Chương 951-960

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 951: Vậy sẽ là ai?

Editor: May

Tiêu Thần ở trong phòng bao không đợi được Tô Cửu Y đưa Whisky tới, anh ta khó chịu mở cửa phòng ra, bước nhanh đi đến quầy bar.

Tô Cửu Y vừa mới soạn  một tin nhắn cho Thi Ngạo Tước, nói rõ tình huống hiện tại của mình, dĩ nhiên cô vẫn giấu diếm mục đích liên quan chuyện mình đến Ciaos.

Nhưng, Thi Ngạo Tước cũng không đáp lại cô.

Phía trước quầy bar có mấy người đàn ông muốn uống rượu đang tranh chấp với quản lý, càng ồn càng lợi hại.

Tô Cửu Y vốn là ngồi xổm phía dưới quầy bar, sau khi hai chân bắt đầu có chút run lên, dứt khoát ngồi trên mặt đất.

Cái bàn quầy bar để tiện cho khách uống rượu, bình thường đều thiết kế vô cùng rộng, vừa vặn che giấu thân thể của cô đi.

Đúng lúc đó, trong tầm mắt của cô đột nhiên xuất hiện đôi giày da hàng hiệu sáng bóng.

Cô cho rằng người đến là Thi Ngạo Tước, nhưng suy nghĩ một lúc lại cảm thấy không đúng.

Từ vừa rồi gửi tin nhắn đến hiện tại chẳng qua mới mười phút, từ nhà họ Thi đến Ciaos không kẹt xe nhanh nhất cũng phải cần 30 phút, cho nên người này không thể nào là Thi Ngạo Tước.

Vậy sẽ là ai?

Nhìn từ phía dưới hoàn toàn không thấy được mặt của đối phương, Tô Cửu Y rụt rụt thân thể của mình vào bên trong, tránh để bị người phát hiện.

Người đàn ông đó sau khi đi vào quầy bar, trực tiếp ngồi trên ghế xoay đặt ở bên cạnh, sau đó liền truyền đến tiếng vang ly rượu đụng vào nhau, có lẽ là đang pha chế rượu.

Bởi vì anh ta ngồi xuống, Tô Cửu Y mới chú ý tới một chi tiết của anh ta, vị trí phần eo dưới quần áo của anh ta giống như buộc vật gì đó.

Tô Cửu Y khẽ nghiêng đầu đi, nhìn từ góc độ này, liền nhìn rõ vật kia.

Là một khẩu súng.

Tô Cửu Y ngừng hô hấp.

Mang theo súng ống bên người là chuyện phạm pháp, người đàn ông này, sao lại lớn gan như vậy.

"Xin lỗi tiên sinh." Giọng nói quản lý vọng đến, "Đây là vị trí người pha rượu của chúng tôi, khách không được tiến vào, người pha rượu chỗ này vừa vặn có chuyện không có ở đây, ngài đi quầy bar khác uống rượu được không?"

Người đàn ông phát ra tiếng cười, "Vừa rồi tôi sai một nhân viên phục vụ đi đưa rượu tới phòng bao của tôi, đợi trái đợi phải cô ta cũng không đến, cho nên tôi chỉ có thể ra đây tự mình tìm, nhưng nhân viên phục vụ thú vị đó hình như là đang trốn tôi, hoàn toàn không có nhìn thấy bóng dáng cô ta, tôi đành phải từ bỏ, hiện tại anh lại nói tiểu thư quầy bar này không có ở đây, đây chính là đạo đãi khách của Ciaos các người ư?"

Là Tiêu Thần.

Bởi vì vừa rồi trong thang máy gặp qua anh ta, hơn nữa từng có đối thoại với anh ta, Tô Cửu Y rất quen thuộc với giọng nói của anh ta.

Vì vậy, cô lại rụt rụt cơ thể vào bên trong.

Không ngờ sự tình sẽ phát triển đến cục diện này, cô vốn đã không phải là nhân viên của Ciaos, nhưng hiện tại cô lại mặc đồ đồng phục nhân viên, nếu như bị phát hiện, không biết đại thiếu hoa tâm này sẽ làm những gì với cô.

Lời của Tiêu Thần có chút gây sự, khiến quản lý rất khó chịu.

"Dù sao hôm nay tiểu thư xinh đẹp pha chế rượu cũng không ở nơi này, hơn nữa bảng 'Tạm không cung rượu' cũng đặt lên, ở chỗ này, tôi cũng biết rõ cách pha chế vài loại rượu, không bằng để cho tôi ở đây tự chơi tự vui, đảm bảo sẽ không bán rượu cho khách, tin tưởng các người cũng có máy giám sát."

Cuối cùng quản lý không có cách nào, chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của anh ta, dù sao cũng là mở cửa buôn bán, không thể bởi vì một chút chuyện nhỏ mà đắc tội khách, hơn nữa Tiêu Thần này vẫn là khách quý của Ciaos.

Sau khi quản lý rời đi, đến phiên Tô Cửu Y khó khăn rồi.

Lần này thảm rồi, ngay cả cơ hội đi ra cũng không có, cũng không biết Thi Ngạo Tước có nhận được tin nhắn của cô hay không, có tới nơi này hay không.

Nghĩ đến giọng điệu giận dỗi của anh lúc nói chuyện điện thoại vừa rồi với anh, cô liền cảm thấy hối hận.

Page 2 of 2
Chương 952: Bảo bối, sao em trốn ở chỗ này.

Editor: May

Cô rõ ràng có thể tìm lý do, nói tới để lấy những thứ quên ở đây vào lúc trước, cũng có thể nói suy nghĩ của mình ra khỏi miệng, tại sao phải giấu diếm anh.

Tiêu Thần vẫn luôn quan sát đám người lui tới, nhưng cũng không có phát hiện bóng dáng nhân viên phục vụ vừa rồi.

Trí nhớ của anh ta siêu cường, mấy ngày nay mỗi ngày đều đến Ciaos, anh ta còn nhớ tất cả nhân viên phục vụ, duy chỉ có một người vừa gặp trong thang máy là chưa từng thấy qua,

Là mới tới ư?

Không biết tại sao, anh ta cảm giác cô nhìn rất quen mắt, như là đã gặp ở nơi nào, nhưng lại nghĩ không ra.

Anh ta nhàm chán nghịch mô hình nhỏ trang trí trên bàn, là móc treo heo nhỏ lông nhung màu hồng, bộ dạng mập mạp rất là đáng yêu, là đồ của Thích Cảnh Nhân.

Anh ta không có nghĩ đến tiểu thư pha chế rượu xinh đẹp và rất cao lạnh đó lại có mặt đáng yêu như thế, trước đó vẫn muốn đến gần cô, nhưng luôn có một người đàn ông quanh quẩn ở chung quanh cô, anh ta cũng đành phải thôi, tìm kiếm mục tiêu khác.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Tiêu Thần hoàn toàn không có rời đi ỵ́, mà Tô Cửu Y duy động tác này đã rất lâu rồi, chân đã có chút tê dại.

Nhìn xem điện thoại, Thi Ngạo Tước vẫn chưa trả lời tin tức cho cô, vì không để cho Tiêu Thần phát giác được sự hiện hữu của cô, cô cũng không thể lại gọi điện thoại cho anh, thậm chí không thể làm ra một chút động tĩnh.

Bất lực, Tô Cửu Y đành phải yên lặng cầu nguyện, hy vọng Thi Ngạo Tước có thể mềm lòng một lần, sau đó vội vàng tới đón cô, nể mặt cô và anh đã cùng giường chung gối hai đêm ....

Lại qua vài phút, Tiêu Thần đột nhiên đứng lên, ngay tại lúc Tô Cửu Y cho là anh ta muốn rời đi, anh ta lại chuyển qua nơi bày rượu ở sau lưng.

Cái góc độ này, Tô Cửu Y vừa vặn có thể trông thấy sau ót của anh ta, đồng thời cũng có nghĩa là chỉ cần Tiêu Thần vừa quay đầu, liền có thể trông thấy cô.

Xong rồi.

Trái tim căng thẳng của Tô Cửu Y cũng sắp muốn nhảy ra.

"Thằng nhóc, mỹ nữ pha chế rượu chỗ này đâu!" Đột nhiên có gã đàn ông bụng phệ lảo đảo đi tới, trong tay còn nắm một chai rượu, nhìn có vẻ đã say bảy tám phần.

Tiêu Thần vuốt ve một chai rượu, quay mặt lại cười trả lời nói: "Cô ta không có ở đây, ông vẫn là đi chỗ khác đi."

"Không được, tao chỉ muốn cô ta, mày nhanh giao cô ta ra đây .... Nhanh lên ...." Tên đàn ông mập đã say đến thật sự không nghe không thấy, nói tới nói lui đều nói năng không rõ.

Tô Cửu Y nhíu nhíu mày, cảm thấy phần công việc người pha rượu này thật ra cũng không tốt như trong tưởng tượng, mỗi ngày đều có mấy con ma men đến gây sự như vậy.

Có thể là bởi vì phân tâm, cô hoàn toàn không để ý đến, Tiêu Thần đã phát hiện ra cô.

Anh ta đi đến trước quầy bar để cái ly xuống, cười: "Người ông muốn tìm không có ở nơi này, bất quá người tôi muốn tìm ngược lại tìm được rồi."

.... Đại nãoTô Cửu Y tắt máy một giây, sau đó liền nhìn thấy anh ta ngồi xổm, khuôn mặt phóng đại ở trước mặt cô.

Tiêu Thần cười đến vẻ mặt quyến rũ mờ ám, nếu như đổi thành phụ nữ khác nhất định sẽ hơi bị nghiêng đổ, nhưng Tô Cửu Y lại không có chút hứng thú nào hết, dù sao Thi Ngạo Tước cười xấu xa còn có mị lực hơn anh ta nhiều.

"Bảo bối, sao em trốn ở chỗ này vậy." Tiêu Thần vươn tay ra kéo cánh tay cô, cố gắng muốn kéo cô ra.

Nghe được hai chữ "Bảo bối", Tô Cửu Y chỉ cảm thấy sắp nôn rồi.

Rất lâu không làm việc ở Ciaos, cô đều sắp quên những thứ lưu manh phong hoa tuyết nguyệt này, bình thường đều là đùa giỡn người như vậy.

Nhưng nếu đổi thành Thi Ngạo Tước, chỉ sợ là đánh chết anh, anh cũng không thể gọi người khác một tiếng "Bảo bối" đâu.

Chương 953: Tối nay theo bồi anh đi.

Chương 953: Tối nay theo bồi anh đi.

Editor: May

Con ma men đó không tìm được Thích Cảnh Nhân, liền lảo đảo rời đi, trong tay ông ta còn cầm một chai bia, gặp người liền nói, "Đến, cụng ly ...."

"Em quả nhiên là đang sợ anh." Tiêu Thần cười tự tin.

Tô Cửu Y cứ ngồi như vậy, không nhanh không chậm hỏi: "Tiên sinh là ai?"

"Em quên rồi." Anh ta cười khúc khích, trong giọng nói mang theo vài phần ngữ điệu mờ ám, "Vậy chúng ta đi phòng bao của anh, anh nói cho em biết được không."

"Không đi." Tô Cửu Y vẫn duy trì động tác lúc đầu.

"Tại sao?" Tay của anh ta bắt đầu không thành thật, trượt lên trên từ trên cánh tay của cô, mang theo vài phần lực đạo.

"Đạo hạnh" tên lưu manh này rất sâu.

Tô Cửu Y khinh miệt nhìn anh ta một cái, đẩy tay anh ta từ trên bờ vai ra, lạnh lùng nói: "Đừng đụng vào tôi."

Nụ cười trên mặt Tiêu Thần sâu hơn, chỉ có điều nụ cười đó không đạt đến đáy mắt, không có một chút nhiệt độ, khiến người ta nhìn bất giác phát lạnh trong lòng.

Anh ta đột nhiên dùng hai cánh tay bắt lấy cánh tay của cô, cưỡng chế đẩy cô từ dưới quầy bar ra, Tô Cửu Y không chống đỡ được sức lực của một người đàn ông, mặc cho anh ta túm cô ra.

Tiêu Thần nắm bờ vai của cô, nhìn xuống cô từ trên cao, nụ cười trên mặt hoàn toàn mất sạch, mang theo vài phần cảm xúc nguy hiểm.

Tô Cửu Y và Triệu Thư Nhã kháng chiến bao nhiêu năm qua, đã sớm luyện thành dáng vẻ tinh thần cường ngạnh "Thà chết chứ không chịu khuất phục", cho dù là ở dưới tình huống "Địch mạnh mẽ ta yếu", cô cũng tuyệt đối sẽ không chịu thua, không chịu nhận thất bại.

Trong lòng bàn tay nắm điện thoại di động hiện đầy mồ hôi, điện thoại đột nhiên sáng lên, cô liếc qua, phát hiện là tin nhắn hồi đáp của Thi Ngạo Tước.

.... Tôi đến, ra ngoài.

Trong nháy mắt, một dòng nước ấm chảy vào đáy lòng của cô, xóa bỏ sự bất an, sầu lo và sợ hãi của cô, cô ngẩng mặt hung hăng trừng Tiêu Thần, sau đó cố gắng ngồi thẳng lên, chỉ có như vậy mới có thể khiến Thi Ngạo Tước phát hiện cô.

Cô đẩy Tiêu Thần ra, không ngờ đúng lúc đó bàn chân tê dại không làm được gì, cả người cô liền đập lên trên quầy bar, may mắn kịp thời vịn vào, cô mới đứng vững được thân thể.

"Không trốn nữa..." Tiêu Thần tiến đến cạnh tai cô mờ ám cười nói, "Tối nay theo anh đi."

"Tránh ra!"

Tô Cửu Y nghiêng mặt, cố gắng hết mức duy trì khoảng cách xa với anh ta.

Nhưng Tiêu Thần lại coi như không thấy cử động của cô, trên mặt vẫn treo nụ cười xấu xa.

Thi Ngạo Tước ôm cánh tay đứng cách bọn họ một mét xa, vẻ mặt lạnh nhạt, không khí chung quanh giống như bị khí lạnh phát ra từ trên người anh đông cứng lại, khiến người ta cảm thấy không rét mà run.

Dư quang của Tô Cửu Y liếc thấy anh, quay đầu nhìn anh hai giây, chỉ cảm thấy đầu như là nổ tung, một mảnh trống rỗng.

Tiêu Thần hiển nhiên cũng nhìn thấy Thi Ngạo Tước, tuy rằng anh ta chỉ là một vai phụ trong giới kinh doanh, nhưng loại nhân vật khét tiếng như Thi Ngạo Tước này, anh ta vẫn biết, hơn nữa cũng biết anh là ông chủ của Ciaos.

Tô Cửu Y cảm thấy mình sắp bị ánh mắt lạnh như băng của Thi Ngạo Tước nhìn đến ngạt thở, không biết tại sao, lúc này cô lại có loại cảm giác bị chống bắt kẻ thông dâm ngay tại trận.

Cuối cùng Thi Ngạo Tước cũng liếc nhìn Tiêu Thần, ánh mắt tàn bạo hung hăng đến cực điểm, giống như một cây dao găm sắc bén, có thể cắt xương róc thịt người.

Tiêu Thần nhíu mày, nhưng cũng chỉ trong giây lát, liền khôi phục bộ dáng lúc trước.

"Sao? Chẳng lẽ Ciaos không cho phép nhân viên nói yêu thương trong thời gian làm việc à?" Anh trêu ghẹo nhìn về phía Thi Ngạo Tước.

Thi Ngạo Tước mặc kệ anh ta, sải bước đi đến trước quầy bar, một phát chế trụ cổ tay Tô Cửu Y, lôi kéo cô muốn đi.

Vào lúc Thi Ngạo Tước vừa bước vào Ciaos, quản lý liền chú ý tới anh, vốn cho là anh là đến kiểm tra công việc, không ngờ anh trực tiếp đi tới quầy bar, hơn nữa Tô Cửu Y vẫn còn ở đó.

Page 2 of 12
Chương 954: Phải giải thích với anh như thế nào mới tốt?

Editor: May

Anh ta cũng có nghe thấy chuyện của Tô Cửu Y, nhưng bọn họ cũng không thể hỏi nhiều về chuyện của ông chủ, chỉ biết sau khi cô phạm vào một lần sai liền từ chức, còn là anh ta tự tay làm thủ tục từ chức giúp cô, về phần sau đó cô đi nơi nào, vậy thì cũng không rõ ràng lắm.

"Bảo bối, đừng đi." Tiêu Thần ngăn đường đi của hai người lại, cũng không tính cứ như vậy thả Tô Cửu Y đi.

"Ai là bảo bối của anh." Tô Cửu Y cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, thoáng đưa tay ôm eo cường tráng của Thi Ngạo Tước, dựa mặt vào trên vai của anh, ý vị của cô rất rõ ràng, là đang nói cho Tiêu Thần biết quan hệ giữa cô và Thi Ngạo Tước không tầm thường.

"À, thì ra các người ...." Tiêu Thần cười, câu nói kế tiếp không có nói tiếp.

"Đúng, chính là như anh nhìn thấy." Tô Cửu Y nói.

"Quân tử không đoạt thứ tốt của người, các người đã là một đôi, vậy tôi sẽ không quấy rầy nữa. Hai vị đi thong thả."

Tiêu Thần chuyển dời chú ý đến nơi khác, anh ta vuốt vuốt ly rượu trên quầy bar, không chú ý hai người, giống như sự tình vừa rồi chưa từng phát sinh.

Tô Cửu Y bị Thi Ngạo Tước kéo một đường ra khỏi Ciaos, lực nắm của anh rất lớn, làm cô cảm thấy cổ tay giống như là đã bị bóp chặt đứt.

Thi Ngạo Tước mở cửa xe ném cô vào, sau đó "Ầm" một tiếng đóng cửa xe lại, tự mình ngồi xuống ghế lái, khởi động chân ga, xe rất nhanh lái ra ngoài.

Tô Cửu Y trên ghế sau có chút không biết làm sao, bởi vì cô biết, Thi Ngạo Tước tức giận, hơn nữa còn là rất nghiêm trọng.

Cô vụng trộm chạy ra nhà họ Thi, không có dựa theo thủ tục nhân viên nhà họ Thi, hơn nữa còn tạo thành phiền phức nhất định cho anh.

Phải giải thích với anh như thế nào mới tốt đây?

Tô Cửu Y ngồi quy củ ở trên ghế sau, nghiêng nghiêng mặt len lén quan sát phản ứng của Thi Ngạo Tước.

Sắc mặt anh bình tĩnh, nhếch môi mỏng, đồng tử đen nhánh mênh mông không thấy đáy, chỉ là giữa lông mày hơi nhăn lại, nhìn không ra tâm tình của anh là tốt hay xấu.

Trong xe vốn rất ít không khí, vào giờ phút này như là mang theo cảm giác hít thở không thông, ép tới Tô Cửu Y không thở nổi.

Có thể lần này anh thật sự tức giận, trước đó ở cùng anh nhiều lần như vậy, bầu không khí chưa bao giờ đè nén giống như vậy.

Tô Cửu Y nắm chặt góc áo sơ mi trên người, nhỏ giọng mở miệng: "Xin lỗi, tôi ...."

Cô vừa mở miệng, đã bị chuông điện thoại di động cắt đứt, cô lặng lẽ quan sát phản ứng Thi Ngạo Tước một chút, anh vẫn là mắt nhìn phía trước, cũng không có ý muốn để ý cô.

Cô cắn môi dưới, lấy điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn hiển thị cuộc gọi đến, sau đó tiếp nghe: "Alo? Cảnh Nhân, cậu không sao chứ?"

"Tớ không sao, còn cậu? Nhìn thấy Tiêu Thần không?"

"Ừ gặp được, cậu không có chuyện gì là tốt rồi, bây giờ tớ đang ở trên xe, phải về, về đến nhà sẽ gọi lại cho cậu." Nghe được Thích Cảnh Nhân không có gì cô cũng yên tâm, trước mắt còn có một núi băng cần giải quyết, về Tiêu Thần gì đó, cô mới không cần trông nom.

Sau khi cúp điện thoại, cô vụng trộm liếc nhìn Thi Ngạo Tước, mím môi nói: "Xin lỗi Tước thiếu, tôi không nên một mình ra ngoài trái với quy củ nhà họ Thi, trừ tiền lương hay là làm việc nặng, trừng phạt thế nào cũng được...."

Chỉ là đừng không để ý cô, đừng giận cô, bởi vì cô sẽ khó chịu.

Nhưng Thi Ngạo Tước vẫn là không nói gì.

Vào lúc này cách nhà họ Thi đã rất gần, trong biệt thự chỉ có đèn phòng khách vẫn sáng, nhóm nữ hầu đều đã ngủ, quản gia Tôn cũng không thấy bóng dáng.

Xe dừng ở trong vườn hoa, Thi Ngạo Tước cứ thế xuống xe, cũng không có ý muốn để ý tới Tô Cửu Y.

Tô Cửu Y cũng chỉ đành đi xuống xe theo.

Đèn đuốc trong phòng khách sáng trưng, ánh đèn màu vàng chiếu lên sàn nhà một mảnh ấm áp, đèn lưu ly cực lớn treo ở phía trên đại sảnh phát ra tia sáng sáng lạn, phủ kín cả căn phòng một màu sắc ấm áp.

Page 3 of 12
Chương 955: Nụ hôn đột nhiên xuất hiện.

Editor: May

Thi Ngạo Tước đi ở phía trước ấn thang máy xuống, Tô Cửu Y đứng ở bên cạnh anh, suy nghĩ rốt cuộc mình nói xin lỗi như thế nào mới có thể bày tỏ thành ý.

Cô lớn như vậy, nhưng rất ít nói xin lỗi với người khác, cô không phải là loại người gây chuyện sinh sự, hơn nữa đại đa số cãi vã đánh nhau đều là người khác trêu chọc cô, hai chữ "Xin lỗi" này hoàn toàn không thường xuất hiện ở trong tự điển của cô.

Khi thang máy xuống đến, cô không kịp suy nghĩ cũng theo anh đi vào, hoàn toàn quên mất chuyện đã xảy ra trong thang máy với anh lần trước.

"Đi ra ngoài làm gì?" Giọng nói Thi Ngạo Tước đột nhiên vang lên, lạnh như băng đến cực điểm.

Tô Cửu Y giật mình một chút, đối mặt với vấn đề đột ngột xuất hiện của Thi Ngạo Tước, cô hoàn toàn không phản ứng kịp, chính ngay lúc này mặt của cô bị anh xoay qua, ngay sau đó, một cổ hơi thở ấm áp nghiêm nghiêm thật thật phủ xuống.

Nụ hôn của anh mang theo cảm xúc chiếm đoạt và trừng phạt, bá đạo cạy cánh môi của cô, điên cuồng mà càn quét khắp mỗi ngõ ngách ở trong miệng cô.

Tô Cửu Y ngẩn người, hoàn toàn không biết nên đáp lại thế nào, chỉ có thể ngơ ngác mặc cho anh tùy ý đòi hỏi.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, thang máy rất nhanh liền đến được tầng lầu gian phòng của Thi Ngạo Tước, sau một tiếng "Đinh", cửa thang máy từ từ mở ra, Thi Ngạo Tước mới rời khỏi cánh môi của cô.

Tô Cửu Y đỏ mặt nhìn anh, cứ thế kinh ngạc đứng tại chỗ.

Từ vừa rồi đến hiện tại rõ ràng chỉ chưa tới nửa phút, nhưng cô lại cảm giác thời gian dường như dài dằng dặc như qua một thế kỷ.

Đối mặt với nụ hôn đột ngột xuất hiện của anh, cô giống như mất đi tất cả năng lực suy nghĩ.

Thi Ngạo Tước buông trói buộc với cô ra, sau đó xoay người liền rời khỏi thang máy, không có để lại lời nào, chỉ còn mỗi Tô Cửu Y hô hấp hỗn loạn đứng ở bên trong.

Nhìn bóng dáng cao to của anh dần dần thu nhỏ theo cửa thang máy đóng lại, dần dần trở nên hư ảo, cuối cùng biến mất.

Tô Cửu Y dựa trên tường sắt thang máy, tiêu hóa sự thật cô bị Thi Ngạo Tước hôn vào lúc thanh tỉnh.

Còn nhớ khi còn bé cô xem truyện cổ tích, mẹ nói cho cô biết, hôn là động tác đại biểu cho hai người thật lòng yêu thương nhau, đây là biểu đạt tình yêu với người mình yêu.

Nhưng nụ hôn của Thi Ngạo Tước rõ ràng mang theo tức giận, giống như là một loại thúc giục với một người phạm sai lầm.

Huống chi sao anh có thể thích cô.

Tô Cửu Y đần độn bước ra thang máy, lúc sờ sờ túi tiền muốn lấy cái chìa khóa ra mới phát hiện, trên người mình còn đang mặc đồ đồng phục Ciaos, mà quần áo mình mặc đi lúc trước vẫn đang trong tủ quầy của cô, cái chìa khóa cũng ở trong túi áo bộ quần áo đó.

Vẻ mặt cô thất bại ngồi xổm trước cửa phòng, thầm nghĩ quả nhiên không nên chọc giận Thi Ngạo Tước, hiện tại ngay cả trời cao cũng đang trừng phạt mình.

Lúc này điện thoại "Tích tích" vang lên, là tiếng nhắc nhở lượng điện quá thấp, Tô Cửu Y lấy điện thoại di động ra, phát hiện màn hình đã ngầm hạ đi hơn phân nửa, lượng điện hiển thị chỉ còn mỗi 5% cuối cùng, hơn nữa lập tức liền có xu thế tắt máy.

Lúc thời khắc quan trọng, đến cả điện thoại cũng muốn bãi công?

Thật sự là ứng với câu nói kia: Người một khi không may thì chuyện gì cũng không suôn sẻ.

Cô tính toán dùng lượng điện cuối cùng gọi điện thoại cho nữ hầu có quan hệ tốt với mình, nhưng đúng lúc gọi qua đối phương vẫn luôn không bắt máy, điện thoại liền tối đen lại.

Chìa khóa gian phòng nữ hầu chỉ có chỗ quản sự mới có, nhưng hiện tại đã sắp đến 12h.

Quản sự vì ngày hôm sau có thể có tinh thần dư thừa giám sát nhóm nữ hầu làm việc, cho nên xưa nay đều ngủ cực kỳ sớm, vả lại với bộ dáng khí thế hung hăng bình thường của bà ta, Tô Cửu Y cũng không có can đảm đi tìm bà ta xin chìa khóa.

Page 4 of 12
Chương 956: Sao vậy?

Editor: May

Liếc nhìn cửa phòng đóng chặt đối diện, nghĩ có nên cố gắng gõ mở cửa phòng một nữ hầu khác hay không, không chừng đối phương sẽ đồng ý để cô ở một đêm.

Cô đứng dậy, nheo mắt nhìn nhìn trong khe cửa, bên trong một mảnh tối đen, có lẽ là tắt đèn rồi.

Tô Cửu Y nhẹ nhàng gõ gõ cửa phòng, cũng không có trả

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net