Chương 29: Trở về tòa thành của quá khứ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Cực nằm trên giường nghiền ngẫm lại câu nói lúc sáng của Vu Hạo Dương: "Tống Cực! Tôi biết cậu bị oan, đúng là Hà Mã đã tự sát, chỉ có điều cậu còn định ở lại đây bao lâu nữa?"

Tống Cực không trả lời, trong lòng luôn thắc mắc tại sao đến giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì của Bao Tiểu Na. Khi Vũ Hạo Dương thở dài rời đi, anh vẫn không muốn nhỏm dậy khỏi giường, nghĩ lung tung một hồi, rồi lại bắt đầu nghi ngờ liệu trò chơi nằm gai nếm mật này có hoài công vô ích không. Anh lật người liên tục trên chiếc giường bệnh kẽo kẹt, đờ đẫn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng nhảy nhót theo từng phiến lá, lay động trên khuôn mặt anh, làm anh chói cả mắt.

Ngoài phòng bệnh có người đang sang sảng cất giọng đọc một đoạn trong trường ca Don Juan của nhà thơ Byron. Không cần nghe kỹ Tống Cực cũng biết người đọc chính là "Quý ông tuổi xế chiều" nọ, vì ngoài ông ra thì không ai trong bệnh viện này có thể nói tiếng Anh trôi chảy và diễn cảm như tiếng mẹ đẻ thế kia. Còn danh hiệu "Quý ông" là do anh tiện miệng đặt cho ông lão mà không cần ông cho phép, bởi anh thấy ông lão rất xứng với danh xưng quý tộc này. Anh quyết định nhỏm dậy, bước đến ngồi cạnh ông lão, khe khẽ vỗ tay. Nhận được sự khích lệ, ông lão vô cùng hưng phấn, hắng giọng đọc to hơn nữa, động tác tay cũng trở nên phong phú, đầu ngẩng cao, mặt hướng về rặng dương tử kinh đang nở hoa tím ngắt mà giãi bày gan ruột. Đột nhiên, ông lão chợt dừng lại, ánh mắt nhìn theo người phụ nữ đang vội vã đi vào cổng viện.

Tống Cực khá tò mò về người phụ nữ đó, bởi anh cảm nhận được sự ngưỡng mộ toát ra từ ánh nhìn của ông, phải là người phụ nữ thế nào mới lọt vào mắt xanh của ông lão thanh cao nhường này? Rõ ràng người phụ nữ đó không còn trẻ, mặc dù cơ thể được chăm sóc rất tốt nhưng những nếp nhăn vòng quanh cổ đã tố cáo tuổi thật của bà ta, mái tóc nhuộm màu nâu hạt dẻ vấn tự nhiên sau gáy, bên trên cài cây trâm màu hổ phách hình hoa màu đỏ, những sợi tóc lòa xòa chưa được vấn kỹ bay bay theo từng bước chân của bà ta.

Người phụ nữ đó có làn da trắng như trứng gà bóc nhưng hơi tái xanh kiểu bị bệnh, da mặt bắt đầu có dấu hiệu chùng xuống nhưng nhìn chung vẫn còn khá săn chắc. Bà ta không thể hiện gì, song vẫn vô thức toát ra thần thái cao ngạo, chiếc kính râm màu đen đeo trên mặt mà từ đầu chí cuối bà ta không chịu gỡ xuống ngay cả khi đối diện với người thân ngây dại trước mặt mình. Dường như bà ta rất sợ bị ai đó nhận ra nên ngồi cạnh người đàn bà điên bị chồng giá họa nhưng liên tục nhìn trước ngó sau. Phát hiện thấy có người nhìn mình hơi lâu, bà ta liền cứng đơ người lại, bỏ đi chỗ khác. Bà ta luôn gọi người đàn bà điên kia là cháu gái khi nói chuyện với y tá.

Giờ Tống Cực mới biết người đàn bà điên mà lần đầu tiên anh và Bao Tiểu Na gặp ở viện tâm thần chính là con riêng của bà ta. Còn tên của người đàn bà luống tuổi đó thì được ông lão đặt cho một biệt hiệu để thay thế, nói chính xác hơn, nó giống như một totem tượng trưng cho tuổi thanh xuân một đi không bao giờ trở lại: Tưởng Mộng Dao. Đó là tên của một cô gái mới mười tám tuổi đã nổi tiếng khắp các rạp chiếu phim nói tiếng Quảng Đông ở Hồng Kông và Ma Cao, cô không chỉ là một truyền kỳ mà còn đồng hành với rất nhiều người mặc dù đã trải qua nửa cuộc đời nhưng vẫn đong đầy tình cảm theo thời gian. Sự ngưỡng mộ của ông lão đã vượt qua giới hạn tình yêu nam nữ, nó giống như sự hoài niệm về một thời quá khứ ngông cuồng. Ông nhìn Tưởng Mộng Dao không chớp mắt đến khi bà ta hấp tấp bỏ đi mới thôi, mà từ đầu chỉ cuối ông cũng không đến hỏi han bà ta. Tuy đè nén không muốn để lộ tình cảm, nhưng ông lão biết về quá nửa cuộc đời thăng trầm của bà ta rõ như lòng bàn tay, điều đó khiến Tống Cực đang chán nản cũng phải tò mò.

"Vì con gái bà ấy là kẻ chủ mưu trong vụ án buôn thuốc giả, lại mắc bệnh tâm thần nên bà ấy không muốn thừa nhận cô ấy là con ruột, mà chỉ bảo đó là cháu gái của mình. Loại mẹ này không đáng sợ sao?"

"Nhưng không phải người trong cuộc thì cũng chẳng thể thấu hiểu được nỗi khổ tâm của người ta. Chắc bà ấy cũng không sung sướng gì." Cuối cùng ông vẫn thông cảm với bà ta.

"Nếu ông không nói thì cháu không thể tin nổi họ là mẹ con, dung mạo khác nhau một trời một vực." Tống Cực không thể tìm thấy bóng hình yêu kiều của Tưởng Mộng Dao trên khuôn mặt tiều tụy, hõm sâu của người đàn bà điên.

Ông lão thương cảm thở dài: "Lúc mới bắt đầu vào đây, con bé trông rất giống mẹ, nhưng mấy năm sau, chẳng ai còn nhận ra nó nữa. Đúng là cô gái đáng thương, ngoại trừ mẹ đẻ ra thì chẳng còn người thân thích nào nữa."

"Bố cô ấy đâu ạ?"

"Con bé không có bố. Hồi đó, Tưởng Mộng Dao lén lút sinh ra nó, chỉ vài người biết chuyện, người ngoài vẫn nghĩ bà ấy không chồng không con. Để tránh sự việc vỡ lở, bà ấy chủ động rút lui khỏi làng giải trí khi sự nghiệp đang trong thời kỳ đỉnh cao. Nghe nói sau đó bà ấy mở hiệu thuốc Đông y và hoàn toàn cắt đứt mọi mối quan hệ với ngành giải trí. Từ đó đến nay, bố của đứa trẻ vẫn không chịu cho mẹ con bà ấy một danh phận. Đúng là đáng thương!"

"Ông có biết người tình trong bóng tối của bà ấy là ai không?"

"Nghe phong thanh là một người rất có danh tiếng trong giới y học, nhưng bà ấy kiên quyết phủ nhận. Tôi cũng muốn biết người đàn ông ấy là ai mà đáng để bà ấy uổng phí quá nửa đời người đứng ra bảo vệ." Ông lão thu ánh mắt lại, cũng hết hứng đọc thơ, người tình trong mộng đã khuấy động tinh thần ông, ông chậm chạp trở về phòng mình.

Câu chuyện về Tưởng Mộng Dao khơi dậy lòng hiếu kỳ của Tống Cực nên nhân lúc bác sĩ tiếp quản bệnh nhân mới, anh lẻn vào phòng để tư liệu, lật tìm hồ sơ của người đàn bà điên nọ. Đang lúc anh cảm thấy ngạc nhiên khi thấy người nhà bệnh nhân phải ký tên trong hồ sơ thăm bệnh nhân thì một mảnh giấy rách nát rơi ra từ ngăn kéo, trên đó ghi chép một dãy ngày tháng và tên người. Tống Cực vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra tên của Đinh Á. Vì khu vực này xếp toàn bộ hồ sơ cũ từ bảy năm trở về trước nên rất ít người tìm kiếm, xáo trộn, có lẽ cũng bởi vậy nên Đinh Á mới dám giấu manh mối ở đây.

Anh nghe thấy tiếng bước chân của bác sĩ trực ban càng lúc càng gần nên nhanh tay cất mảnh giấy vào trong người, rồi chui qua cửa sổ rời đi. Vừa trở về phòng bệnh, anh thầm sắp xếp lại các manh mối trong đầu một lượt: Tưởng Mộng Dao muốn đến thăm con gái đều phải lưu tên vào sổ ra vào của bệnh viện, vậy tại sao một người đang sống sờ sờ như Bạch Thần Dật lại bỗng dưng bốc hơi không tăm tích? Nếu có ai đó đến tìm anh ta, thì vì sao lại không hề có ghi chép nào liên quan đến cuộc viếng thăm đó? Trừ phi đó là người trong viện hoặc nếu không cũng phải là người mà các y tá bác sĩ trong viện vô cùng quen thuộc. Hơn nữa, ngày tháng liệt kê trên mảnh giấy mà Tống Cực đang cầm trong tay cũng thuộc năm Bạch Thần Dật mất tích. Vì sao Đinh Á lại giấu danh sách này đi? Anh phải lập tức liên lạc với Bao Tiểu Na để cô nhanh chóng tìm ra manh mối của công ty Phong Hỏa.

Bao Tiểu Na cũng chẳng hề rảnh rang, vừa bước vào nhà cô đã nhận được một tin nhắn từ số máy lạ, thoáng đọc nội dung, cô liền biết là Tống Cực nhắn. Cô lập tức xóa tin nhắn, ngẩng đầu mỉm cười với Tào Nghị đang ló mặt ra khỏi nhà bếp, cô mệt mỏi hỏi: "Hôm nay anh về sớm thế? Không có khách à?"

"Toàn hẹn buổi tối." Tào Nghị nhìn thấy hộp phụ kiện trang phục cô cầm trên tay liền hỏi: "Hôm nay em định ở nhà lao đầu làm việc hết đêm đấy à? Công việc này mất sức lắm!"

"Thế cũng còn tốt hơn ngồi không cho miệng ăn núi lở. Hon nữa chẳng phải anh định đi du lịch vào tết dương lịch sao? Nên giờ em phải để dành tiền."

"Anh đã nói không cần em lo chi phí rồi mà! Em cứ việc ở nhà anh nuôi. Hơn nữa, thêm một miệng ăn thôi chứ có gì đâu. Nhanh lên, vào rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm!" Tào Nghị chạy về phía bệ bếp, khuấy nồi canh sóng sánh, nom rất ra dáng đầu bếp chuyên nghiệp.

Bao Tiểu Na vứt đám phụ kiện thủ công lên ghế xô pha, vào nhà bếp kiểm tra đột xuất, cô thấy Tào Nghị bận đến nỗi mồ hôi đầm đìa, cô lấy một cây kem trong tủ đá ra đưa cho anh. "Nóng quá phải không anh? Hôm nay ăn món gì vậy?"

Tào Nghị cắn một miếng kem, đáp hàm hồ : "Món gì thì cũng không đến nỗi khiến em không nuốt nổi."

Cô ăn kem, dựa vào tủ lạnh ngắm nhìn người đàn ông đang chăm chú việc bếp núc. Trong làn khói màu trắng xám, môi anh lúc mím lúc lại hé mở theo vòng khuấy của muôi, như thể anh đang cùng đọ sức với đống nồi niêu xoong chảo. Cảnh tượng này khiến trí tưởng tượng của Bao Tiểu Na tha hồ bay bổng, thậm chí cô còn ngỡ người đàn ông thuộc về riêng mình này là đối tượng phù hợp để kết hôn. Cô rất muốn lại gần ôm lưng anh, để tấm lưng thẳng tắp kia có thể thoải mái tựa vào lòng mình, nhưng cuối cùng cô không làm vậy, mà chậm rãi buông một câu: "Anh có quen người nào tên là Cố Bắc không?"

"Không biết." Tào Nghị đáp đơn giản và nhanh gọn.

"Thế anh có nghe ai kể về công ty Phong Hỏa không?"

"Phong Hỏa ư? Công ty gì thế?"

"Đó là từ anh để lại trong mảnh giấy, chẳng lẽ anh cũng không biết?"

"Em biết là được rồi còn gì." Tào Nghị gắp rau ra đĩa, rồi chui ra chui vào nhà bếp, nét mặt không hề thay đổi. Bao Tiểu Na hiểu rõ mình không nên tiếp tục chủ đề này. Cô ngồi yên vị trên ghế, nhìn Tào Nghị bê bát cơm chuẩn bị ăn, lòng cô thầm cảm thán càng ngày trái tim của cô và anh càng rẽ sang hai ngả xa nhau hơn.

Buổi tối Tào Nghị có khách hàng gọi, trong nhà chỉ còn mình cô. Cô đem hết tài liệu thu thập được từ trước đến giờ ra phòng khách như muốn tìm hình ảnh của Cố Bắc trong đống ấy. Quả nhiên, lát sau cô tìm thấy một bức ảnh. Đó là ảnh người đàn ông chụp nghiêng nửa mặt ở trong thư viện. Anh ta chính là Cố Bắc. Bao Tiểu Na lại giờ nhật ký của Đinh Á, vẫn là những bức vẽ khó hiểu ấy. Cô giở mãi, giở mãi, đột nhiên cô sinh nghi khi nhìn vào đôi mắt mà Đinh Á vẽ. Liệu đôi mắt ấy có phải đại diện cho một người nào đó? Cô nhìn kỹ lại, phát hiện ở chính giữa đồng tử có một lỗ thủng vô cùng nhỏ, nếu không giơ tờ giấy ra trước ánh sáng thì cô không thể nhận ra.

Bao Tiểu Na áp bức tranh vẽ đôi mắt lên trên bức tranh vẽ tòa nhà nơi Lục Vũ tự sát, rồi soi lên ánh sáng, cô phát hiện cái lỗ đó chỉ về phía sân thượng. Chẳng lẽ... Cô lập tức bốc máy gọi điện thoại cho Trần Dĩnh Xuyên. Ngoài hỏi chuyện về người đàn ông ở thư viện, cô còn muốn rủ Trần Dĩnh Xuyên đến Đại học Trung Sơn. Trần Dĩnh Xuyên từng nói cô ấy có người bác là giáo sư ở trường, bảo cô ấy đi điều tra là thích hợp nhất. Đang lúc vô cùng hưng phấn chuẩn bị tìm ra manh mối mới thì Bao Tiểu Na nhận được tin nhắn của Cố Bắc.

"Tối nay ra ngoài ăn cơm nhé! Không gặp không về!" Thời gian và địa điểm nhắn rất rõ ràng như thể ép Bao Tiểu Na không được từ chối. Có lẽ Cố Bắc đã tiên liệu Bao Tiểu Na chắc chắn sẽ đến.

Quả nhiên Bao Tiểu Na đến như đã hẹn. Gần tòa nhà Thạch Hóa có một nhà hàng bò bít tết khá ngon, Cố Bắc dám hẹn cô ở một nơi sang trọng thế này chứng tỏ ví tiền của anh ta cũng rất dày. Bao Tiểu Na vừa bước vào nhà hàng thì một nhân viên phục vụ đến hỏi cô đã đặt chỗ chưa. Bao Tiểu Na liếc mắt lách qua người phục vụ, cô nhìn thấy Cố Bắc đang giơ tay vẫy mình. Hôm nay Cố Bắc ăn vận rất chinh tế, áo sơ mi kẻ màu trắng sữa mặc trong áo gi lê bằng lụa màu xám thẫm, trên lưng ghế còn vắt chiếc áo khoác sẫm màu. Tóc cũng được chải cẩn thận, những sợi tóc hơi lòa xòa khi trước giờ được vuốt keo cố định, ngay cả râu cũng được cắt tỉa gọn gàng. Anh ta rất phong độ và lịch thiệp chào đón Bao Tiểu Na.

Bao Tiểu Na cười xã giao đáp lễ, cô còn chưa kịp đến gần chỗ ngồi, Cố Bắc đã đứng dậy kéo ghế giúp cô, nghiêng mình mời cô ngồi xuống. Bao Tiểu Na gật đầu cảm ơn, mặt không biến sắc, lòng thầm nghĩ kiểu đàn ông như Cố Bắc biết cách chiều lòng phụ nữ hơn Tào Nghị.

"Cô xem menu trước đi! Nếu không có món nào hợp ý thì để tôi sắp xếp, đảm bảo sẽ không khiến cô thất vọng." Cố Bắc đẩy thực đơn về phía Bao Tiểu Na, đồng thời giơ tay gọi phục vụ đến.

Bao Tiểu Na không biết Cố Bắc ghé tai nhân viên phục vụ dặn dò điều gì, cô nhanh chóng xem qua thực đơn rồi mau chóng đi vào chủ đề chính nhân lúc nhân viên phục vụ đang chuẩn bị ghi lại tên các món ăn: "Chuyện ăn uống không quan trọng, hôm nay anh gọi tôi ra đây không phải định bàn công việc sao?" Sở dĩ cô đồng ý đến chỗ hẹn là vì Cố Bắc nói muốn sắp xếp công việc cho cô.

Cố Bắc đưa ngón tay ra dấu yên lặng, rõ ràng anh ta không thích nói chuyện công việc trong lúc ăn uống. Anh ta hào phóng gọi đồ ăn, lấy tay vuốt phẳng phần vạt áo gi lê hơi cong lên. Bao Tiểu Na nhận thấy đôi tay anh ta khá dài nhưng hơi múp míp, cô lại phát hiện người anh ta khá mập mạp, may mà cách ăn mặc đã giúp anh ta che được khuyết điểm.

Trong lúc đợi món, Cố Bắc đã uống hết ba cốc nước. Nhiệt độ ở đây hơi thấp, Bao Tiểu Na mặc áo đông xuân dài tay mà vẫn cảm thấy khí lạnh đang xâm chiếm cơ thể, thế nên cô không hề đụng đến cốc nước lạnh để trước mặt.

"Chúng ta mau bàn công việc trước đi , không tôi về đây!" Bao Tiểu Na mặc cả.

"OK!" Cố Bắc lấy một bản hợp đồng ra. "Cô xem các điều kiện trong hợp đồng trước, nếu có ý kiến gì thì cứ nói ra, đừng ngại."

Bao Tiểu Na nhìn lướt qua mấy trang hợp đồng một cách lấy lệ, ở trang ký tên cuối cùng dán sẵn hai chiếc chìa khóa. Cô gỡ chìa khóa ra, vờ không hiểu, hỏi Cố Bắc: "Gì thế này?"

"Chìa khóa nhà kho và chìa khóa văn phòng."

"Tôi chỉ phụ trách nhà kho, chứ không muốn liên can đến công việc giấy tờ ở văn phòng." Bao Tiểu Na thoái thác.

Cố Bắc nói: "Vậy điều kiện cô đưa ra thế nào? Có chấp nhận mức lương này không?"

"Các điều khoản khác đều ổn! Mấy giờ bắt đầu vào làm?"

"Tám rưỡi sáng."

"Được! Tôi nhất định sẽ đến đúng giờ." Bao Tiểu Na nhìn bánh mì đã được bưng lên bàn, cô nhanh nhẹn cất hợp đồng và chìa khóa cẩn thận. Lúc này có một nhân viên phục vụ quá vội vàng nên bất cẩn làm đổ rượu vang đang rót xuống đất, các thực khách bên cạnh đều bất giác ngoái đầu nhìn về phía người phục vụ nọ. Cố Bắc liếc mắt nhìn Bao Tiểu Na, thấy cô vẫn điềm nhiên ngồi nhai bánh mì như không có chuyện gì xảy ra, cô cũng không hề biểu lộ thái độ gì trước sự việc bất ngờ này.

Khi món thứ hai được đưa lên, Bao Tiểu Na vào nhà vệ sinh, cô giao chìa khóa lại cho Trần Dĩnh Xuyên đã đợi sẵn ở đó cất giữ. Khi cô đi ra thì hồ như đã biến thành người khác, một người đàn bà chuẩn bị mượn rượu để trói buộc đàn ông.

Trần Dĩnh Xuyên nhân cơ hội hai người họ dùng bữa tối, một mình phóng đến công ty Phong Hỏa. Trước khi thực hiện kế hoạch, Bao Tiểu Na đã cảnh báo cô mức độ nguy hiểm của việc này, mặc dù Bao Tiểu Na sẽ tìm mọi cách để kéo dài thời gian và giữ chân Cố Bắc nhưng cô không dám đảm bảo những điều khác. Sau đêm tự mình trải nghiệm trong nhà xác, Trần Dĩnh Xuyên quyết tâm phải thực hiện bằng được nhiệm vụ hôm nay.

Cô đứng trước công công ty Phong Hỏa, thâm nhập vào con đường tối lờ mờ bên trong nhờ ánh sáng hắt ra từ các tòa nhà lân cận. Chiếc khóa sắt màu đen treo lủng lẳng trên hàng rào lạnh băng, loang lổ đốm trắng ở những phân bị tróc sơn trông chẳng khác nào da của người mắc bệnh lang ben. Trần Dĩnh Xuyên vừa lóng ngóng thử chìa khóa vừa nghiêng ngó xung quanh, khi nghe thấy tiếng khóa kêu "cách" một tiếng, cô vội vã bước vào và khép hờ cửa lại, ổ khóa vẫn treo lủng lắng ở chỗ cũ.

Bên ngoài không có gió, nhưng không hiểu sao Trần Dĩnh Xuyên lại cảm thấy gió lạnh từ đâu thổi tới ngay khi cô bước chân vào văn phòng, ngang nhiên lùa thẳng vào cơ thể cô. Người cô căng như dây đàn, cổ trĩu nặng như đeo đá ngàn cân. Cuối cùng, tầm nhìn của cô cũng xác định được tiêu điểm. Cô sờ cổ, gai ốc nổi lên giống như lớp vảy mọc ngược. Trong một đêm nhiệt độ không quá thấp như thế này, cảm giác đó vô cùng âm lạnh.

Cô không dám nhìn kỹ cảnh tượng trong văn phòng vì chỉ sợ phía sau cánh cửa đóng kín kia giấu một chiếc đầu người nhỏ máu tong tong hoặc một khuôn mặt quỷ bị dao cứa thành vô số rãnh máu. Cô gần như cuống cuồng lao vào nhà kho, run rẩy bật đèn pin và đi theo hướng Bao Tiểu Na hướng dẫn. Những hạt bụi nhỏ tập trung ở vòng tròn sáng của đèn pin đang không ngừng nhảy múa, một điểm màu trắng thoắt ẩn thoắt hiện thu hút ánh mắt của Trần Dĩnh Xuyên. Cô tới gần nhìn thì phát hiện đó là chiếc cúc áo bọc bạc, có lẽ Bao Tiểu Na đã lén để lại. Chiếc ghế mây bên cạnh che khuất quá nửa cái hang nhỏ phía sau, cô dịch chuyển vật chắn sang một bên, lấy sợi thép ở gần đó chọc vào trong lỗ năm, sáu lần mà vẫn không dò được độ sâu của hang. Cô lại giậm chân lên khu vực nền nhà xung quanh thì phát hiện âm thanh phát ra từ chỗ đánh dấu bằng chiếc cúc hoàn toàn khác hẳn.

Trần Dĩnh Xuyên đoán có thể phía dưới có tầng hầm. Vì muốn nhanh chóng tìm ra lối vào nên cô bất đắc dĩ phải bật điện trong nhà kho, chẳng bao lâu sau cô phát hiện một khe gạch hở cách hang chuột không xa. Nhìn qua khe hở vuông vắn mọc rêu xanh rì, cô thấy tầng hầm dường như đã bị bỏ hoang một thời gian khá dài. Trần Dĩnh Xuyên tìm một cái cào bằng sắt từ trong đống đồng nát gần đó rồi cạy nắp phía trên lên, bên trong lộ ra một cánh cửa sắt. Trên cửa treo lủng lẳng chiếc ổ khóa, vì bị ngấm nước nên đã hoen gỉ quá nửa. Cô lấy gậy sắt gõ khẽ, ổ khóa tự động rụng xuống. Vừa mở cửa sắt ra, Trần Dĩnh Xuyên ngửi thấy một mùi tanh hôi. Cô không dám mạo hiểm bước vào ngay mà mở rộng cửa cho thoát khí trước, rồi quay trở lại nhà kho tắt điện, mãi lúc sau cô mới thận trọng và căng thẳng xuôi theo cầu thang đi xuống tầng hầm.

Quá trình này dài đằng đẵng như cả thế kỷ, đối với Trần Dĩnh Xuyên, nó thậm chí còn đáng sợ hơn cả những thời khắc khiến cô không thể chịu đựng được trước đây. Để không bị lăn từ trên cầu thang chật hẹp xuống, cô buộc phải vịn tay vào bờ tường ẩm ướt, cảm giác nhớp nháp truyền đến từ lòng bàn tay khiến cô bủn rủn cả người, mùi ẩm mốc dường như cũng trở nên rõ ràng hơn.

Giờ cô chỉ muốn thoái lui, tiến hành được đến bước này của kế hoạch đã khó khăn lắm rồi, bất kể ban đầu cô ôm rất nhiều ý tưởng, nhưng nói cho cùng tất cả đều không thể đáng giá bằng tính mạng của chính mình. Có điều nếu quả thực phải bỏ cuộc thì cô lại không cam tâm. Đặc biệt khi đã thực sự đặt chân đến đây rồi, cô ý thức mình đang tới gần với chân tướng sự thật.

Đúng lúc này, một cánh cửa lại xuất hiện.

Trần Dĩnh Xuyên đứng trước cánh cửa, cô không dám thở mạnh. Luồng hơi lạnh như hóa thành đôi tay thô ráp, lặng lẽ lần sờ từ chân cô vuốt ngược lên, rồi đột ngột siết cổ cô thật mạnh. Luồng khí lạnh vây quanh cổ cô giống những mũi tên bằng băng đang đợi lệnh bắn, mà cô cũng không thể quay đầu lại, chỉ sợ sẽ gặp một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.

Những tưởng tượng ma quái liên tiếp hiện lên trong đầu khiến Trần Dĩnh Xuyên chưa lâm trận đã thảm bại, bao nhiêu dũng khí ban đầu vụt tiêu tan thành mây khói, cô không biết mình mở cửa bằng cách nào, chỉ biết lúc kịp ý thức lại thì cô đã lọt vào trong phòng, đó đúng là một tầng hầm.

Tầng hầm này không đáng sợ như Trần Dĩnh Xuyên tưởng tượng. Căn phòng khô ráo hơn bên ngoài nhiều, đèn điện vẫn hoạt động. Trên bức tường trắng xóa lốm đốm những mảng rêu nhỏ, một con rết nằm ở giữa bàn nhanh chóng bò ra, chui xuống chân giường gỗ kê bên cạnh, ở đó có một lỗ nhỏ, trong đó chứa đầy những con bọ bò lổm ngổm khiến Trần Dĩnh Xuyên nhìn thôi cũng nổi gai ốc đầy mình. Trên mặt bàn chất đầy ống thí nghiệm, bình nón, đèn cồn vỡ vụn thu hút sự chú ý của cô, trong một chiếc bình nón còn sót lại chút ít dung dịch không rõ là loại gì. Cô lấy túi nilon đã chuẩn bị trước, đổ dung dịch đó vào và niêm phong cẩn thận. Lúc ngẩng đầu lên, cô phát hiện trên tường có một bức ảnh chụp cô gái trẻ mặc đồng phục y tá bị trói trên chiếc ghế, có bàn tay đàn ông nắm chặt lấy cằm cô gái như muốn bóp đầu cô vỡ vụn. Cô gái há miệng ra sức kêu cứu, gương mặt phù nề tím đen từng mảng, không cần tưởng tượng cũng biết trước đó cô đã bị hành hạ dã man đến mức nào.

Trần Dĩnh Xuyên lạnh người, cô biết cô gái tội nghiệp đó chính là Đinh Á. Còn chiếc ghế trong bức ảnh chính là chiếc ghế mà cô đang tựa lúc này. Ở đó vẫn thoang thoảng mùi máu tanh trên người Đinh Á và cả nỗi sợ hãi, tuyệt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net