Chương 441-450

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

441. Chương 441: Phong ba nhỏ trong phòng họp.
Editor: May

Thẩm Chanh ngồi xuống ở trên ghế sofa, vừa uống hai ngụm sữa tươi, điện thoại trên bàn làm việc liền vang lên.

Thẩm Chanh đứng dậy chuẩn bị đi tiếp nghe, nhưng suy nghĩ một lúc, lại ngồi xuống.

Tiếng chuông rất nhanh liền kết thúc, sau đó qua mấy giây, liền vang lên lần nữa.

Thẩm Chanh do dự một chút, vẫn đi qua nhận ngheb điện thoại.

"Alo."

"Alo! Thư ký Thẩm sao? Cô có thể ở tổng giám đốc tìm trên bàn làm việc một hạng mục báo cáo có tiêu đề là T-GE không?"

Phụ nữ có thể nhận nghe điện thoại ở trong văn phòng của Thi Vực, đối phương không cần nghĩ cũng đã đoán được là ai.

Bởi vì, bình thường cơ bản không có người dám một mình vào phòng làm việc của tổng giám đốc dưới tình huống Thi Vực không làm việc ở đó, chớ nói chi là nghe điện thoại.

Mà chuyện phòng thư ký của Thẩm Chanh bị an bày ở bên cạnh phòng làm việc của tổng giám đốc, gần như không có ai là không biết.

Nghe được lời của đối phương, Thẩm Chanh quét mắt văn kiện chỉnh tề đặt ở trên bàn làm việc một cái, "Ý anh muốn nói 'T-GE sản phẩm nghiên cứu mới nhất' ?"

"Đúng đúng đúng, chính là cái đó! Thư ký Thẩm, sợ rằng phải phiền cô tự mình đi một chuyến, đưa phần báo cáo này đến sảnh hội nghị phát biểu tầng mười hai."

"Ừ, được."

Thẩm Chanh cúp điện thoại, cầm lấy phần báo cáo kia liền ra khỏi phòng làm việc.

Lần này, cũng có thể được coi là một lần làm thư ký danh xứng với thực.

Làm chuyện như vậy, thật sự tốt hơn chuyện ký tên đóng dấu kiểm tra văn kiện rót coffee rất nhiều!

Đến tầng mười hai, Thẩm Chanh ra khỏi thang máy, trực tiếp đi đến phòng họp cuối hành lang.

Dừng lại ở ngoài phòng làm việc, cô giơ tay lên gõ cửa.

"Vào đi."

Nghe được tiếng nói truyền đến từ bên trong, Thẩm Chanh mới kéo cửa phòng họp ra, cất bước đi vào.

Nhưng trong nháy mắt đi vào cửa, chân của cô đáy đột nhiên trợt một cái, một trận cảm giác đau đớn truyền đến từ cổ chân, trẹo chân rồi!

Mà lúc này, tất cả mọi người đang nhìn cô.

Thẩm Chanh: "...."

Ngượng ngùng xấu hổ, hơn nữa còn trước mặt nhiều người như vậy!

Tay nắm báo cáo siết chặt, thân thể đã không khống chế nổi nghiêng về phía trước ....

Cũng đúng lúc này, Thi Vực đột nhiên đứng dậy từ ghế chủ tọa, bước dài tiến tới, đưa tay chống đỡ hai vai của cô, ngăn chặn xu thế đang nghiêng về phía trước của cô, đỡ cô đứng dậy.

Cánh tay của anh mạnh mẽ và làm cho người ta an lòng, chỉ trong nháy mắt, Thẩm Chanh liền ổn định dòng suy nghĩ của mình.

Vừa rồi, cô lại có thể sợ hãi.

Cô lo lắng nếu thật sự té xuống, sẽ làm tổn thương đến đứa nhỏ trong bụng.

Sau khi xác định Thẩm Chanh đã đứng vững chân, Thi Vực bình tĩnh tự nhiên rút tay lại.

Mắt lạnh liếc nhìn cô, sau đó trực tiếp rút phần báo cáo nghiên cứu từ trong tay cô, thần thái tự nhiên đi về vị trí của mình.

Một trận phong ba nhỏ cứ lặng yên không tiếng động lắng xuống như vậy, nhưng mà mang đến cho mọi người đang ngồi một trận phong ba vô hình.

Người trong phòng họp, tất cả đều là cấp cao của công ty, tiếp xúc với Thi Vực không phải một ngày hay hai ngày.

Theo bọn họ, Thi Vực chính là một vật cách điện với phụ nữ, cho tới bây giờ anh chỉ chuyên chú với công việc của mình, không có liếc nhìn lâu với bất kỳ người phụ nữ nào.

Nhưng vừa rồi, anh lại chủ động đi đỡ một người phụ nữ!

Tất cả mọi người đều âm thầm hít một hơi, len lén đánh giá Thẩm Chanh.

Quả thật xinh đẹp, nhưng là boos của bọn họ có mỹ nhân cực phẩm nào mà chưa thấy qua, sẽ không đến mức bị một thư ký nhỏ làm khuynh đảo chứ....

Tất cả mọi người đều bàng hoàng, đưa mắt nhìn nhau, hai bên dùng ánh mắt truyền đạt nghi ngờ của mình.

Thư ký mới tới này, rốt cuộc là có mị lực như thế nào, lại có thể hòa tan một tòa băng sơn như vậy?

Thẩm Chanh đứng tại chỗ, liếc nhìn cấp cao trong phòng họp, nhếch môi cười, gió thoảng mây trôi.

Cũng đúng lúc này, cô chịu đựng đau nhức kịch liệt không ngừng truyền tới từ chỗ mắt cá chân, xoay người thối lui ra khỏi phòng họp.

442. Chương 442: Anh ôm người phụ nữ của anh, vượt quá chỗ nào?
Editor: May

Đến khi cửa phòng họp đóng lại, Thẩm Chanh mới vịn tường ngồi xổm xuống.

Đau đớn như kim châm muối xát từ mắt cá chân không ngừng đánh úp lại, cái trán rịn ra chút chút mồ hôi, nhưng cô vẫn miễn cưỡng chống đỡ thân thể đứng lên.

Ngay vào lúc cô xoay người muốn đi, cửa phòng họp mở ra một lần nữa.

Người đàn ông bước nhanh đi ra từ bên trong, mày kiếm anh tuấn dựng thẳng, trên mặt tuấn tú như đao khắc rõ ràng hiện lên lo lắng nhàn nhạt.

Chỉ liếc nhìn Thẩm Chanh, anh liền lạnh lùng lên tiếng: "Đừng động."

Mặc dù chỉ là hai chữ ngắn ngủi, nhưng đã hiện rõ ra mức độ anh quan tâm Thẩm Chanh.

Thẩm Chanh nhìn anh, lắc lắc đầu.

Ý của cô rất rõ ràng, là đang nói cho Thi Vực biết cô không sao.

Thi Vực lại coi như không thấy ra hiệu của cô, đi thẳng tới trước mặt cô, thậm chí đến một câu dư thừa cũng không nói, liền chặn ngang bế cô lên.

Trong lúc nhất thời, lặng ngắt như tờ, dường như ngay cả không khí đều bị ngưng đọng.

Tất cả quản lý cấp cao trong phòng họp, gần như đồng thời nhìn về phía cửa ra vào.

Nếu như nói vừa mới là bàng hoàng, như vậy hiện tại nhất định là rung động!

Bởi vì, Thi Vực ôm Thẩm Chanh vào thang máy chuyên dụng của anh.

Từ trên xuống dưới công ty, không một ai không biết Thi Vực thích sạch sẽ nghiêm trọng.

Đồ đạc của anh, luôn không cho phép bất kỳ ai chạm vào

Mà thang máy của anh, ngoại trừ công nhân vệ sinh được chỉ định, đến nay cũng không có người nào đi vào, đến cả phím ngoài thang máy, cũng không có ai dám đụng vào.

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn nhìn phương hướng thang máy, đợi cho cửa thang máy chậm rãi khép lại, bọn họ mới lau vốc mồ hôi lạnh.

Trong thang máy.

Thẩm Chanh dùng tay ôm cổ Thi Vực, mi tâm hơi nhíu: "Có phải vượt quá rồi không?"

"Anh ôm người phụ nữ của anh, vượt quá chỗ nào?"

Giọng nói sâu lắng mà từ tính trầm bổng ở trong thang máy nhỏ hẹp, mơ hồ mang theo một chút hơi thở nguy hiểm.

"Đã nói không để cho người khác biết quan hệ của chúng ta."

"Bây giờ anh đổi ý rồi."

"Tại sao?"

"Tại sao?" Thi Vực híp nửa mắt, cúi đầu nhìn cô, từng luộng lệ khí tỏa ra từ trong mắt anh: "Chỉ có để cho người khác biết em là người phụ nữ của anh, em mới sẽ không bị thương!"

Giọng nói của anh, thật sự mang theo vài phần thịnh nộ.

Thẩm Chanh biết anh đang tức giận, cũng biết tại sao anh tức giận.

"Chân của em không sao."

"Mặt đã trắng thành như vậy còn dám nói không sao?" Thi Vực nhìn cô chăm chú, ánh mắt sắc bén giống như có thể xuyên thấu thân thể của cô, ý vị nguy hiểm càng thêm rõ ràng.

"Em không có yếu ớt như vậy!" Thẩm Chanh nói xong, để một tay xuống đẩy anh một cái, "Thả em xuống, em có thể tự đứng."

"...."

Thi Vực không nói gì, cũng không có ý định buông cô ra.

Ánh mắt của anh nhìn nơi khác, nhưng trong ánh mắt luôn lóe ra phách lối không biết tên.

"Anh ...."

"Câm miệng."

Không đợi Thẩm Chanh nói xong, Thi Vực liền không khách khí chặt đứt lời của cô.

"Anh bảo em câm miệng thì em liền câm miệng sao, em mới không có nghe lời như vậy!" Thẩm Chanh hừ nhẹ, cực kỳ kiêu ngạo.

"Ừ, lặp lại lời nói đó một lần nữa, anh đảm bảo trong vòng một phút sẽ khiến toàn bộ người trên dưới trong công ty đều biết quan hệ của chúng ta."

"Họ Thi kia! Anh biến thái!" Động một chút lại uy hiếp cô!

"Anh còn có thể càng biến thái hơn, em có muốn thử một chút không?" Thi Vực có chút hứng thú nhìn cô, rõ ràng đang cười, lại cười đến không có một chút xíu nhiệt độ.

"...."

Thẩm Chanh nghiêng mặt sang một bên, không để ý tới anh.

"Thẩm Chanh Tử."

"...."

Người phụ nữ nào đó vẫn không để ý, quật cường lại kiêu ngạo.

"Thẩm Chanh Tử."

Anh hạ thấp giọng nói, lại gọi một lần nữa.

"...."

Vẫn không có phản ứng.

443. Chương 443: Anh là lưu manh của em.
Editor: May

"Không nói lời nào, hửm?"

Giọng nói âm u mang theo vẻ hơi thở dọa người.

Thẩm Chanh ngẩng đầu, nhìn gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh đang dán xuống mặt cô.

"Ba." Mặt Thi Vực càng tới gần.

"Hai."

"Một!"

Tiếng một cuối cùng, là Thẩm Chanh đếm.

Cô cứ nhìn anh như vậy, vẻ mặt khiêu khích: "Sao, anh muốn đánh em?"

Thi Vực liếc nhìn cô, khóe môi giơ lên một nụ cười lúc sáng lúc tối.

Thẩm Chanh chỉ cảm thấy bàn tay to anh ôm trên eo cô đang không ngừng kéo căng, lực đạo cũng bắt đầu tăng thêm.

Anh cứ ôm chặt cô ở trong ngực như thế, khiến cô cử động một chút cũng khó khăn.

"Nhẹ chút .... Đau!"

Thẩm Chanh nhíu chặt hai hàng lông mày, vẻ mặt không vui.

"Chịu đựng!"

Thi Vực nói xong, lại càng dùng sức nắm chặt eo của cô.

Thẩm Chanh há to miệng muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên bị anh dùng môi phong môi, chận tất cả lời cô muốn nói trở về.

Cạy môi của cô, đầu lưỡi quét qua trong miệng của cô, truyền toàn bộ nóng bỏng cho cô.

"Ưm ...."

Thẩm Chanh dùng tay đẩy anh, nhưng anh ôm rất chặt, khiến cô không có chỗ để trốn.

Nóng bỏng vẫn đang tiếp tục, ánh mắt Thi Vực vẫn luôn kiên quyết khóa chặt cô, trong đôi mắt tràn đầy tham muốn chiếm hữu.

Hơi thở ấm áp bổ nhào lên trên mặt Thẩm Chanh, làm cô cảm thấy mình như đang muốn bị hòa tan.

Nhưng nụ hôn này kéo dài không lâu, sau mười mấy giây, Thi Vực liền rời khỏi môi của cô.

Cúi đầu nhìn người phụ nữ trong ngực, trên mặt toàn là thỏa mãn.

Ánh mắt nóng rực đảo qua trên môi đỏ tươi của cô, dường như là rất hài lòng với kiệt tác của mình, lại nhẹ nhàng hôn một cái ở trán của cô.

Bộ dạng tà trong tà khí này của anh, khiến Thẩm Chanh không nhịn được tặng anh hai chữ: "Lưu manh!"

"Ừ, anh là lưu manh của em."

Thi Vực nói xong, bàn tay to chậm rãi dời xuống, sờ soạng ở trên đùi của cô một cái.

Bộ dạng phóng khoáng không câu nệ này, khiến người phụ nữ nào đó xù lông: "Dựa vào! Anh không sờ loạn sẽ chết sao!"

"Ừ, không sờ em sẽ chết."

Bàn tay to lại bắt đầu chuyển lên phía trên, dừng ở chỗ xương đòn vai của cô, nhẹ nhàng sờ một chút, "Nếu không ngoan, anh sẽ mò xuống dưới."

Thẩm Chanh nhìn xuống theo tay của anh ....

Phía dưới, là ngực!

"Thi Vực, anh còn biết xấu hổ không?!"

"Anh chỉ muốn em."

"Vô sỉ!"

"Ừ, tiếp tục mắng."

"Hồn nhạt!"

"Tiếp tục."

"Cầm thú!"

"Ừ."

"Khốn kiếp!"

"Ừ."

"...."

Đúng lúc đó, cửa thang máy mở rồi.

Hai người trong thang máy, vẫn duy trì tư thế mờ ám.

Thẩm Chanh bị Thi Vực ôm ngang, hai tay dài nhỏ ôm lấy cổ của anh, hơi đỏ mặt, quần áo có vẻ hơi mất trật tự.

Cổ áo Thi Vực có chút nếp nhăn, trong con ngươi là một mảnh nóng bỏng.

Người sáng suốt vừa nhìn liền biết, vừa rồi hai người đã làm chuyện gì!

Nhân viên đi qua bên ngoài, tất cả gần như đều dừng chân lại, kinh ngạc nhìn hai người trong thang máy.

Thẩm Chanh khẽ nâng đôi mắt, liếc nhìn người ở bên ngoài, khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt.

Cô giơ tay lên vuốt nếp nhăn trên áo cho Thi Vực, lạnh nhạt mở miệng: "Tổng giám đốc, tôi là phụ nữ đứng đắn, sẽ không để cho anh làm quy tắc ngầm, anh cũng đừng phí tâm tư ở trên người của tôi nữa. Tôi chỉ muốn làm tốt bổn phận của mình, trở thành một thư ký tốt."

Giọng nói của cô không cao không thấp, vừa vặn khiến mọi người bên ngoài thang máy nghe được rõ ràng.

"...."

Quá máu chó!

Quá nổi sóng rồi!

Boss muốn quy tắc ngầm thư ký của mình, hơn nữa thư ký  còn không lĩnh tình!

Miệng Thi Vực chứa đựng nụ cười nhạt, liếc nhìn bộ dáng nhỏ xinh trong ngực, nụ cười nơi khóe môi càng mở rộng.

444. Chương 444: Nếu như em bị anh chiều hư thì phải làm sao đây?
Editor: May

Anh ôm Thẩm Chanh đi ra thang máy, chỉ lạnh nhạt liếc nhìn chung quanh, trong nháy mắt nụ cười liền thu lại.

Nụ cười của anh, giống như vĩnh viễn đều chỉ đối với một người phụ nữ.

Đó chính là Thẩm Chanh.

Ánh mắt của anh đột nhiên lạnh xuống, khiến tất cả nhân viên ở đây đều cảm thấy, nụ cười vừa nhìn thấy của anh đều là do ảo giác sinh ra!

Anh thật giống như một vương giả cao ngạo, trên dưới quanh thân, không một chỗ nào là không tản ra lệ khí khiến người khiếp đảm.

Không người nào dám nhìn hai người lộ liễu, cho nên lúc Thi Vực ôm Thẩm Chanh đi ra từ trong thang máy, tất cả mọi người gần như đều theo bản năng cúi đầu, lặng lẽ rời đi...

"Không thể an phận một chút sao?"

Bởi vì bị ôm, Thẩm Chanh không thể không đưa tay ôm cổ Thi Vực lần nữa.

Động tác như vậy, mặc cho ai nhìn đều sẽ cảm giác được sự mờ ám.

"Không thể."

Môi mỏng nhẹ nhàng động, phun ra hai chữ.

Biết tính tình của anh, Thẩm Chanh cũng lười nói thêm gì nữa, tựa ở ngực anh nhắm mắt lại.

Thi Vực bế cô về phòng làm việc, động tác dịu dàng đặt cô ở trên ghế sofa, sau đó  gọi điện thoại cho bác sĩ tư nhân.

Chưa tới nửa tiếng, bác sĩ tư nhân liền đến nơi.

"Nhìn xem vết thương ở chân của cô ấy."

Thi Vực ngồi ở một chỗ khác trên sofa, nhìn mắt cá chân có chút đỏ lên của Thẩm Chanh, trong đôi mắt thâm sâu mang theo vài phần lạnh lẽo.

Rõ ràng có chút tức giận, lại đang khắc chế không có bạo phát ra.

Thẩm Chanh nhẹ chau lông mày một chút, "Chỉ trẹo một chút, không có chuyện gì."

Thi Vực nghe tiếng, ánh mắt lạnh hơn, "Đều đỏ lên rồi mà còn nói không có chuyện gì?" Nói xong, liếc nhìn bác sĩ tư nhân, "Kiểm tra cho cô ấy."

Bác sĩ tư nhân lập tức tiến lên, rất cẩn thận làm kiểm tra cho Thẩm Chanh.

Kết quả kiểm tra là, dây chằng tổn thương rất nhỏ, có thể không cần uống thuốc, nhưng nhất định phải nằm trên giường nghỉ ngơi ít nhất một tuần lễ.

Bác sĩ tư nhân lại dặn dò rất nhiều, sau khi trải qua sự cho phép của Thi Vực, mới rời khỏi công ty.

Trong văn phòng rộng lớn, chỉ còn mỗi hai người.

Thẩm Chanh nửa nằm trên ghế sa lon, khẽ cong chân lên, lấy tay xoa mắt cá chân.

"Đừng lộn xộn."

Thi Vực ngồi xuống, nâng chân bị thương của cô lên, đặt ở trên đùi của anh, sau đó dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve thương thế của cô.

Sắc mặt anh lạnh chìm, trong mắt một mảnh âm u, nhưng động tác trên tay lại toàn là nhu tình.

Thẩm Chanh yên tĩnh nhìn anh, không nói câu nào.

"Có đau không?"

Thi Vực nghiêng mắt liếc cô một cái, giọng nói vẫn có chút lạnh nhạt.

Thẩm Chanh lắc lắc đầu, "Không đau."

Thi Vực lạnh lùng ừ một tiếng, như chợt nghĩ đến điều gì đó, động tác trên tay chợt dừng lại: "Vừa rồi ai bảo em đi đưa tài liệu?"

Thẩm Chanh lắc đầu một cái: "Không biết."

"Không biết em còn đi."

"Anh cần tài liệu, em có thể không đi đưa sao?"

"Em là người phụ nữ của anh, chuyện cần làm là học tốt làm người phụ nữ của anh như thế nào. Người phụ nữ của anh là được cưng chiều, không phải chân chạy vặt!"

Giọng điệu cường thế, vẫn mang theo vài phần thịnh nộ không áp chế được.

Thẩm Chanh im lặng một giây, sau đó mở miệng: "Nếu như em bị anh chiều hư thì phải làm sao đây?"

Thi Vực hé mắt, lực đạo trên tay thả càng nhẹ hơn, "Hư hơn nữa, anh cũng sủng ái nuông chiều."

"Như vậy người khác sẽ nói anh không có nguyên tắc."

"Ai dám?"

"...."

Bá đạo, mạnh mẽ, nguy hiểm như vậy, đương nhiên không người nào dám!

Không đợi Thẩm Chanh nói chuyện, Thi Vực lại lên tiếng: "Nghỉ ngơi một chút đi, anh đưa em về."

"Vẫn chưa tan ca, không muốn trở về."

"Phải trở về."

"Em không ...."

"Em không có quyền lợi nói không."

"Em cứ không ...."

"Em thử nói tiếp xem."

"Bá đạo!"

445. Chương 445: Choáng váng đầu
Editor: May

Sau khi Thi Vực đưa Thẩm Chanh về biệt thự, căn dặn người làm chăm sóc cô thật tốt, liền trở về công ty.

Mấy ngày gần đây anh phải xử lý rất nhiều chuyện, về hạng mục T-GE, anh nhất định phải nắm bắt trong thời gian ngắn nhất.

Suốt hai ngày ở công ty, Thẩm Chanh cũng nghe nói về hạng mục T-GE.

Nghe nói, hạng mục này có thể mở rộng toàn cầu, nếu như nắm bắt thành công, trong vòng một năm có thể mang đến cho công ty lợi nhuận ít nhất mười hai con số.

Mà căn cứ bước đầu nghiên cứu, tính toán ra, dự tính một năm có thể thu hồi ba ngàn triệu tiền bạc quay về.

Ngủ trưa dậy, Thẩm Chanh gửi cho Thi Vực một tin nhắn: "Buổi tối về dùng cơm không."

Thi Vực trả lời lại một tin trong lúc bận rộn: "Ừ, trở về ăn với em."

Nhìn tin nhắn, Thẩm Chanh cười thỏa mãn.

Để điện thoại di động qua một bên, lại nằm trên giường thêm một lát nữa.

Đúng lúc đó, điện thoại lại rung động lên.

Lấy di động qua xem, là Diệp Tử gọi tới.

Vừa nhận điện thoại, đầu kia liền truyền đến giọng nói ngọt ngào của Diệp Tử: "Mỹ nhân mỹ nhân, em cũng muốn trở về thành Đô, bây giờ đang ở sân bay, qua nửa tiếng nữa sẽ lên máy bay!"

Giọng nói của cô nhóc mang theo vui sướng khó nén, khiến Thẩm Chanh không khỏi cười.

Đợi đến khi tâm tình kích động của Diệp Tử hơi bình phục một chút, cô mới hỏi cô nhóc: "Một mình em?"

"Không phải, còn có anh ...."

Lúc nhắc tới anh, giọng nói Diệp Tử rõ ràng thả thấp đi một chút.

"Ừ, có Tần nhị thiếu ở đó, không ai dám lừa gạt em."

"Mỹ nhân!" Diệp Tử hờn dỗi một tiếng: "Chị lại trêu chọc em!"

"Được rồi, chú ý an toàn, xuống máy bay gọi cho chị, chị tới đón em."

"À, được."

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Chanh xuống giường, vào phòng tắm rửa mặt, liền khập khiễng đi ra khỏi phòng.

Dưới lầu, mấy nữ hầu đang quét dọn.

Nghe được trên cầu thang bằng gỗ truyền đến tiếng vang, theo bản năng nhìn sang.

Bạn nào mún đọc trước 400 chương liên hệ : [email protected] nhé ;)

Nhìn thấy Thẩm Chanh đi xuống từ phía trên, bọn họ bị dọa không nhẹ, cuống quít thả công việc trong tay xuống, chạy lên cầu thang đỡ cô: "Thiếu phu nhân, thiếu gia đả dặn dò không cho cô xuống lầu, trên chân cô có thương tích, không thể di chuyển."

"Không có gì."

Đối với Thẩm Chanh mà nói, một chút vết thương nhỏ này thật sự không tính là cái gì.

Bởi vì, cho tới bây giờ cô cũng không phải là một người phụ nữ nhu nhược.

Những phụ nữ khác có thể bởi vì một chút phiền toái nhỏ liền không biết làm sao, nhưng chỉ có khi người thân của cô chịu đựng thương tổn thì cô mới có thể mềm yếu.

Nhưng, thật ra có đôi khi cô cũng muốn làm cô gái nhỏ ôn nhu.

Nhưng mỗi một lần đều sẽ miêu tả hai chữ 'ôn nhu' cực kỳ thất bại!

Hình như cô là một người khác loại, không giống với tất cả phụ nữ.

Sẽ không khóc, càng sẽ không làm ồn ....

Sau khi được nữ hầu đỡ đi xuống cầu thang, cô ngồi xuống ở trên ghế sofa trong phòng khách.

Đang muốn mở miệng căn dặn nữ hầu vài thứ, liền cảm giác được một trận choáng váng mạnh mẽ.

Đầu tiên là lỗ tai phát ra tiếng ông ông, rồi đến trước mắt tối đen như mực.

Cô cúi đầu, lấy tay chống sofa, mới miễn cưỡng khống chế được thân thể đang muốn ngã xuống.

Nhìn thấy sắc mặt của cô đột nhiên trở nên trắng bệch, nữ hầu hoảng hồn, sợ hãi vội vàng tiến lên xem xét cô: "Thiếu phu nhân, có phải cô không thoải mái ở đâu không?"

Thẩm Chanh cắn chặt môi dưới, đợi cho cảm giác choáng váng tiêu tan một chút, mới lắc lắc đầu.

Nhưng nữ hầu lại không an tâm, "Sắc mặt cô kém như vậy, có muốn gọi bác sĩ đến khám không?"

"Không cần."

Giọng nói Thẩm Chanh có chút suy yếu, khiến nữ hầu nghe liền khó xử: "Nhưng mà ...."

"Cô đi xuống đi."

Thẩm Chanh nhắm mắt lại dựa vào trên ghế sofa, sắc mặt vẫn còn có chút trắng bệch.

Thấy cô kiên quyết như vậy, nữ hầu cũng không dám

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net