Chương 241 - 242

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 241: Có Tiền Mới Có Cảm Giác An Toàn

Thật may là tôi đã sớm nói chuyện với Lục Minh Hiên, ba ngàn vạn kia đã là tiền mừng rồi, không cần đưa thêm nữa!

Hừ, có tôi ở đây, bà ấy đừng hòng chiếm tiện nghi! Thay vì cho bà ấy tiền để bà ấy đi nuôi đàn ông, còn không bằng đem đi quyên góp!

"Nên cho, con cũng sẽ cho." Lục Minh Hiên nhàn nhạt nói, sắc mặt không nhìn ra được tâm tình.

Ông ngoại chân thành nói với anh ta: "Tiền mừng cũng không cần phải cho, cậu chăm sóc tốt cho Oánh Oánh là được, nhà chúng tôi nghèo, không có tiền làm của hồi môn cho Oánh Oánh, cậu chỉ cần cho Oánh Oánh ăn ngon, chăm sóc nó cho tốt, nửa đời sau của nó, đều trông cậy vào cậu."

"Con biết rồi. . ."

Ăn một bữa cơm, trừ Mạc Văn Phượng nói mấy chuyện huyên náo làm không khí có chút lúng túng, còn lại cũng vui vẻ.

Sau khi ăn xong, Lục Minh Hiên có việc nên đi trước, trước khi đi, anh ta đưa cho ông ngoại một bao lì xì đỏ.

"Ba, mau mở ra xem xem được bao nhiêu tiền?"

Lục Minh Hiên vừa đi xong, Mạc Văn Phượng đã vội vã nói.

Ông ngoại do dự một chút, vẫn là mở bao lì xì ra, bên trong bao lì xì, là một tờ giấy.

Mạc Văn Phượng nhanh chân nhanh tay, một phát đoạt đi mất, vừa rút ra nhìn, cặp mắt trừng to như cái chuông cỡ lớn, đưa ngón trỏ ra đếm: "Một hai ba bốn năm sáu bảy. . ."

"Woah, ba, là chi phiếu năm trăm vạn! Thật sự là năm trăm vạn, bảy con số, sáu số không, thật không sai! Năm trăm vạn lận đó. . ." Bà ấy hưng phấn la to, giống như kẻ điên.

Tôi đoạt lại chi phiếu trong tay bà ấy: "Bà vui mừng cái gì? Cũng không phải là đưa cho bà!"

"Oánh Oánh, mẹ là mẹ của con, số tiền đó mẹ cũng có phần chứ!"

"Ai nói bà có phần? Bà là mẹ tôi thì thế nào? Ba ngàn vạn lần trước đâu? Bà có trả cho tôi không? Bà trả tôi ba ngàn vạn thì tôi sẽ cho bà năm trăm vạn này!"

"Con. . ."

Nhắc tới ba ngàn vạn kia, bà ấy giống như khinh khí cầu bị xẹp, không dám tranh luận với tôi nữa.

"Oánh Oánh, đem tiền này trả lại đi!" Ông ngoại nói.

"Trả lại làm gì? Anh ấy tặng cho ông, ông cầm đi!" Tôi đem bao lì xì nhét lại vào túi ông ngoại.

"Không không không, số tiền lớn như vậy, ông giữ làm gì? Hay là con cứ cất đi."

"Kêu ông giữ thì ông cứ giữ đi, có tiền mới có cảm giác an toàn, lúc nào con cũng bận rộn, không có thời gian ở bên cạnh ông, ông giữ cái này mà phòng thân, có vậy ông mới cảm thấy an tâm!"

Mạc Văn Phượng đứng một bên thèm thuồng, tôi mặc kệ bà ấy, trợn mắt cảnh cáo bà: "Số tiền này là của ông ngoại, nếu bà dám động đến, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho bà."

Bà ấy bất mãn cắn răng, không nói gì.

CHƯƠNG 242: Đại Hôn Lễ

Bất tri bất giác, ngày cử hành hôn lễ của tôi cũng tới.

Đó là một hôn lễ long trọng, trước cửa khách sạn tập họp một nhóm lớn ký giả đi đưa tin tức, bởi vì bảo vệ nghiêm ngặt, người ngoài không thể tiến vào bên trong, rất nhiều phóng viên tìm cách đột nhập vào, tìm hết mấy chỗ sơ hở có thể, nhưng kết quả vẫn không vào được.

Trong phòng tổng thống của khách sạn, thợ trang điểm và nhân viên hóa trang đang chuẩn bị cho tôi.

Tôi mặc áo cưới lộng lẫy đứng trước gương, đẹp đến nỗi tôi không thể tin vào hai mắt mình.

Thì ra lúc tôi mặc áo cưới, cũng có thể xinh đẹp tới như vậy, mặc dù trên mặt tôi không có nụ cười hạnh phúc, nhưng trong bộ áo cưới này, vào ngày hôn lễ của tôi, cũng có thể toát lên thần thái thu hút và tỏa sáng.

Áo cưới tượng trưng cho hạnh phúc, đại biểu cho niềm mơ ước của mọi cô gái.

Tôi được gả cho người đàn ông mà tất cả mọi cô gái đều tha thiết ước mơ, nhưng mà, hôn nhân này chỉ là một cuộc giao dịch, có bao nhiêu người có thể nhìn ra, tôi đang ngụy trang vẻ mặt hạnh phúc, cất giấu trong lòng bao nhiêu chua cay và nước mắt?

Bên ngoài hiện trường hôn lễ, giống như một nơi mộng ảo tuyệt đẹp!

Tơ lụa màu trắng phủ kín cả hội trường, khắp nơi đều là hoa hồng đỏ mềm mại, lãng mạn, cao quý, nở rộ trong không khí náo nhiệt, mấy quả cầu lụa ngũ sắc treo phía trên, xung quanh đều là không khí vui vẻ.

Đường đi vào sảnh tiệc được bố trí mấy bó hoa bọc trong lớp vải lụa màu trắng, cứ cách mỗi năm bước là lại có một quả cầu hoa hồng, hương thơm ngát xông vào mũi. Vào mùa này, tuyệt đối không thể có nhiều hoa tươi như vậy, chỉ có thể nhập về bằng đường hàng không, hoặc là hoa trồng trong nhà kính, cho dù là loại nào, cũng sẽ tốn kém rất nhiều tiền và công sức vận chuyển, đúng là xa hoa lãng phí.

Trên quảng trường rộng rãi, sân cỏ xanh biếc, vô cùng rộng lớn, có một chiếc trực thăng đang đỗ ở đằng xa, mà dưới con sông trong veo màu lục, có vài chiếc du thuyền xa hoa đậu ở gần bờ.

Trên bàn ăn màu trắng, trải ngang một cái khăn trải bàn màu hồng, rượu là loại cao cấp, rượu ngoại, giá trị không rẻ, thể hiện đẳng cấp của người tổ chức hôn lễ cũng như khách mời đến tham dự.

Mà ở chính giữa mấy cái bàn ăn, là một tấm thảm đỏ trải dài từ đầu tới cuối.

Hôn lễ bắt đầu!

Âm nhạc vang lên, cả hội trường nhiệt liệt vỗ tay hoan hô.

Tôi nắm tay Lục Minh Hiên, đi trên thảm đỏ, đi tới trước mặt cha xứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net