Chương 721-730

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 721: Chuyện ba năm trước (1 )
Converter: tieuthuyetedit.com
Editor: May

Diệp Tử đứng dậy muốn đi, không ngờ bị người kéo tay lại, sau đó không kịp làm ra đề phòng liền ngã đến trên giường, bị người đàn ông một phát ghì vào trong ngực.

"Anh, không phải đang ngủ sao?"

Diệp Tử chột dạ cúi đầu xuống, không nhìn tới ánh mắt của anh, giống như là làm chuyện xấu gì đó bị người phát hiện.

"Đừng nói gì cả, ngủ."

Tần Cận ôm cô vào trong ngực, sau đó nhắm mắt lại lần nữa, có thể là ôm cô yên tâm, hô hấp của anh từ từ trở nên vững vàng, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Diệp Tử cẩn thận ngẩng đầu, sau khi xác định anh đang ngủ, cô mới chậm rãi nhắm mắt lại.

Có thể là bởi vì trong lòng có chuyện, sao cô đều không ngủ được, ba giờ sáng, cô còn nhìn ra những vì sao trên bầu trời đêm ngoài cửa sổ.

Tần Cận tỉnh lại vào lúc này, thấy cô vẫn chưa ngủ, không kiềm được nhíu mày.

"Sao, không ngủ được?" Anh hỏi.

Nghe được giọng nói của anh, Diệp Tử thu tầm mắt trở về, nhìn anh, mím mím môi: "Em chưa buồn ngủ, không muốn ngủ .... có phải em ồn đến anh không?"

"Không có."

"Vậy anh tiếp tục ngủ đi ...."

"Muốn hỏi gì thì hỏi, đừng dấu ở trong lòng." Tần Cận nặng nề lên tiếng, dường như biết cô đang suy nghĩ gì đó.

"Em ...." Diệp Tử muốn nói lại thôi, không biết nên không nên hỏi.

"Nói."

"Vậy, em có thể hỏi về chuyện em gái của anh không ...." Diệp Tử cẩn thận mở miệng.

"Ừ."

"Anh nói anh đang điều tra Cố Liên Thành, là vì tai nạn xe cộ ba năm trước có liên quan tới cô hệ sao?" Cuối cùng, Diệp Tử vẫn là lấy dũng khí hỏi vấn đề này.

Khí áp trong không khí đột nhiên trở nên rất thấp, mắt sắc của Tần Cận tối tăm dữ dội, khiến người ta không cảm thấy được cảm xúc giờ phút này của anh. Nhìn đèn thủy tinh phía trên, sau khi anh trầm mặc hồi lâu.

Biết mình vừa mới hỏi một vấn đề không nên hỏi, Diệp Tử nắm chặt lấy ga giường, khẩn trương, bất an....

Ngay tại lúc cô cho rằng Tần Cận không trả lời vấn đề của cô, anh lại đột nhiên lên tiếng: "Chỉ mong không có."

Ý ngoài mặt bốn chữ này rất rõ ràng, là có thể có, có lẽ có, hẳn là có, thậm chí là khẳng định có.

Diệp Tử cũng nghe được rõ ràng.

Cô nhẹ nhàng gật đầu: "Em biết rồi."

"Em muốn biết chuyện năm đó phát sinh như thế nào?" Tần Cận chậm rãi giơ khóe môi lên, rõ ràng đang cười, nhưng không có chút nhiệt độ.

"Em ...." Diệp Tử không biết trả lời như thế nào.

"Anh nói cho em biết." Anh cười khẽ, có chút chua sót, có chút phức tạp.

Diệp Tử cắn môi, cũng không nói gì, liền an tĩnh gối lên cánh tay của anh, nghe anh nói đến chuyện ba năm trước.

"Từ nhỏ em gái của anh đã có sở thích thiết kế, càng thêm yêu thích có thừa với thiết kế đồ trang sức, con bé không giống những nữ sinh khác, chỉ luôn tưởng tượng có một ngày có thể tự mình thiết kế ra một chiếc nhẫn có một không hai."

"Chỉ là con bé đi trên con đường thiết kế đó không thuận lợi trót lọt, bởi vì nhà họ Tần tụi anh gia tài nghiệp lớn, trưởng bối trong nhà đều hy vọng cô có thể tiếp nhận công ty gia đình, cho nên phản đối cô làm cái nghề thiết kế đá quý này, để con bé thất bại hết lần này tới lần khác."

"Nhưng con bé không chịu thua, cũng không nhận thua, thề phải khiến tất cả mọi người đều đổi cái nhìn với nó, vì vậy vẫn không buông tha chính mình, không sợ vào nghề ba năm cũng vẫn là một nhà thiết kế nhỏ không có danh tiếng gì."

"Dù thiết kế không được đưa ra thị trường, dù mỗi bản vẽ thiết kế đến một trình tự làm việc xét duyệt cuối cùng đều bị trả lui về, con bé cũng vẫn kiên trì."

"Đến khi ba năm trước, con bé thiết kế ra một cái nhẫn, bản vẽ vừa ra liền thông qua phê duyệt cấp cao phía trên, con bé muốn để chiếc nhẫn này trở thành một chiếc có một không hai, cho nên quyết định tự mình chế tạo."

Chương 722: Chuyện ba năm trước (2 )

Editor: May

"Nhưng vào ngày làm xong chiếc nhẫn đó, trên đường con bé lái xe về công ty gặp một tai nạn xe cộ nghiêm trọng, tài xế gây chuyện bỏ chạy tại chỗ, sau đó có người qua đường báo cảnh sát, đợi lúc nhân viên cứu hộ chạy tới, con bé đã bỏ lỡ thời gian cấp cứu, không trị bỏ mình."

"Sau đó cảnh sát giao thông điều tra hiện trường tai nạn xe cộ, phát hiện chiếc xe gây chuyện lúc ấy tăng tốc, hơn nữa ở hiện trường tai nạn xe cộ không tìm được một chút dấu vết phanh lại, kiểm tra xe, phát hiện thắng xe không có trục trặc."

"Trên xe, không tìm được bất kỳ vật liên quan có thể chứng minh thân phận tài xế gây chuyện, thậm chí đến cả vân tay cũng không lấy ra được."

"Nói cách khác, tai nạn xe đó không phải là một tai nạn giao thông bình thường, mà là có người có ý định làm, có ý định mưu sát."

"Bản thiết kế giấy, thành phẩm chiếc nhẫn, cùng với tất cả tài liêu liên quan trên xe của em gái anh, toàn bộ đều không cánh mà bay."

"Lúc trời tối, chỗ công ty vàng bạc đá quý của con bé bốc cháy, mà tầng lầu cháy đúng lúc là chỗ tầng phòng làm việc của con bé, một trận lửa lớn, thiêu hủy tất cả di vật của nó, kể cả máy vi tính."

"Bản dự bị con bé lưu ở trong máy vi tính, và phương án thiết kế trong tủ tài liệu, bị trận lửa đó thiêu hủy toàn bộ, cũng không tìm được thứ gì liên quan đến con bé nữa."

Nghe đến đó, tâm Diệp Tử siết chặt, như là thấy được hiện trường tai nạn xe cộ ba năm trước, là tàn nhẫn bao nhiêu.

Tần Cận nặng nề khép con ngươi lại, môi mỏng khó khăn mím động: "Vào ba tháng sau tai nạn xe cộ của em gái anh phát sinh, Cố Liên Thành mở ra một buổi họp ở thành Giang, ra mắt thiết kế mới nhất của cô ta, một chiếc nhẫn tên là  « ngôi sao sáng chói » ."

Đầu óc Diệp Tử ngây ngẩn, cho tới bây giờ cũng không phải là một người lòng dạ cẩn thận, nhưng vẫn nghĩ tới điều gì đó.

Tần Cận nói tiếp: "Khi đó Cố Liên Thành chỉ là một nhà thiết kế có chút danh tiếng, người quen biết cô ta thật sự rất ít. Nhưng chỉ vì ngôi sao sáng chói này, khiến cô ta nổi tiếng trong một đêm, giá trị con người tăng vọt, nổi tiếng tăng mạnh. Sau khi, ngôi sao sáng chói cũng bị nâng đến giá trên trời."

"Làm trùm trang sức thành Giang, ngày đầu tiên ngôi sao sáng chói đưa ra thị trường, anh liền xài số tiền lớn mua nó, do đó khiến nó đã trở thành trang sức thành Trấn Điếm Chi Bảo. Định giá là: 9999999."

Tần Cận lại dừng lại, nâng mặt Diệp Tử lên hỏi cô, "Biết tại sao phải nhất định là cái giá tiền này không?"

Diệp Tử nhìn anh, nói, "Là bởi vì giữ lại lâu dài sao?"

"Đúng." Tần Cận nhắm mắt một chút, lại chuyển đến trên đề tài lúc trước: "Bởi vì hành động này nên Cố Liên Thành hiểu lầm anh coi trọng cô ta, cho nên chủ động theo đuổi anh. Nhưng khi đó anh cự tuyệt cô ta. Cho nên cô ta trở về thành Đô. Suốt ba năm qua, cô ta cũng có không ít tác phẩm tốt, chỉ là không có một cái nào có thể so sánh với ngôi sao sáng chói?"

"Bởi vì ngôi sao sáng chói không phải là tác phẩm của cô ta." Diệp Tử hít một hơi thật sâu, "Là của em gái anh, đúng không ...."

"Đúng." Tần Cận cười khẽ : "Định giá 9999999, là vì chiếc nhẫn kia, rất có thể là vật duy nhất em gái anh lưu lại trên đời. Con bé từng nói, nó muốn đem thứ tốt nhất cho người yêu nhau, cho nên anh không có giữ lại chiếc nhẫn kia. Bởi vì đây mới là chuyện nó mong muốn."

Hốc mắt Diệp Tử hồng hồng, "Anh nhất định phải tìm được hung thủ."

"Hung thủ?" Tần Cận bật cười: "Anh tra xét ba năm, cũng âm thầm tra xét Cố Liên Thành ba năm. Buồn cười chính là, ba năm này, lại không có tra được bất kỳ một chút manh mối. Không có chứng cớ có thể chứng minh ngôi sao sáng chói không phải xuất ra từ tay Cố Liên Thành, cũng không có chứng cớ có thể chứng minh cô ta chính là hung thủ sát hại em gái của anh."

Chương 723: Chuyện ba năm trước (3 )

Editor: May

Tần Cận dừng một chút, một lần nữa ôm Diệp Tử vào trong lòng, "Không nói nữa, ngủ đi."

Giọng nói của anh thấp thấp trầm trầm, giống như in dấu, khắc thật sâu ở trong lòng người.

Diệp Tử ôm eo của anh, kề mặt trên ngực anh, nhìn đôi mắt khép lại của anh, cô mới nhắm mắt lại.

Yêu một người chính là như vậy, nhất cử nhất động của anh, đều có thể dễ dàng tác động tâm tình của bạn.

Diệp Tử nghĩ, cô là yêu đi.

*

Ở bệnh viện quan sát ba ngày, Ôn Uyển có thể xuất viện rồi.

Bởi vì Thi Vực đi nước B khảo sát một hạng mục lớn, Thi Mị về Mị Cửu Môn xử lý một chút chuyện quan trọng, cho nên chuyện đón bà xuất viện liền rơi vào trên người Thẩm Chanh.

Sáng sớm đi công ty bàn giao công việc ngày đó xong, liền đích thân đi bệnh viện, đưa Ôn Uyển về căn hộ.

Sau khi ăn cơm trưa với Ôn Uyển xong, Thẩm Chanh lại dừng một hồi, lúc khoảng một giờ rưỡi, cô lái xe ra khỏi khu chung cư.

Xe vừa lái ra chưa bao xa, cô nhận được cuộc gọi tới của Diệp Tử.

"Mỹ nhân, hiện tại chị có thời gian rãnh không? Em muốn hẹn chị đi ra uống ly cà phê."

Trước khi ra khỏi khu chung cư Thẩm Chanh đã gọi điện thoại về trong nhà, người giúp việc nói cho cô biết hai tiểu bảo bối đang ngủ trưa, nghĩ bây giờ trở về nhà cũng không có việc gì, công ty lại là lúc nghỉ giữa trưa, vì vậy đáp ứng: "Được, em gửi địa chỉ cho chị, bây giờ chị lái qua."

Cúp điện thoại, Thẩm Chanh liền thấy một tin nhắn Diệp Tử gửi tới, sau khi ghi nhớ địa chỉ, cô quay đầu xe tiến đến quán cà phê đã hẹn.

Lúc cô đến, Diệp Tử đã tới trước rồi.

Cô ấy ngồi vị trí cạnh cửa sổ, tay chống cằm, nhìn ngẩn ngơ một chỗ, có chút thất thần.

"Diệp Tử?"

Thẩm Chanh đi tới, đưa tay lay động ở trước mắt Diệp Tử một chút, nhưng Diệp Tử lại không có phản ứng, không biết đang suy nghĩ gì.

"Diệp Tử!"

Sau khi Thẩm Chanh lại hô một tiếng, Diệp Tử mới đột nhiên hoàn hồn, cô ấy "A" một tiếng, mới phát hiện người đến là Thẩm Chanh, liền hỏi: "Mỹ nhân, chị đến đây lúc nào?"

"Mới đến." Thẩm Chanh kéo cái ghế ra ngồi xuống, nhíu mày nhìn cô: "Em sao vậy? Không tập trung."

Diệp Tử lắc lắc đầu, "Em không sao ...."

"Em có chuyện, nói đi."

Thẩm Chanh hiểu rất rõ Diệp Tử, trong lòng cô nhóc không chứa nổi chuyện, cho nên mỗi lần chỉ cần gặp phải chút phiền toái gì đó, hoặc là không vui, cô ấy đều sẽ biểu lộ ở trên mặt.

Cho nên vừa nhìn thấy Diệp Tử, cô biết ngay có thể là  xảy ra chuyện gì rồi.

Diệp Tử nắm nước ly im lặng một hồi, mới chậm rãi ngẩng đầu, có chút đột ngột mở miệng: "Mỹ nhân, chị biết ngôi sao sáng chói là ai thiết kế không?"

Ngôi sao sáng chói?

"Biết." Thẩm Chanh khẽ ngưng lông mày, "Sao em lại đột nhiên hỏi chuyện này?"

"Em có một việc muốn nói cho chị biết ...." Diệp Tử nói xong dừng lại một chút, mới tiếp tục nói: "Là về ngôi sao sáng chói."

Thẩm Chanh nhẹ nhàng gật đầu, "Ừ, em nói đi."

Diệp Tử do dự không ngừng, vẫn là đều nói chuyện phát sinh ba năm trước cho Thẩm Chanh.

Kể cả trận tai nạn xe, nhà thiết kế tên Tần Nghê, cùng với quá khứ của Cố Liên Thành, đều nói toàn bộ cho cô ....

Nghe Diệp Tử nói xong, Thẩm Chanh lại trầm mặc.

Ban đầu lúc cô nhìn thấy em trai hôn mê ở trước mặt mình, cũng đã sắp không chịu nổi, thậm chí là sụp đổ.

Nhưng Tần Cận lại tận mắt nhìn thấy hiện trường tai nạn xe cộ của em gái mình, nhìn cô bé chết ở trước mặt anh.

Cảm giác đau lòng 'Từ đó về sau trong thế giới của anh đã không còn em nữa, cũng không thấy được em khóc, cũng không thấy được em cười, cũng không  nghe được em kêu một tiếng anh trai', sẽ khiến cho trái tim người ta đều chết lặng đi.

Chương 724: Chuyện ba năm trước (4 )

Editor: May

Khi lúc trời tối, Thẩm Chanh bảo Tôn Nham phái người đi thăm dò tài sản của Cố Liên Thành một chút.

Nhà họ Cố, không tính là thế gia nổi tiếng ở thành Đô, nhưng gia cảnh coi như giàu có. Cha theo thương nhân, mẹ chỉ là một bà chủ nhà bình thường.

Bởi vì bối cảnh trong nhà không tính là hùng hậu, không có chỗ dựa hậu trường, cho nên lúc Cố Liên Thành mới vừa vào xã hội, gặp qua không ít nhấp nhô.

Có một chuyện được nhà họ Cố giấu diếm bị tra xét ra ....

Năm Cố Liên Thành tốt nghiệp đại học, từng bị một đám lưu manh quấy rầy, lúc ấy lưu truyền ra tin tức chính là cô ta bị người cưỡng gian, và cưỡng gian luân phiên, còn từng hoài thai ....

Nhưng sau đó chứng thật, chuyện này cũng không phải là thật, mà là thuộc về bịa đặt giả tạo.

Nhưng lời người đáng sợ, tin đồn truyền đến truyền đi, vẫn là tạo thành tổn hại nhất định với thanh danh của Cố Liên Thành.

Vì vậy, cha Cố mẹ Cố không tiếc lấy ra tất cả tích góp, bịt miệng tất cả tạp chí lớn, tẩy trắng Cố Liên Thành.

Sau một thời gian, chuyện này từ từ phai nhạt.

Cố Liên Thành không còn là chủ đề nóng người khác say sưa nghị luận, về phần cô ta có bị người cưỡng gian hay không, cũng không có người quan tâm nữa.

Đến khi cô ta bởi vì một chiếc nhẫn ngôi sao sáng chói mà đè xuống đông đảo người cũ giới thiết kế, nổi tiếng tăng mạnh, quá khứ của cô ta lại bị truyền thông bát quái bới ra.

Rất nhiều người trong giới đều chờ thấy chê cười của cô ta, thật không nghĩ đến vào lúc cuối cô ta lại phản quân, tìm ra mấy lưu manh quấy rầy cô ta làm sáng tỏ chuyện năm đó. Chứng minh năm đó cô ta cũng không có bị cưỡng gian, càng không có bị cưỡng gian luân phiên.

Còn lấy ra một tờ xét nghiệm chứng minh, chứng minh thân thể cô ta vẫn trong sạch, càng chưa từng mang thai, phá thai qua.

Nhân chứng vật chứng ddeeugf có, chỗ bẩn duy nhất trên người cô ta cứ như vậy bị rửa sạch sẽ.

Nhìn tư liệu Tôn Nham gửi tới, Thẩm Chanh trầm lắng suy tư.

Cố Liên Thành ....

Rốt cuộc có bị cưỡng hiếp hay không?

Nếu như chuyện cô ta bị người cưỡng hiếp là thật, vậy cô ta sẽ sinh ra bóng ma tâm lý.

Áp lực tâm lý quá lớn, rất có thể sẽ làm ra một chút chuyện cực đoan.

Ví dụ như, mưu sát người khác, lấy bản thiết kế làm của riêng.

Nói cách khác ....

Chuyện em gái Tần Cận bị giết hại, cô ta vẫn có hiềm nghi.

Bởi vì rốt cuộc cô ta có thất thân hay không, chỉ có một mình cô ta mới rõ ràng. Nhân chứng vật chứng nào, chỉ cần tiêu ít tiền dùng chút thủ đoạn, sẽ đều giải quyết được.

Cô đột nhiên nhớ tới gì đó, cầm lấy điện thoại gửi qua cho Diệp Tử một tin nhắn: "Đừng nói chuyện em gái Tần Cận cho bất kỳ ai, nếu như em nhìn thấy Cố Liên Thành, đừng nhắc tới Tần Nghê ở trước mặt cô ta, em phải giả vờ không biết rõ tình hình chuyện ba năm trước. Nhớ kỹ đó."

Diệp Tử thiên tính hiền lành, hơn nữa tư tưởng đơn thuần, nếu như cô nhóc bởi vì Tần Cận mà không bỏ xuống được chuyện này, vậy rất có thể sẽ dẫn tới một chút phiền toái không cần thiết.

Nếu như chuyện ba năm trước đúng thật là Cố Liên Thành làm, sợ rằng cô ta không tiếc bất cứ giá nào diệt trừ tất cả người sẽ trở thành uy hiếp với cô ta.

Tin nhắn gửi qua khoảng một phút đồng hồ, Diệp Tử hồi đáp: "Em biết rồi mỹ nhân. Chị yên tâm, em sẽ không nói chuyện này cho bất kỳ ai. Hơn nữa, Cố Liên Thành không phải nói cô ta thích Tần Cận ư. Vậy sau này em sẽ coi cô ta như tình địch là được rồi, nhìn thấy cô ta hừ một tiếng bước đi, không thèm để ý cô ta, như vậy cũng sẽ không lộ ra sơ hở đâu..."

Nhìn thấy tin nhắn Diệp Tử gửi tới, Thẩm Chanh nhếch môi cười cười, ngón tay suông dài rất nhanh biên soạn trên màn hình một tin: "Cuối cùng em cũng thông minh được một lần ..... Yên tâm, chân tướng sự tình đều sẽ có một ngày tra ra manh mối."

Chương 725: Cô vừa ôm, bọn nhỏ liền ngừng khóc

Editor: May

Gửi tin nhắn trò chuyện với Diệp Tử một hồi, Thẩm Chanh liền đi đến phòng trẻ cách vách.

Thời gian này, là lúc Tiểu Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước hoạt động.

Lúc Thẩm Chanh đẩy cửa đi vào, nhìn thấy hai tiểu bảo bối đang nằm sấp trên mặt thảm lông tơ sạch sẽ, người giúp việc ở bên cạnh hướng dẫn, để bọn nhỏ tận lực chống đỡ cổ của mình.

Có thể là không thích nằm như vậy, hai tên nhóc lật mình không được, vì vậy liền y y nha nha làm ồn không ngừng.

"Tước thiếu gia, người xem đây là cái gì, núm vú cao su nhỏ, mau tới cầm ...."

Người giúp việc nửa quỳ ở phía trước Tiểu Ngạo Tước, lúc nói chuyện với bé, dùng núm vú cao su để động viên hấp dẫn tầm mắt của bé.

Bởi vì cách nhau rất gần, cho nên chỉ cần tên nhóc kia khẽ vươn tay là có thể nắm núm vú cao su trên tay cô, chỉ là hiện tại năng lực khống chế đứa bé ở giai đoạn này quá kém, muốn bắt món đồ, nhưng không phân biệt rõ được phương hướng.

"Đến, Tước thiếu gia, núm vú cao su ...."

Người giúp việc chuyển núm vú cao su qua trước bàn tay nhỏ bé của thằng bé, còn cố ý dùng vòng tròn mặt sau núm vú cao su đụng bé một chút, sau đó nhẹ giọng dụ dỗ: "Lại duỗi tay một chút liền cho ngài, Tước thiếu gia ngoan ...."

Vừa dứt lời, Tiểu Ngạo Tước liền vung động bàn tay nhỏ một chút, thoáng bắt được núm vú cao su trên tay người giúp việc.

Nhìn thấy bé cầm chắc, người giúp việc lập tức buông tay.

Tay vừa buông ra, Tiểu Ngạo Tước liền bắt đầu nhét núm vú cao su vào trong miệng, bởi vì vị trí sai lệch, thằng bé ngậm nhiều lần đều không ngậm được, quýnh lên, liền oa oa khóc lớn.

"Oa ...."

"Oa oa!"

Vừa khóc, còn vừa vung bàn tay nhỏ bé, tê tâm liệt phế, đừng nói tới có bao nhiêu đau lòng.

"Oa .... Y ...."

Khóc khóc, lại muốn đi ngậm núm vú cao su, nhưng núm vú cao su trên tay lại rớt xuống trên nệm lông tơ, vì vậy khóc đến lợi hại hơn  : "Oa .... Oa ...."

Tiểu Ngạo Tước bởi vì một núm vú cao su khóc không ngừng, Tiểu Thiên Tước bên cạnh cũng không nhàn rỗi.

Người giúp việc cầm một lục lạc lay động thu hút bé, nhưng là bé giống như không thế nào cảm thấy hứng thú, vừa chuyển lục lạc đến trước mặt bé, bé liền dùng bàn tay nhỏ bé thịt đô đô đẩy lục lạc ra.

Người giúp việc lại đưa cho bé, bé vẫn làm ra phản ứng giống nhau....

Liên tục như vậy mấy lần, Tiểu Thiên Tước trực tiếp nghiêng mặt đi, một đôi mắt bồ câu chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm Tiểu Ngạo Tước bên cạnh, ánh mắt vô tội như là đang nói: Em làm ồn đến anh rồi.

Sau đó....

"Oa ...."

Tiểu Thiên Tước cũng khóc lên, tiếng khóc của bé so với Tiểu Ngạo Tước, không phân cao thấp.

Thẩm Chanh đi qua, mỗi tay ôm eo một tên nhóc, xác định tình huống sẽ không đả thương đến bọn họ, đồng thời bé bọn nhóc lên.

"Oa ...."

"Oa ...."

Vốn hai tên nhóc đang khóc đến đau lòng, sau khi được Thẩm Chanh ôm lên, lập tức ngừng tiếng khóc, không khóc nữa.

Sau khi thả bọn nhỏ đến trên giường, Thẩm Chanh vươn tay chia ra bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cả hai.

"Tiểu ác ma."

Cô nhẹ nhàng cười, trong mắt tràn ngầy cưng chiều.

Người giúp việc đi tới từ bên cạnh, cười nói: "Thiếu phu nhân, bây giờ hai vị tiểu thiếu gia có thể biết cô rồi. Cô xem, cô vừa ôm, bọn nhỏ liền không khóc nữa."

Thật ra người giúp việc nói không giả, Tiểu Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước càng nhạy cảm hơn trẻ con cùng tuổi khác, mặc kệ là đối với người hay là đối với sự vật, trình độ nhạy cảm của bọn chúng đều cao hơn rất nhiều.

Có đôi khi lúc nửa đêm bọn nhỏ ngủ không an ổn,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net