựa vào trên xe, vừa đốt một điếu thuốc hút một hơi, lúc đang muốn phun vòng khói ra, liền thấy một món đồ chơi rơi trên đất kia!

Một gương mặt tuấn mỹ lập tức đen đến mức tận cùng.

Anh ném điếu thuốc xuống mặt đất, đế giày hung hăng nghiền qua ở phía trên.

Sau đó, anh bước nhanh đi đến trước mặt Diệp Tử, dùng một tay kéo cô lên.

Nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nheo mắt lại, "Kẹo que?"


450. Chương 450: Không thoải mái?
Editor: May

Đột nhiên bị anh kéo như vậy, Diệp Tử hiển nhiên có chút không rõ tình huống.

Ngây ngốc một hồi lâu, mới nghĩ đến hỏi anh, "Kẹo que thì sao?"

Kẹo que thì sao?

Bao nhiêu người vẫn ăn kẹo que!

Tần Cận chịu đựng xúc động muốn bóp nát cô, xoay người đưa tay bắt lấy phía trên cửa chính sắt khắc hoa.

Nhấc chân giẫm lên cửa, thả người nhảy lên lật mình.

Trở mình qua xong, nghiêng dựa vào trên cửa, móc từ trong túi quần ra một hộp thuốc lá, rút một điếu thuốc ra, ngậm lên miệng đốt.

Sau đó chậm rãi hút một hơi, lại ngửa đầu từ từ phun ra một vòng khói.

Diệp Tử đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn anh: "Anh ...."

"Anh đi thăm cha mẹ vợ của anh trước một chút."

Tần Cận nói xong, xoay người sải bước đi vào.

"Gâu gâu...."

Lúc này, trong sân truyền đến từng đợt tiếng chó sủa.

Chưa tới một phút đồng hồ, đèn vốn đã tắt lại sáng lên lần nữa.

Quản gia chiếu đèn pin đi ra xem xét, vừa vặn đụng phải Tần Cận đang xông vào nhà dân.

"Cậu .... cậu cậu cậu, là ai ...."

Mặc cho ai nhìn thấy một người giống đại gia, giống như khách không mời mà đến, sợ rằng đều sẽ bị dọa sợ.

Tần Cận dừng bước chân một chút, liếc mắt nhìn quản gia từ trên cao xuống, "Cô gia nhà ông."

Ném xuống những lời này, Tần Cận trực tiếp đi qua bên cạnh ông, ngay cả đầu cũng không quay lại.

Tư thái cao quý như vậy, nghiễm nhiên như nam chủ nhân của nơi này.

Cô gia?

Quản gia đưa tay vuốt vuốt mồ hôi lạnh, từ bao giờ nhà họ Diệp nhiều hơn một cô gia rồi?

Không kịp nghĩ nhiều, tính cùng đi vào xem.

Đang muốn đi, lại nhìn thấy ngoài cửa lớn có một bóng dáng quen thuộc, cuống quít dùng đèn phin chiếu tới phương hướng kia.

Nhận ra người đến ngoài cửa lớn, ông vội vàng đi tới.

Vừa lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa đón Diệp Tử vào: "Nhị tiểu thư, cô đã trở về, tại sao không có thông báo trong nhà một tiếng, hiện tại đã trễ thế này, cô nhất định vẫn chưa ăn cơm đúng không, tôi căn dặn người làm đi nấu chút gì đó cho cô ăn."

Diệp Tử lắc lắc đầu, "Không có gì, cháu không đói bụng."

Llúc này quản gia mới sực nhớ ra gì đó, hỏi: "Nhị tiểu thư, vừa rồi vị tiên sinh đó .... Là cô gia tương lại sao?"

Diệp Tử đương nhiên biết cô gia là chỉ ai, do dự một chút, nói: "Coi như vậy...."

Quản gia nghe được lời này của cô, thở dài một hơi, ngay sau đó lại hỏi: "Vị tiên sinh đó, chắc cậu ta là thiếu gia nhà họ Thẩm có hôn ước từ nhỏ với nhị tiểu thư đúng không?"

"Mới không phải là anh ta."

"Không phải thiếu gia nhà họ Thẩm, vậy ...."

"Anh ấy họ Tần, về sau bác có thể gọi anh ấy là Tần nhị thiếu, cũng có thể gọi anh ấy là Tần tiên sinh."

"Nhị tiểu thư, tôi cảm thấy vẫn là gọi cậu ta là cô gia sẽ tốt hơn."

"Vẫn chưa kết hôn, không cho phép gọi bậy!"

Một đêm trôi qua, Thẩm Chanh ngủ ở trên ghế sofa suốt đêm, thậm chí đến tư thế cũng không có thay đổi chút nào.

Trong lúc đó, người giúp việc đắp chăn cho cô ba lần.

Bởi vì không dám gọi cô tỉnh dậy, cho nên mấy người giúp việc liền ở trong phòng khách thay nhau canh giữ cả đêm.

Lần canh giữ này, liền canh giữ đến hừng đông.

Lúc Thi Vực trở lại, đã là hơn bảy giờ sáng.

Thấy được Thẩm Chanh vùi ở trên ghế sô pha, anh nhướng mày, phất tay đuổi lui tất cả người giúp việc.

Bước qua, ngồi ở cạnh mép ghế sofa, nhìn bộ dạng ngủ say của cô, dùng tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt của cô.

Dù cho động tác rất nhẹ, Thẩm Chanh vẫn tỉnh lại.

Cô mở mắt ra, bởi vì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net