Chương 721-730

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Thẩm Chanh hoặc là Thi Vực chỉ cần nằm bên cạnh bọn nhỏ, hai đứa sẽ yên tĩnh lại, sau đó ngủ thật say.

"...."

"Khanh khách ...."

Nhìn Thẩm Chanh, hai tên nhóc kia lại cười ra tiếng.

Chương 726: Ông xã, chờ anh trở về ....

Editor: May

Nghe được tiếng cười của bọn chúng, trái tim Thẩm Chanh đều tan rồi.

Duỗi tay nắm lấy tay thịt nhỏ béo ụt ịt của Tiểu Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước, cô không khỏi nhếch môi cười.

Đây là con trai cô.

Căn dặn người giúp việc đi phòng sách mang điện thoại di động của cô tới đây, cô chụp mấy tấm của hai tiểu bảo bối gửi cho Thi Vực, phía trên còn kèm theo một hàng chữ: Thấy tiểu tình nhân của em có xinh đẹp không.

Thi Vực vừa kết thúc một cuộc họp dài bốn tiếng, đang dựa vào ở trên ghế sofa nghỉ ngơi dưỡng sức, nghe tiếng di động vang lên, anh ngay cả mắt cũng không mở một chút, liền lấy điện thoại từ bên cạnh qua.

Nắm trong tay một hồi lâu, anh mới chậm rãi mở mắt ra, mở khóa màn hình, thấy là tin nhắn đến từ 'bà xã', anh không khỏi giơ khóe môi lên.

Ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng chạm vào trên màn hình, mở tin nhắn ra.

Sau khi lật xem hết ảnh của Tiểu Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước, anh mới chú ý tới một câu sau cùng.

Thấy tiểu tình nhân của em có xinh đẹp không?

Anh cười trầm thấp, hồi đáp một câu: "Rất đẹp. Nhưng, em có tình nhân mà anh không có, có phải là có chút bất công không?"

Thẩm Chanh nhẹ kéo khóe môi, hồi đáp anh: "Bất công thì thế nào?"

Thi Vực: "Không được tốt lắm. Anh chỉ là muốn nói cho em biết, anh cũng phải nuôi một tình nhân."

Thẩm Chanh: "Nuôi một sao đủ? Ít nhất phải là bốn!"

Thi Vực: "Tại sao?"

Thẩm Chanh: "Bởi vì tối mỗi ngày anh đều muốn làm bốn lần, tìm bốn tình nhân, một người hầu hạ anh một lần, anh khẳng định thoả mãn lại khoan khoái!"

Thi Vực: "...."

Thẩm Chanh: "Nếu như ban ngày anh còn muốn làm, vậy phải nhiều thêm mấy người."

Thi Vực: "Thẩm Chanh Tử, anh mới ra ngoài một ngày em liền trở nên hư hỏng như vậy, hửm?"

Người phụ nữ này, biết rõ anh nói tình nhân là con gái, còn cố ý giả bộ hồ đồ.

Thẩm Chanh: "Trước kia em rất thuần khiết nha, kể từ sau khi kết hôn vơi anh, liền không biết thuần khiết viết như thế nào rồi... Sofa, phòng tắm, phòng khách, sàn nhà .... Lăn lại lăn, anh còn không cho em mặc quần áo, anh nói em có thể không bị anh dạy hư ư?"

Thi Vực: "Cho nên ý của em là trách anh?"

Thẩm Chanh: "Anh thô bạo như vậy, em làm sao dám trách anh...."

Thi Vực: "Ừ, chờ anh trở lại cho em kiến thức một chút cái gì gọi là thô bạo chân chính. Trước khi là ở sofa phòng tắm phòng khách và sàn nhà, tiếp theo em biết là chỗ nào rồi chứ?"

Thẩm Chanh: "...."

Thi Vực: "Trong xe."

Thẩm Chanh: "...."

Thi Vực: "Đã lâu như vậy, anh còn chưa làm em ở trong xe. Hiện tại anh đã không thể chờ đợi được muốn rung xe với em rồi. Cái loại cảm giác này, nhất định ...."

Anh cố ý nói một nửa giữ một nửa, làm cho người mơ màng hết lần này đến lần khác.

Vì vậy Thẩm Chanh dùng tư tưởng bị dạy hư của mình bổ sung một câu đầy đủ: Hiện tại anh đã không thể chờ đợi được muốn rung xe với em, cái loại cảm giác này, nhất định khiến người dục tiên dục tử.

Hư hỏng....

Thẩm Chanh không có ý định tiếp tục đáp lại, vì vậy bỏ di động qua một bên.

Nhưng sau khi để xuống lại nghĩ tới điều gì đó, vội cầm điện thoại tới đây, soạn một tin "Khi nào anh về" gửi cho Thi Vực.

Thi Vực rất nhanh liền hồi đáp, nói là sau một tuần lễ nữa.

Thẩm Chanh tính một chút, qua bảy ngày nữa đúng lúc là kỳ kinh nguyệt của cô.

Sau khi sinh đứa nhỏ cai sữa xong, kinh nguyệt liền khôi phục bình thường, hơn nữa còn càng thêm đúng ngày hơn trước khi mang thai.

Trước đó có lúc sẽ sớm một tuần lễ, có lúc sẽ trì hoãn hơn mười ngày, cho nên vẫn luôn không chuẩn xác. Nhưng mấy tháng này, kinh nguyệt gần như trình diện đúng ngày.

Nói cách khác .... Anh vừa về đến, cô có thể khiến anh đẹp mặt rồi.

Cuối cùng, cô hồi đáp một câu: "Ông xã, chờ anh trở về ...." Còn phối hợp một hình trái tim.

Chương 727: Đêm tốt đẹp như vậy, anh trôi qua với em.

Editor: May

Tin nhắn vừa mới gửi đi thành công, liền có một cuộc gọi tới.

Thấy là số xa lạ, Thẩm Chanh chần chờ một chút, nhưng vẫn nhận: "Alo."

"Đi ra, dẫn em đi tới một nơi."

Giọng nói của đối phương khàn khàn mà dồi dào từ tính, dường như có thể trêu chọc cõi lòng người.

"Đi đâu?"

Mặc dù đối phương mới nói một câu, nhưng Thẩm Chanh vẫn nghe ra giọng nói của anh.

Là Thi Mị.

"Đi ra thì biết ngay thôi." Thi Mị dừng một chút, sau đó nói: "Nếu như em không đi ra, tôi liền ở bên ngoài chờ em cả đêm. Sẽ đợi được em mới thôi."

"Thi Mị."

Thẩm Chanh cũng muốn nói chuyện nghiêm túc với anh một chút.

"Ừ, tôi ở đây, em nói đi."

"Anh là anh trai người đàn ông của tôi, tôi là vợ của em trai anh. Quan hệ của chúng ta như vậy, anh cảm thấy chúng ta thích hợp một mình ra ngoài ăn cơm ư?" Cô hỏi.

"Không có gì không thích hợp." Thi Mị giương nhẹ khóe môi, "Chúng ta quang minh chính đại, không có người nói xấu."

"...."

Anh muốn nói, anh ra ngoài ăn cơm, ai dám nói xấu.

Đường đường môn chủ Mị Cửu Môn, nắm trong tay quyền sinh sát hơn mười vạn người, lật tay làm mây úp tay làm mưa, ai dám nói xấu anh?

"Tôi ở bên ngoài chờ em."

Nói xong câu đó, Thi Mị trực tiếp treo cúp điện thoại.

Tuy rằng chưa quen biết Thi Mị bao lâu, nhưng Thẩm Chanh vô cùng rõ ràng tính tình của anh.

Anh giống như Thi Vực, nói một không hai, mặc kệ là ưng thuận hứa hẹn hay là đáp ứng chuyện của người khác, xưa nay luôn là nói được thì làm được.

Cô ngồi xuống suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định đi ra xem một chút.

Chỉ có điều, trước khi cô đi ra, liền gọi điện thoại cho Thi Khả Nhi.

Lúc Thẩm Chanh đi ra từ biệt thự, Thi Mị đang tựa ở trên đèn đường ngoài cửa lớn hút thuốc, tư thế hút thuốc rất tùy ý, thỉnh thoảng sẽ nhổ ra một hai cái vòng khói.

Vừa vặn hút hết một điếu thuốc, anh ném đầu thuốc lá xuống đất, dùng đế giày vê tắt.

Khuôn mặt tuấn tú như đao khắc ẩn giấu dưới ngọn đèn lờ mờ, không thấy rõ nét mặt của anh lắm, làm cho người ta có một loại cảm giác thần bí.

Anh nhìn thấy Thẩm Chanh, cười: "Biết em sẽ đi ra ngoài."

"Ừ, anh lợi hại."

Thẩm Chanh thuận miệng đáp lại một câu, sau đó đi đến trước mặt anh, nhàn nhạt hỏi: "Đi đâu?"

Thi Mị đưa tay liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, khóe môi giương nhẹ, "Tiếp qua 45 phút có một cơn mưa sao băng, nghe nói là trăm năm khó gặp một lần, đêm tốt đẹp như vậy, tôi qua với em."

Anh cười có chút ngả ngớn, nhưng mặc kệ nhìn thế nào đều làm cho người ta không chán ghét nổi, dường như trên người anh mang theo một loại ma lựccó thể nhiễu loạn tâm trí con người.

Chỉ là tự chủ của Thẩm Chanh rất mạnh, vốn không bị anh đầu độc, cô liếc nhìn anh, "Xem mưa sao băng vốn không có gì, nhưng chúng ta cùng xem liền không bình thường, hơn nữa, chuyện anh muốn cùng xem mưa sao băng với tôi này, em trai của anh có biết không?"

Nghe được lời của cô, Thi Mị đột nhiên cười, "Sao, em sợ nó biết?"

"Ừ, sợ." Thẩm Chanh cũng rất phối hợp, "Tôi sợ anh ấy không cho tôi tiền xài, không cho tôi cơm ăn, không cho tôi giường ngủ,...."

"Vậy tôi nuôi dưỡng em." Thi Mị nhẹ nhàng cười.

"Đừng làm rộn." Thẩm Chanh liếc nhìn anh một cái, "Có thể đứng đắn chút không."

"Tôi rất nghiêm chỉnh, đặc biệt ở trước mặt em." Thi Mị nói xong, đưa tay đưa điện thoại di động của anh tới: "Mật mã mở khóa là sinh nhật của em, mật mã tin nhắn là sinh nhật của em. Xem tin nhất đầu tiên, người đàn ông của em gởi tới."

Mật mã mở khóa là sinh nhật của cô?

Mật mã tin nhắn.... là sinh nhật của cô?

Sinh nhật của cô, sao anh ta biết được? Tại sao còn dùng để thiết lập mật mã?

Chương 728: Dùng sinh nhật của em thiết lập mật mã, dễ nhớ

Editor: May

Thấy cô không nhận lấy điện thoại, Thi Mị liền muốn thu hồi di động, nhưng Thẩm Chanh lại đưa tay đoạt lấy điện thoại trong tay anh vào lúc này.

Do dự một chút, vẫn nhập sinh nhật của mình vào trên màn hình điện thoại.

Quả nhiên, màn hình khóa liền mở ra.

Lúc nhập mở tin nhắn, cô cũng nhập sinh nhật của mình vào.

Mật mã .... Chính xác.

Nhìn thấy tin nhắn đầu tiên đến từ 'Thi Vực', cô không khỏi nhăn lông mày một chút, ngay sau đó dùng ngón tay chạm vào màn hình, mở tin nhắn ra.

Nội dung tin nhắn: "Có thể cùng xem mưa sao băng với vợ của tôi, nhưng tôi muốn cảnh cáo anh ba điểm: Một, không được nói thích cô ấy, không được nói lời dễ nghe. Hai, không cho phép tỏ ra săn đón với cô ấy, không cho phép nịnh nọt cô ấy. Ba, cùng ra ngoài với cô ấy không thể vượt qua một tiếng, nhất định phải duy trì khoảng cách một mét xa."

Xem hết tin nhắn này, Thẩm Chanh kết hợp ba điểm này lại thành: Không được đánh mục đích lên vợ của tôi!

Quả nhiên là người đàn ông có tinh thần chiếm hữu rất mạnh, không cho phép người khác nói thích cô, không cho phép người khác nịnh nọt cô, không cho phép người khác ở cùng cô thời gian dài....

Nhưng, có đôi khi đàn ông bá đạo vẫn là thật đáng yêu.

Mới vừa rồi vẻ mặt cô còn lạnh lùng, lúc xem tin nhắn Thi Vực gửi tới xong, liền có ý cười, mặc dù là nhàn nhạt, nhưng đã đủ chứng minh giây phút này tâm trạng cô rất tốt.

Bởi vì dù cho người nào đó thân ở nước ngoài cũng đều nhớ thương cô, không cho phép người đàn ông khác tiếp cận cô.

Lúc Thẩm Chanh trả điện thoại lại cho Thi Mị, nụ cười trên mặt lui đi vài phần, cô hỏi anh ta: "Tại sao anh muốn dùng sinh nhật của tôi thiết lập mật mã?" .

Đối mặt với chất vấn của cô, Thi Mị chỉ trả lời qua loa một câu, "Dễ nhớ."

"Vậy tốt hơn hết là anh đừng thiết lập mật mã."

"Trong điện thoại của tôi có chuyện cơ mật, không thiết lập mật mã dễ dàng bị người trộm lấy."

".... Lấy cớ."

"Cũng có thể coi là vậy." Thi Mị cười nhẹ một tiếng: "Hiện tại chúng ta có thể xuất phát xem mưa sao băng chưa?"

"Mấy giờ rồi?" Nhìn quanh khắp nơi một vòng, thấy Thi Khả Nhi còn chưa tới, Thẩm Chanh liền nghĩ muốn kéo dài thời gian, bởi vì từ đầu đến cuối cô đều cảm thấy buổi tối trai đơn gái chiếc đi ra ngoài là không tốt lắm, dù cho không có gì, người khác cũng sẽ hiểu lầm.

Mắt Thi Mị nhìn đồng hồ đeo tay: "Tám giờ bốn hai."

"Vậy chờ một chút." Thẩm Chanh nói.

"Chờ cái gì?" Thi Mị không hiểu rõ ý của cô.

"Chờ mưa sao băng ...."

Cô vừa dứt lời, một chiếc xe việt dã màu đen liền lái tới từ đằng xa, đèn xe rất sáng, chói đến mức Thẩm Chanh không mở mắt ra nổi.

Thi Mị thấy thế, đi một bước đến bên cạnh, vừa vặn che chắn thân thể của cô, đèn xe liền chiếu lên người của anh.

Xe việt dã càng lúc càng gần, lúc cách hai người còn ba mét xa liền dừng lại.

Tắt lửa, tắt đèn, Thi Khả Nhi đẩy cửa xe ra nhảy xuống từ trên xe.

Làm liền một mạch động tác, rất là dứt khoát.

Cô mặc một áo phông màu đen, quần ngắn màu đen, và đôi giày đế bằng cùng màu.

Bởi vì bị gió thổi qua, tóc của cô có chút rối loạn, nhưng vẫn chẳng ảnh hưởng mỹ quan chút nào, cho dù là vào buổi tối, tướng mạo và dáng người kinh người của cô cũng đủ làm cho người ta kinh ngạc.

Thẩm Chanh quan sát đánh giá cô, trong mắt lộ ra ánh mắt tán thưởng.

Không tệ, xinh đẹp.

Thi Khả Nhi đã đi tới bên này, nhìn thấy hai người, giơ tay lên phất phất tay.

"Anh,...."

Cô vốn muốn cùng chào hỏi hai người, nhưng sau khi gọi anh, lại cảm thấy gọi chị dâu không ổn, vì vậy tự giác thu hai chữ chị dâu về.

Anh và chị dâu này, không thể đặt chung một chỗ gọi, nếu không quan hệ liền thay đổi rồi.

Chương 729: Cùng em xem mưa sao băng.

Editor: May

Nhìn thấy Thi Khả Nhi, Thi Mị nhăn mày lại.

"Sao em lại tới đây?" Giọng điệu rõ ràng có chút không vui.

"Chị dâu." Thi Khả Nhi đầu tiên là chào hỏi Thẩm Chanh bên cạnh, mới cười trả lời anh: "Đi ngang qua, không được sao?"

Liếc xéo cô, Thi Mị nheo con ngươi nguy hiểm lại, "Một cô gái buổi tối mò mẫm ở bên ngoài làm gì? Còn ăn mặc tùy tiện như vậy."

Thi Khả Nhi cúi đầu đánh giá cách ăn mặc của mình.

Cô vậy mà tùy tiện?

Ngẩng đầu nhìn Thi Mị, cô cười cười không sao cả: "Hiện tại là thời đại nào rồi, chẳng lẽ còn muốn giống như cổ nhân cổng lớn không ra cổng nhỏ không đi, không lộ cổ lộ đùi ở trước mặt người khác ư? Anh, anh tụt hậu rồi."

Thi Mị: "...."

Anh nói một câu, cô luôn có trăm ngàn câu để phản bác.

Thi Khả Nhi lại không có ý muốn bỏ qua, nói tiếp: "Hơn nữa, em mặc như vậy đã đủ bảo thủ rồi. Không giống những phụ nữ khác, mặc lộ vai, mặc hở rốn, mặc lộ mông, kiểu ba điểm.... Đúng không."

Cô nói xong, còn cười hỏi Thẩm Chanh bên cạnh một câu: "Chị dâu, chị nói có đúng không?"

Thẩm Chanh chỉ cười không nói, hai anh em này đối đầu không ai nhường ai, thật ra cô có thể đổi một góc độ để nhìn.

Thi Mị, nên biết Thi Khả Nhi là con nuôi a.

Giữa đàn ông và phụ nữ chẳng qua chỉ cách một lớp màn sa, có nhiều thứ, nói không chừng có thể đánh phá.

Bởi vì Thi Khả Nhi tới kịp thời, cho nên đương nhiên sẽ gia nhập hàng ngũ xem mưa sao băng.

Tuy rằng Thi Mị có chút không thoải mái, nhưng vẫn không có đuổi người.

Trên đường lái xe đi Tây Sơn, anh vẫn luôn lặng im không nói, nhìn thẳng về phía trước, lái xe hết sức chuyên chú.

Đi xe nửa tiếng, xe dừng ở một bãi cỏ rộng trên Tây Sơn, bãi cỏ này rất rộng, mênh mông bát ngát, ở phía trước 1000m là một vách núi, nhưng chung quanh đã làm biện pháp phòng hộ, không có tai hoạ ngầm.

Đứng ở trên thảm cỏ, có thể nhìn thấy được cảnh đêm cả thành Đô, mặc kệ là cao ốc cao tầng, hay là ánh đèn nhấp nháy, đều thu hết vào mắt.

Giương mắt nhìn lên, khắp bầu trời đêm giống như gần trong gang tấc, sao trên trời, vầng trăng sáng, dường như có thể đụng tay đến.

Bước xuống từ trên xe, Thi Khả Nhi chào hỏi với Thi Mị và Thẩm Chanh, sau đó tự mình đi phía trước chụp cảnh đêm.

"Như thế nào?"

Thi Mị đi ở bên cạnh Thẩm Chanh, một tay cắm ở túi quần trong, môi mỉm cười, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống trên gương mặt tuấn mỹ của anh, nổi bật hình dáng rõ ràng.

Quan sát hoàn cảnh chung quanh một chút, Thẩm Chanh hơi nhếch môi lên, "Cũng không tồi."

Cô tìm một chỗ ngồi xuống, Thi Mị lại đứng ở bên cạnh cô, anh lấy một điếu thuốc ra muốn hút, nhưng suy nghĩ một lúc, lại bỏ điếu thuốc về trong hộp thuốc lá.

Chú ý tới hành động của anh, Thẩm Chanh hỏi anh: "Sao không hút?"

Thi Mị cười khẽ: "Phá hỏng hào hứng."

Nói xong, anh giơ tay liếc mắt nhìn đồng hồ, giương môi: "Còn một phút."

Anh ám chỉ là hút thuốc, sẽ phá hư đêm tốt đẹp này.

Thẩm Chanh cười cười, không nói gì.

Thấy Thi Khả Nhi đang chụp ảnh cách đó không xa, liền gọi cô ấy một tiếng, nhắc nhở cô mưa sao băng sắp tới rồi.

Trong nháy mắt vừa dứt lời, từng vì sao nhanh chóng phá vỡ bầu trời, lấp lánh trong giây lát, lướt ra tia sáng vô cùng kỳ lạ, chiếu sáng cả bầu trời đêm.

Thẩm Chanh gần như theo bản năng tạo hai tay thành chữ thập, nhắm mắt lại.

Đợi khi cô mở mắt ra, sao băng đã thoáng qua rất nhanh, biến mất ở trong màn đêm, để lại cho bầu trời một dấu vết hoàn mỹ.

Dấu vết từ từ phai nhạt, biến mất, bầu trời đã khôi phục lại sự yên tĩnh.

Chương 730: Không muốn sống nữa,

Editor: May

Sau vài giây, lại là một sao băng xẹt qua ....

Đạo tia sáng này cũng biến mất trong nháy mắt, thậm chí không có dừng lại lâu, liền từng chút hòa tan vào trong bầu trời đêm.

Sở dĩ sao băng xinh đẹp, là đẹp ở sáng chói trong tích tắc này, đẹp ở giây phút biến mất đó, đẹp ở lúc sinh mạng kết thúc.

"Đẹp quá đi!"

Đứng cách đó không xa, Thi Khả Nhi hét to với bầu trời đêm.Ai muốn đọc full trước liên hệ : [email protected] nhé

Giọng nói của cô xuất ra liền được vách đá xung quanh sinh ra đáp lại, quanh quẩn trong không khí, thật lâu vẫn chưa tiêu tán đi.

Thẩm Chanh nghiêng mắt nhìn về phía Thi Mị, nhẹ nói: "Đi bồi em gái của anh đi."

Nhìn phương hướng Thi Khả Nhi, Thi Mị cong khóe môi lên, "Con bé quen một mình rồi. Hơn nữa, nó còn cường đại hơn trong tưởng tượng của em."

Làm một cô gái duy nhất trong nhà họ Thi, Thi Khả Nhi đã sớm trưởng thành, cô muốn đứng đắn chững chạc hơn người cùng tuổi với cô rất nhiều.

Trong mắt người ngoài, cô là thiên kim đại tiểu thư tập trung ngàn vạn sủng ái, có người quan tâm có người thương, từ nhỏ đã ngâm mình lớn lên ở trong hũ mật.

Ông nội đức cao vọng trọng, cha mẹ là người tài ba trong giới kinh doanh, hai người anh trai tuổi trẻ tài cao, sủng ái có thừa với cô.

Nhưng chỉ có một mình Thi Khả Nhi biết, sinh ở trong một gia tộc như vậy, cô phải làm không phải là hài lòng với hiện trạng, không phải tham lam hưởng thụ, không phải tùy tâm sở dục, mà là phải tận lực của mình làm đến tốt nhất.

Cô không thể khiến nhà họ Thi mất mặt, cho nên những năm gần đây, cô một khắc cũng không có phóng túng bản thân. Người khác ăn cơm hát ca, cô học tập. Người khác kết giao người yêu, cô học tập. Người khác tốt nghiệp về nhà ở gần gia đình, cô vẫn đang học tập.

Có lẽ làm một luật sư không phải là ý định ban đầu của cô, nhưng làm một luật sư thành công, lại là thứ cô muốn.

"Phụ nữ cường đại hơn nữa cũng có một mặt nhu nhược, kể cả tôi, cũng bao gồm cả con bé."

Thẩm Chanh cũng là đến hiện tại mới phát hiện, càng là người cường đại, thì có thể càng yếu ớt, ví dụ như cô.

Trước khi chưa yêu người đàn ông đó, cô ngay cả chết cũng không sợ, nhưng sau khi trái tim dần dần thất thủ, cô liền biết sợ ...

Biết sợ, chính là một mặt nhu nhược của phụ nữ.

"A! Đẹp quá đi!"

Thi Khả Nhi hô to với bầu trời đêm, giống như là dùng hết toàn lực, trút hết toàn bộ vui vẻ và không vui ra.

Một viên lại một viên mưa sao băng đột ngột lướt qua đêm tối, sáng chói như ban ngày, đẹp đến nỗi khiến người khó quên.

"Đi nhìn con bé một chút đi."

Nhìn về phía Thi Khả Nhi, Thẩm Chanh lên tiếng lần nữa.Ai muốn đọc full trước liên hệ : [email protected] nhé

Lần này, Thi Mị không có từ chối.

Anh ừ một tiếng, xoay người đi đến vị trí Thi Khả Nhi, đến gần mới phát hiện, thân thể Thi Khả Nhi dựa vào hàng rào cheo leo trên vách núi.

Ánh mắt trầm xuống, đưa tay liền kéo cô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net