Chương 317 - 318

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 317: Có Nên Phá Thai Không?

Tiểu Vi nhìn sắc mặt của tôi, cũng biết được đại khái là tôi đang lo lắng chuyện gì, cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ là kêu tôi đừng quá lo lắng, lần sau kêu chồng cùng đi.

Chồng? Tôi không định nói chuyện này cho Lục Minh Hiên, tôi không muốn anh ta biết chuyện tôi mang thai, tôi không muốn nhìn thấy anh ta, bây giờ vừa nghĩ tới anh ta, tôi sẽ lại nghĩ tới Mộng Na, nghĩ đến dấu son môi màu đỏ kia, trong lòng sẽ rất khó chịu.

Hoang mang trong lòng, tôi cũng không biết mình trở về Lục gia như thế nào nữa.

Vào phòng ngủ, đóng cửa lại, tôi cầm lọ thuốc tránh thai giấu trong ngăn kéo, nắm chặt trong lòng bàn tay thật lâu, thật lâu.

Sao uống thuốc tránh thai rồi vẫn còn có thể mang thai chứ? Thuốc tránh thai đáng chết, tại sao lại không có tác dụng với tôi chứ!

Làm sao bây giờ, đứa bé này, có nên phá thai không?

Nếu như không phá thai, chẳng lẽ muốn sinh nó ra sao? Lỡ sinh ra một quái thai thì phải làm sao bây giờ? Lúc đó không phải là tự mình hại con mình sao?

Nghĩ đến con, trong lòng tôi đau như cắt.

Tôi, nên làm cái gì bây giờ. . .

"Rắc rắc", là tiếng mở cửa.

Chẳng lẽ Lục Minh Hiên đã về? Phản ứng đầu tiên của tôi là nghĩ đến chuyện này! Sợ hết hồn, tôi nhanh chóng ném lọ thuốc vào trong ngăn kéo khóa lại.

Quả nhiên là Lục Minh Hiên về.

Anh ta thấy tôi ngồi ở mép giường, đi tới trước mặt tôi, khẽ vuốt lên gương mặt tôi: "Hôm nay em đi đâu vậy? Gọi điện thoại mà em không nhận, anh rất lo lắng cho em, gọi về nhà thì quản gia nói em đi ra ngoài."

"Ừ, em về thăm ông ngoại." Đây là cái cớ duy nhất mà tôi có: "Sao anh về sớm vậy?"

Tôi lại nhớ đến cảnh anh ta ở cùng với Mộng Na trên xe, làm động tác thân mật, còn nhìn nhau cười, trong lòng tôi chợt căng thẳng, đau đến nỗi làm tôi không cách nào hít thở được.

"Hôm qua em không thoải mái nên anh muốn về nhà với em sớm một chút, bây giờ đã khá hơn chút nào chưa? Anh đưa em đến bệnh viện có được không?" Đầu ngón tay thon dài của anh ta mơn trớn trên mặt tôi, rất tự nhiên vén tóc trên trán tôi ra sau vành tai. . .

Động tác thân mật này, rất quen thuộc, mới vừa rồi còn làm với người phụ nữ khác, bây giờ lại làm như vậy với tôi. . .

Trong ngực lại nổi lên một trận buồn nôn, tôi lại muốn nôn nữa rồi, nhưng vẫn cố nén, tuyệt đối không thể để anh ta phát hiện ra cái gì, càng không thể để anh ta biết chuyện tôi mang thai.

Nếu để anh ta biết tôi lén uống thuốc tránh thai, dẫn đến đứa bé bị dị dạng, nhất định anh ta sẽ hận chết tôi!

Lần trước anh ta đã đổ hết thuốc tránh thai xuống bồn cầu rồi, có thể hiểu, hẳn là anh ta rất ghét thuốc tránh thai.

Tôi không dấu vết đẩy tay anh ta ra: "Em thật sự không có chuyện gì hết, anh cứ lo làm việc cho xong, trở lại công ty đi, em mới vừa đến bệnh viện một chuyến rồi, bác sĩ nói em không sao, chỉ là bị thiếu máu nhẹ thôi."

CHƯƠNG 318: Loại Phụ Nữ Nào Có Thể Đừa Giỡn

Tôi không dấu vết đẩy tay anh ta ra: "Em thật sự không có chuyện gì hết, anh cứ lo làm việc cho xong, trở lại công ty đi, em mới vừa đến bệnh viện một chuyến rồi, bác sĩ nói em không sao, chỉ là bị thiếu máu nhẹ thôi."

"Em đến bệnh viện sao?"

"Ừ, lúc nãy đi thăm ông ngoại, thuận tiện đến bệnh viện một chuyến." Tôi nhàn nhạt nói.

Ánh mắt anh ta hơi thoáng qua một tia mất mát, nhưng rất nhanh khôi phục lại như cũ: "Thật xin lỗi, ngay cả đưa em đi bệnh viện mà anh cũng không làm được, lần sau nhất định phải nói cho anh biết, có biết không?"

"Ừ!" Tôi cảm nhận được, dường như anh ta rất coi trọng chuyện này, điều này chứng minh cái gì chứ? Chứng minh anh ta quan tâm tôi sao?

Đừng ngu ngốc, nếu anh ta thật sự quan tâm tôi, lo lắng cho tôi, tại sao lại còn ở chung với người phụ nữ khác!

"Đói bụng không? Chúng ta đi ăn chút gì đi."

Tôi gật đầu, cùng anh ta đi ra khỏi phòng.

Đi xuống lầu, vừa đúng lúc gặp phải Lục Chấn Hải!

Ông ta vừa vặn đang bước vào cửa, khí thế uy nghiêm, vừa nhìn thấy Lục Minh Hiên, hàng lông mày khí phách dựng đứng lên.

"Thằng con hư hỏng này, còn định tránh né ba tới khi nào nữa!"

Gương mặt Lục Minh Hiên trầm xuống, anh ta quay đầu lại nói với tôi: "Em lên lầu trước đi, vào phòng chờ anh."

Tôi biết là anh ta muốn tách tôi ra, là không muốn để tôi nhìn thấy anh ta và ba anh ta gây gổ sao?

"Ừ." Tôi gật đầu, đi lên lầu, nhưng không có vào phòng, mà là đứng ngoài cửa, nghe lén bọn họ nói chuyện. Cuối cùng tôi vẫn cảm thấy, Lục Minh Hiên đang che giấu tôi rất nhiều chuyện.

Tôi muốn biết mọi chuyện, lòng hiếu kỳ khiến tôi không thể không vểnh tai lên chăm chú lắng nghe.

"Cổ phiếu công ty xuống giá thành ra như vậy, con không định làm cái gì để thay đổi tình hình sao? Có phải con muốn nhìn thấy cơ nghiệp ba vất vả xây dựng nên sụp đổ trong tay con không!" Giọng nói của Lục Chấn Hải đầy tức giận.

"Con đang nghĩ biện pháp để xoay chuyển tình hình."

"Nghĩ cách sao! Làm thế nào để xoay chuyển tình hình được đây! Lần này là do Dương Thừa Trung giở trò quỷ, mục đích chính là muốn trả thù con đó! Cũng là tại vì con! Con chọc vào cái gì không chọc, hết chuyện lại tìm đến con gái của Dương Thừa Trung! Lần này tốt lắm, đắc tội với người ta rồi đó! Trước kia ba đã từng cảnh cáo con rồi, loại phụ nữ nào có thể đùa giỡn, loại phụ nữ nào không nên đùa giỡn, phải biết phân biệt cho rõ! Kết quả thì sao! Người nên cưới thì con không cưới, còn người không nên cưới, con ngược lại lại đi cưới cô ta! Lần này thì hay rồi! Nháo thành một đống rắc rối lớn!"

"Con chưa từng trêu chọc cô ta, cũng không có đùa giỡn cô ta, cô ta tự thích con, con chỉ là không có từ chối mà thôi!" Giọng nói của Lục Minh Hiên trầm thấp mà ngạo mạn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net