Chương 341 - 342

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 341: Yêu Cầu To Gan

Tô Quân dịu dàng ôm tôi vào trong ngực, nằm trong lồng ngực ấm áp của anh ta, tôi có cảm giác thật an toàn, thật thoải mái, nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi vẫn luôn cảm nhận được, giống như có một ánh mắt vẫn luôn dõi theo tôi.

Xuất viện nửa năm.

Đứa bé dưới sự chăm sóc chuyên nghiệp của các bác sĩ và y tá, vô cùng khỏe mạnh lớn lên.

Tô Quân đúng là một người đàn ông tốt, một người chồng tốt, anh ta rất yêu tôi, cả con của chúng tôi nữa.

Bất kể tôi yêu cầu cái gì, anh ta cũng sẽ thỏa mãn tôi, đương nhiên, yêu cầu của tôi cũng không quá mức, đều là những việc nằm trong khả năng của anh ta thôi.

Anh ta cưng chiều tôi, yêu tôi, tôi có thể nhận thấy, được một người đàn ông cưng chiều như vậy, tôi dần dần trở nên càng rỡ, lá gan cũng càng ngày càng lớn.

"Ông xã, bây giờ anh biến ra một bó hoa hồng cho em có được không?"

"Được!" Anh ta dịu dàng cười, sảng khoái đáp ứng.

Nhưng xung quanh đây có hoa sao?

Trùng hợp, cách đó không xa có một chàng thanh niên đang cầm một bó hoa hồng cầu hôn với bạn gái, anh ta quỳ gối, mỉm cười chân thành nhìn cô gái: "Trân Trân, cưới anh đi!"

Cô gái ngượng ngùng cúi đầu, còn chưa kịp gật đầu.

Tô Quân đi tới, nói với chàng thanh niên kia: "Có thể bán bó hoa hồng này cho tôi có được không?"

"Cái gì?" Chàng thanh niên nhíu mày.

"Một trăm vạn!" Anh ta nhẹ nhàng ném ra một câu.

"Hả?" Chàng thanh niên khiếp sợ, gương mặt lộ rõ sự khó tin.

Một tờ chi phiếu đưa qua, chàng thanh niên không kiềm được mà đưa tay tiếp nhận, sau đó đưa bó hoa hồng qua cho Tô Quân.

"Anh. . ." Cô gái đứng bên cạnh tức giận giậm chân.

Tô Quân rất phong độ mỉm cười, từ trong bó hoa rút ra một cành hoa hồng đưa cho cô gái: "Cái này tặng cho cô."

Gương mặt đẹp trai nở lên một nụ cười đầy ôn nhu, làm cô gái hơi sững sờ, lập tức nhớ ra: "Anh, anh là Tô Quân sao? Anh đóng vai nam chính trong 'Ông xã tôi cô cùng giàu có' có phải không?"

Tô Quân không phủ nhận, chỉ nhàn nhạt cười, đương nhiên là ngầm thừa nhận.

"Ô, trời ạ, là diễn viên Tô Quân!" Cô gái cực kỳ hưng phấn, nâng niu nhận lấy cành hoa hồng từ trong tay Tô Quân, xin được chụp chung với anh một tấm hình, sau đó hưng phấn rời đi cùng với chàng thanh niên.

Tô Quân vinh hạnh cầm bó hoa đến trước mặt tôi: "Mặc dù có hơi lâu, nhưng vẫn có thể lấy được bó hoa."

Tôi 'phì' cười một tiếng.

CHƯƠNG 342: Anh Đóng Vai Nam Chính?

Tôi 'phì' cười một tiếng.

"Một trăm vạn chỉ để mua một bó hoa hồng, cũng mắc quá đi!" Tôi nhận lấy bó hoa, cố tình làm ra vẻ bất mãn: "Cũng chỉ có loại người ngốc như anh mới có thể làm chuyện như vậy!"

"Có thể làm người phụ nữ của anh cười, một trăm vạn này, đáng giá!" Tô Quân nở nụ cười nhàn nhạt.

Trong lòng tôi ngọt ngào, bên môi vẽ lên một nụ cười, chợt nhớ tới mấy lời cô gái kia vừa mới nói, hỏi anh ta:

"Đúng rồi, lúc nãy cô gái ấy nói cái gì nhỉ? Anh đóng vai nam chính sao?"

Nụ cười trên mặt Tô Quân hơi cứng lại một chút, nhưng rất nhanh khôi phục lại như cũ: "Ừ, đúng vậy, lúc trước anh là diễn viên, có đóng vài bộ phim ở Trung Quốc."

"Wow, anh là diễn viên sao? Anh là nghệ sĩ nha!" Tôi thật không ngờ, Tô Quân lại là diễn viên!

"Không cần kinh ngạc như vậy đâu, em cũng là diễn viên nữa." Lúc Tô Quân nói mấy lời này, có hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói ra.

"Cái gì? Em cũng là diễn viên sao?" Tôi chỉ vào cái mũi mình, gương mặt khó tin.

Tô Quân mấp máy môi, vuốt ve gương mặt tôi: "Em là một diễn viên xuất sắc, trong bộ 'Ông xã tôi vô cùng giàu có' chúng ta diễn vai nam nữ chính, cũng nhờ bộ phim này mà chúng ta gặp nhau, quen biết sau đó. . . yêu nhau." Nói hai chữ cuối cùng, ánh mắt Tô Quân thoáng hiện một tia phức tạp.

"Vậy sao!" Tôi kinh ngạc không nói nên lời, kể từ khi xuất viện, Tô Quân chưa từng đề cập mấy chuyện trước kia với tôi, tôi cũng không hỏi anh ta, bởi vì tôi biết, nếu như anh ta muốn nói, sẽ chủ động nói cho tôi biết, nếu như anh ta không muốn nói, vậy nhất định là phải có nguyên nhân!

Anh ta đối xử với tôi tốt như vậy, tôi tin tưởng anh ta làm bất kỳ quyết định gì, cũng là vì muốn tốt cho tôi.

"Tô Quân, em muốn xem phim lúc trước chúng ta diễn, có được không?" Tôi chợt tò mò về bộ phim này.

Không biết tại sao, từ khi tôi mất trí nhớ tới giờ, tôi không thấy tò mò gì về chuyện trước kia hết, cũng không muốn biết, nhưng bộ phim này, lại làm cho tôi thật tò mò.

Lúc tôi còn đóng phim, cùng với tôi của bây giờ, có gì khác nhau không?

Tô Quân ngẩn người, chân mày nhíu lại, giống như hơi bất an, nụ cười bên môi biến mất, ánh mắt trong suốt có chứa một tia bi thương: "Mạc Oánh, nếu như, anh chỉ nói là nếu như thôi, em phát hiện anh có chuyện giấu giếm em, thì em có hận anh không? Có chán ghét anh không?"

Anh ta nói mấy câu này làm tôi sững sờ, nhưng rất nhanh, bên môi tôi lại nâng lên một nụ cười nhàn nhạt: "Tô Quân, anh đối xử với em tốt như vậy, làm sao em sẽ ghét anh được chứ! Em tin tưởng cho dù anh có làm bất cứ chuyện gì, thì cũng đều là vì muốn tốt cho em thôi, cho nên em sẽ không hận anh, cũng sẽ không ghét bỏ anh."

Sắp hết truyện rồi mong mấy bạn vote 1 cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net