Chương 33: Lối ra thứ ba - 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
giống với Lục Vũ, người đã tự sát bốn năm về trước, sau đó cô ta tìm cách lợi dụng Hạ Vũ. Anh ta buôn bán ma túy cùng Nghiêm Hồng, hơn nữa lại mới xuất viện tâm thần, mà loại ma túy do họ bào chế ngay cả người trong nghề cũng không thể xác định được nguồn gốc, thử hỏi ai có khả năng siêu phàm như vậy? Ai có thể làm việc đó một cách ngang nhiên và công khai? Nội bộ viện tâm thần nghi ngờ bác sĩ Vương chiếm dụng số thuốc đó làm của riêng , mà trước đợt điều tra, bác sĩ Vương lại tự sát. Nếu hung thủ là người công tác trong ngành y thì đối với kẻ đó, dao phẫu thuật và trang phục phẫu thuật tuyệt đối không thể vứt bừa bãi, đó là nguyên tắc căn bản. Nếu hung thủ mang hai vật này đến nơi làm việc thì đâu dễ giấu giếm đi được? Bất luận Diệp Tử Thâm có tham gia vào vụ án này hay không, thì chí ít chúng ta vẫn có lý do để điều tra."

"Bây giờ cả hung khí và trang phục phẫu thuật đều chưa tìm thấy, cậu lấy gì để đối chất với người ta? Trừ phi cậu có thể tìm ra hai vật đó." Vu Hạo Dương cắt ngang suy đoán của Tống Cực, rồi chuyển chủ đề sang việc chứng thực. "Giả thiết của đồng chí Tống Cực rất hay, nhưng chúng ta cần bằng chứng thực tế và xác đáng, chí ít đồng chí phải tìm thấy hung khí trước đã! Nói về nghi phạm thì ai cũng có thể là nghi phạm! Còn nữa, những vụ án đã khép thì đừng lật lại nữa, ví dụ như vụ tự sát của Lục Vũ. Đã xác định tử vong do tự sát thì không cần thiết phải điều tra. Bây giờ chúng ta cần tập trung nguồn lực để phá vụ án của Nghiêm Hồng. Tình hình Bao Tiểu Na có gì mới chưa?" Vu Hạo Dương thấy viên cảnh sát phụ trách vụ của Bao Tiểu Na lắc đầu, giọng ông ta liền trở nên nặng nề, gõ ngón tay trỏ xuống bàn. "Chỉ ngồi đợi cô ta chịu nói ra thì biết đến đời nào mới có kết quả hả? Cô ta là nhân chứng quan trọng của vụ án này, cũng chỉ mình cô ta tiếp xúc với hung thủ, bởi vậy khẩu cung của cô ta là điểm then chốt. Nhưng các cậu cũng không được bỏ qua Tào Nghị, hay còn gọi là Bạch Thần Dật. Sở dĩ tôi án binh bất động không trực tiếp tìm cậu ta là bởi tôi hy vọng cậu ta tự đến khai báo rõ sự việc. Chuyện đã đến nước này mà các cậu vẫn không tận dụng manh mối đó sao? Bao Tiểu Na từng nói trên ngón tay của hung thủ có mùi bạc hà và cô ta còn nghe thấy âm thanh giống như tiếng nhai rôm rốp, chứng tỏ đây là thói quen hoặc sở thích cá nhân của hung thủ , đồng thời trên ngực kẻ đó còn có một vết thương, các cậu nghĩ gì về những điều này?"

Vu Hạo Dương vừa nói vừa nhìn thẳng vào Tống Cực, ngón tay Tống Cực co lại trong túi quần, vẻ mặt đầy tự tin lúc ban đầu giờ trở nên rụt rè, sợ sệt. Có lẽ anh cũng phát hiện thái độ thăm dò của Vu Hạo Dương, nên do dự đứng dậy: "Đội trưởng Vu, tôi tin rằng mình sẽ tìm thấy chứng cứ."

Vu Hạo Dương không đáp, mãi đến khi điện thoại di động trên bàn rung lên ông ta mới sực tỉnh. Người gọi điện đến là cảnh sát Lý. Qua kiểm tra và chứng thực, cảnh sát Lý cho biết vào thời điểm Nghiêm Hồng tử vong, cả Diệp Tử Thâm và Tào Nghị đều không có chứng cứ ngoại phạm.

Đã mấy ngày trôi qua, Bao Tiểu Na vẫn chưa được gặp Tào Nghị.

Mặc dù cô biết rõ giờ là thời khắc vô cùng quan trọng, nhưng trong lòng cứ muốn gặp lại anh, đặc biệt khi bệnh viện chìm vào màn đêm yên ắng, khao khát có người bên cạnh bầu bạn càng trở nên mãnh liệt. Bao Tiểu Na vùi đầu vào chăn và khóc như mưa trong căn phòng chật hẹp đến ngột ngạt ấy. Cơn khóc nấc thỉnh thoảng lại bị ngắt quãng bởi cơ thể đang không ngừng run rẩy.

Rõ ràng Bao Tiểu Na cũng giật mình bởi chính tiếng khóc của mình trong phòng bệnh vắng hoe. Chỉ cần vén rèm vây quanh hai bên giường là nhất định sẽ thấy bóng người ngồi co ro trong góc tường, cái bóng từ từ quay lại, khuôn mặt phẳng lì không có mắt mũi, máu tươi nhỏ ròng ròng. Những liên tưởng đáng sợ khiến Bao Tiểu Na sởn gai ốc, cô lập tức kéo rèm lên nhưng không thấy bóng người hay âm thanh cổ quái nào, chỉ có điều ở góc tường thấp thoáng xuất hiện một chiếc bóng ngược.

Cô khe khẽ bước đến gần, nước mắt đã ngừng rơi, gió lạnh ùa vào từ cửa số khiến cô bất giác run lẩy bẩy. Bao Tiểu Na xoa hai tay vào nhau, vội vàng đóng cửa sổ lại.

"Soạt!" Cô chưa kịp khóa cửa sổ thì phía sau vang lên một âm thanh. Chắc chắn đó không phải ảo giác. Cô lập cập rụt tay lại, không dám quay đầu nhưng vẫn phải nhúc nhích người từng chút một, từ từ nhìn về phía sau...

"Á!!!" Cô hét to vì đèn ở đầu giường đột nhiên vụt tắt. Một bóng người rình rập trong bóng tối thoắt nhiên lao ra ôm lấy cô, kịp thời ngăn chặn tiếng thét thất thanh. Lúc này, Bao Tiểu Na lại đột nhiên im lặng, bởi cô nhận ra vòng ôm này vô cùng thân thuộc.

" Tào Nghị? Anh đó phải không?" Cô ngước lên, căng thẳng tìm kiếm gương mặt của đối phương trong bóng tối. Sau một hồi lần sờ, cuối cùng cô cũng xác định được đây đúng là người mình yêu, Bạch Thần Dật của cô. Cô kích động áp má vào mặt anh, chà xát đôi môi mình lên môi anh như thể muốn dồn tất cả sự nhiệt tình vào nụ hôn. Nhưng dẫu hôn mãnh liệt đến đâu, áp sát cơ thể đến đâu, ôm anh chặt đến đâu thì cũng không bao giờ đủ. Cô ôm lấy cổ anh, mừng đến nỗi nước mắt không ngừng trào ra.

Tào Nghị nâng mặt cô, cô nhóc hay khóc nhè này làm anh thấy hơi xấu hổ. Anh ôm cô, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, tham lam và nồng nhiệt tìm đến đôi môi đẫm nước mắt của cô trong bóng tối.

Rất lâu sau anh mới dừng nụ hôn đầy đam mê và quyến luyến, anh nói với cô bằng giọng nồng nàn yêu thương: "Tiểu Na, xin lỗi em! Muộn thế này mới đến thăm em được, nhưng em yên tâm, không bao lâu nữa mọi sự thật sẽ được sáng tỏ. Đến lúc ấy, anh sẽ cùng em đến bất cứ nơi nào em muốn, được không?"

"Em không muốn sau này, em muốn anh ở bên em ngay bây giờ. Không có anh, em thấy rất sợ, lúc nào cũng lo lắng một ngày nào đó có kẻ sẽ đến giết em! Thật đấy! Em sợ lắm!" Khoảnh khắc này Bao Tiểu Na không muốn rời xa anh, cô ra sức ôm níu lấy anh, mặc kệ vết thương còn chưa lành hẳn trên cơ thể.

Tào Nghị tựa cằm lên trán cô, xót xa khuyên nhủ: "Tiểu Na, em yên tâm! Anh không để hắn làm vậy nữa đâu!"

"Anh biết hung thủ là ai rồi phải không? Có phải phán quan không? Em biết chính vì hắn mà em bị nhốt trong nhà xác. Mà cũng vì em nên anh mới phải ở cạnh hắn, phải vậy không? Hãy nói cho em biết đi! Anh nói cho em đi!" Nước mắt cô thấm đẫm ngực áo Tào Nghị, đồng thời làm lay động cả trái tim anh.

"Tiểu Na, anh sẽ khai thật mọi chuyện với cảnh sát, bởi vậy em cứ yên tâm ở đây đợi anh trở về. Bây giờ anh phải đi rồi, em cố gắng dưỡng bệnh cho tốt nhé!" Tào Nghị không thể không nới lỏng vòng tay, giờ là lúc anh buộc phải rời đi. Nhưng Bao Tiểu Na lập tức lao đến nhanh như tên bắn, ôm chầm lấy anh, hai người lặng lẽ siết chặt lấy nhau, dường như cả hơi thở cũng quyện vào nhau quyến luyến không muốn rời.

Vì có người đi ngang qua nên đèn khẩn cấp ở hành lang bật sáng, ánh sáng yếu ớt rọi vào phòng qua cửa sổ in bóng hai người, đồng thời cũng giúp Bao Tiểu Na nhìn rõ gương mặt Tào Nghị, nhìn thấy cả vệt nước mắt anh không muốn để lộ trước mặt người khác.

Cô dịu dàng lau hai dòng lệ sắp bị gió hong khô, trong lòng vô cùng vui sướng vì cô biết cuối cùng mình cũng chiếm trọn được trái tim người đàn ông quý nước mắt hơn máu này, vĩnh viễn không bao giờ để mất.

"Anh biết vì sao em luôn gọi anh là Tào Nghị mà không gọi Bạch Thần Dật không? Bởi người em yêu từ trước đến giờ luôn là con người hiện tại của anh, bất luận Bạch Thần Dật của quá khứ từng làm những chuyện tồi tệ thế nào thì tất cả đều không thuộc về ký ức của em. Chỉ có anh, chỉ có Tào Nghị mới là người khiến em không nỡ rời xa. Bởi vậy, xin anh đừng bỏ em lại. Dẫu phải đối mặt với những nguy hiểm lớn hơn thế, anh cũng không được bỏ rơi em, hãy để em ở bên cạnh anh, nhé! Em luôn cố gắng đi tìm chân tướng sự thật, chưa bao giờ từ bỏ, sở dĩ em liều mạng như vậy là vì em muốn anh hoàn toàn được giải thoát khỏi quá khứ. Bây giờ anh lại muốn bỏ em ở đây để một mình đi đối mặt với những thế lực đáng sợ đó sao?" Cô nhỏ giọng thì thầm, âm thanh hơi méo đi như sắp khóc.

Tào Nghị không nỡ nhìn cô, anh trầm mặc nói: "Em có biết thế lực mà chúng ta phải đối mặt đáng sợ đến mức nào không?"

"Em không sợ!" Bao Tiểu Na chỉ về phía cửa sổ có ánh sáng xuyên qua tấm kính. "Anh nhìn xem, ánh sáng luôn tồn tại mà! Đối với em, đây chính là hy vọng."

Tào Nghị ngây người nhìn về phía ánh sáng, trong lúc mơ hồ, anh cảm thấy dường như có một sức mạnh nào đó đang khích lệ mình, anh siết chặt bàn tay của Bao Tiểu Na. Đúng khoảnh khắc đó, đèn bỗng vụt tắt, căn phòng chìm trong bóng tối mênh mang.

Nhưng tận đáy lòng họ, nguồn sáng đó vĩnh viễn không bao giờ lụi tàn. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net