Chương 861-870

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 861: Thi Khả Nhi bị người áp đảo.

Chương 861: Thi Khả Nhi bị người áp đảo.

Editor: May

Trong điện thoại di động truyền đến tiếng cười của Thi Khả Nhi: "Hai người anh của em đều đối với chị tốt như vậy, em đây làm một em gái nếu không tốt với chị, bọn họ còn không bóp chết em à?"

"Được rồi, chị nói không lại em." Thẩm Chanh cười khẽ: "Cho nên cũng chỉ có thể nói với em một câu thôi."

"Một câu? Chị dâu, chị sẽ không thổ lộ với em chứ? Chị tuyệt đối đừng nha, em không làm đồng tính luyến ái, cũng không dám làm đồng tính luyến ái với phụ nữ của anh trai em."

Thẩm Chanh: "Thi Khả Nhi, em có thể đứng đắn chút không?"

Thi Khả Nhi: "Hiện tại em ăn mặc có chút không đứng đắn, mặc một kiện đồ ngủ tơ tằm, màu đen, còn là loại lộ nửa ngực, đặc biệt gợi cảm. Soi soi gương, đến chính mình cũng bị mình hấp dẫn. Aizz, chị dâu, chị nói đi, sao lại có phụ nữ xinh đẹp như em vậy chứ?"

Thẩm Chanh: "...."

Họ Thi, quả nhiên đều không đơn giản, ngay cả khoe khoang cũng khoe khoang ra khỏi trình độ mới của con người.

Đồ ngủ tơ tằm, màu đen, lộ nửa ngực....

Cô đã tưởng tượng đến hình ảnh khiến người ta phun máu mũi kia rồi.

"Chị dâu, đồ ngủ này là một khách hàng của em tặng, vừa rồi em đến trên web Thương Thành tìm tòi một chút, 1008 đồng, giá cả vừa phải, chị cũng nên mua một cái thử xem, mặc lên hấp dẫn quyến rũ anh của em, khiến anh ấy muốn ngừng cũng không được với chị ...."

Thẩm Chanh: "...."

Không phản bác được.

Quá hư hỏng, người phụ nữ này, còn hư hỏng hơn cô.

"Thi Khả Nhi, em là một phụ nữ ngay cả yêu cũng chưa từng nói qua, biết cái gì là quyến rũ? Biết cái gì là muốn ngừng mà không được sao? Hửm?"

Đúng lúc đó, Thẩm Chanh đột nhiên nghe đầu kia di động truyền đến một giọng nam sâu lắng, có chút quen thuộc.

Hình như là .... Thi Mị!

Đúng, chính là anh ta.

Sau đó, trong điện thoại di động lại truyền tới giọng nói của Thi Khả Nhi...."Anh, không phải anh nói muốn đi một thời gian ngắn ư? Sao nhanh như vậy liền trở lại rồi? Còn có, em không có mặc quần áo nha, anh đi vào không biết gõ cửa hả?"

"Em không có mặc quần áo?" Giọng nói Thi Mị có chút lạnh chìm, vừa mở miệng liền khiến cho người ta như rơi vào hầm băng: "Vậy đây là cái gì? Khách hàng tặng, đường viền hoa, đồ ngủ tơ tằm?"

"Đúng vậy, chính là khách hàng nam tặng, vì cảm ơn em cãi thắng kiện cho anh ta, anh ta đặc biệt đến... cửa hàng mua về." Giọng điệu Thi Khả Nhi nghe rất bình tĩnh, suy nghĩ không có chút dao động.

"Thích mặc loại đồ ngủ như vậy, có thể, anh cho em mặc đủ."

Lời của Thi Mị vừa mới rơi xuống, liền vang lên một tiếng thét chói tai, "Anh! Anh đè em làm gì!"

"Em nói đi?"

"Anhsẽ không phải là muốn cởi quần áo giúp em chứ?"

"Em nói đúng rồi."

"Ưm ...."

Điện thoại Thẩm Chanh vốn mở khuếch đại âm thanh, kết quả sau khi vừa nghe đến bên kia truyền đến tiếng thở thấp mờ ám, liền rất tự giác tắt âm thanh khuếch đại.

Thi Vực tắm rửa đi ra từ phòng tắm, thấy cô ngồi ở trên giường nhìn chằm chằm di động, mặt còn có chút đỏ lên, liền đi qua lấy mu bàn tay dò xét nhiệt độ trên trán cô.

Tay Thi Vực mới vừa chạm vào làn da Thẩm Chanh, đã bị cô đẩy ra, đại khái là hiểu rõ dụng ý của anh, cô nói: "Em không có phát sốt, chỉ là có chút nóng."

Thi Vực rút tay lại, thuận tiện ngồi xuống ở bên giường, nghiêng mặt, híp nửa mắt dò xét cô, "Nhiệt độ điều hòa chỉnh rất thấp, sao em còn nóng?"

Thẩm Chanh không có trả lời vấn đề của anh, mà là trực tiếp đưa di động cho anh, "Anh nghe một chút xem, thử xem có thể nóng hay không."

Thi Vực muốn biết cô đang bán cái nút gì (chỗ lý thú nhất, hấp dẫn nhất trong tiểu thuyết, hí kịch, cũng ví với mấu chốt sự việc), vì vậy nhận lấy di động qua đặt đến bên tai, sau khi nghe chừng nửa phút đồng hồ, anh mặt không đổi sắc trả điện thoại cho cô, dựng thẳng lông mày một chút, "Thì ra em thích rình việc riêng của người khác?"

Page 2
Chương 862: Con mèo hoang nhỏ của anh lại muốn cào người.

Editor: May

Thẩm Chanh cầm lấy điện thoại cúp máy, mới ngẩng đầu lên liếc anh một cái, lạnh nhạt nói: "Đúng đó, ai không có chút sở thích chứ."

Thi Vực nghiêng thân tiến lên, ôm eo của cô, "Bà xã, anh cũng có sở thích, em muốn biết là cái gì không?"

"Không muốn."

Thẩm Chanh vùng vẫy một chút, Thi Vực lại không chịu buông tay, bá đạo giam cầm cô trong ngực, bắt buộc cô tựa cằm ở trên đầu vai anh.

"Hỏi em lại lần nữa, có muốn biết sở thích của anh là gì không?"

Anh cúi đầu nhìn cô, trong con ngươi lóe ra tia sáng lúc sáng lúc tối.

Thẩm Chanh: "...."

Tổng giám đốc bá đạo chính là như vậy, không chỉ dùng ngôn ngữ để tuyên bố anh bá đạo, còn có thể dùng động tác đến chứng minh.

"Muốn." Cô vẫn là phối hợp đáp một chữ.

"Ừ, lúc này mới ngoan." Thi Vực dùng cằm vuốt ve trên trán cô, sau đó trầm thấp mở miệng: "Sở thích của anh là ngủ với em, dùng tất cả tư thế đến ngủ với em."

Râu vừa mới mọc chà xát cái trán Thẩm Chanh có chút ngứa, cô đưa tay đẩy mặt của anh ra, không vui nói: "Không thích đàn ông râu dài, không thích đàn ông râu dài ngủ với em."

"Hồ nháo." Thi Vực dùng tay nâng cằm của cô lên, nhẹ cắn ở môi cô một cái, tiến đến bên tai của cô nói: "Tính dục của đàn ông râu dài rất mạnh mẽ, em lại có thể nói cho anh biết em không thích."

Thẩm Chanh: "...."

Râu dài và tính dục có quan hệ hả?

Người đàn ông này đúng thật là ....

Đúng lúc đó, Thi Vực trực tiếp ấn cô ngã xuống giường, xoay người liền đặt ở trên người của cô.

Anh lại dùng râu ria đi chà xát cô, cọ mặt của cô, cái cằm, cổ, xương đòn vai, thẳng xuống dưới ....

"Ngừng!"

Lúc anh muốn đụng vào ngực cô, Thẩm Chanh ngăn cản hành động của anh.

Thi Vực chống hai tay trên giường, chống đỡ thân thể, mắt nhìn xuống cô từ trên cao, "Phụ nữ, em có phải quên cái gì rồi không?"

"Gì?"

"Cái cắn đó, anh còn chưa có cắn." Anh trầm giọng nói.

"...." Sao anh còn nhớ?

Thẩm Chanh còn chưa kịp nói chuyện, Thi Vực liền bắt lấy tay của cô, sau đó chuyển tay của cô đến trên đỉnh đầu.

"A ưm .... !"

Thẩm Chanh vẫn không chạy thoát khỏi vận rủi bị cắn.

Người đàn ông cắn cô một ngụm, không nặng không nhẹ, lại tìm một điểm vô cùng nhạy cảm!

Điểm nhạy cảm kia, chính là điểm Tiểu Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước bú sữa!

"Thi Vực, đồ lưu manh anh!"

Cô thẹn quá hóa giận, sau khi anh buông tay cô ta, đưa tay liền vung đến trên mặt anh.

Thi Vực quay mặt đi, dễ dàng tránh thoát công kích của cô, sau đó giương môi cười lưu manh, "Con mèo hoang nhỏ của anh lại muốn cào người rồi."

Nói xong, trực tiếp phong bế môi Thẩm Chanh.

Ở dưới tình huống giả bộ từ chối, Thẩm Chanh lại thất thân bởi Thi Vực, hơn nữa còn dùng ba tư thế.

*

Sáng ngày hôm sau, một tin tức nặng ký truyền ra ở tất cả tạp chí lớn.

« Theo tiết lộ, ngôi sao sáng chói làm Cố Liên Thành thành danh cũng chẳng phải xuất ra từ trong tay cô ta, mà là sao chép tác phẩm của người khác. Tin tức vừa tiết lộ, Nam Ngạn Thủ Tịch đã bị ảnh hưởng rất lớn, đối tác hợp tác với công ty lần lượt rút tiền. »

Cố Liên Thành vừa ra khỏi nhà, đã bị phóng viên chen chúc vây quanh.

"Cố tiểu thư, nghe nói ngôi sao sáng chói không phải do cô thiết kế, chuyện này, cô giải thích thế nào?"

"Cố tiểu thư, xin hỏi cô sẽ lấy bản thảo thiết kế ngôi sao sáng chói ra chứng minh trong sạch của mình sao?"

"Cố tiểu thư, xin hỏi có phải cô cảm thấy làm thiết kế này áp lực quá lớn, cho nên mới phải sao chép tác phẩm của người khác không?"

"Cố tiểu thư, xin hỏi ...."

"Cố tiểu thư ...."

Đối mặt với các hạch hỏi đột ngột của các phóng viên, vẻ mặt Cố Liên Thành hốt hoảng.

Page 3
Chương 863: Cố Liên Thành không bình tĩnh.

Editor: May

Cô ta chạy từ thành Giang về thành Đô suốt đêm hôm qua, bởi vì bôn ba đường dài quá mệt mỏi, vừa về tới nhà liền nằm ngủ.

Buổi sáng hôm nay khi tỉnh lại đã rất trễ, cho nên cô ta chưa kịp xem tin tức sáng sớm liền ra ngoài.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Những lúc thế này, Cố Liên Thành hoàn toàn không kịp nghĩ nhiều, cô ta cúi đầu, không cho phóng viên chụp được chính diện của cô ta.

May mắn vào lúc này trợ lý lái xe chạy tới, kịp thời cứu cô ta ở trong cơn lửa.

Lúc Cố Liên Thành ngồi vào trong xe, những phóng viên kia còn chưa chịu thôi, vẫn luôn theo sát đằng sau xe, vuốt cửa sổ xe.

Cô ta quay đầu lại liếc mắt nhìn phóng viên đuổi theo không bỏ, sau đó căn dặn trợ lý: "Lái nhanh một chút."

"Vâng, chị Liên Thành."

Tốc độ xe tăng cao, xe như tên rời cung, nhanh chóng lái ra ngoài, ném các phóng viên ở phía sau xa xa.

Cuối cùng Cố Liên Thành thở phào một hơi, nhưng cô ta phát hiện, trong lòng bàn tay lại đều là mồ hôi lạnh.

"Chị Liên Thành, sắc mặt của chị thật không tốt, như thế nào, chị không sao chứ?"

Trợ lý nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô ta từ trong kính chiếu hậu của xe, không khỏi lo lắng.

"Không có gì, có thể là vừa rồi chạy trốn quá nhanh, hô hấp có chút không thông." Cố Liên Thành cưỡng chế kéo ra nụ cười, che dấu khác thường.

"Những phóng viên kia là xảy ra chuyện gì, quá phận thật." Trợ lý trách móc nói.

Cố Liên Thành không trả lời vấn đề của cô ta, mà là hỏi cô ta, "Cô không xem tin tức hôm nay à?"

"Không có." Trợ lý đáp: "Bình thường em không có thói quen xem tin tức."

Nói xong, cô ta ý thức đến gì, liếc nhìn Cố Liên Thành từ trong kính chiếu hậu, "Chị Liên Thành, đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Thật ra cũng không có gì." Cố Liên Thành giải thích nói: "Phóng viên vòng vây chị, là bởi vì chuyện trên triển lãm lúc trước, không phải lúc ấy chị ngã ở trên sân khấu ư, truyền thông còn chưa kịp dùng chuyện này đăng báo."

"À, như vậy ư."

Lúc xe lái đến công ty, Cố Liên Thành lấy điện thoại di động ra xem xét tin tức hôm nay.

Khi thấy đề tài « Theo tiết lộ, ngôi sao sáng chói làm Cố Liên Thành thành danh cũng chẳng phải xuất ra từ trong tay cô ta, mà là sao chép tác phẩm của người khác. Tin tức vừa tiết lộ, Nam Ngạn Thủ Tịch đã bị ảnh hưởng rất lớn, đối tác hợp tác với công ty lần lượt rút tiền. » này, sắc mặt của cô ta lập tức biến đổi.

Nắm chặt trong lòng bàn tay, đến móng tay đâm vào trong thịt cũng không có cảm giác được đau đớn.

Không biết qua bao lâu, cô ta mới trở lại bình thường một chút.

Cô ta rất rõ ràng tình huống hiện tại, nếu như đi công ty, nhất định sẽ bị người ta chỉ trỏ

Tuy rằng nhân duyên cô ta tốt, nhưng đã xảy ra chuyện như vậy, người không rõ chân tướng sự thật nhất định sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn cô ta.

Dù sao, không có lửa làm sao có khói.

Cho nên hiện tại, cô ta không thể đi công ty.

Nghĩ tới đây, Cố Liên Thành liền mở miệng nói: "Đúng rồi, chị đột nhiên nhớ tới một việc."

"Chị Liên Thành, chuyện gì?" Trợ lý vừa lái xe, vừa hỏi.

Cố Liên Thành cười nói: "Trước đó chị đi bệnh viện xếp hàng lấy số, hẹn trước hôm nay đi làm kiểm tra sức khoẻ. Quên không lưu ghi chép chuyện này trong điện thoại, cho nên quên vụ này, em xem trí nhớ chị này."

"Chuyện kiểm tra sức khoẻ chuyện này cũng không trì hoãn được." Trợ lý nói, "Nếu không bây giờ em đưa chị đi bệnh viện trước, chờ chị kiểm tra sức khoẻ xong rồi lại về công ty."

Cố Liên Thành từ chối nói, "Không cần, chị xuống xe ở đây là được rồi, em trước về công ty làm việc đi. Chị còn có phần bản vẽ chưa vẽ xong, em trở về vẽ tiếp, coi như luyện tập."

Trợ lý vốn định đưa cô ta đi bệnh viện, nhưng nghe cô ta nói như vậy, cũng không tiện nói thêm cái gì, vì vậy liền ngừng xe ở bên đường.

Chương 864: Mời cô theo chúng tôi về cục cảnh sát hỗ trợ điều tra

Editor: May

Cố Liên Thành xuống xe, lại không biết nhất cử nhất động của mình đã bị người giám sát.

Ngay khi cô ta muốn đi đến đường cái đối diện, một chiếc xe lái tới từ đằng xa, tốc độ rất nhanh, khiến cô ta tránh không kịp.

Có lẽ là bị dọa sợ, cô ta sững sờ ngay tại chỗ, trơ mắt nhìn chiếc xe kia đụng vào mình.

"Cẩn thận!"

Nhưng đúng lúc đó, có người đột nhiên kéo cô ta một cái.

Ngay tại lúc thân thể Cố Liên Thành nghiêng về phía sau, chiếc xe kia nhanh chóng lái tới,  lướt qua cô ta.

Cố Liên Thành bị dọa sợ ra một thân mồ hôi lạnh, nếu như không phải được người kịp thời kéo một cái, hiện tại sợ rằng cô ta đã ngã trong vũng máu rồi.

"Cô ổn chứ?"

Bên tai đột nhiên vang lên giọng nữ, kéo suy nghĩ Cố Liên Thành trở về, cô ta quay đầu nhìn về phía người vừa giơ tay ra giúp đỡ cô ta, đang muốn nói cảm ơn, nhưng sau khi nhìn thấy bộ dạng đối phương liền nói không ra lời.

Mặt vốn không chút sức sống lập tức trở nên trắng bệch, khi nhìn thấy rõ bộ dáng của cô ta, đối phương lộ ra thấp thỏm lo âu, chỉ là phản ứng kém hơn cô ta rất nhiều, trên mặt cô ấy vốn mang theo nụ cười, nhưng sau khi nhìn thấy Cố Liên Thành liền lạnh xuống.

"Là cô?" Đối phương hỏi.

"Cô .... cô ...." Cơ thể Cố Liên Thành run rẩy lùi về phía sau một bước, nhìn chằm chằm gắt gao đối phương, "Không phải ba năm trước cô xảy ra tai nạn xe cộ đã chết rồi sao?"

"Chết?" Mặc dù đối phương đang cười, lại cười đến có chút lạnh lùng "Cô ước gì tôi chết đúng không, đáng tiếc, không thể như ý nguyện của cô."

Cố Liên Thành dùng sức lắc đầu: "Không, không thể nào! Lúc ấy sau cuộc tai nạn xe cộ, cô rõ ràng đã tử vong tại chỗ, làm sao có thể còn sống! Hơn nữa tôi đã tận mắt nhìn thấy thi thể của cô bị người khiêng đi!"

Cảm xúc Cố Liên Thành dao động rất lợi hại, như là mất đi lý trí, cùng với cô ta bình thường kia, tưởng như hai người.

"Cô chắc lúc tôi bị nâng đi đã chết rồi ư?" Lúc đối phương đang dò hỏi cô ta vấn đề này, lặng lẽ ấn máy ghi âm giấu ở trong tay áo.

"Đương nhiên! Tôi nhìn thấy cô tắt thở, chẳng lẽ còn có thể giả sao! Xe của cô đều vỡ thành như vậy, hơn nữa người cũng đã hoàn toàn thay đổi, làm sao có thể còn có khả năng sống sót!"

"Nhưng mấu chốt của vấn đề ở chỗ, tôi chính là sống sót, hơn nữa còn sống rất tốt. Cố Liên Thành - nhà thiết kế lớn, cô rất thất vọng đúng không, cách ba năm, tôi quay về rồi. Lần này tôi trở lại không có dụng ý khác, chỉ là muốn đoạt lại thứ thuộc về tôi."

Cố Liên Thành hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng ổn định tâm tình của mình, cũng không còn quá sợ hãi với người trước mặt.

"Tần Nghê, đừng ngu ngốc nữa, có một số việc đã thành kết cục đã định, không phải cô suy nghĩ muốn là có thể giành lại."

"Dù ngôi sao sáng chói là cô thiết kế, vậy thì thế nào? Bản thản thiết kế và tất cả tài liệu liên quan với cô đều bị tôi phá hủy, cô lấy cái gì chứng minh ngôi sao sáng chói là xuất ra từ tay của cô?"

"Ba năm trước cô không chết, coi như cô mạng lớn, nhưng tôi dám cam đoan, tai nạn xe cộ giống vậy sẽ xảy ra lần thứ hai ...."

"Cho nên cô là muốn giết tôi lần nữa ư?" Đối phương hỏi.

"Đúng, giống như ba năm trước, trước tiên giở trò trên chân ga và chân thắng của cô, lại an bài một người đụng vào cô. Xe hủy nhân vong, chết không đối chứng."

"Chết không đối chứng ư?" Đối phương đột nhiên lấy máy ghi âm trong tay áo ra, ấn phím bắt đầu.

Lời Cố Liên Thành vừa nói, mỗi chữ mỗi câu, đặc biệt rõ ràng.

Cố Liên Thành nghe, đưa tay muốn cướp máy ghi âm trên tay đối phương, nhưng đúng lúc đó, mấy cảnh sát lao tới từ bên cạnh chế phục cô ta.

"Cố Liên Thành, cô là kẻ khả nghi có liên quan với vụ án mưu sát, mời cô theo chúng tôi về cục cảnh sát hỗ trợ điều tra."

Page 5 of 67
Chương 865: Kết cục.

Editor: May

Cố Liên Thành bị còng mang lên xe cảnh sát, nhìn xe cảnh sát lái đi xa, người vừa nói chuyện với Cố Liên Thành mới tháo mặt nạ da người trên mặt xuống.

Là một cô gái dáng dấp thanh tú, giữa mặt mày có vài phần tương tự với Tần Nghê - em gái Tần Cận.

Chỗ cô ấy cực kỳ giống Tần Nghê không phải là mặt của cô ấy, mà là dáng người và giọng nói của cô ấy.

Đeo một mặt nạ da người chế tác theo dung mạo Tần Nghê, quả thật là giống Tần Nghê như đúc, cho nên vừa rồi khi Cố Liên Thành nhìn thấy cô ấy mới sẽ căng thẳng đến mất trí.

Cô ấy là Thẩm Chanh dùng số tiền lớn tìm đến.

Nguyên nhân tìm cô ấy, là vì để cô ấy giả mạo Tần Nghê, moi ra lời của Cố Liên Thành, hơn nữa còn thu âm lại.

Kết quả rất thành công, Cố Liên Thành bại, bại bởi trong tay chính mình.

Chân tướng ba năm trước rất nhanh nổi lên mặt nước, các loại chứng cớ bày ở trước mặt, Cố Liên Thành không thể không thừa nhận sự thật mình sao chép tác phẩm người khác, mưu sát người đó.

Thì ra ba năm trước, cô ta quen biết Tần Nghê, trong lúc ngẫu nhiên nghe được Tần Nghê đang thiết kế một chiếc nhẫn có một không hai, cô ta liền động ý đồ xấu.

Năm đó tài xế gây chuyện lái xe đụng chết Tần Nghê là cô ta, lúc chuyện xảy ra, đầu tiên cô ta xóa bỏ chứng cứ hiện trường, núp trong bóng tối nhìn thi thể Tần Nghê bị khiêng đi, sau đó mới rời đi.

Án hình Cố Liên Thành bị phán, là tử hình, hoãn lại hai năm sẽ thi hành.

Ngày cô ta bị đưa vào ngục giam, cô ta đề xuất yêu cầu muốn gặp mặt Tần Cận, nhưng Tần Cận lại dùng sự lạnh lùng chặt đứt mong muốn của cô ta.

Anh không đi gặp Cố Liên Thành, chỉ để cho người ta mang đến một câu cho cô ta: Hại người cuối cùng hại mình.

Đúng vậy, hại người cuối cùng hại mình ....

Cố Liên Thành sám hối trong tù, nhưng rốt cuộc cũng không thay đổi được sự thật. Chờ đợi cô ta chính chế tài của luật pháp, dùng cái chết để cứu vãn.

Chuyện của Cố Liên Thành đã qua một thời gian, cuộc sống lại yên tĩnh trở lại.

Danh dự Nam Ngạn Thủ Tịch với vì chuyện của Cố Liên Thành mà nhận lấy ảnh hưởng nhất định, nhưng ở dưới sự nỗ lực của Thẩm Chanh, công ty rất nhanh khôi phục về quỹ đạo.

"Tần Nghê" chưa bao giờ xuất hiện ở tầm mắt công chúng, sau khi chết ba năm rốt cuộc được vinh danh là nhà thiết kế đẳng cấp nhất, trích ở trong lời giới thiệu về cô ấy, có một câu khiến cho người khắc sâu nhất.

【 Tần Nghê, một vị kỳ nữ dùng tánh mạng để sáng tác 】

Theo thời gian dần trôi qua, cuộc sống cũng phát sinh thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Thi Diệu Quang và Diệp Cẩn ly hôn, nguyên nhân là: Năm đó Diệp Cẩn vì gả vào giàu có dùng hết thủ đoạn, chủ động bỏ thuốc vào trong rượu của Thi Diệu Quang phát sinh quan hệ với ông, sau đó cô ta nói mình mang thai, cầm kết quả kiểm tra tìm đến Thi Diệu Quang, ép Thi Diệu Quang ly hôn, sau đó Thi Diệu Quang ly hôn, Diệp Cẩn lại sinh non. Sau đó chứng thật, Diệp Cẩn mang thai sanh non là lừa gạt, bởi vì Thi Diệu Quang cũng không có phát sinh quan hệ với cô ta.

Sau khi Diệp Cẩn bị đuổi ra khỏi nhà họ Thi, bỗng chốc không thích ứng được với cuộc sống phải dựa vào chính mình dốc sức làm việc đến nuôi sống chính mình, không chịu nổi áp lực, điên khùng rồi.

Cô ta gặp người liền nói: "Tôi là phu nhân nhà họ Thi, tôi có tiền. Các người dám xem thường tôi, có tin chồng tôi sẽ cho các người đẹp mắt không!"

Biết được chuyện Diệp Cẩn, Thi Diệu Quang sai người ta cho người nhà Diệp Cẩn một khoản tiền, xem ra Thi Diệu Quang dù không có tình cảm, giữa ông và Diệp Cẩn quả thật cũng từng có qua một đoạn hôn nhân không thể phủ nhận.

Ông là vào nửa năm sau bắt đầu theo đuổi Ôn Uyển một lần nữa, vẫn như lần đầu gặp Ôn Uyển vào năm đó, mua bữa ăn sáng cho bà, tặng hoa hồng, mỗi đêm đợi ở dưới lầu bà đến khi bà tắt đèn chìm vào giấc ngủ, ông mới chịu rời đi ....

Ông yên lặng vì Ôn Uyển làm lấy tất cả chuyện người chồng nên làm và không nên làm, người ngoài hỏi tình huống hôn nhân của ông, ông hào phóng trả lời, năm đó bỗng chốc hồ đồ phạm sai lầm, bỏ lỡ người tốt nhất, hiện đang cố gắng xoay chuyển, mặc kệ có kết quả hay không, ông đều sẽ vẫn tiếp tục.

Page 6 of 67
Chương 866: Mau gọi cậu.

Editor: May

"Anh, lái nhanh một chút, sáng nay em còn có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net