Chương 97 - 98

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 97: Tự Giải Quyết Cho Tốt

Shit, đây là loại tư tưởng kiểu gì vậy!

Tôi hoàn toàn bị chọc giận!

"Lục Minh Hiên, tôi cho anh biết, anh không có tư cách xen vào chuyện của tôi! Quan hệ giữa tôi và anh chỉ là một cuộc giao dịch, tôi chỉ cần thỏa mãn anh lúc ở trên giường là đủ rồi! Còn chuyện riêng của tôi, anh không có quyền quản, tôi cũng sẽ không quản anh!"

"Vậy thì em sai lầm rồi!" Anh ta cầm tay tôi chặt hơn, cơ hồ muốn bóp nát tay tôi, ánh mắt làm người khác hoảng sợ: "Làm người phụ nữ của tôi, tôi không chỉ muốn cơ thể của em, tôi còn muốn trái tim của em!"

Trái tim? Còn muốn có được tình yêu?

Tôi cười lạnh: "Anh nằm mơ đi, tôi sẽ không đi yêu người đàn ông không tim không phổi như anh!"

"Em . . . . . . . " Anh ta giận đến nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên giơ lên quả đấm, vung đến trên mặt tôi!

Tôi nhắm mắt lại, lại không cảm thấy đau, chỉ nghe bên tai một âm thanh khó chịu, tôi mở to mắt, nhìn thấy quả đấm của anh ta đấm thật mạnh vào vách tường, tôi thậm chí còn nghe được tiếng vỡ vụn.

Người đàn ông này bạo lực như một con dã thú!

Tôi muốn thoát ra khỏi ngực anh ta, nhưng lại đẩy không ra.

Anh ta nắm áo của tôi, dùng sức xé rách. . . . .

"Roẹt" một tiếng, chiếc váy của tôi đã bị anh ta ném xuống đất.

"Anh muốn làm gì!" Tôi hoảng sợ, không phải trước kia anh ta đã nói là sẽ không cưỡng bức phụ nữ sao? Vậy bây giờ anh ta đang làm gì với tôi?

"Làm chuyện tôi thích làm, chuyện mà em cần phải làm!" Anh ta hung hăng gặm cắn môi tôi.

"Anh. . . . . Buông. . . . . ." Tôi giãy giụa, nhưng không làm được gì.

Sức lực của đàn ông, trời sinh đã mạnh mẽ hơn phụ nữ! Một tay anh ta xé rách nội y của tôi, trực tiếp đâm thẳng vào.

Phía dưới khô khốc đau đớn làm tôi khẽ kêu ra tiếng.

"Anh. . . . . Khốn kiếp!" Một loại cảm xúc chán ghét nảy sinh trong lòng, theo bản năng tôi chống cự thân thể anh ta.

Anh ta trói chặt hai tay tôi, động tác càng thêm thô bạo làm tôi đau đến không thở nổi.

"Cầu xin tôi! Cầu xin tôi thả em!" Giọng nói của anh ta giống như đến từ địa ngục.

Tôi cắn chặt răng, không chịu yếu thế trước mặt anh ta.

Anh ta nhìn chằm chằm tôi, mạnh mẽ dùng sức va chạm bên trong cơ thể tôi.

"Ưm. . . . ." Tôi nhịn không được kêu lên, nước mắt tràn ra từ trong khóe mắt. . . . .

Đêm hôm đó, tôi không biết mình bị anh ta chiếm đoạt bao nhiêu lần, mãi đến khi phía dưới không còn cảm giác, vẫn còn bị anh ta điên cuồng đòi hỏi.

Sáng sớm khi tôi tỉnh lại, anh ta đã ăn mặc chỉnh tề, lạnh lùng nói một câu: "Tự giải quyết cho tốt!"

Cánh cửa "Rầm" một tiếng đóng lại.




CHƯƠNG 98: Anh Ta Đối Xử Với Em Có Tốt Không?

Công việc bận rộn lại bắt đầu, ngày nào tôi cũng theo đoàn làm phim đi khắp nơi trên cả nước để quảng bá cho bộ phim mới. Mỗi lần đến nơi chỉ ở lại khoảng một tiếng đồng hồ, lại tiếp tục lên máy bay đến thành phố khác.

Đã vài ngày tôi chưa được ngủ đàng hoàng, cũng không có tẩy trang, khi ngủ cũng để khuôn mặt vẫn còn trang điểm.

Lễ ra mắt bộ phim là ở thủ đô, chúng tôi đến đó trước một ngày.

Trên khoang hạng nhất của máy bay, tôi ngồi bên cạnh Tô Quân.

Tiếp viên hàng không rất lễ phép hỏi tôi: "Cô có muốn uống gì không?"

Tôi lắc đầu, Tô Quân nói: "Cho tôi hai ly cà phê!"

"Được." Nữ tiếp viên gật đầu một cái, rời đi.

Tôi mệt mỏi dựa lên ghế, mí mắt dính lại, không mở lên nổi.

"Mệt lắm phải không" Anh ta nhẹ nhàng hỏi tôi.

"Ừm." Ngay cả sức lực trả lời tôi cũng không có.

Đột nhiên tôi cảm thấy có cái gì quấn lên người, mở mắt ra, thì ra là áo khoác của Tô Quân.

"Cảm ơn." Tôi lạnh nhạt nói.

Kể từ ngày Lục Minh Hiên kéo tôi rời đi trước mặt anh ta, tôi cũng không nói chuyện nhiều với Tô Quân nữa. Bởi vì tôi cảm thấy chuyện mất mặt của mình đã bị anh ta biết, nên lúc nói chuyện với anh ta không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Dường như Tô Quân cũng cảm giác được sự thay đổi của tôi, anh ta cũng không chủ động nói chuyện với tôi, nhưng vẫn quan tâm tôi như trước.

Có lẽ là tôi nghĩ hơi nhiều, Tô Quân không phải loại người như vậy, sẽ không bởi vì quan hệ giữa tôi và Lục Minh Hiên mà khi dễ tôi, nhưng tôi vẫn không khỏi cảm thấy hổ thẹn với anh ta.

Thôi cứ thuận theo tự nhiên đi, xong bộ phim này, chúng tôi sẽ không gặp nhau nữa.

Mặc dù tôi nhắm mắt lại, nhưng vẫn không thể nào ngủ yên.

Rất nhanh, tiếp viên hàng không bưng đến hai ly cà phê, Tô Quân nhận lấy, đưa một ly cho tôi: "Uống ly cà phê cho tỉnh táo đi, dù sao em cũng không ngủ được."

"Sao anh biết em không ngủ được?" Tôi mở to mắt, nhận lấy ly cà phê trong tay anh ta.

Anh ta cười: "Em cứ lăn qua lăn lại như vậy làm sao mà ngủ được."

Nghe anh ta nói như vậy, tôi cũng không giả bộ ngủ nữa. Phong cảnh ban đêm ngoài cửa sổ thật đẹp, đèn đường giống như con rồng ngoằn nghoèo vẽ trên mặt đất.

Trầm mặc một hồi, giọng nói của Tô Quân lại vang lên.

"Anh ta đối xử với em có tốt không?"

Tôi khó hiểu nhìn anh ta, không rõ tại sao anh ta lại hỏi vấn đề này? Tuy rằng không muốn trả lời, nhưng tôi vẫn trả lời anh ta một câu: "Tốt lắm." Suy nghĩ một chút lại hỏi thêm: "Tại sao anh hỏi như vậy?"

"Hôm đó nhìn bộ dạng anh ta đối với em rất hung dữ, cho nên. . . . . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net