Chương 177 - 178

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 177: Anh Thích Em

Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, anh ta thấy tôi không muốn nói, cũng không hỏi nữa, nói với tôi: "Anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em, nếu em cần giúp đỡ, chỉ cần nói với anh, anh sẽ bất chấp tất cả để giúp em."

Những lời của anh ta như một tảng đá rơi xuống mặt hồ nước tĩnh lặng, làm nên một trận sóng ồ ạt trong lòng tôi.

Dường như tôi cảm nhận được tình cảm của Tô Quân dành cho tôi, đã vượt qua mức bạn bè, giống như có xen lẫn một loại tình cảm khác, nhưng tôi không muốn thừa nhận chuyện này.

"Mạc Oánh. . ." Tô Quân nhẹ nhàng gọi tên tôi.

"Hả?" Tôi hoàn hồn lại, thấy ánh mắt anh ta đang nhìn tôi, có chút phức tạp, giống như có lời muốn nói, nhưng lại không có mở miệng.

Đột nhiên tôi cảm thấy hoảng hốt, né tránh ánh mắt của anh ta: "Lái xe đi, em cần phải về rồi."

Xe vẫn đứng yên như cũ, Tô Quân cũng không có hành động gì muốn lái xe đi.

Tôi quay đầu lại, anh ta vẫn đang nhìn tôi, bốn mắt nhìn nhau, tôi cảm thấy như có một dòng điện giữa chúng tôi, ánh mắt trong suốt hơi buồn buồn của anh ta như muốn nhắn nhủ với tôi điều gì.

Tôi giật mình, vội xoay mặt: "Sao còn không lái xe đi?"

Bàn tay lạnh ngắt của tôi đột nhiên bị bao trùm trong một lòng bàn tay ấm áp khác.

Tôi kinh ngạc, vô thức ngẩng đầu lên, lại đối mặt với ánh mắt của Tô Quân, ánh mắt ấy rất quen thuộc, giống như của Diệp Phong, ẩn chứa một loại cưng chiều, yêu thương ở trong đó. . .

Tim tôi đập 'bùm bùm' thật nhanh, muốn rút tay lại, nhưng lại bị anh ta nắm chặt.

"Tô Quân, anh. . . sao lại. . ."

"Mạc Oánh." Anh ta thâm tình nhìn tôi: "Anh thích em."

Tôi hoảng loạn: "Anh. . ."

"Nếu như không có Lục Minh Hiên, em có nguyện ý ở bên anh không?"

"Hả? Em. . ." Tôi bị vấn đề đột ngột này dọa sợ rồi, không biết phải trả lời cái gì.

Không khí lập tức trở nên lúng túng, tôi xấu hổ cúi đầu, không biết phải trả lời vấn đề của anh ta thế nào bây giờ, màn tỏ tình này tới thật là bất ngờ quá. Mặc dù tôi đã sớm cảm nhận được anh ta có tình cảm khác với tôi, nhưng vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý để đối mặt với chuyện này.

Tôi phải làm sao để hai người không phải xấu hổ đây?

Nếu cự tuyệt thẳng thừng, tôi tuyệt đối không thể làm như vậy được, sau này tôi còn phải nhờ Tô Quân giúp đỡ, nhưng nếu nhận lời cũng không được, dù sao chuyện của Lục Minh Hiên còn chưa có giải quyết xong, tôi không muốn có thêm phiền phức nữa, chuyện tình cảm tạm thời tôi không muốn nhắc tới, nhưng mà. . .

Trong lúc tôi vô cùng buồn bực, đột nhiên Tô Quân cười to: "Ha ha ha, em nhìn biểu tình của em kìa, thật là buồn cười . . . . "

CHƯƠNG 178: Vượt Ra Ngoài Dự Đoán

Trong lúc tôi vô cùng buồn bực, đột nhiên Tô Quân cười to: "Ha ha ha, em nhìn biểu tình của em kìa, thật là buồn cười . . . . "

"Hả?" Tôi không kịp phản ứng, sững sờ nhìn anh ta.

Anh ta khẽ nhéo chóp mũi của tôi, cười nói: "Thế nào, diễn xuất của anh tiến bộ chứ? Vừa rồi anh giỡn với em một chút, nhìn xem bộ dạng nghiêm túc của em kìa, rất đáng yêu."

"Vậy hả… Ha ha." Tôi xấu hổ giơ lên khóe miệng.

"Chúng ta trở về sớm một chút, sáng mai sẽ tham dự nghi thức mở máy!" Anh ta nói xong, khởi động ô tô, nghênh ngang rời đi.

Thật vất vả mới về tới nhà, tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, vô lực ngồi trên sofa.

Trong đầu không ngừng lặp lại lời nói vừa rồi.

Mạc Oánh, anh thích em. . . . .

Nếu như không có Lục Minh Hiên, em có ở bên anh không?. . . . .

Mặc dù Tô Quân đã nói là giỡn, chỉ trêu tôi thôi, nhưng đó là thật sao? Thật sự chỉ là diễn thôi sao? Ánh mắt anh ta chân thành như vậy, cầm chặt tay tôi, thổ lộ với tôi, thật sự chỉ là đang giả vờ thôi sao?

Đầu óc tôi hỗn loạn, cũng may vừa rồi anh ta nói như vậy, xem như giải vây cho tôi, không để tôi khó xử.

Chuyện cho tới bây giờ, tôi nên làm thế nào mới đúng? Chuyện phát triển, đã vượt ra ngoài dự đoán của tôi.

Chuyện của Lục Minh Hiên còn chưa có giải quyết xong, bây giờ lại thêm Tô Quân, thật là đau đầu! Tôi khó chịu nhắm mắt lại, dùng sức xoa huyệt thái dương của mình, đột nhiên, một giọng nói giống như ác ma từ sau lưng truyền đến:

"Về sớm vậy?"

Tôi giật mình, mở to mắt, nhìn thấy Lục Minh Hiên đã ngồi trước mặt tôi, trên miệng ngậm một điếu xì gà, nhàn nhạt nhìn tôi.

Tôi không muốn đối mặt với người đàn ông này, vừa định đứng lên, đã nghe anh ta nói:

"Lại đây ngồi!"

"Tôi muốn lên lầu tắm rửa một chút."

"Em hẳn là không muốn nhìn thấy anh!" Anh ta mở miệng đã châm chọc, nụ cười tà ác vươn bên môi.

"Anh muốn nói cái gì!" Tôi thẳng thừng hỏi lại, có muốn chế nhạo tôi cái gì thì mau nói đi, dù sao tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

"Diễn viên nổi tiếng, bắt đầu có giá rồi! Anh chỉ muốn nói với em mấy câu cũng khó vậy sao?" Anh ta nheo đôi mắt nguy hiểm, nhìn chằm chằm tôi, "Cánh mọc cứng cáp nên tự bay được rồi, có chút tên tuổi thì không cần nhờ anh giúp đỡ, cũng có đạo diễn tìm tới cửa! Anh đã không còn giá trị lợi dụng nữa có đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net