Chương 2: Nhìn lén

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần sau đó, cô luôn cố tình đi ngang qua cầu dành cho người đi bộ. Thậm chí nhiều lần không cần đi qua, cô vẫn lượn một vòng. Tất cả chỉ vì muốn gặp lại anh chàng thợ xăm đeo khuyên tai pha lê và những tác phẩm xăm mình của anh.

Giữa dòng người huyên náo, anh cứ ung dung, thư thái như thế, thứ duy nhất khiến anh lưu tâm là cây bút trong tay và những bức hình xăm tươi tắn dưới mỗi nét bút. Móng tay của anh sạch sẽ hồng hào, khe giữa ngón trỏ và ngón giữa không hề bị ám vàng như thường thấy ở đàn ông có thói quen hút thuốc lá. Sau mấy ngày quan sát, cô lại càng khẳng định điều ấy. Tuy nhiên khi có khách mời hút thuốc theo phép lịch sự, anh luôn cất điếu thuốc vào bao một cách cẩn thận, rồi nhét túi quần. Có điều, cô chẳng bao giờ thấy anh nhắm mắt xăm mình cho khách nữa, hoặc chí ít trong mấy ngày âm thầm quan sát, cô chỉ thấy anh mở mắt xăm mình. Mắt anh dài và hẹp, đuôi mắt hơi cong lên, mí mắt không quá dày mà rất vừa phải, con ngươi trong sáng hiếm thấy, nom như viên ngọc lưu ly óng ánh màu sắc dưới hào quang của mặt trời. Đặc biệt trong lúc xăm, khoé môi anh khẽ nhếch lên tạo cảm giác bất cần đời và hơi cuồng ngạo. Tuy vậy, hành vi của anh luôn chứng tỏ anh là người thân thiện và nho nhã. Cô chưa bao giờ thấy anh đỏ mặt tía tai tranh cãi với ai, dẫu đó là người khách khó chiều lòng nhất thì trên mặt anh cũng chẳng bao giờ lộ vẻ bất mãn.

Ấy thế mà vẫn có lúc anh đắc tội vs khách, đó là cứ đến chính ngọ, dẫu đang làm dang dở công việc gì anh cũng dừng lại không làm nữa, tựa vào thành cầu lăn ra ngủ trưa. Có hai lần anh bỏ dở giữa chừng khiến khách suýt chút nữa túm cổ áo tẩn cho một trận, mãi đến khi anh móc hết túi quần túi áo trên người lấy ra những đồng tiền lẻ từ năm đồng đến năm mươi đồng, khách mới chịu bỏ qua. Bất kể vậy anh vẫn cố chấp giữ thói quen "không làm việc qua trưa". Tuy cô không hiểu tại sao anh làm thế, nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến việc cô ngưỡng mộ tài năng của anh.

Đàn ông mê đàn bà đa phần vì sắc đẹp, còn đàn bà ngưỡng mộ đàn ông đa phần vì tài năng và khí phách. Chẳng rõ tình cảm của cô dành cho anh có phải một loại bệnh hay không, nhưng quả thực cô bỏ rất nhiều thời gian để quan sát anh. Mấy lần cô lấy hết dũng khí lại gần định kết bạn với anh, nhưng hễ gặp ánh mắt anh, cô lại lập tức quay đi chọn bừa mấy cái DVD lậu trên sạp hàng di động trước mặt rồi lấy tiền ra trả. Cuối cùng, chẳng những cô không hỏi được tên và số điện thoại của anh mà còn tốn cả đống tiền mua đĩa lậu. Đến ngày thứ tám, cô quyết không hỏi được số điện thoại không về, cô ngập ngừng tiến về phía sạp hàng của anh. Đột nhiên, một tiếng hét lanh lảnh như còi tàu vang lên từ phía sau: "Ban Quản lý thành phố đến rồi. Ban Quản lý thành phố đến rồi. Chạy mau..." trong khoảnh khắc, tất cả sạp hàng bày bán trên cầu dành cho người đi bộ, nào sạp hoa quả, nào quần áo nhái hàng hiệu, nào băng dĩa lậu, nào túi ví da, nào đồ trang sức phu nữ, dây lưng, móc khóa,.. Đều như thể đã trải qua khóa huấn luyện đặc biệt, người thì nhanh tay gói hàng họ, đồ lề vào túi, khoác lên vai, chạy như ma đuổi đến khu vực an toàn. Chiếc xe tải nhỏ màu xám của Ban Quản lý thành phố đang bị tắc nghẽn ở ven đường phía dưới cầu, một người đàn ông hơi gầy đội mũ lệch giơ loa phóng thanh lên, chống nạnh quát người trên cầu: "Các người muốn chết à? Ngày nào cũng tụ tập trên cầu thì người ta đi lại thế nào? Lần này các người chạy thoát, chứ lần sau đừng hòng nhé! Bọn láo lếu, không biết trời cao đất dày gì cả." quát nạt một hồi, ông ta chui vào xe chạy đến địa điểm khác. Ban quản lý thành phố vừa đi, những người bán hàng rong lại ùn ùn kéo về như nấm sau mưa, họ lúc nhúc chiếm cứ địa bàn của mình.

Cô đi từ đầu cầu đến cuối cầu rồi vòng lại, nhưng tuyệt không thấy bóng dáng anh đâu. Suốt hai ngày sau, anh như giọt nước bốc hơi trong bầu khí quyển vậy, bặt vô âm tín. Cùng lúc đó, cô xin được vào làm ở quán trà ngay gần cầu đi bộ. Trước đây, cô vẫn thường ngồi ở chiếc ghế gần cửa sổ tầng hai, nơi đó đối diện với cây cầu và cô có thể thoải mái ngắm nhìn anh chàng thợ xăm của mình, mà lần nào cô cũng gọi một suất cơm cà rốt hầm thịt bò cùng bánh gato. Ông chủ quán trà thấy cô rất chăm việc nên có ấn tượng khá tốt. Ban đầu khi cô đến xin vào làm phục vụ, ông cứ ngỡ cô thấy đồ ăn trong quán ngon quá nên sảng khoái gật đầu đồng ý ngay.

Cô bạn làm cùng ca với cô tên là Nghiêm Hồng, một sinh viên đại học. Khác với cô phải làm việc để kiếm miếng cơm manh áo hằng ngày, Nghiêm Hồng đi làm thuần túy vì hứng thú. Nghiêm Hồng từng làm rất nhiều việc khác nhau ở các nhà hàng ăn nhanh, tiệm bánh ngọt hay KFC ở khu vực gần đấy. Lúc mới gặp Tiểu Na, Nghiêm Hồng lên mặt chị cả bảo cô cứ yên tâm làm việc cùng cô ấy. Con người Tiểu Na giống như cốc nước lọc vậy, không bao giờ làm hại ai. Dần dần Nghiêm Hồng cũng bắt đầu thân thiết với cô hơn, hai người thường ngồi tâm sự này nọ. Thỉnh thoảng Nghiêm Hồng cũng nghe cô kể về anh chàng thợ xăm. Nghiêm Hồng thấy chuyện của hai người khá ly kỳ, mỗi lần cô vừa lau bàn vừa ngẩn ngơ nhìn về phía cửa sổ, Nghiêm Hồng lại bất thình lình đến gần ném một câu vào tai cô: "Đừng nhìn nữa. Đằng nào cậu cũng có cắt được tay anh ấy đem về mà bày trong nhà ngắm suốt ngày đâu chứ."

"Sao tớ phải cắt tay anh ấy?"

"Vì thứ cậu yêu là đôi bàn tay của anh ấy mà."

Nghiêm Hồng nói như đinh đóng cột khiến cô đang ôm mộng xuân phải trở về thực tại. Cô ấm ức nói cứng: "Không phải. Tớ chỉ hâm mộ anh ấy, yêu đương gì đâu, càng chẳng liên quan đến tay của anh ấy." Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng cô vẫn thoáng thất vọng.

Lại nữa tháng nữa trôi qua anh vẫn không xuất hiện. "Biết thế thì tôi đã..." "Biết thế thì tôi phải..." "Biết thế..." cụm từ giả định kém cỏi này thường phát ra từ miệng những người hay hối hận, nó chỉ khiến người khác cười nhạo mà thôi. Vậy nhưng nó lại là câu nói quá đỗi quen thuộc của cô. Không biết trong đời mình đã bao lần cô phải thốt ra câu này, bởi vậy cô cứ ba chìm bảy nổi giữa cuộc đời một cách vô thức.

Buổi tối, Nghiêm Hồng rủ cô đi bar, Nghiêm Hồng có rất nhiều bạn nam, gọi bừa vài gã đến trả tiền giùm tuyệt đối chẳng thành vấn đề. Ban đầu cô cũng có ý ngại, nhưng cuối cùng cô đành đồng ý dẫu trong lòng còn dùng dằng nửa muốn nửa không. Nghiêm Hông thay đồng phục làm việc bằng bộ áo ba lỗ quần soóc đầy gợi cảm đã cất sẵn trong ba lô. Thấy thường phục của cô quê mùa, đôi mày nhuộm màu cà phê của cô bất giác nhướng lên, cô nhón tay vê áo khoác của bạn lắc đầu: "Không phải chứ? Hằng ngày cậu toàn mặc thế này à? Quê quá đi mất. Thôi được rồi, lần sau tớ sẽ chọn cho cậu vài bộ phù hợp. Đúng là không thể đỡ nổi." Cô không nói gì, chỉ mỉm cười cho qua chuyện

Sau đó cô đến quán bar Tinh Quang. Nghiêm Hồng chọn mấy món ăn vặt rồi gọi hơn chục chai bia. Một lát sau hai anh bạn của Nghiêm Hồng đến, mặt mũi nom đúng chất dân Quảng Đông điển hình. Cô chỉ nghe hiểu chứ không nói được tiếng Quảng Đông, nên suốt cuộc trò chuyện cô ngồi im như thóc. Chắc hai anh bạn của Nghiêm Hồng thấy cô nhạt nhẽo nên ban đầu còn trò chuyện cho phải phép, chẳng bao lâu sau thấy cô toàn đáp lời bằng tiếng phổ thông, họ cảm thấy hơi lạ, thế là cả hai đều quay sang trêu chọc, tán tỉnh Nghiêm Hồng. Cô xem đồng hồ đã mười giờ khuya, cô kiên quyết đứng dậy về trước. Nghiêm Hồng bảo một anh bạn đưa cô về nhưng lại bị các bạn hất cùi chỏ ra hiệu, cô đành ậm ừ bảo bạn: "Thế thì cậu về cẩn thận nhé."

Ra khỏi quán, cô mới phát hiện ngoài trời rất lạnh, cô kéo áo khoác lại sát người, đút tay vào túi, bật nhảy mấy cái cho ấm hơn. Hôm nay ra ngoài vội quá nên cô quên không mang MP4. Thường ngày cô rất thích nghe nhạc khi một mình dạo phố hay trên đường về nhà, bởi khi ấy cô cảm giác hoa cỏ, phố xá, con người, cảnh vật hiện ra trước mắt giống như màn hình tivi nhiễu sóng, và rồi cô sẽ chạm trán hoàng tử của đời mình ở một góc phố dịu dàng, từ đó mở ra những cuộc gặp gỡ tình cờ đầy lãng mạn. Có điều chắc chắn tối nay mộng đẹp của cô không thể trở thành sự thật, bởi khi rẽ vào ngõ, cô đột nhiên thấy một bóng đen từ trên tầng cao rơi xuống đánh rầm theo chiều thẳng đứng. Trong chớp mắt, vật thể lạ nằm im như khúc gỗ ngay trước mặt cô.

Đèn đường trong ngõ chập chờn lúc sáng lúc tối, gió đêm lạnh khô quét qua mặt làm cô chợt nảy sinh ảo giác mình đang giữa mùa đông. Trong khoảnh khắc đó, dường như có vật gì văng mạnh vào chân cô. Cảm giác đau rát khiến cô ngây người nhìn mũi giầy của mình.

Đó là một vật hình tròn khá nhỏ, màu trắng quyện lẫn tơ đỏ, và nom giống viên bi trong tay đứa trẻ vô tình bắn ra khỏi phạm vi quy định và bị loại khỏi cuộc chơi. Một khi nhãn cầu rời khỏi mắt, trông nó rất giống viên bi ve, đã bắn đi là không bao giờ quay lại chỗ cũ được nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net