01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày ra toà để hợp pháp hoá thoả thuận ly hôn với Lee Sanghyuk đã được ấn định vào thứ Sáu. Anh cẩn thận theo dõi biểu tượng thời tiết cũng như trục nhiệt độ luôn thay đổi trên app dự báo hàng ngày, và cuối cùng cũng đợi được đến ngày tuyết rơi đó.

Hai người họ vốn đã ly thân từ lâu. Lee Sanghyuk gần như sống luôn tại toà nhà T1 để hoàn thành lượng công việc tồn đọng cuối năm, còn Kim Hyukkyu đã thu dọn đồ đạc và về lại nhà riêng của mình từ hai tháng trước.

Năm thứ ba sau khi kết hôn, Kim Hyukkyu lại bận rộn chuẩn bị thủ tục ly hôn. Cái gọi là sự việc hoành tráng đánh thức kẻ mộng mơ thực chất đơn giản và sáo rỗng vô cùng. Một ngày nọ, khi anh đến công ty để đưa chìa khoá nhà cho Sanghyuk, anh bắt gặp chồng mình đang được một thực tập sinh T1 tỏ tình. Lee Sanghyuk giật mình từ chối với lý do mình đã có gia đình, nhưng Kim Hyukkyu không hề có cảm xúc vui vẻ hay cảm động chứ đừng nói đến ghen tuông. Tất cả chỉ có sự bất an và cảm giác tội lỗi trào dâng trong lòng mà anh không thể bỏ qua. Năm đó, anh vẫn đang tập trung vào sự nghiệp, không có thời gian hay nhu cầu yêu đương, thế nhưng gia đình vẫn liên tục ép anh đi xem mắt và thúc giục anh mong chóng kết hôn. Kim Hyukkyu gặp Lee Sanghyuk trong tình trạng như vậy, mà Lee Sanghyuk cũng có chung một vấn đề với anh, vậy nên hai người đã ngồi lại và cùng nhau thương lượng các điều khoản cho cuộc hôn nhân này.

Hình như quyết định thiếu chín chắn cho cuộc hôn nhân giả tạo này đã làm vướng chân cuộc sống của người kia rồi. Khi nghĩ kĩ lại hành động của mình, Kim Hyukkyu xấu hổ đến mức ngón chân co quắp cả lại - những đứa trẻ nghĩ rằng mình đã đủ lớn để bày trò lừa dối thế gian thật sự quá trẻ con và buồn cười.

Sở dĩ hôn nhân giữa hai người có thể kết thúc êm đẹp như vậy là bởi vì Lee Sanghyuk cũng có cùng suy nghĩ với anh. Người sống đến một độ tuổi nhất định đều phải tìm cách lột xác, nhưng từ bỏ lãnh thổ mình đã vạch ra không dễ dàng gì, mở miệng chẳng khác gì tự tát vào mặt mình, đơn phương phá vỡ giao ước giữa hai người cũng rất khó khăn. Chỉ là một khi đã nhận ra, Kim Hyukkyu không thể ép bản thân mình thoả hiệp với cuộc sống này được nữa, dẫn đến mất ngủ suốt một tuần, rồi cuối cùng anh cũng phải mở lời.

Lee Sanghyuk hiểu rõ nhân tình thế thái, nghe anh nói cũng tán thành với ý kiến của anh, sau đó bắt đầu chuẩn bị thủ tục ly hôn.



Ngày ly hôn dự báo có bão tuyết lớn buổi trưa nên Kim Hyukkyu không lái xe mà quyết định đi tàu điện ngầm, sau đó bắt taxi nốt quãng đường còn lại. Khi anh xuống xe, tuyết đã bắt đầu rơi, từ xa anh đã nhìn thấy Lee Sanghyuk đang nói chuyện điện thoại ở trước cửa toà án, nhìn có vẻ như đang bàn công việc. Bên cạnh hắn là một cậu nhóc trẻ tuổi, có lẽ là một sinh viên đại học, nhưng cảm giác hai người đứng cạnh nhau không giống mối quan hệ sếp - nhân viên chút nào.

Cái gì vậy? Kim Hyukkyu cảm thấy thật buồn cười, nhưng cũng không nhịn được mà chửi thầm trong đầu. Anh tin tưởng Lee Sanghyuk không phải loại người giấy ly hôn còn chưa đóng dấu đã đi tìm người yêu, cũng không nghi ngờ gì nhân phẩm người chồng hờ này, nhưng chuyện ly hôn của hai người mà hiện trường lại có ba người xuất hiện, không phải hơi quá đáng à? Đến gần còn có thể nghe thấy cậu trai kia dùng giọng điệu làm nũng, oán giận nói anh Sanghyuk lúc nghe điện thoại cũng không cần phải bước ra khỏi ô đâu mà, dù nói như vậy nhưng vẫn tiến về phía trước chắn gió cho Lee Sanghyuk. Tất cả những gì anh có thể nhìn thấy là bóng dáng cao dài và mép áo khoác bị gió thổi bay phần phật của cậu ta, nhìn có chút cảm giác như phim tình cảm 8h tối, nhưng lại khiến người đi qua nghĩ đến một kỵ sĩ trung thành tận tụy.

Nếu không phải tuyết bên ngoài rơi ngày càng dày đặc, Kim Hyukkyu thực sự không muốn phá hỏng bầu không khí dịu dàng giữa hai người họ. Anh mặc có một lớp áo khoác mỏng, đêm ngủ chẳng biết trời trăng gì, sáng dậy bị ánh mặt trời đánh lừa, không phải người ta vẫn bảo trời có tuyết thì sẽ không lạnh à, nên anh cũng mặc kệ cảnh báo gió to trên dự báo thời tiết hôm nay.

Lee Sanghyuk tắt điện thoại, cũng phát hiện ra anh đang đi tới, liền gọi một tiếng Hyukkyu khiến người bên cạnh cũng xoay người sang.

"Đây là đàn em cùng trường đại học, Jeong Jihoon."

Hả, nên là...?

Kim Hyukkyu chớp chớp mắt, vẫn chưa hiểu gì.

"Em đang bắt đầu công việc kinh doanh của mình, chụp ảnh ly hôn."

"Cái gì cơ?"

Cậu nhắc lại giúp tôi, cậu làm nghề gì cơ?

"Chụp ảnh ly hôn."

Đúng là không hổ danh Lee Sanghyuk và đàn em của hắn, một người chịu trách nhiệm cho việc nghiêm túc, một người chịu trách nhiệm cho việc đi ngược với xã hội, không cần tốn sức cũng đủ đánh bay người đối diện. Kim Hyukkyu vừa có chút không nói nên lời, vừa thấy cũng có điểm hợp lý. Jeong Jihoon chớp chớp đôi mắt mèo biết cười vẫy tay với anh, ôi đây chẳng phải là tiền bối Kim sao, trăm nghe không bằng một thấy.

Kim Hyukkyu bị Jeong Jihoon nói đến ngại. Anh biết thừa Lee Sanghyuk gần như chẳng bao giờ nhắc đến mình trước mặt người khác, nhưng cậu bé này lại khoa trương hoa mỹ nói đến hợp tình hợp lý như thế.

Jeong Jihoon rất tự giác, chào hỏi xong liền dành không gian riêng cho Lee Sanghyuk và Kim Hyukkyu, bước sang một bên lấy máy ảnh ra chỉnh lại thông số. Lúc Kim Hyukkyu nghĩ mọi việc thật sự không phải là một lời nói dối, đột nhiên nghe thấy tiếng tách của máy ảnh, thiếu niên nhe răng nanh cười với anh, "Chụp thử một tấm."



Dù là vị trí hay ánh sáng đều cực kì đẹp, Jeong Jihoon ngồi trên băng ghế ngoài toà án xem từng bức ảnh chụp, lắc lắc chân, thi thoảng lại nhìn tuyết rơi dày đặc bên ngoài cửa kính. Khi nhìn thấy bóng dáng Lee Sanghyuk và Kim Hyukkyu từ xa đi ra khỏi phòng, chú mèo cao lớn tận tụy ngay lập tức đứng dậy mở cửa, lăn lộn trong gió tuyết, ngồi thụp xuống đất để quay đoạn phim cuối cùng.

Khi Kim Hyukkyu nhìn thấy, tâm tình có chút trống rỗng, như có một con mèo con lăn long lóc trên mảnh đất trống vắng hoang dại phủ đầy tuyết trong lòng anh vậy. Sau khi Lee Sanghyuk vội vã chào tạm biệt hai người để đến cuộc họp tiếp theo, cậu bé tiến tới và đưa camera cho anh xem, "Anh Hyukkyu, em chụp được cho anh một bức cực kì đẹp luôn."

Nếu bỏ qua việc người này có chút hơi thân thiết với mình dù trước đây chưa từng nói chuyện, Kim Hyukkyu chỉ cảm thấy người đối diện giống một con mèo nhỏ đang ôm con chuột đến khoe với chủ nhân để được khen thưởng. Không biết nên miêu tả thế nào, nhưng nhìn động tác của cậu để xem preview ảnh chụp, được một người xa lạ lần đầu tiên gặp mặt nhìn chằm chằm với đôi mắt sáng ngời và liên tục khen ngợi, ít nhiều cũng có chút khó xử. Nhưng làm nghề tâm huyết thế này không phải là việc tốt à, Kim Hyukkyu nghĩ, nên anh tự chỉnh trang lại suy nghĩ của bản thân rồi lịch sự đáp lời, "Cảm ơn cậu, nếu tiện thì gửi giúp tôi một bản nhé."

"À, tất nhiên rồi ạ. Anh ghi lại giúp em địa chỉ email đi."

"Có cần gửi tiền trước không?"

"Không cần đâu ạ, từ lúc em mở tiệm đây là đơn hàng đầu tiên của em đấy, cũng nhờ anh Sanghyuk cả." Thành thật trả lời xong mới phát hiện có gì đó sai sai, Jeong Jihoon vội dùng móng mèo bịt miệng, chỉ sợ mình nói một câu này là giết chết một người. "Ý em là... Cơ hội này... Ài, tóm lại là anh Sanghyuk tốt bụng không từ chối em."

Sao lại có đứa trẻ ngây ngô như vậy, Kim Hyukkyu không nhịn được mà bật cười. Jeong Jihoon chớp chớp mắt nhìn anh, "Anh, vừa mới ly hôn xong mà vẫn cười được."

Sao tự dưng lại quan tâm người khác thế?

Thật sự là một con mèo, được đằng chân lân đằng đầu mà.

Nhưng tâm tình Kim Hyukkyu bây giờ thật sự vui vẻ không giải thích được. Jeong Jihoon giơ camera lên, "Anh Hyukkyu ơi, cười lại một lần nữa nào. Trước khi mang ảnh với video đi hậu kỳ thì em muốn xác định chủ đề trước, có thể là bi thương... Nhưng cũng có rất nhiều người cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng."

Dây dưa mãi chưa xong, thật sự không thích hợp để cười.

Nhưng con mèo cầm máy ảnh tha thiết nhìn anh, "Em muốn chụp một tấm anh Hyukkyu bước vào màn tuyết, nhìn vào camera xong mỉm cười được không?"

"Không được đâu." Mặc dù từ chối, nhưng khi bước xuống cầu thang, anh vẫn theo bản năng nhìn về phía ống kính. Chú mèo nhỏ lập tức nghiêng đầu dùng một tay ôm mặt, cố ý muốn chọc anh cười. Có lẽ là anh có một tấm lòng quá nhân hậu, thông cảm cho đứa em này sống cũng vất vả rồi - ngu ngốc coi một người trưởng thành mà dỗ như một đứa trẻ, tay phải vẫn còn phải giữ máy ảnh bất động, vì thế Kim Hyukkyu vẫn nhìn ống kính mà cười nhẹ.

Jeong Jihoon mỹ mãn hoàn thành công việc, cất máy ảnh vào túi, ngẩng đầu lên đã thấy Kim Hyukkyu bước vào màn tuyết.

"Anh Hyukkyu ơi."

Kim Hyukkyu quay người lại, thấy cậu bé đã đuổi kịp anh.

"Có chuyện gì sao?"

"Ai, anh Sanghyuk không nói gì với anh ạ? Bọn em ngoài dịch vụ chụp ảnh quay phim, còn có các dịch vụ hỗ trợ hậu ly hôn khác nữa."

Jeong Jihoon rút danh thiếp từ trong balo ra đưa cho anh, "Tư vấn tâm lý sau khi ly hôn."

"..."

Dịch vụ này nghiêm túc nhỉ?

Anh nhìn cậu bé trước mặt, khuôn mặt vô cùng chân thành, đôi mắt mèo sáng lấp lánh khơi dậy sự đồng cảm của người cùng ngành dịch vụ. Nhưng anh vẫn phải từ chối, vì thật sự là anh không có nhu cầu. Tuy nhiên, trong lúc anh đang loay hoay tìm lý do thích hợp, Jeong Jihoon chớp mắt nói, "Anh Hyukkyu, lưng anh không được khoẻ, mặt đất toàn tuyết trơn lắm, đi lại khó khăn. Em lái xe tới đây, mà giờ tuyết cũng chưa rơi lớn lắm, giao thông vẫn còn thông thoáng, để em chở anh về nhà đi."

Khi ngồi chờ ở quầy lễ tân, Kim Hyukkyu thật sự đã nhăn nhó một lúc lâu vì cái thắt lưng lại dở chứng. Lúc ấy con mèo này đang ngồi xổm bên cạnh anh chụp ảnh còn lặng lẽ hỏi anh có cần giúp đỡ gì không. Kim Hyukkyu còn tưởng mình bị hiểu lầm là cú sốc tâm lý quá lớn nên không ngồi thẳng người được, thậm chí còn cảm thấy hơi mất mặt, không ngờ con mèo thông minh cái gì cũng để ý thấy.

Thế nên thời điểm con mèo túm chặt tay anh, đưa tay che dù cho anh, Kim Hyukkyu không có cách nào để từ chối ý tốt này của cậu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net