Chương 33: Lối ra thứ ba - 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi rời khỏi trường đại học, Tống Cực lần nữa đến tìm Nghiêm Tuấn, bạn học cũ của Lục Vũ, vì sắp thi tiến sĩ nên mấy hôm nay anh ta đều ngồi nghiền sách ở thư viện. Thoáng thấy cảnh sát tìm mình, sắc mặt Nghiêm Tuấn tỏ vẻ hơi khó chịu, nói rõ với Tống Cực: "Tôi chỉ đồng ý trả lời thẩm vấn trong vòng năm phút thôi đấy!"

Nhìn từng chồng sách cao ngất vây quanh Nghiêm Tuấn, Tống Cực bất giác nhớ lại giai đoạn học hành căng thẳng chuẩn bị cho kỳ thi đại học trước đây, anh thở dài: "Cảnh này thật khiến người ta hoài niệm." rồi ngồi xuống bên cạnh. Tống Cực lấy trong ba lô ra một bức ảnh, đưa cho Nghiêm Tuấn, hỏi: "Anh nhận ra người phụ nữ này không?"

Nghiêm Tuấn nhìn hồi lâu, sực nhớ ra: "Hình như cô ấy từng đến tìm Bạch Thần Dật, tuy là ảnh chụp nghiêng nhưng giống lắm. Tôi còn nhớ sau khi Bạch Thần Dật và cô ta cãi nhau, tôi còn chọc cậu ấy rằng tuyệt sắc giai nhân thế mà còn nỡ chà đạp."

"Anh có ấn tượng gì về chuỗi vòng tay của cô ta không?" Tống Cực chỉ vào một góc của bức ảnh.

Nghiêm Tuấn lắc đầu, rồi lại gật đầu, cuối cùng không thể khẳng định chắc chắn . "Nhìn quen lắm, có điều giống như chiếc vòng mà Lục Vũ đặt mua trên mạng, hình như là kết bằng hạt cườm. Dạo đó cậu ấy cao hứng lắm cơ, sẵn sàng chỉ đến một trăm tệ đặt mua chiếc vòng này. Nhưng tôi vừa xem liền cảm thấy chiếc vòng đó là hàng chợ. Có điều chuyện này xảy ra lâu lắm rồi nên tôi không dám chắc."

"Vòng hạt cườm mà những trên trăm tệ sao?"

"Cậu ấy nói đặt mua ở nước ngoài. Tôi thấy cậu ấy tẩu hỏa nhập ma thì có, đọc sách nhiều đâm ngớ ngẩn, bỏ từng ấy tiền ra để mua một chiếc vòng hạt cườm vớ vẩn. Kết quả tiền mất tật mang, người yêu bỏ đi theo trai."

"Vòng hạt cườm có độc phải không?"

"Đúng vậy! Vòng hạt cườm chứa chất độc."

Tống Cực ngẩn người. "Chẳng lẽ vòng hạt cườm có thể khiến người khác trúng độc thật ư?"

Nghiêm Tuấn gật đầu. "Đúng thế đấy! Vòng hạt cườm rất độc, chất độc chứa trong hạt này tương tự với chất độc Ricin trong cây thầu dầu. Tất nhiên Ricin mạnh hơn nhiều. Nếu độc tính đủ mạnh, chỉ cần ba miligram là có thể khiến người ta thiệt mạng."

Tống Cực cố gắng che giấu tâm trạng vui sướng như điên, anh tiếp tục truy hỏi: "Vậy anh nhận xét gì về giáo sư Diệp Tử Thâm?"

"Giáo sư Diệp sao?" Vừa nghe nói đến cái tên này, Nghiêm Tuấn liền trở nên dè dặt. "Tôi thì có thể nhận xét gì về ông ấy?"

Tống Cực biết đó là chủ đề mà Nghiêm Tuấn e ngại, anh liền trấn an: "Anh yên tâm! Tôi đến đây hôm nay không phải để điều tra chính thức, những điều anh nói chỉ là thông tin tham khảo, không được coi là chứng cứ. Huống hồ tôi chỉ muốn được nghe nhiều ý kiến khác nhau về giáo sư Diệp, chứ không có ý gì khác."

"Nhưng nói xấu sau lưng người khác là phi đạo đức."

"Cái này không thể tính là nói xấu sau lưng, mà là giúp người ta đến gần sự thật hơn thôi. Nếu chỉ nghe những lời tán dương, kết quả đương nhiên cũng không thể công bằng."

"Tôi không biết nhiều về ông ấy lắm." Nghiêm Tuấn buông lời, rồi ghé tai Tống Cực thì thào. Tuy giáo sư Diệp là người đứng đầu trong ngành pháp y, hơn nữa lại là chuyên gia tâm lý học của chúng tôi, nhưng thực ra trong sự nghiệp, giáo sư Diệp không có nhiều luận văn có giá trị lắm. Phần lớn luận văn đều do sinh viên dưới trướng ông ấy viết cho. Mấy năm gần đây, ông ấy đi khắp nơi tìm nguồn đầu tư để thành lập nhóm nghiên cứu của riêng mình, có điều nhóm đó chẳng có thành tích gì xuất sắc cả. Lĩnh vực tâm lý học ở nước ta phát triển hơi chậm so với thế giới, nhiều người không có thói quen đi khám bác sĩ tâm lý, những nhà tài trợ cho dự án của giáo sư Diệp thấy ông ta chẳng cho ra thành tích gì đáng kể nên đương nhiên không muốn tiếp tục bỏ vốn vào lĩnh vực chẳng kiếm ra tiền. Mấy thầy giáo của tôi đều to nhỏ với nhau rằng chuyên ngành ban đầu của giáo sư Diệp là tâm lý học, nhưng kết quả thành tựu mà ông ấy gặt hái được ở ngành này lại thua xa ngành pháp y mà mãi về sau ông ấy mới là chuyển sang."

"Điều này cũng dễ hiểu mà, người ta chỉ muốn đầu tư vào những ngành nghề có thể khiến tiền đẻ ra tiền, chứ ai muốn bỏ tiền túi đầu tư cho nghiên cứu học thuật. Có điều nếu là giáo sư Diệp thì chắc chính phủ phải tài trợ cho chứ?" Tống Cực phụ họa.

Nghiêm Tuấn nói với vẻ khinh thường: "Bây giờ nhiều nguồn tài trợ cho khoa học đều bị các quan chức hành chính trong viện cắt xén hết rồi, trừ phi anh có mối quan hệ, bằng không, họ không dễ dàng phê chuẩn tiền tài trợ cho anh đâu. Tuy giáo sư Diệp có danh tiếng ở ngoài nhưng quan hệ giữa ông ấy và các quan chức trong trường lại không tốt đẹp cho lắm, bởi vậy ông ấy phải tự mình xoay xở nguồn vốn. Sau này tôi mới nghe người ta kể, nhóm nghiên cứu của giáo sư Diệp đã moi không ít tiền từ gia đình của Bạch Thần Dật."

"Nếu thế thì lẽ ra giáo sư Diệp phải rất quan tâm đến Bạch Thần Dật mới đúng chứ?"

"Bởi thế tôi mới nói chỉ là tin đồn, không thể chứng thực được thật giả. Chí ít trước đây tôi không thấy giáo sư Diệp và Bạch Thần Dật có mối quan hệ gì đặc biệt."

"Được rồi! Cảm ơn buổi nói chuyện hôm nay của anh." Tống Cực thân thiện bắt tay Nghiêm Tuấn chào tạm biệt.

Tống Cực vừa rời thư viện lập tức gọi điện thoại cho Vu Hạo Dương, anh kể vắn tắt rồi kết luận rất có thể Diệp Tử Thâm là nhân chứng đã chứng kiến vụ Lục Vũ tự tử, đồng thời đề nghị Vu Hạo Dương giúp mình kiểm tra nguồn tiền trao đổi giữa Diệp Tử Thâm và Bạch gia. Ban đầu Vu Hạo Dương không tin, nhưng nghe Tống Cực phân tích đâu ra đây, ông ta thấy cũng có điểm hợp lý. Sau đó ông ta nghe Tống Cực nhắc đến chuyện có khả năng Bạch Vĩnh Tịnh chết vì bị Diệp Hân Ngô đầu độc thì liền nói thêm hung thủ sát hại Diệp Hân Ngô có lẽ chính là ông Lý làm việc ở nhà tang lễ. Vì năm đó nhà tang lễ ghi chép rõ ràng rằng có lần họ nhập thừa một thi thể vào nhà xác, mà người trực ca hôm ấy lại là ông Lý. Từ thời gian tử vong của Diệp Hân Ngô có thể suy đoán, ngày vận chuyển xác vào sẽ trùng khớp. Cảnh sát đã tìm ra hiện trường xảy ra vụ án, đồng thời cũng khép được tội tình nghi cho ông ta, ngặt nỗi ông ta lại tự sát. Trong khi mảnh da có hình xăm trên lưng nạn nhân lại biến mất, đó là điều vô cùng đáng tiếc. Còn về giả thuyết Diệp Hân Ngô hạ độc Bạch Vĩnh Tịnh, Vu Hạo Dương tỏ rõ thái độ: "Năm đó, bên pháp y xác nhận Bạch Vĩnh Tịnh tử vong do trúng độc, nhưng làm sao cậu chứng minh được chính Diệp Hân Ngô đã hạ độc? Và chất độc ở đâu?"

"Đội trưởng Vu, anh kiểm tra xem trong các vật chứng thu thập được ở nhà ông Lý có một chuỗi vòng tay không. Ông Lý giấu xác Diệp Hân Ngô suốt mấy năm mà không đem đi xử lý, điều đó chứng tỏ ông ta rất coi trọng mọi thứ thuộc về cô ta. Nếu Diệp Hân Ngô vẫn đeo chuỗi vòng đó khi bị sát hại, thì sau khi giết cô ta, nhất định ông Lý sẽ giữ chiếc vòng đó lại. Như thế ta có thể chứng thực việc ông Lý giết hại Diệp Hân Ngô. Vì Lục Vũ từng tặng cho Diệp Hân Ngô một chiếc vòng tay, em nghi ngờ chiếc vòng tay đó chính là vật chứng chứng tỏ Diệp Hân Ngô hạ độc Bạch Vĩnh Tịnh."

Chắc chắn đây không phải những suy đoán vô căn cứ. Trong ảnh chụp, Diệp Hân Ngô vẫn đeo chiếc vòng. Khi đó cô ta đã chia tay Lục Vũ để đến với Bạch Thần Dật, nhưng cô ta vẫn giữ chiếc vòng không hề có giá trị mà Lục Vũ tặng. Điều đó chứng tỏ cô ta rất coi trọng món quà này. Bằng không, cô ta đã vứt hết kỷ niệm của bạn trai cũ để thể hiện lòng chung thủy với bạn trai mới rồi. Đương nhiên cũng có khả năng từ đầu đến cuối Lục Vũ yêu đơn phương, Diệp Hân Ngô chỉ coi anh ta là người bạn quan trọng, như vậy cô ta nhất định phải giữ gìn món quà của người đó.

Vu Hạo Dương không hiểu: "Cậu nói vậy có ý gì? Chiếc vòng tay đó liên quan gì đến việc hạ độc Bạch Vĩnh Tịnh?"

"Lục Vũ tặng Diệp Hân Ngô một chiếc vòng tay hạt cườm đặt mua từ nước ngoài."

"Chất độc trong vòng tay hạt cườm ư?" Vu Hạo Dương lập tức hiểu ra.

Tống Cực thích thú cười ha hả: "Đội trưởng Vu, lần này em không làm anh thất vong chứ?"

"Nhưng làm sao cậu biết Diệp Hân Ngô có chiếc vòng? Thằng nhóc này, cậu giấu tôi hơi nhiều chuyện đấy! Coi như cậu làm tốt, tôi lập tức sai người đi điều tra xem có phải Lục Vũ đặt mua chiếc vòng đó không." Đoán Tống Cực còn có hành động tiếp theo, Vu Hạo Dương hiếu kỳ hỏi. "Lát nữa cậu định đi đâu điều tra đây?"

Tống Cực đáp thành thực: "Em định đi bệnh viện."

Bệnh viện mà Tống Cực muốn đến lần này chính là bệnh viện mà Lục Vũ từng đến khám. Sở dĩ Tống Cực đến đó là vì Nghiêm Tuấn từng nói anh ta từng gặp Lục Vũ quýnh quáng rời khỏi Bệnh viện Đại học Y Thứ Ba. Tống Cực cứ băn khoăn mãi về câu nói này. Không lâu trước khi tự sát, Lục Vũ đã đến đây khám bệnh, nhưng vì sao anh ta lại tỏ vẻ hoảng hốt luống cuống như vậy? Trong kết quả báo cáo khám nghiệm tử thi không thấy nhắc đến anh ta mắc chứng bệnh nan y nào. Hơn nữa vì sao Bạch Thần Dật lại mắc di chứng sau trúng độc, điều này cũng khiến Tống Cực nghĩ điên đầu mà không giải thích nổi.

May mà ngay từ bốn năm trước, Bệnh viện Đại học Y Thứ Ba đã tin học hóa đồng bộ để đáp ứng số lượng bệnh nhân ngày một gia tăng, mặc dù các ghi chép bằng bản cứng khi khám bệnh cũng được lưu lại tương đối lâu. Dẫu chỉ cần nhập tên là có thể tra được thông tin của bệnh nhân nhưng mấy năm gần đây, số bệnh nhân tên Lục Vũ đến khám cũng không dưới trăm người. Tống Cực gọi điện cho Nghiêm Tuấn để xác định thời gian cụ thể và các thông tin cá nhân như số điện thoại di động của Lục Vũ. Nhưng điều bất ngờ là anh không tìm thấy thông tin khám bệnh của Lục Vũ. Tống Cực yêu cầu Nghiêm Tuấn kiểm tra kỹ xem mấy ngày hôm đó có bệnh án nào của sinh viên bị trúng độc không, kết quả lại ra tên của Bạch Thần Dật. Các ghi chép khám bệnh cho thấy bác sĩ chẩn đoán anh ta bị sốc thuốc.

Bác sĩ Khâu là người trực ca ngày hôm đó, ông vẫn nhớ như in sự việc này. Kể lại chuyện xảy ra khi ấy, bác sĩ Khâu mấy lần đều nói: "Quá kỳ lạ!" Ban đầu bác sĩ Khâu không biết họ là ai, còn cho rằng mấy tên lông bông sốc thuốc nên định báo cảnh sát xử lý. Nhưng đúng lúc đó cậu thanh niên đưa bệnh nhân nhập viện liền quỳ xuống khẩn cầu, bảo rằng họ là sinh viên trường Y, lúc làm thí nghiệm không cẩn thận hít phải thuốc. Bác sĩ Khâu mềm lòng, lại thấy họ không giống kẻ phạm tội nên không tố giác với cảnh sát. Chẳng ngờ bệnh nhân còn chưa truyền dịch xong thì cậu bạn cùng học đã biến mất. Cuối cùng bệnh viện chỉ còn cách thông báo cho bố của Bạch Thần Dật. Bác sĩ Khâu kể, khi đó vừa vào phòng truyền dịch, ông bố liền giơ tay giáng thẳng một cái tát vào mặt cậu con trai vừa mới hồi tỉnh, miệng còn không ngừng quát mắng: "Đừng gây thêm phiền phức cho tao nữa!" Ánh mắt lúc ấy của Bạch Thần Dật khiến bác sĩ Khâu đến giờ còn thấy sợ. Nói theo cách của bác sĩ thì ánh mắt đó không giống ánh mắt của người con nhìn người cha, hoặc chí ít không giống ánh mắt của cặp cha con bình thường.

Điều tra đến tận bây giờ, Tống Cực đã bước đầu nắm được những điểm cốt yếu của vụ án: Lục Vũ và Bạch Thần Dật luôn tranh đua nhau từ thành tích học tập cho đến tình yêu, và rõ ràng trong bất kỳ lĩnh vực nào, Lục Vũ đều là kẻ bại trận. Còn Bạch Thần Dật, người thắng cuộc một cách dễ dàng, luôn tỏ rõ thái độ khinh thường và lăng nhục tinh thần Lục Vũ một cách không cần giấu giếm. Bị đẩy đến giới hạn cuối cùng, Lục Vũ bị hận thù che mờ lý trí, anh ta đã muốn dùng thuốc độc giết Bạch Thần Dật. Có thể quá trình này không được thuận lợi hoặc anh ta đang làm thì thấy sợ nên cuối cùng đổ cho Bạch Thần Dật uống nhầm thuốc và đưa cậu bạn vào viện cấp cứu. Nhưng Bạch Thần Dật lại chộp lấy điểm yếu này của Lục Vũ và quyết không chịu buông tha, thậm chí anh ta còn phát hiện ra bí mật bào chế ma túy đá của Lục Vũ. Giành lại thế chủ động, Bạch Thần Dật từng bước ép Lục Vũ vào đường cùng. Rất có khả năng trong quá trình này, Bạch Thần Dật đã sử dụng thủ đoạn nào đó, ví dụ như ám thị tâm lý, dụ dỗ, xúi giục Lục Vũ nhảy lầu tự vẫn trong lúc anh ta đang tuyệt vọng. Diệp Tử Thâm nhìn thấy toàn cảnh nhưng lại không vạch trần tội ác, mà ông ta lấy đó làm điều kiện trao đổi, yêu cầu Bạch Vĩnh Tịnh tài trợ cho dự án của mình. Mặt khác, Bạch Vĩnh Tịnh lại nảy sinh quan hệ tình cảm với Diệp Hân Ngô, ông ta dần dần mất hết kiên nhẫn với cậu con trai luôn gây rắc rối. Hơn nữa, ông ta không muốn con trai tham gia vào các phi vụ kinh doanh phi pháp của mình, hoặc nói chính xác hơn là cậu con trai không muốn tham gia vào việc kinh doanh của ông bố. Dưới sự xúi giục của Diệp Hân Ngô, lại thêm tính tình của Bạch Thần Dật càng ngày càng trở nên kỳ quái, cộng với lời góp ý của Diệp Tử Thâm, cuối cùng Bạch Vĩnh Tịnh quyết định tống con trai vào viện tâm thần.

Diệp Hân Ngô tìm trăm phương ngàn kế để chia rẽ mối quan hệ của hai cha con họ Bạch, giờ đây cô ta đã đạt được mục đích, hoặc có thể nói vì một mục đích lớn hơn, cô ta đã hạ độc Bạch Vĩnh Tịnh nhân ngày sinh nhật của ông ta. Có thể tòng phạm giúp cô ta chính là ông Lý. Ông ta giúp Diệp Hân Ngô dọn dẹp hiện trường, đồng thời nhốt Bạch Vĩnh Tịnh vào phòng và phóng hỏa đốt nhà. Điều trùng hợp nhất là cùng ngày hôm đó, Bạch Thần Dật biến mất khỏi viện tâm thần, việc này khiến vụ án lại thêm một kẻ tình nghi, như thể tất cả đang phối hợp với cô ta vậy. Chỉ có điều sau việc này, cô ta và ông Lý xảy ra mâu thuẫn vì lợi ích kinh tế hoặc nguyên nhân nào đó không thể hòa giải, khiến cô ta rước họa sát thân. Nếu nói Diệp Tử Thâm mang Bạch Thần Dật đi giấu thì mục đích của ông ta là gì? Còn nữa, làm sao Diệp Hân Ngô biết chuỗi hạt cườm có thể giết người? Chắc chắn một người nào đó rất am hiểu về y học đã mách cho cô ta. Nếu kẻ đó không phải Lục Vũ thì chỉ có thể là Diệp Tử Thâm. Có điều, Tống Cực thực sự không thể lý giải nổi động cơ giết người của Diệp Hân Ngô. Người tình đối xử với cô ta không tệ mà khá hào phóng, vả lại cô ta cũng không có mục đích tranh giành tài sản, thế mà cô ta đã giết chết người chu cấp cho mình trong thời điểm cô ta dễ moi được tiền nhất. Nếu không có oán nặng thù sâu thì có lẽ cô ta cũng không đến bước đường này. Mà ông Lý bốn năm trước mới đến Quảng Châu, làm sao ông ta lại quen biết Diệp Hân Ngô? Giữa cô ta và Bạch Vĩnh Tịnh có thể tồn tại mối hận gì?

Đang lúc Tống Cực suy nghĩ nát óc không ra thì Trần Dĩnh Xuyên gọi điện đến. Cô đã nhờ bạn bè tra ra mã chuyển phát nhanh mà Đinh Á để lại, thông tin cho thấy phong thư chuyển phát nhanh này được gửi đi hai ngày trước khi Bạch Thần Dật mất tích, địa chỉ người nhận là đội cảnh sát hình sự thuộc sở cảnh sát. Khi đó nhân viên chuyển phát nhanh không thể liên lạc được với địa chỉ sở cảnh sát mà Đinh Á đã viết rất tường tận ở bì thư, cho nên họ liền gửi đến đồn cảnh sát sở tại nơi bưu kiện được chuyển đến, phần dành cho người ký nhận là chữ ký dạng thảo nên không thể nhận ra họ tên người đó.

Tống Cực vội vàng liên hệ với Vu Hạo Dương. Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Vu Hạo Dương đột nhiên im lặng. Ông ta có dự cảm chẳng lành, đối thủ cạnh tranh lớn nhất hiện giờ chính là người được điều đến từ phân khu. Ông ta ôm tâm trạng thấp thỏm gọi điện cho đồn cảnh sát của phân khu hỏi xem ba năm trước ai là người trực ban ở phòng thu phát bưu kiện, đồng thời yêu cầu công ty chuyển phát nhanh giúp đỡ tìm ra vận đơn gốc năm đó. Điều tra đi điều tra lại, kết quả cuối cùng vẫn là " chưa rõ".

Không ai nhìn thấy phong thư đó, cũng không ai cầm nó, chẳng lẽ họ coi nó là rác mà xử lý rồi sao? Vu Hạo Dương không cho là vậy. Đúng lúc ông ta chuẩn bị đi pha ấm trà thì điện thoại trên bàn lại reo vang, ông ta cầm máy lên nghe và nhận được một tin tốt. Đúng như Tống Cực suy đoán, ông Lý quả thực là hung thủ sát hại Diệp Hân Ngô. Đầu tiên, ông ta cho người tìm ra dấu vân tay của ông Lý, rồi so sánh với dấu vân tay để lại trên cổ của Diệp Hân Ngô, kết quả chứng thực hai dấu vân tay đó của cùng một người. Mặc dù cảnh sát vẫn chưa tìm thấy mảnh da bị lột ra từ lưng của Diệp Hân Ngô, nhưng rốt cuộc đã phá được vụ hung án đó. Ngoài ra còn một chuyện liên quan đến Diệp Hân Ngô, cảnh sát tìm thấy chiếc vòng tay hạt cườm đã bị đứt trong một chai rượu thuốc ngâm của ông Lý. Cảnh sát cũng tìm thấy mẫu tóc của Diệp Hân Ngô lẫn trong đó. Vụ án bị bỏ ngỏ suốt bao nhiêu năm cuối cùng cũng có ngày khép lại. Vu Hạo Dương còn nhớ rõ vẻ mặt của ông Lý trong băng video, vì ông ta không thể cương cứng nên điên cuồng tự thủ dâm. Khi đó Vu Hạo Dương còn tò mò không hiểu vì sao ông ta lại mắc phải bệnh này, hơn nữa đối tượng để ông ta phát tiết lại là Diệp Hân Ngô. Đứng trên lập trường đàn ông, Vu Hạo Dương vô cùng thấu hiểu sự đau khổ không gì sánh bằng khi mất đi khả năng đàn ông. Nỗi thống khổ ấy buộc phải nhờ đàn bà kích thích mới có thể phát tiết ra được.

Diệp Hân Ngô trẻ trung, xinh đẹp, giỏi sử dụng các thủ đoạn thiên bẩm của đàn bà, đối với một người đàn ông cô độc suốt nhiều năm như ông Lý, thì đây quả là sự mê hoặc rất lớn. Dù biết rõ mình yếu sinh lý nhưng ông ta vẫn không thể kiểm chế được ham muốn theo đuổi cái đẹp. Ít nhất giữa hai người họ tồn tại sự ràng buộc về tình cảm, bằng không ông Lý đã chẳng nguyền rủa một cô gái đã chết từ lâu, hơn nữa còn nguyền rủa đến tận lúc ông ta chết .

"Đội trưởng Vu!" Người cất tiếng gọi là Tống Cực.

Ánh nhìn của Vu Hạo Dương dừng lại trên người cậu cảnh sát trẻ, thanh xuân là thứ mà bất kỳ ai cũng mơ ước. Ông ta lắc đầu xua đi luồng tư tưởng không thực tế, thân mật khoác tay Tống Cực bảo: "Đi thôi! Chúng ta đi họp nào!"

Rõ ràng Tống Cực hơi ngạc nhiên khi nghe Vu Hạo Dương nói mình có thể họp cùng đội cảnh sát hình sự. Đối với một cảnh sát dân sự nhỏ bé như anh, được tham gia vào công tác nội bộ của đội cảnh sát hình sự là một vinh hạnh vô cùng to lớn. Riêng việc bảo anh đứng tại chỗ tường thuật tiến triển của vụ án trước các cảnh sát hình sự bao năm xông pha trận mạc đã khiến anh thấy hơi chờn. Vu Hạo Dương nhận ra tâm trạng căng thẳng, hồi hộp của Tống Cực, ông ta vỗ vai động viên anh rồi đẩy anh về phía trước, nói: "Tôi xin giới thiệu với các đồng chí, đây là đồng chí Tống Cực. Trước đây đồng chí Tống Cực ở đội cảnh sát dân sự của phân khu, chắc mọi người cũng đã biết mặt. Lần trước chúng ta đã cùng nhau thảo luận rất sôi nổi về vụ án nên nay tôi không giới thiệu lần lượt từng người nữa. Bây giờ cấp trên vô cùng quan tâm đến những vụ án này, còn đồng chí Tống Cực lại hiểu về chuỗi vụ án đó ở mức độ nhất định nên tôi tạm thời điều chuyển đồng chí ấy về đây trợ giúp chúng ta phá án. Chúng ta cần tận dụng tất cả nguồn lực hiện có, các đồng chí cũng không nên câu nệ hoặc lo ngại điều gì, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực thì nhất định sẽ sớm phá được vụ án này. Được rồi! Giờ thảo luận về vụ án của Nghiêm Hồng, cậu Lý điều tra đến đâu rồi?"

Cảnh sát Lý đứng thẳng dậy, lập tức tiếp lời: "Đội khám nghiệm hiện trường phát hiện ra dấu vân tay của ba người, một là của Nghiêm Hồng, hai là của Cố Bắc và dấu vân tay còn lại là của Bao Tiểu Na. Xét về vị trí, vân tay của Bao Tiểu Na chủ yếu tập trung ở bàn phẫu thuật có lẽ khi đó cô ấy nằm trên mặt bàn, phù hợp với suy đoán của chúng ta, cô ấy chính là người bị hại đầu tiên, đồng thời cũng là người bị Nghiêm Hồng bắt cóc. Dấu vân tay của Nghiêm Hồng lại tập trung ở cửa, các dụng cụ phẫu thuật, bàn phẫu thuật và trên đèn phẫu thuật. Còn dấu vân tay của Cố Bắc đa phần lưu lại trên chiếc gương đối diện bàn phẫu thuật, số ít còn lại xuất hiện ở bàn phẫu thuật, có lẽ anh ta chỉ là tòng phạm."

Cảnh sát Lý ngẩng đầu nhìn Vu Hạo Dương một lát, thấy hai hàng lông mày của ông ta nhíu chặt hơn, anh ta hắng giọng nói tiếp: "Tại hiện trường không có quần áo của Nghiêm Hồng, điều đó chứng tỏ hung thủ đã mang đi. Hung khí gây án là dao phẫu thuật, đương nhiên vật này cũng bị lấy đi. Ở hiện trường không có vết máu của Cố Bắc, cũng không hề có dấu tích ẩu đả, giằng co. Trên tay nắm cửa phía bên trong có dấu vân tay của anh ta, nhưng tay nắm cửa phía bên ngoài lại không có. Điều đó chứng tỏ anh ta ôm Bao Tiểu Na, còn Nghiêm Hồng đi trước mở của, sau khi xử lý xong thì anh ta bỏ đi trước. Có lẽ khi anh ta vừa rời khỏi thì có người bước vào. Chỉ có điều hung thủ vô cùng thận trọng, hắn dùng nước và thuốc tẩy lau rửa phần lớn hiện trường, bàn phẫu thuật cũng được rửa sạch có lẽ là bởi hắn không muốn cảnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net