Chương 233 - 234

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 233: Em Luôn Làm Anh Điên Cuồng

"Không cần phải sợ. . ." Rốt cuộc anh ta cũng bỏ qua đôi môi của tôi, cánh môi nóng bỏng, bắt đầu đi từ gương mặt của tôi đến những chỗ khác.

Vành tai, cổ, hôn đến trước ngực. . .

Những chỗ được môi anh ta lướt qua, giống như châm một ngòi lửa lên người tôi.

"Ừ. . ." Tôi đỏ mặt, cắn môi, nhưng vẫn không cẩn thận phát ra âm thanh làm người ta đỏ mặt.

Lục Minh Hiên ngẩng đầu nhìn tôi, dục vọng nhuộm đầy trong mắt, nụ cười giống như mang theo chút cưng chiều.

"Không chịu nổi thì cứ kêu lên, anh sẽ rất thoải mái."

Tôi quay đầu đi, không thèm nhìn mặt anh ta.

Anh ta nằm đè lên eo tôi, tôi dán sát lên người anh ta, bộ phận cứng rắn nóng hổi nào đó chỉa vào phía dưới của tôi, mặt tôi đỏ lên, anh ta cười tà mị: "Có cảm nhận được không? Nó đang rất khát vọng em."

Lục Minh Hiên nhẹ nhàng động đậy mấy cái, sau đó cởi quần ra, dục vọng nóng bỏng được phóng thích, anh ta tách hai chân tôi ra, hôn lên môi tôi một cái, sau đó từ từ, từng chút từng chút chen vào. . .

Có hơi đau. . . Tôi nhíu mày, mặc dù không phải là lần đầu tiên, nhưng lần nào đi vào, tôi cũng sẽ mơ hồ cảm thấy hơi đau, chỉ có điều thích ứng một chút là tốt rồi.

Anh ta hôn tôi, động tác chậm rãi, con ngươi màu đen khẽ nheo lại, một tầng hơi nước phủ lên lộ ra dục vọng tà mị.

Dường như anh ta đã nhẫn nại rất lâu rồi, tinh lực thật dồi dào dư thừa, mỗi một lần va chạm giống như xé nát thân thể tôi, vào thật sâu bên trong, thô bạo khiến tôi đau kêu ra tiếng.

"Anh. . . Nhẹ một chút. . . Đừng mà. . . Ưm. . ."

Vào giờ phút này, anh ta có còn nghe thấy gì nữa đâu chứ? Càng kêu anh ta nhẹ một chút, ngược lại càng làm cho anh ta mãnh liệt muốn nhiều hơn, tôi cắn răng, không để mình phát ra âm thanh. . .

Anh ta liều mạng va chạm trong cơ thể tôi, khoái cảm quá mức mãnh liệt, làm cho tôi có một loại cảm giác sợ hãi, đầu óc dần trở nên mơ hồ, khoảng mấy phút sau, trước mắt tôi tối đen, cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.

Lúc tôi tỉnh dậy, anh ta đã dừng lại, kích tình đã trôi qua.

Anh ta nghiêng cơ thể, một tay chống lên đầu, con ngươi thâm thúy lóe ra một tia thỏa mãn.

"Em luôn làm cho anh phải điên cuồng, lâu rồi không được thưởng thức mùi vị tuyệt vời của em, thật là làm cho anh muốn ngừng mà ngừng không được."

Tôi không muốn nghe anh ta nói mấy lời này, dứt khoác nhắm mắt lại, giả bộ ngủ say.

Chóp mũi đột nhiên cảm thấy nhột nhột, tôi nhăn mũi, cọ cọ lên, nhưng chỉ một lát sau lại nhột nữa, giống như có cái gì đang cố ý gãi ngứa.





CHƯƠNG 234: Công Chiếu Phim!

Chóp mũi đột nhiên cảm thấy nhột nhột, tôi nhăn mũi, cọ cọ lên, nhưng chỉ một lát sau lại nhột nữa, giống như có cái gì đang cố ý gãi ngứa.

Tôi mở mắt, chỉ thấy khuôn mặt gian manh kia của Lục Minh Hiên, khóe miệng đang treo nụ cười xấu xa, không biết lấy đâu ra một cái lông chim trắng nõn, chính là cái lông này đang cọ lên mũi tôi.

"Anh đang làm gì!" Tôi nhìn chằm chằm anh ta, hành hạ xong rồi còn không cho tôi ngủ sao?

"Không thấy à? Anh đang trêu chọc em. . ." Nụ cười tà ác vui vẻ bên môi anh ta càng đậm hơn, giống như đang trêu chọc thú cưng của mình, trông vô cùng thích thú.

"Đủ rồi! Tôi muốn ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm quay phim!" Mặt tôi đen lại, bảy giờ sáng mai phải lên máy bay, tôi còn phải chạy về Hoành Điếm để quay phim đó!

"Anh xin nghỉ giúp em." Anh ta thoải mái nói.

"Không được!" Tôi cự tuyệt, không muốn bởi vì mình mà làm trễ tiến độ của cả đoàn làm phim!

Anh ta cong khóe miệng, thờ ơ cười, nói sang chuyện khác: "Lễ cưới của chúng ta, là ngày tám tháng sau."

Tôi suy nghĩ một chút, ngày ba mươi tháng này, bộ phim truyền hình chính thức được công chiếu, ngày tám tháng sau, cũng được, chỉ cần quay cho xong bộ phim này là tốt rồi, mấy vấn đề khác không sao!

"Ừ!" Tôi trả lời, bày tỏ không có ý kiến, chợt nhớ tới cái gì, nói với anh ta: "Có phải anh nên gặp người nhà của tôi rồi hay không?"

Anh ta nhìn tôi: "Ba mẹ em muốn gặp anh sao?"

"Ông ngoại tôi muốn gặp anh!"

"Ừm!" Anh ta suy nghĩ một chút: "Vậy thì gặp một lần đi! Ngày mai anh để thư ký sắp xếp thời gian!"

"Anh nhớ, trừ ông ngoại tôi ra, ai cũng không quan trọng!" Tôi nói xong câu đó, cũng không thèm quan tâm anh ta có nghe hiểu được hay không, trực tiếp nhắm mắt lại ngủ.

***********************

Thời gian trôi qua thật nhanh, mới chớp mắt một cái, nửa tháng đã trôi qua, tiến độ thực hiện bộ phim truyền hình vô cùng thuận lợi, hai ngày trước mới chính thức được công chiếu! Rốt cuộc tôi cũng có thể thả lỏng.

Trong buổi lễ ăn mừng, rất nhiều nhân viên đoàn phim chúc tôi tân hôn vui vẻ linh tinh, tôi cười không nói gì, cả đêm Tô Quân cũng rất trầm mặc, dáng vẻ buồn buồn không vui, càng không ngừng uống rượu, mỗi lần có ai đến mời rượu anh ta, anh ta cũng trực tiếp uống một hơi cạn sạch, giống như mượn rượu giải sầu, cố ý mua say.

Dường như mọi người cũng nhận ra vẻ mất hứng của anh ta, không ai dám tiến lên nói chuyện cùng.

Những điều này, tôi đều nhìn thấy, thật ra thì từ mấy ngày trước tôi đã chú ý thấy, tâm trạng của Tô Quân không được tốt, lúc quay phim rất nghiêm túc, nhưng thường thất thần, hơn nữa còn hay đọc sai lời thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net