Chương 285 - 286

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 285: Tôi Yêu Cảm Giác Đó

"Anh cõng em!" Anh ta trực tiếp ngồi xổm trước mặt tôi, không cho tôi cự tuyệt.

Tôi do dự một chút, cuối cùng cũng nằm sấp lên lưng anh ta, mùi nước hoa nhàn nhạt bay vào mũi tôi, mùi hương rất quen thuộc, làm tôi nhớ lại lần trước, anh ta cũng cõng tôi giống như vầy, đi trên con đường mòn này.

Chỉ khác biệt ở chỗ, lần trước là ban ngày, còn lần này là ban đêm.

"Thật xin lỗi, lại làm phiền đến anh rồi." Mặc dù không quen nói mấy lời khách khí này với anh ta, nhưng vì lý do lễ phép nên mới nói!

"Đối với anh cần phải khách khí như vậy sao?" Anh ta trầm mặc một lát, đột nhiên nói: "Nếu như em nguyện ý, anh sẽ làm chân của em, cõng em cả đời."

Một khắc kia, trong lòng tôi chợt rung động thật mãnh liệt.

Tôi nghe lầm rồi sao? Anh ta mà cũng nói mấy lời như vậy?

Không thể nào, đây tuyệt đối không phải là Lục Minh Hiên nói, nhất định là tôi nghe lầm rồi.

Bầu trời đêm nay đầy sao, lóe lên tia sáng chói mắt, cả một vùng giống như được chiếu sáng, tôi có thể nhìn được rõ ràng mấy cục đá nhỏ dưới chân.

"Để tôi xuống đây đi, tôi có thể tự đi được."

Anh ta vẫn cõng tôi như cũ, giống như không nghe thấy tôi nói gì hết.

Thật không hổ là Lục Minh Hiên, cho dù làm chuyện gì cũng ngang ngược cố chấp, người như vậy, làm sao sẽ nói là muốn cõng tôi cả đời chứ, tôi thật đúng là đã nghe lầm, bị ảo giác rồi!

"Vết thương ở chân lần trước có còn đau không?"

"Sớm tốt rồi." Mặc dù không có đến bệnh viện, nhưng kể từ lần đó cũng không đau nữa, sau một thời gian là tốt thôi.

"Ừ, vậy thì tốt."

Kỳ quái, sao tôi lại cảm thấy, anh ta lại đột nhiên trở nên rất quan tâm đến tôi vậy chứ?

Đối với sự quan tâm đột ngột của anh ta, tôi không khỏi càm thấy kỳ diệu, thật không thể tin được, đúng là được cưng chiều mà sinh ra sợ hãi! Không nghĩ ra được từ ngữ nào để hình dung, tôi nghĩ, anh ta nhất định là đang có suy nghĩ nông nổi nhất thời thôi! Qua mấy ngày nữa chắc chắn sẽ lại đổi sắc mặt cho mà xem!

Càng làm cho tôi không thể ngờ tới là, mấy ngày sau, anh ta đối xử với tôi càng ngày càng tốt hơn, thậm chí làm tôi cảm thấy không chân thật, giống như đang nằm mơ vậy.

Không lẽ cuộc sống hôn nhân của tôi về sau, tình cảm vợ chồng sẽ ngày càng khắng khít hay sao?

Tôi phát hiện, kể từ lần hoan ái đó, giữa chúng tôi vô hình có một sự ăn ý. Anh ta không ngang ngược giống như trước nữa, sẽ làm đủ các bước phía trước, làm tôi rất thoải mái.

Tôi dần dần yêu cảm giác đó, cảm giác khi anh ta hôn tôi.

CHƯƠNG 286: Ý Nghĩ Nông Nỗi

Tôi dần dần yêu cảm giác đó, cảm giác khi anh ta hôn tôi, anh ta khống chế cảm giác của tôi, làm cho tôi cao hứng và thoải mái, thậm chí mê luyến mùi hương trên người anh ta.

Vào giờ phút này, tôi đang giống như một con mèo rúc trong ngực anh ta, nhẹ giọng hỏi: "Sao hai tuần nay anh lại rảnh rỗi ở bên cạnh tôi như vậy chứ? Công ty không có việc gì làm sao?"

Nửa tháng nay, dường như mỗi ngày mỗi giờ anh ta đều ở bên cạnh theo sát tôi.

Có lúc đột nhiên lại nảy ra ý nghĩ nông nỗi, mang theo tôi bay đến Paris, chỉ vì muốn xem quảng trường chim bồ câu ở đó.

Có lúc chỉ vì một câu nói lơ đễnh của tôi, dẫn tôi bay đến Hàn Quốc, chỉ để cho tôi được ăn mì tương đen mà tôi vẫn hằng mong ước. . .

Anh ta biết tôi thích nghe bài 'Quảng trường Prague' của Thái Y Lâm, trực tiếp mang theo tôi bay đến quảng trường ở Cộng Hòa Séc, đứng bên bờ hồ ước nguyện đầy chim bồ câu bay trên bầu trời, để cho tôi ước một điều ước. . .

Tất cả những điều này làm tôi rất cảm động, có một loại cảm giác rung động nói không nên lời.

Là động lòng sao? Không, nhất định không phải như vậy, làm sao mà tôi lại động lòng vì anh ta được? Yêu anh ta chắc chắn sẽ không có kết quả gì tốt hết, sớm muộn gì cũng phải ly hôn thôi, làm sao tôi lại để cho bản thân mình yêu anh ta được?

Từng thời từng khắc tôi đều nhắc nhở mình, phải giữ khoảng cách với anh ta, không thể để trái tim mình dựa vào anh ta quá gần, nhưng sau đó lại xảy ra một sự kiện, khiến lòng tôi hoàn toàn đắm chìm vào trong đó.

Sáng sớm ngày hôm đó, anh ta dẫn tôi đến một chỗ, nói là muốn tặng tôi một món quà, làm tôi bất ngờ. Lúc xuống xe, anh ta còn cố làm ra vẻ thần bí, che mắt tôi lại.

"Làm gì vậy?"

"Không cho nhìn lén." Anh ta vừa nói vừa nắm tay tôi dẫn đi về một phía.

Tôi bị bịt mắt, không nhìn thấy gì hết, cứ như vậy mà đi theo anh ta, cho đến khi anh ta kêu tôi dừng, tôi mới dừng lại.

"Chuẩn bị tâm lý thật tốt nha, sẽ làm em giật mình đó." Anh ta thấp giọng nói bên tai tôi, sau đó nhẹ nhàng buông tay tôi ra.

Ánh mặt trời chói mắt làm tôi nhất thời không mở mắt ra được, chớp mắt một hồi lâu, thích ứng với ánh sáng, sau đó mới từ từ mở mắt ra.

"Chào chị. . ." Giọng nói vui mừng của bọn trẻ kêu lên.

Trước mắt tôi là hơn hai trăm đứa bé nhào tới, vây tôi kín mít, tôi cũng còn nhớ mấy đứa trẻ này, không phải là bọn trẻ ở cô nhi viện lần trước sao?

"Ôi trời ơi, sao các em lại ở chỗ này?"

"Chị, chúng em dọn nhà rồi, sau này chúng em sẽ sống ở đây. . ." Bọn trẻ chỉ vào phía sau lưng, tôi ngẩng đầu lên, nhìn theo phương hướng ngón tay của bọn trẻ, bây giờ mới phát hiện, đằng sau là một khu nhà giống như trường học.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net