Chương 71-80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 71: Nhà họ Thi.
Editor: May

"Thả tôi xuống!"

Bị Thi Vực ôm ở trong ngực, Thẩm Chanh chỉ động một chút, lưng liền truyền đến từng trận đau đớn.

"Hít ...."

Cô hít ngược một ngụm lãnh khí, không động đậy được nữa.

Cúi đầu nhìn sắc mặt không tốt của người phụ nữ ở trong ngực, ánh mắt Thi Vực lạnh hẳn đi, trầm giọng hỏi: "Bị thương rồi?"

Thẩm Chanh liếc nhìn anh một cái, "Không có."

Giọng nói lạnh nhạt, không có một chút cảm xúc phập phồng.

Thi Vực nheo con ngươi sâu thẳm lại, "À? Không có?"

Người phụ nữ quật cường này, nếu không có bị thương, sẽ chịu ngoan ngoãn đợi ở trong lòng anh sao?

"Không có .... Ưm!"

Chữ còn chưa nói ra khỏi miệng, Thẩm Chanh đã bị anh dùng môi chặn kín môi, nụ hôn bá đạo, dũng mãnh hung hãn.

Hình ảnh hạn chế này, khiến một đám thủ hạ hết hồn, nhanh chóng dời ánh mắt, nhìn nơi khác phân tán chú ý.

Bọn họ có chút lo lắng, nếu không chú ý lộ vẻ mặt hâm mộ một chút, có thể sẽ bị ....

Cắt đứt hai chân, giết chết, phanh thây, vứt cho chó ăn không!

Thật sự là vừa suy nghĩ một chút liền run rẩy ra một thân mồ hôi lạnh ....

Hai tay Thẩm Chanh dùng sức chống ngực Thi Vực, muốn tránh đi xâm nhập cường thế này của anh.

Nào ngờ, động tác như vậy lại chọc giận tới Thi Vực, chỉ thấy lông mày anh siết chặt, khẽ cắn mạnh lên môi cô, lúc này mới buông cô ra.

Thẩm Chanh nhìn anh chằm chằm, chịu đựng xúc động sắp sửa bùng nổ, trong lòng lặng lẽ tặng anh ba chữ: Không phải người.

Nếu có cơ hội, cô nhất định ngược chết thằng nhãi này!

"Ông chủ, nơi này xử lý như thế nào?"

Tôn Nham nhận được điện thoại chạy đến, đối mặt với hiện trường máu tanh này, anh biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, giống như đã sớm tập thành thói quen.

"Cậu xem rồi làm." Thi Vực lạnh lùng quét anh ta một cái, trực tiếp ôm Thẩm Chanh đi đến bên cạnh xe, sau khi đặt cô đến trên ghế sau, mới quay đầu lại liếc nhìn Tôn Nham, "Mau chóng tra ra người sai khiến phía sau."

"Dạ, ông chủ!"

Xe nhanh chóng chạy đi, cuốn lên đầy bụi đất.

Trong xe.

Nhìn Thẩm Chanh bên cạnh yên tĩnh đến kỳ quái, Thi Vực giương môi, cười đến quyến rũ cực điểm.

Thẩm Chanh đanh mặt, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn anh một cái.

Cô không phải không hiểu rõ tình huống hiện tại của mình, dù anh thả cô xuống xe thì cô cũng không thể tự đi trở về.

Tốc độ xe nhanh hơn, chạy một đường như bay.

Cuối cùng, dừng lại ở ngoài một tòa thành xa hoa lộng lẫy giống như cung vua ở trung tâm thành Đô.

Thẩm Chanh tinh mắt, liếc nhìn ba chữ ngoài cửa lớn một cái.

Nhà họ Thi.

Nha! Hồn nhạt! Lại có thể thật sự mang cô về nhà gặp gia trưởng!

Xe vừa dừng hẳn, Thẩm Chanh liền đưa tay đi mở cửa xe.

Động tác Thi Vực nhanh hơn cô một chút, không nói một lời, trực tiếp lôi cô đến trong lòng ngực của mình.

Sau đó, cường thế áp đảo!

Va chạm phần lưng, Thẩm Chanh đau đến không khỏi hừ lạnh một tiếng, "Ưm...."

Cô tức giận đến cực điểm, giơ tay lên, "Bốp" âm thanh vang lên.

Trong dự kiến, Thi Vực đã trúng một cái tát.

Âm thanh vang đến cực điểm.

Gương mặt tuấn tú nghiêng sang một bên, tơ máu tràn ra từ khóe miệng của anh.

Tay thon dài nâng lên, dùng đầu ngón tay sờ nhẹ khóe môi, máu đỏ chói mắt nhiễm ra ở cạnh môi anh.

Anh giương môi cười, mang theo ba phần tàn bạo hung hăng, cúi đầu ngậm chặt môi của cô, lại dùng sức khẽ cắn.

Chút tanh mặn nhanh chóng lan tràn ở trong miệng Thẩm Chanh, kích thích thần kinh của cô và mỗi mạch máu tế bào toàn thân.

Động một chút lại cắn người! Chết tiệt! Không phải người đàn ông này là con chó nhưng cầm tinh con heo chứ!

Bảo vệ phía trong tòa nhà thấy xe Thi Vực ngừng ở bên ngoài rất lâu cũng không vào cửa, liền chiếu đèn pin ra nhìn.

Không nhìn còn tốt, vừa nhìn liền trực tiếp bị dọa sợ trở về.

Đại Thiếu Gia ở cửa nhà chơi xe chấn, bộ dạng rất ngưu bức!

Vì không quấy rầy hai người trên xe, các nhân viên an ninh rất thức thời tắt đèn chiếu sáng bên ngoài tòa thành.

Chương 72: Trên hộ khẩu của anh đều là IQ cao
Editor: May

Trong xe.

Thi Vực đè ở trên người Thẩm Chanh, híp con ngươi mê người lại, dùng môi nóng rực của anh cọ sát ở trên môi của cô một chút.

Thẩm Chanh rất rõ ràng, trong những lúc thế này hơi không chú ý sẽ dẫn lửa thiêu thân, không thể không khắc chế tâm tình của mình, yên tĩnh lại.

Có chút hứng thú nhìn người phụ nữ dưới thân đột nhiên trở nên quy củ, Thi Vực giương môi cười, sau đó rời khỏi môi của cô.

Không nhanh không chậm xuống khỏi người cô, duỗi tay thon dài ra mở cửa xe, trực tiếp xuống xe.

Lúc này Thẩm Chanh mới lấy tay chống nệm xe đứng lên, sau khi lạnh lùng liếc nhìn anh một cái, liền đẩy cửa xe ra, xuống xe.

Vừa mới đứng vững gót chân, Thi Vực đã đi lên trước, bồng cô lên trực tiếp đi vào trong tòa thành.

Thẩm Chanh chịu đựng xúc động muốn đập bẹp người, mặc cho anh ôm mình đi.

Hơn mười người bảo vệ ngồi ngủ gà ngủ gật ở trong phòng an ninh, vừa nghe được tiếng bước chân vang lên, lập tức lên mười hai phần tinh thần.

Thấy Thi Vực đi vào cửa chính, tất cả đều đứng thẳng tắp lên.

Nếu có thể buôn dưa lê, các nhân viên an ninh khẳng định sẽ không kiềm chế được hỏi: Đại Thiếu Gia, vừa rồi tận hứng không?

Nhưng sự thật chính là sự thật, hỏi loại vấn đề này tương đương với tự chui đầu vào rọ.

Bọn họ gần như xuất phát từ bản năng liền cúi người, rất cung kính hô một tiếng: "Đại Thiếu Gia!"

Nhưng Thi Vực ngay cả nhìn cũng không nhìn bọn họ, nện bước chân vững vàng đi vào bên trong.

"Đại Thiếu Gia."

"Đại Thiếu Gia!"

"Đại Thiếu Gia trở về rồi."

Đi từ bên ngoài tòa thành đến bên trong đại sảnh khoảng 300m, người hầu trên đường cũng đã ngoan ngoãn lễ phép gọi Đại Thiếu Gia vô số lần.

Khí tràng nhà họ Thi rất mạnh, vừa đi vào đến liền có một loại cảm giác áp bách cường đại trực tiếp áp sát ở trong vô hình.

Người hầu bên cạnh đứng thẳng tắp hai hàng, riêng một trận chiến này cũng đã cho thấy, thực lực nhà họ Thi hùng hậu cũng không phải tin vịt.

Thi Thiên - ông cụ nhà họ Thi, lúc còn trẻ dựa vào sức lực bản thân sáng lập huyền thoại bất hủ ở trong giới kinh doanh.

Năm đó, một tay ông tạo ra tập đoàn Đế Cảnh, trải qua sự dẫn dắt của ông, trong thời gian ngắn nhất lấy được thành công lớn nhất.

Ông sống đến thuận bườm xuôi gió, ai cũng phải cung kính nhường ông ba phần. Như lẽ tất nhiên, nhà họ Thi là đại vọng tộc đệ nhất ở thành Đô, không một ai không muốn leo lên.

Thân là cháu trai của Thi Thiên, vốn đã đủ hào quang, nhưng Thi Vực tuổi trẻ tài cao lại không thua kém ông của anh.

Ngắn ngủn mấy năm, anh khiến cho sản nghiệp tập đoàn Đế Cảnh trải rộng toàn cầu, độc quyền toàn cầu, mà giá trị con người của anh cũng cao tới mấy ngàn triệu.

Anh giống như là một chúa tể thiên hạ, được người đời ủng hộ, cũng không bị bất kỳ ai chi phối.

Chưa từng thấy Thi Vực mang phụ nữ về nhà, bọn người hầu khó tránh khỏi sẽ cảm thấy kinh ngạc, cho nên không thể không sinh ra hứng thú nồng đậm với Thẩm Chanh.

Từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, tuyệt không thu liễm, quan sát lộ liễu mỗi một tấc trên người cô.

"Người hầu nhà của anh cũng giống như anh."

Thẩm Chanh không vui mở miệng, lười liếc nhìn những người kia.

Thi Vực nghiêng mắt nhìn cô, "Gì."

Thẩm Chanh nhíu mày, "Chỉ số thông minh tuy cao, nhưng tố chất thì chỉ có một chút tạm được thôi."

Thi Vực nheo mắt lạnh lại, trên mặt cương nghị dâng lên một chút âm u, anh không nói gì, dùng hành động để chứng minh anh không phải là đàn ông tính tình tốt.

Thẩm Chanh cảm thấy, tay của cô cũng sắp bị gãy xương tan thành phấn vụn rồi.

Cô hừ nhẹ một tiếng: "Được, toàn bộ người trên hộ khẩu của anh đều là IQ cao, tố chất cao."

"Hả? Em đây là đang khen bản thân trá hình sao?"

"Dựa vào! Liên quan gì tôi!"

"Vậy em nói tới hộ khẩu làm gì."

"Anh quản trời quản đất, đặc biệt sao còn quản tôi?!" Nói đến hộ khẩu, Thẩm Chanh thật lòng có chút không khắc chế được rồi.

Chương 73: Tôi lại hy vọng bà so đo với tôi.
Editor: May

"Tôi là người đàn ông của em, em nói tôi không quản được sao."

"Đồ lưu manh! Không biết xấu hổ!"

"Có em là được, còn muốn mặt mũi làm gì."

"...."

Hai người nói chuyện đối chọi gay gắt, khiến bọn người hầu chung quanh đều ngửi thấy được mùi vị thuốc súng.

Người hầu không dám có một chút chậm trễ, nhanh chóng tiến lên đẩy cửa khắc hoa tinh tế ra, đưa mắt nhìn bọn họ đi vào, mới cẩn thận đóng cửa lại.

"Tiểu Vực, con trở về rồi."

Giọng nữ êm tai dễ nghe đột nhiên vang lên, chỉ thấy một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi chầm chậm nghênh đón.

Tóc uốn xoăn màu rượu vang phủ lên trên vai bà, mặc một thân hàng hiệu, đến cả nước hoa dùng cũng là của một nhãn hiệu quốc tế đắt tiền nhất.

Tay sơn móng tay màu tím nhẹ nhàng trêu chọc đầu tóc, mặt trang điểm trang nhã và kiều mị, nhưng lại có một loại xinh đẹp không nói nên lời được.

Khi tầm mắt bà rơi vào trên người Thẩm Chanh trong ngực Thi Vực, nụ cười mơ hồ trở nên cứng ngắc, cảm xúc thú vị rõ ràng dễ hiểu trong mắt liền dừng lại.

Thẩm Chanh lạnh nhạt liếc nhìn bà, không khách sáo đáp lại bà một ánh mắt đồng dạng.

Khó chịu với cô? Cô còn chưa khó chịu với cả nhà của bà ta đâu!

Người phụ nữ dời ánh mắt từ trên người Thẩm Chanh, lúc đối mặt với Thi Vực thì lập tức thay khuôn mặt tươi cười, cẩn thận hỏi: "Tiểu Vực, cô ấy là thư ký của con sao? Có phải là không thoải mái ở đâu mới để cho con ôm không?"

"Có quan hệ với bà sao?" Ánh mắt âm trầm của Thi Vực rất dọa người, trong giọng nói càng thêm thù ghét rõ ràng.

Người phụ nữ đó không có tức giận bởi vì lời của anh, ngược lại mở miệng cười: "Sao không có quan hệ gì với ta chứ? Ta chính là mẹ con...."

Bà ta vừa dứt lời, trong con ngươi của Thi Vực liền phủ lên một lớp máu tanh, anh mấp máy môi, gằn từng chữ: "Bà, lập tức cút khỏi tầm mắt của tôi."

Giọng nói của anh giống như nhiễm độc, khiến người ta nghe đến độc phát bỏ mình.

"Tiểu Vực, sao con nói chuyện với mẹ con như vậy!" Giọng nói hùng hậu đúng lúc vang lên, mang theo trách cứ rõ ràng.

Người nói chuyện tên là Thi Diệu Quang, là cha của Thi Vực, giây phút này ông ta đang ngồi trên ghế sofa, dùng kính lúp quan sát một món đồ cổ mới đào tới vào mấy ngày gần đây.

Qua một hồi lâu, ông mới thả kính lúp ở trên bàn trà đứng dậy, nhìn thấy Thi Vực ôm Thẩm Chanh, Thi Diệu Quang lập tức giận tái mặt, "Xã hội bây giờ, thân là thư ký thật đúng là hết lòng với chức vụ!"

Câu nói có hàm ý khác, Thẩm Chanh không phải nghe không hiểu, vòng vèo mắng chửi người cũng không phải chỉ mình cô mới biết.

Thi Vực nheo đôi mắt thâm sâu lại, bên môi vạch ra một loại dấu vết khát máu, giống như giễu cợt mở miệng: "Nếu không hết lòng với chức vụ, sao thư ký của ông lại có thể leo đến trên giường của ông chứ."

Sắc mặt Thi Diệu Quang càng thêm ảm đạm, ông bước vững vàng tiến lên, kéo người phụ nữ đến bên cạnh mình, "Diệp Cẩn, về sau dù tên nghịch tử làm ra hành vi trái luân thường gì, em cũng không cần nhúng tay, tránh cho phiền phức dính thân."

"Diệu Quang, anh đừng như vậy, anh không phải không rõ tính tình của Tiểu Vực, nó nói lời thật đúng là hơi khó nghe. Nhưng em là một người mẹ kế, sao có thể so đo giống như nó chứ." Diệp Cẩn kéo tay Thi Diệu Quang, cười đến rất quyến rũ.

"Tôi lại hy vọng bà so đo với tôi." Thi Vực hờ hững giương môi, trong lời nói toàn là ngả ngớn và lạnh lùng, "Như vậy, tôi mới có cớ khiến cho bà chết."

Dù Diệp Cẩn tỉnh táo hơn nữa, nhưng sau khi nghe những lời này cũng có một chút dao động, chỉ là bà ta đang cố gắng khắc chế, không cho người phát hiện ra sự bất an của bà ta.

Thi Diệu Quang phát giác được tay kéo tay ông đang run rẩy mơ hồ, tay tràn đầy vết chai bao trùm ở trên tay Diệp Cẩn, vỗ nhẹ hai cái, dường như đang nói cho bà ta biết, có ông ở đây, ai cũng đừng nghĩ thương tổn được bà ta chút nào.

Chương 74: Bà ta xứng sao?
Editor: May

"Mày ở bên ngoài hồ đồ ra sao thì tao cũng mặc kệ, nhưng trong nhà, còn chưa tới phiên mày hỗn xược!"

"Diệu Quang...." Thấy Thi Diệu Quang nổi giận, Diệp Cẩn vội vàng kéo kéo cổ tay ông ta, cười hoà giải, "Tiểu Vực chỉ là đùa vui với em một chút, anh đừng coi là thật. Nó khó khăn lắm mới về nhà một lần, cha con hai người cũng đừng bởi vì người ngoài như em mà huyên náo không vui."

Thi Diệu Quang mở to mắt đầy lửa giận, "Em là do Thi Diệu Quang anh cưới hỏi đàng hoàng, nó tốt xấu gì cũng phải gọi em một tiếng mẹ, sao có thể coi là người ngoài?"

Thi Vực híp mắt, hờ hững quan sát hai người hơn kém gần mười lăm tuổi trước mắt.

Chậm rãi đốt một điếu xì gà, đưa đến trong miệng hít sâu một hơi, lại chậm rãi phun ra một vòng khói.

Vòng khói phun ra từ từ tiêu tán ở trong không khí, dung hòa vào trong không khí, trong nháy mắt mùi hương tràn ngập cả phòng khách.

Thi Diệu Quang bị mùi xì gà nồng đậm này sặc đến khó chịu, đang muốn phát tác, lại nghe Thi Vực phát ra một tiếng cười nhạo rất nhỏ, "Bà ta xứng sao?"

Một câu bà ta xứng sao, lập tức khiến Thi Diệu Quang nổi giận lôi đình.

"Nghịch tử!"

Ông chỉ vào Thi Vực, ngực dồn dập phập phồng, đến tay cũng không kiềm chế được mà run rẩy.

Thẩm Chanh híp mắt, ánh mắt mang theo mục đích, khẽ quét qua trên người hai cha con trước mặt này.

Khụ!

Hiện trường máu chó như vậy, có vẻ như muốn thêm một tuồng kịch mới đặc sắc.

Cô ra vẻ đáng thương hít mũi một cái, tỏ vẻ thấp thỏm lo âu ngẩng đầu, liếc nhìn Thi Vực.

Cắn môi im lặng hơn nửa ngày, mới nhìn về phía Thi Diệu Quang, "Chuyện nhà của các người không có quan hệ gì với tôi, tôi có thể đi trước không?"

Không đợi Thi Diệu Quang trả lời, cô lại sợ hãi lên tiếng, "Tôi không phải là thư ký gì đó, cũng không muốn vô cớ dính líu vào. Tôi chỉ là một sinh viên bình thường, là Thi đại thiếu gia, anh ta bắt người nhà tôi uy hiếp tôi, ép tôi làm tình nhân của anh ta...."

Như là ném ra một quả bom nặng ký, khói thuốc súng lập tức nổi lên bốn phía.

Diễn xuất tăng lên nha!

Tâm tình Thi Vực đột nhiên rất tốt, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong ngực, trong mắt hiện lên một chút nghiền ngẫm, "À? Nói tiếp đi."

Dựa vào! Thằng nhãi này lại có thể bình tĩnh như vậy?!

Không phải người!

Trong lòng Thẩm Chanh lặng lẽ hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà anh, trên mặt vẫn là hoa lê đẫm mưa.

Cô nức nở một tiếng, cúi đầu xuống, "Tôi.... Tôi ...."

Giọng nói run rẩy, mơ hồ mang theo sợ hãi và lo lắng.

Mà trong cái nhìn của Thi Diệu Quang và Diệp Cẩn, câu nói tiếp đi vừa rồi của Thi Vực, là uy hiếp lộ liễu!

Thi Diệu Quang ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, suýt chút nữa bị tức đến sung huyết não rồi.

Thấy trán ông nổi gân xanh, hô hấp nhanh hơn, Diệp Cẩn gấp gáp vội vươn tay thuận khí cho ông, "Diệu Quang, anh đừng nóng giận ...."

Thẩm Chanh vụng trộm liếc mắt nhìn ông ta. Mẹ nó, đây là tiết tấu muốn xảy ra án mạng sao!

Nhưng vẫn còn có một người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.

"Bảo bối, đến, nói xem, tình nhân như em đã làm gì? Hầu hạ tôi ra sao?" Thi Vực đặt cô xuống, đưa tay ôm eo của cô, cười đến quyến rũ.

"...."

Thẩm Chanh vốn có thể đánh một cái tát qua, nhưng cô nhịn!

Không được tự nhiên vùng vẫy một chút, sợ hãi ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nói: "Anh đừng như vậy ...."

"Đừng như thế nào?" Thi Vực nhìn cô, nụ cười bên môi cười mở rộng hơn.

"...." Thẩm Chanh lại có thể không phản bác được ....

Dựa vào!

Người đàn ông này là sắt thép sao? Lại có thể bách độc bất xâm!

Thôi, nếu nói không lại anh ta, phải dựa vào diễn.

Tách tách tách....

Nước mắt lớn như hạt đậu một giọt tiếp nối một giọt rơi xuống, bộ dáng kia, thật điềm đạm đáng yêu.

Chương 75: Bà xã, em lại hồ nháo
Editor: May

Thẩm Chanh khóc bù lu bù loa, bộ dáng kia thoạt nhìn giống như là bị uất ức cực lớn, đừng nói tới có bao nhiêu chân thật.

Ngực Thi Diệu Quang run rẩy, có chút nhìn không được, ông xoay người căn dặn Diệp Cẩn: "Em bảo người ta an bài một chút, một lát sẽ đi gặp ông cụ."

Dứt lời, sải bước liền đi lên lầu.

Nhìn bóng lưng của ông, Thi Vực hờ hững giơ khóe môi lên, "Mang bà ta đi? Sẽ không sợ tức chết cha ông sao."

Thi Diệu Quang dừng bước chân trầm ổn một chút, quay đầu lại liếc nhìn Thi Vực, hừ lạnh một tiếng, xoay người trực tiếp lên lầu.

"Tiểu Vực, cha của con chính là như vậy, nói năng chua ngoa nhưng lòng dạ đậu hũ. Thật ra ông ấy nói gì làm cái gì cũng là vì tốt cho con, con đừng trách ông ấy." Diệp Cẩn không hề tức giận bởi vì lời của Thi Vực, ngược lại còn nhẫn nại tính tình trấn an anh.

"Cho nên?" Khó khăn lắm, Thi Vực mới chuyển mắt nhìn bà ta một chút.

"Cho nên chuyện ngày hôm nay con đừng để ở trong lòng, giữa cha con thì lấy đâu ra thù hận qua đêm, về sau có lời gì thì nói ra, đừng làm rộn đến không thoải mái, để cho người khác chê cười."

"Người khác?" Thi Vực đột nhiên hào hứng vì lời của bà ta rồi, nhẹ nhàng kéo Thẩm Chanh vào trong lòng anh một cái, nâng khóe môi lên, "Bà ám chỉ cô ấy?"

Trên thực tế, Diệp Cẩn xác thực không ưa Thẩm Chanh, à không, chính xác mà nói là không ưa tất cả phụ nữ bên cạnh Thi Vực.

Nói dễ nghe một chút thì cái này của bà ta gọi là tình tiết yêu con trai, yêu con trai của người khác, nói khó nghe một chút thì gọi là sớm ba chiều bốn, tính tình lẳng lơ!

Ngày xưa mỗi lần Thi Diệu Quang không ở nhà, bà ta đều sẽ tận lực õng ẹo làm dáng ở trước mặt Thi Vực, không phải mặc váy ngủ khêu gợi đi ra, chính là mặc đồ thấp ngực giả bộ cố ý khom người nhặt đồ.

Cả nhà họ Thi, gần như đến cả người hầu cũng có thể nhìn ra tâm tư nhỏ này của Diệp Cẩn, thế nhưng Thi Diệu Quang lại yêu mến bảo vệ có thừa với bà ta, cho tới nay cũng không có phát giác vợ của ông ta có ý đồ không an phận với con trai của mình.

"Tiểu Vực, con đừng hiểu lầm, mẹ không có ý nhằm vào ai." Trải qua chuyện vừa rồi, nếu Diệp Cẩn còn không học khôn được, vậy đó chính là tự tát tai mình rồi.

Ánh mắt của bà ta cố ý vô ý rơi vào trên người Thẩm Chanh, mỗi lần chỉ dừng lại một giây liền nhanh chóng dời đi, ngoài miệng nói không nhằm vào, nhưng ánh mắt lại bán đứng bà ta vạn lần.

"Bà đừng trừng tôi, chuyện không liên quan đến tôi, tôi lập tức đi ngay ...."

Thẩm Chanh thấp thỏm lo âu nhìn bà ta, tay nhỏ nắm thật chặt góc áo, nước mắt tách tách liền rơi xuống.

Hơn mười người hầu chung quanh đồng loạt quăng ánh mắt khác thường về phía Diệp Cẩn, sau khi tiếp xúc đến tầm mắt của Diệp Cẩn, lại lần lượt quay đầu nhìn về nơi khác.

"Tôi không có trừng cô nha ...." Giả vờ cao nhã và cao quý, Diệp Cẩn hiển nhiên đã không thể đoan trang nổi rồi.

"Bà có ...." Thẩm Chanh hít mũi một cái, tỏ vẻ rất đáng thương.

"Tôi không có ...."

"Bà rõ ràng có!" Giọng nói uất ức lại đau khổ.

"...." Sắc mặt Diệp Cẩn, không kiềm chế được liền trầm xuống.

Đối với phát huy ở hiện trường của Thẩm Chanh, Thi Vực giống như rất hài lòng, vào lúc hoàn toàn không nhịn được ở trước mặt Diệp Cẩn nữa, anh dùng ngón tay thon nâng cằm của Thẩm Chanh lên.

"Bà xã, em lại hồ nháo rồi."

Giọng nói vô cùng từ tính, dễ nghe đến mức có thể trêu trọc tiếng lòng của mọi người, ánh mắt mang theo yêu thương cưng chìu, càng có thể hòa tan người khác.

Anh vừa dứt lời, liền rút bàn tay to nắm cằm cô về.

Mới vừa rồi vẻ mặt của Thẩm Chanh còn hoa lê đẫm mưa, dùng chưa tới mười giây, liền điều chỉnh xong trạng thái hỏng bét lúc trước.

Cô hờ hững quét mắt liếc nhìn Diệp Cẩn, mới nhìn về phía Thi Vực, "Tôi cảm thấy tôi đắc tội bà ta rồi, phải làm sao bây giờ?"

Chương 76:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net