Chap 23 : Bất an

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẫn nhớ đêm hôm đó, sau khi gọi Shinichi xong thì Ran nhận được cuộc gọi từ Sonoko. Thật đúng lúc Ran cũng muốn hỏi chuyện lúc ở quán, lý do Sonoko gây khó dễ cho Shinichi.

-Alo, Ran đây

Sonoko bên kia đầu dây nghe tiếng gọi của Ran, thì liền lên tiếng

- Cậu đang làm gì vậy có rảnh không? Mình có chuyện muốn nói với cậu

- Ừ mình vừa nói chuyện với Shinichi xong cậu gọi đấy, nên có gì cứ tha hồ nói đi

Sonoko vừa nghe xong cái tên kia liền có chút khựng lại, trong lòng có một chút tức tối, điện thoại trong tay bất chợt bị nắm chắt trong vô thức, cô nàng nở một nụ cười bất lực. Hắn ta cũng nổ lực không ít lấy lòng Ran,  quan hệ hiện tại phát triển nhanh đến mức không ngờ.

- Ran! Cậu có thể nào đừng động lòng với Shinichi Kudo được không?

Câu hỏi của Sonoko làm Ran có chút bất ngờ, đột nhiên có chút câu hỏi của cô bạn mình. Nhưng có phải là chậm rồi không? Con tim này của cô đã rung động rồi, chẳng biết cố ý hay vô tình mà nó đã thổn thức bơi người con trai mang tên “ Shinichi Kudo”. Kêu cô không động lòng có phải là đang làm khó cô nàng rồi không?

- Nếu cậu yêu cậu ta, thứ cậu nhận lại là đau khổ mà thôi. Vụ tai nạn của cậu, cậu ta...

  Sonoko bỗng nhớ câu nói của Makoto, cô bất chợt dừng lại, trong đầu cô lúc này không biết là nếu mình nói ra lúc này sẽ giúp Ran hay hại Ran nữa? Chẳng phải đời người ai cũng có lúc gặp sai lầm, hối lỗi thì cũng nên cho người ta một cơ hội sửa lỗi. Huống hồ chi chuyện của cậu ta, thì cũng chính cậu ta nói cho Ran biết. Hậu quả sau này có ra sao thì do chính bản thân hắn ta tự nhận lấy.

- Có chuyện gì? Vụ tai nạn năm xưa của tớ có liên quan tới cậu ấy à?

Bên đầu dây bên kia im lặng không lên tiếng, Ran liền gọi tên Sonoko cho cô nàng tiếp tục nói tiếp, nhưng Sonoko cứ ậm ực không biết tiếp lời làm sao?

- À không có gì đâu. Chỉ là mình với tên đó có chút xích mích đang nghĩ ngợi nên nói nhảm, cậu đừng để ý

Nói nhảm? Lừa con nít ba tuổi hay gì ? Rõ ràng rất là chân thật kia

Nhưng Ran không muốn làm khó Sonoko nên thôi không hỏi lại, nếu Sonoko muốn nói cô ấy sẽ nói, Ran không ép. Nhưng lúc đấy, đâu đó trong Ran lại cảm nhận được sự bất an trong thâm tâm của chính mình. Chẳng biết nó từ đâu mà đến?

Bây giờ nghĩ lại thật ra nó có liên quan không hề nhẹ đến việc hôm nay Shinichi vừa nói kia. Liệu mười năm trước Shinichi có mối quan hệ gì với cô, liên quan gì đến vụ tai nạn kia? Nó vẫn là một ẩn số mà Ran chưa có lời giải đáp.

Cuối cùng sau một đoạn dài Aoko cũng được Kaito đưa về tới nhà. Kaito nhìn Aoko định kêu cô nàng xuống xe vì đã tới nhà cô rồi, thì thấy cô nàng đang say giấc ngủ, thật sự không muốn đánh thức cô công chúa nhỏ này. Ánh đèn đường xuyên qua cửa kính xe hắc vào khuôn mặt xinh đẹp đang ngủ say kia, đôi mày khẽ cong, đôi mắt kia thì đang nhắm tịch thật muốn nhìn sâu thẳm vào nó đang ẩn chứa thứ gì? Sóng mũi cao cao khiến người nhìn có phần tán thưởng, đôi môi đỏ mọng được son lên trong rất cuốn hút. Không phải là lần đầu tiên thấy cô nhưng mà là lần đầu tiên nhìn kĩ cô đến vậy, có lẽ khi nãy trên đường đi nói chuyện cùng với cô vài ba câu về gia đình, nhưng lại có sự đồng cảm từ cô. Anh khẽ nhìn ngoài trước xe, ở đó không xa thấp thoáng bóng dáng của một người đàn ông trung niên đang cầm chai rượu trên tay đang ngồi thơ thẫn trước cột đèn. Trong ông ta cứ như kẻ điên, nhìn chẳng khác gì tên nghiện rượu. Kaito cũng chẳng quan tâm nữa, quay người qua bên Aoko khẽ gọi cô dậy.

- Aoko! Tới nơi rồi mau dậy đi

Cô nàng liền động đậy, nheo mắt một chút rồi cũng từ từ mở ra nhìn mọi thứ xung quang một cách mơ hồ. Cũng phải thôi cô vừa bị kêu dậy mà sợ là còn chưa tỉnh ngủ, trải qua một đêm không mấy vui vẻ như vậy thật sự rất mệt. Aoko cười trừ nhìn Kaito rồi nói lời cảm ơn

- Cảm ơn cậu nha. Phiền cậu quá rồi. Hẹn gặp lại

- Hẹn gặp lại

Bàn tay vừa đụng cái nắm thì cả người Aoko khựng lại, ánh mắt nhìn về phía trước, nơi có người trung niên khi nãy. Ánh mắt cô nàng hiện rõ sợ sợ hãi, lo lắng lẫn bất an. Thấy thế cô rụt tay lại, cứ thể mà run lên chẳng hiểu nguyên do. Kaito thấy thế lấy làm lạ liền hỏi han nhưng cô lại không đáp lại, Aoko liền lục túi xách của mình như đang muốn lục tung tìm thứ gì đó, đôi tay cứ run lên từng đợt. Cuối cùng cô cũng tìm được điện thoại rồi nhấn gì đó, hình như muốn gọi ai đó. Cuối cùng bên kia cũng bắt máy, là mẹ cô.

- Khuya rồi không ngủ mà gọi mẹ làm gì?

- Mẹ ơi hắn ta tới trước nhà con rồi.  Không phải mẹ nói ông ta bỏ đi rồi sao?

Vừa dứt câu, nước mắt từ khóe mi cứ thế mà chảy, đôi mắt cứ thế mà đỏ rực. Đúng tên khốn kia chính là ba dượng cô, hắn ta là một tên khốn lúc nào cũng chơi bời thua tiền lại hay nhậu nhẹt. Lúc nhỏ cô bị tên khốn này một chút nữa là hại đời. May lúc đó mẹ cô về kịp nếu không cô vẫn không biết mình như thế nào. Sau đó mẹ cô đưa một số tiền để cho cô lên đây học, ở nhà người thân trốn khỏi tên ba dượng khốn khiếp kia. Sau khi học xong cấp ba ở đấy vì không muốn phiền họ hàng nên đã tự đi làm kiếm tiền dành dụm, tự kiếm học bỗng. Mấy năm trước không phải ông ta bỏ mẹ đi theo một phú bà rồi sao? Sao hôm nay lại đứng trước cửa nhà cô vậy? Kaito thấy Aoko khóc liền cuốn lên không biết làm thế nào, rồi anh lại nhìn cô tỏ vẻ khó hiểu như muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra với cô.

- Có chuyện gì khiến cô sợ vậy?

Còn không sợ sao, nó đã ám ảnh cô nàng mấy năm qua rồi.Cứ nghĩ đã quên nó rồi, kông ngờ có ngày nó lại quay lại khiến cô phải khiếp sợ.

Mẹ Aoko nghe thấy giọng nói nam truyền đến liền hỏi Aoko, bên đây bà cũng thật sự lo cho con gái mình

- Bên cạnh con có người à? Giọng nam là bạn trai con sao? Mau mau kêu bạn con giúp đi

Vô tình vì run tay mà Aoko bật trúng loa ngoài, Kaito nghe được giọng nói sợ hãi lo âu từ điện thoại truyền đến, liền biết có chuyện. Nhìn cô nàng trước mặt cứ run sợ không nói gì, cứ khóc mãi. Anh liền giựt điện thoại từ tay Aoko nghe máy, nghe giọng bên đầu dây có thể đoán ra là mẹ của Aoko, Kaito liền lễ phép nói chuyện

- Alo ạ?  Cháu xin nghe

- Cháu giúp Aoko nhà bác...

Sáng hôm sau, mặt trời cũng đã lên cao, những ánh nắng xuyến qua màn cửa, phẳng phất hình ảnh một nam một nữ ôm nhau tình tứ nằm ngủ cùng nhau
Không ai khác đó là Shinichi và Ran, Ran đang được nằm gọn vào trong lòng của Shinichi, nằm ngủ yên giấc như chưa từng có gì xảy ra. Ran khẽ mở mắt, ngước lên nhìn xung quanh cảm giác khác lạ. Hình như đây không phải phòng của mình. Nhìn sang bên cạnh là hình ảnh của Shinichi đang cởi trần, không nói không rằng cô nàng liền hét lên một tiếng thật to, không tiếc đạp Shinichi một cái lăn xuống giường.

- Tên lưu manh Shinichiiii kia!

Shinichi đang ngủ không biết gì bị Ran đạp một cái liền tỉnh giấc, vết thương hôm qua bị đụng có chút đau. Anh liền nhăn nhó than đau mà nhìn Ran không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nghe tiếng chân có người tới liền nhanh chóng  lên giường. Ran thấy thế tưởng anh tới làm gì mình liền hét tiếp lần hai. Shinichi bất lực đi tới che miệng Ran lại ra hiệu im lặng. Nhưng nhìn hình ảnh bây giờ Shinichi cởi trần ôm Ran, một tay che miệng cô nàng khiến người ngoài nhìn vào tránh khỏi hiểu lầm.

Bụp!

Cánh cửa liền được mở ra, Hattori bước vào liền thấy hình ảnh như vậy có chút đỏ mặt ngại ngùng, nhìn ánh mắt viên đạn nhìn Shinichi. Chẳng phải mới sáng sớm còn chưa làm gì nghe tiếng hét của Ran từ phòng Shinichi, tưởng có chuyện gì nên chạy sang ai ngờ lại bị cho nhìn hình ảnh không nên nhìn chứ. Thật là bây giờ muốn bay vào đập nó một trận

- Hai người tự nhiên tiếp tục đi, làm phiền rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net