Chương 35: Bông tử la lan dập nát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa tháng sau.

Sau vụ của Vu Hạo Dương, Bao Tiểu Na và Tống Cực không hẹn gặp riêng. Dẫu sao họ đều bình an vô sự, vả lại mỗi người còn có một người cần mình yêu thương và bảo vệ, như vậy còn gì phải lo lắng nữa? Huống hồ họ cũng không muốn gặp đối phương, bởi thứ đầu tiên họ nghĩ đến không phải những lời hỏi thăm thông thường mà là những cảnh tượng trong quá khứ mang theo hơi thở của thần chết.

Bởi vậy, họ cố tình tránh né nhau .

May mà sau khi trải qua bao nhiêu biến cố, tính tình Tào Nghị cũng dần cởi mở hơn, cách đây không lâu anh còn ân cần đưa Bao Tiểu Na đi Hạ Môn chơi mấy hôm. Sau chuyến đi, Bao Tiểu Na trả phòng mình thuê, chính thức chuyển đến ở cùng Tào Nghị. Trong khoảng thời gian này, có lần Bao Tiểu Na hỏi Tào Nghị vì sao không kế thừa gia sản của bố, như vậy cuộc sống của họ sẽ dễ chịu hơn, chứ chỉ dựa vào mấy đồng bạc ít ỏi mà họ kiếm được thì còn khuya mới mua được nhà. Tào Nghị nói rất kiên quyết rằng anh không muốn động đến những đồng tiền vấy máu đó, cũng không muốn trở lại thân phận Bạch Thần Dật như trước đây, anh thà cả đời làm một thợ xăm bình dị còn hơn.

Nói cho cùng, có những thân phận một khi đã từ bỏ thì không thể trở lại được nữa. Giống như đối với những người bà con trong Bạch gia hiện giờ, trong mắt họ không tồn tại Bạch Thần Dật, mà anh chỉ là một thằng điên có thể phát bệnh bất cứ lúc nào. Mà cho dù anh quang minh chính đại đến lấy phần tài sản của mình đi nữa, thì ai dám đảm bảo về sau anh sẽ không vướng vào những thị phi và âm mưu đáng sợ hơn?

Bao Tiểu Na tôn trọng quyết định của anh, cô cũng hy vọng cơn ác mộng sẽ mãi mãi chấm dứt từ đây.

Bao Tiểu Na cầm chiếc chổi lông gà đi loanh quanh trong phòng , có lẽ ngôi nhà lý tưởng trong suy nghĩ của cô cũng giống như thế này. Sau đó ánh mắt cô dừng lại trên bức ảnh chụp hai người, lúc đó cô cố sống cố chết lôi kéo, Tào Nghị mới miễn cưỡng đồng ý chụp. Dù nét mặt anh hơi đăm đăm khó coi nhưng chỉ ít đây là bức ảnh chụp chung đầu tiên của họ. Nhớ lại cảnh thú vị lúc chụp ảnh, cô bất giác mỉm cười. Nhưng một cảm giác không vui nhanh chóng kéo cô trở lại thực tại từ hồi ức đẹp đẽ.

Bức tranh của Diệp Hân Ngô vẫn treo trên tường.

Bao Tiểu Na kéo ghế lại, đứng lên, một tay nhanh chóng thò ra phía sau bức tranh. Cô mới lần sờ một lúc, cây đinh đột nhiên lỏng ra, cả khung tranh nặng nề rơi xuống đất đánh rầm. Cùng với tiếng vỡ vụn của thủy tinh, phần khung tinh tế cũng vỡ ra thành bốn, năm mảnh.

Bao Tiểu Na hốt hoảng nhảy xuống ghế thu dọn . Cô vô tình phát hiện chất liệu họa tiết hình xăm bướm không giống với phần còn lại của bức tranh, đồng thời phần hình xăm còn cong lên một góc ở chính giữa. Cô băn khoăn: Rõ ràng là một bức tranh, sao lại giống như được ghép từ hai mảnh khác nhau vậy?

Cô thử sờ họa tiết hình bướm, rồi lại sờ những phần khác của bức tranh, đột nhiên cô sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.

Cảm giác truyền đến mách bảo cô họa tiết hình xăm không phải được vẽ trên giấy, trên thế giới không có loại giấy nào lại mềm mại và giàu tính đàn hồi thế này. Theo hiểu biết hữu hạn của cô, nó giống như một loại da rất đặc biệt. Đương nhiên nó không phải loại da dê thường thấy, mà sao chất liệu mịn màng, trắng sáng đó lại giống... giống...

Bao Tiểu Na thận trọng và nhẹ nhàng vuốt xuôi xuống theo góc cong lên, một mảnh da xăm bươm bướm ở phần lưng hình chữ nhật được bóc ra khỏi bức tranh giấy. Lúc này cô mới phát hiện, mảnh da này về sau mới được gắn vào bức tranh. Gần như cùng lúc đó, cô lập tức nhớ lại Diệp Hân Ngô ở nhà xác và cả mảnh da bị thiếu trên lưng cô ta.

Chẳng lẽ hình xăm bướm trong tranh chính là hình xăm trên da của Diệp Hân Ngô?

Suy đoán đáng sợ ấy khiến cô hoảng hốt đến mức ngã ngồi giữa đống thủy tinh vỡ vụn, ngón tay bị cứa rách mà cô không hề thấy đau.

Cô ngây người giơ ngón tay bị thương lên, chỉ thấy một giọt máu tròn xoe rơi xuống, bắn tung tóe lên mảnh thủy tinh vỡ. Mùi máu tanh giống như chiếc chìa khóa, nhẹ nhàng và dễ dàng mở toang cánh cửa ký ức đã khép lại bao ngày nay. Ở đó, cô nhìn thấy một cảnh tượng, cảnh tượng mà cô đã hoàn toàn lãng quên sau khi bị tiêm thuốc mê: Nghiêm Hồng thay thế cô nằm trên bàn phẫu thuật, ngực bị dao rạch một đường dài giống như sợi chỉ màu đỏ. Máu túa ra từ phần da thịt bị rạch, càng lúc càng chảy ào ạt, dần dần cả người Nghiêm Hồng bị nhấn chìm trong biển máu.

Máu bắn tứ tung lên mặt Nghiêm Hồng giống như từng tầng son phấn, lại giống như những nốt ruồi đỏ điểm xuyết trên má. Mặc dù cả hai đều làm đẹp cho con người, nhưng khác biệt ở chỗ vẻ đẹp này là vẻ đẹp có được khi mổ xẻ cơ thể người, nó trực quan đến mức khiến người ta rùng mình sợ hãi. Người cầm dao là Diệp Tử Thâm, ông ta bình thản biến Nghiêm Hồng trở thành bức tượng điêu khắc của riêng mình, thay đổi các cách thức đẽo gọt cơ thể Nghiêm Hồng để biến cô ta thành hình thái mà ông ta muốn. Diệp Tử Thâm đã thực hiện được giấc mơ mà bao năm qua ông ta không dám vọng tưởng.

Trong quá trình đó, thỉnh thoảng ông ta lại nở nụ cười mãn nguyện, nụ cười khiến vẻ mặt vốn lạnh lùng thêm phần âm u, đáng sợ. Bao Tiểu Na nhớ lại quãng hồi ức kinh hoàng đó, cô mơ hồ cảm thấy như bị ném từ biển lửa vào thẳng hồ nước đóng băng.

Nhưng cảnh tượng khiến cô sợ nhất không phải là cảnh Diệp Tử Thâm chuyên tâm mổ xẻ Nghiêm Hồng như thế nào, mà là cảnh một người đàn ông khe khẽ thổi còi đứng đối diện với Diệp Tử Thâm. Ý chí chiến đấu của Diệp Tử Thâm càng lúc càng cao hơn bởi sự tồn tại của người đàn ông kia, bởi sự khích lệ của tiếng còi. Người đàn ông thổi còi không hề tỏ ra mất vui hay thiếu kiên nhẫn trước cảnh tượng ở trước mặt, anh ta chỉ điềm nhiên đứng đó, thổi chiếc còi mà mình yêu thích.

Tiếng còi không phát ra âm thanh, nhưng Bao Tiểu Na lại có thể nghe rất rõ, bởi cô biết mỗi âm phù trong đó đều là âm thanh của ác quỷ khiến người ta đánh mất bản tính vốn có. Trước đây cô cũng từng thổi chiếc còi giống thế này một lần, người đưa cho cô chiếc còi cổ quái đó cũng chính là người đàn ông này.

Thì ra anh ta mới là kẻ khiến người ta mất đi trí nhớ, hoặc nói cách khác, anh ta là cội nguồn khiến người ta cự tuyệt hồi ức. Đến tận hôm nay, Bao Tiểu Na mới hiểu một trong số những người bàng quan đứng nhìn Nghiêm Hồng bị sát hại đêm đó còn có cả cô. Mặc dù ý thức của cô chưa hoàn toàn phục hồi vì bị tiêm thuốc mê, nhưng sau khi được người ta đặt ngồi trên xe lăn, cô hơi hé mắt và vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra. Đó là cảnh cuối cùng mà cô nhìn thấy trước khi bị Vu Hạo Dương đưa đi.

Bây giờ cô rất muốn biết, rốt cuộc điều gì đã khiến anh trở nên tàn nhẫn như vậy?

Cái chết của Nghiêm Hồng, tấm da của Diệp Hân Ngô, vụ tự sát của Vu Hạo Dương, cơn điên của gã thương gia Đài Loan đều có Tào Nghị nấp một bên và quan sát tất cả, giống như một kẻ bàng quan chẳng hề có chút quan hệ nào với mỗi người và mỗi việc đang xảy ra. Pháp luật chưa đặt ra các điều luật về tội giết người bằng ám thị tâm lý, bởi vậy anh vĩnh viễn chỉ là kẻ ngoài cuộc, thản nhiên nhìn những người trong cuộc tàn sát lẫn nhau.

Bao Tiểu Na điên cuồng rời khỏi căn phòng, cô muốn chạy trốn càng xa càng tốt. Nhưng cô vừa mới đứng dậy thì Tào Nghị trở về.

Tay anh xách hộp bánh gato phết bơ, nụ cười đông cứng trên mặt, ánh mắt dừng lại nơi mảnh da người vứt trên mặt đất. Anh nhìn Bao Tiểu Na và đọc được cơn phẫn nộ, sự sợ hãi và cả nỗi đau đớn vô cùng vô tận toát ra từ ánh mắt cô. Lòng anh biết rõ dẫu giải thích thế nào cũng không thể thay đổi được sự thật.

Trên thực tế, anh đúng như cô nghĩ, anh là một kẻ tàn nhẫn. Bởi vậy những ngày mới quen, anh luôn tỏ ra thờ ơ với tấm chân tình của cô, thậm chí dùng biện pháp kịch liệt để xua đuổi cô.

Chỉ đáng tiếc...

"Tiểu Na!" Tào Nghị khẽ gọi.

"Em nhớ lại hết rồi! Hôm Nghiêm Hồng chết, anh cũng ở đó, giống hệt như lần thương gia Đài Loan kia chết vậy... Chính anh... anh đã xúi giục Diệp Tử Thâm giết cô ta phải không?" Hạnh phúc sụp đổ trong khoảng khắc, người đàn ông trước mắt chỉ có thể cho cô nhìn thấy khuôn mặt nham hiểm và u tối nhất của mình, ngay cả tiếng gọi đầy lo lắng của anh cũng bị cô giải mã thành ám hiệu giết người. Cô lắc đầu, ngay cả việc nhìn thẳng vào mắt anh cũng khiến cô thấy buồn. "Chẳng phải anh từng yêu Diệp Hân Ngô sao? Lột da rút gân Diệp Hân Ngô sau khi cô ấy chết là sự báo đáp của anh cho tình yêu của cô ấy sao? Anh yêu một người bằng cách đấy sao? Có thể cảnh sát không coi chiếc còi của anh là công cụ giết người, nhưng điều đó không có nghĩa là anh vô tội, anh có biết tội lỗi lớn nhất của mình là gì không?"

Tào Nghị chỉ lẳng lặng nhìn cô, anh không hề biện hộ cho mình.

Nước mắt của Bao Tiểu Na thoắt nhiên trào ra, cô tàn nhẫn nói: "Tội nghiệt lớn nhất của anh là anh vẫn sống. Bởi vì anh còn sống nên những cái chết vĩnh viễn không bao giờ chấm dứt. Có thể ai đó không cẩn thận chạm phải anh khi đi đường, có thể ai đó giẫm phải chân anh khi ngồi xe buýt, có thể ai đó làm phiền anh khi đang xem phim, hoặc đơn giản hơn có thể là một bữa ăn chưa làm vừa lòng anh...có thể... có thể... trong cuộc sống này có vô vàn điều "có thể" không như ý anh. Vậy thì anh sẽ... ghi nhớ từng khuôn mặt đó để sau này tìm cơ hội báo thù họ sao? Có phải trong thế giới của anh ngoại trừ sống và chết ra thì không còn chỗ cho sự thỏa hiệp và lòng khoan dung? Diệp Hân Ngôi sát hại bố anh nên anh đã mượn tay kẻ khác giết cô ấy, em có thể hiểu được cảm giác đau khổ của anh lúc đó. Nhưng Nghiêm Hồng thì sao? Có thể thủ đoạn mà trước đây cô ta dùng với anh không lý trí chút nào, nhưng đâu đến nỗi để anh bắt cô ta phải chịu thiên đao vạn quả?"

"Kẻ giết cô ta là Diệp Tử Thâm."

"Đúng vậy! Kẻ giết cô ta là Diệp Tử Thâm, nhưng chẳng phải kẻ lợi dụng sát ý của Diệp Tử Thâm để phóng thích con ác quỷ trong lòng ông ta chính là anh sao? Bề ngoài có vẻ anh đang giúp Diệp Tử Thâm thực hiện nguyện vọng quá đáng của ông ta, nhưng thực ra anh đang trừng phạt một kẻ đã bán rẻ linh hồn của mình."

Giờ phút này, ngay cả việc hít thở cũng trở nên thật khó khăn, cô nói: "Ban đầu Diệp Tử Thâm muốn giữ anh lại là vì anh có bản lĩnh này, lại có thể tham gia vào việc bào chế thuốc. Mặc dù cuối cùng ông ta ngậm oán hận mà tự sát, nhưng ông ta cũng biết anh nhất định sẽ diễn lại trò cũ lần nữa, anh sẽ giở thủ đoạn này ra với Vu Hạo Dương. Thôi được, em cứ coi như họ bị như vậy là đáng đời, nhưng em thì sao? Anh bắt em cùng các anh trở thành tội nhân trong hiện trường chết chóc. Đó chính là tình yêu mà anh muốn thể hiện với em sao? Suốt mấy ngày em bị cầm tù, trong đầu luôn hiện lên hình ảnh thi thể Nghiêm Hồng bị phanh thây thành từng mảnh vụn, anh có từng nghĩ làm sao em chịu nổi cảnh đó không? Anh không lo em sẽ phát điên sao? Tào Nghị, anh muốn lôi kéo em nhập hội đến thế ư? Muốn đến mức đó ư?"

Tào Nghị vẫn im lặng.

Mãi lâu sau, anh mới cất lời xin lỗi với giọng đầy dằn vặt: "Xin lỗi em! Hôm đó anh sơ suất quá! Anh cứ nghĩ Vu Hạo Dương sẽ đặt em nằm ở chỗ gần bệnh viện, anh bị ông ta lừa. Nhưng anh cũng đã cảnh cáo ông ta rồi, hơn nữa cuối cùng anh vẫn đi tìm em đấy thôi!"

Bao Tiểu Na không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào của Tào Nghị.

Cô không nghe, nhưng cũng không ngăn anh thanh minh cho mình.

"Tiểu Na, em đừng nói như thể anh là quái vật thế! Nếu buộc anh phải nói ra một lý do, thì tất cả những gì anh làm đều chỉ vì em."

"Cái gì? Anh lại đổ tất cả trách nhiệm lên đầu em ư? Em bảo anh đi giết người sao?" Câu nói này làm Bao Tiểu Na tức đến nghẹn giọng.

Nhưng Tào Nghị đáp rất hùng hồn: "Vì Nghiêm Hồng muốn giết em! Nếu anh không trừ khử cô ta thì ắt có một ngày cô ta sẽ gây bất lợi cho em. Trước đây, cô ta đã cố ý lợi dụng Cố Bắc đóng giả thành Lục Vũ để dọa em, lại còn khiến em phải chịu thay bao nhiêu tội vạ, chính cô ta đã ép anh phải đi đường vòng để kéo em ra khỏi quỷ môn quan. Cứ thế, hết lần này đến lần khác, đến cuối cùng anh gộp cả vốn lẫn lãi mang trả cô ta. Mà cô ta tự kiềm chế mối quan hệ lợi ích với Vu Hạo Dương, cô ta luôn tìm cách thăm dò giới hạn của anh, cuối cùng khiến cả Vu Hạo Dương và Diệp Tử Thâm cũng thấy phản cảm, anh chỉ làm một việc duy nhất là kích thích ý niệm giết người của họ mà thôi. Họ luôn cho rằng anh là vật thí nghiệm, cố ý để anh đi học kỹ thuật xăm mình của lão Lý, sau đó xăm các họa tiết đặc thù cho các vật thí nghiệm khác. Họ bắt anh phải trộn thuốc vào trong dung dịch xăm để lúc anh xăm các màu sắc khác nhau lên vật thí nghiệm cũng là lúc khiến họ từ từ tiếp nhận sự tấn công của áo giác. Họ làm vậy chẳng qua vì muốn tăng tính quái dị của tổ chức và làm nhiều loạn hướng điều tra của cảnh sát. Anh chỉ có thể thỏa hiệp, nhưng anh không làm theo chỉ thị của họ hết lần này đến lần khác. Trên đời này làm gì có phương thuốc nào thần thánh đến mức có thể tùy ý điều khiển sự sống hay cái chết của một con người? Không loại thuốc nào có thể làm được điều ấy, nhưng anh thì khác. Anh biến họ trở thành vật thí nghiệm cho thuật thôi miên của anh. Chỉ như vậy, anh mới không sợ bỗng dưng mọc ra một kẻ nào đó làm hại em. Bởi trước khi em bị họ làm tổn thương, anh sẽ không do dự khiến họ phải vĩnh viễn biến mất khỏi cõi đời này."

"Ha ha, vinh dự quá đi mất!" Bao Tiểu Na cưới khan chế giễu. "Em làm gì có phúc phận để khiến anh phải lao tâm khổ tứ bảo vệ như vậy? Anh cho rằng em sẽ chấp nhận cách thức bảo vệ đầy bạo lực đó sao? Ông Lý, Diệp Hân Ngô, Nghiêm Hồng, Cố Bắc, Diệp Tử Thâm, Vu Hạo Dương đều bị hủy hoại bởi họ quá tham lam, muốn đạt dược dục vọng. Vậy anh thì sao? Anh là loại người nào?"

"Thế thì sao?" Tào Nghị không hề giải thích, anh bình tĩnh đến đáng sợ.

Trong khoảnh khắc này, vạn niệm trong đầu Bao Tiểu Na đều đã nguội lạnh. Người thanh niên từng dẫn tâm hồn cô vào cõi mộng không còn tồn tại nữa. Cô từ bỏ ngàn lời chỉ trích vốn định nói ra, giờ cô chỉ muốn kết thúc tất cả.

"Tào Nghị! Chẳng phải anh đã cảm nhận sâu sắc nỗi đau khi bị người khác ép buộc trở thành vật thí nghiệm rồi ư? Vậy sao anh còn phát minh ra thứ đáng sợ đó? Những nghiên cứu y học này sẽ dùng vào việc gì? Anh luôn cho rằng khống chế tinh thần

Hôm nay lịch sử đã lập lại, có điều người đứng ở vị trí của Diệp Hân Ngô là anh.

Tào Nghị tự hỏi: "Có thể khiến Bao Tiểu Na quay trở về bên mình thật sao? Ngay cả khi cô ấy sống mà không cần trái tim?"

Thế là anh lẳng lặng ra hiệu bằng tay, lôi kéo tất cả sự chú ý của Bao Tiểu Na tập trung vào chiếc còi đặt nhẹ trên môi anh. Chiếc còi màu bạc giống như chiếc gương đồng có thể soi tỏ mọi chuyện của kiếp này và cả tiền kiếp, giúp Bao Tiểu Na đang u mê nhìn thấy chính mình. Trong mặt gương, khóe môi của Bao Tiểu Na hơi cong lên để lộ khát vọng về hạnh phúc. Nhưng đột nhiên khuôn mặt cô biến mất, thay vào đó là khuôn mặt của Diệp Hân Ngô máu chảy ròng ròng, hai nhãn cầu ứ máu đang nhìn cô chằm chằm – nhãn cầu màu đỏ giống như ngọn lửa cháy rừng rực, nó khiến cô kinh hoàng choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng.

Bao Tiểu Na thấy Tào Nghị buông chiếc còi xuống, lúc này cô mới ý thức được khi này vừa xảy ra chuyện gì. Bao Tiểu Na nổi giận lôi đình giơ tay giáng cú bạt tai nảy lửa vào mặt Tào Nghị. Cái tát bỏng rát đã đánh thức trái tim của hai người họ, khiến mối quan hệ đang đứng trên bờ vực thẳm lập tức kết thúc trước thời hạn.

Cô vốn muốn chia tay trong êm ả, nhưng bây giờ mới thấy suy nghĩ của cô thật ngu ngốc. Bao Tiểu Na lập tức đứng bật dậy, kiên quyết chạy thoát khỏi anh.

Tào Nghị không định thanh minh gì, đúng là anh đã đối xử quá đáng với cô. Tuy cuối cùng anh từ bỏ hành vi thôi miên, nhưng sau cái tát đó, anh ý thức sâu sắc được rằng cô sẽ không bao giờ trở lại.

Cũng sau khi Bao Tiểu Na rời đi, anh mới hiểu được người con gái đó đã ăn sâu bén rễ vào cuộc sống của anh, vào máu thịt và cả linh hồn anh. Chỉ khi có cô ở bên, anh mới trở thành một con người hoàn chỉnh. Bởi vậy, anh tuyệt đối không thể buông tay.

Quan hệ với Tào Nghị rạn vỡ chắc chắn là chuyện khiến Bao Tiểu Na vô cùng đau lòng.

Trong thành phố rộng lớn này, họ may mắn gặp nhau, nương tựa vào nhau, cùng xây dựng một ngôi nhà ấm áp nơi đất khách quê người, mặc dù ngôi nhà ấy rất nhỏ, rất tối tàn, nhưng đó là bến đỗ bình yên mỗi khi cô gặp khó khăn hay chuyện đau lòng. Giờ không còn mái nhà ấy nữa, tự nhiên cô lại nhớ đến bố mẹ. Chỉ có điều cứ nghĩ bố mẹ đang bận chóng mặt vì hôn sự của em trai, cô lại từ bỏ ý định gọi điện về nhà kể lể nỗi khổ của bản thân.

Cô biết đi đâu bây giờ?

Bao Tiểu Na thần người dõi mắt theo những cặp tình nhân kề vai sánh bước trên phố, trên gương mặt ai cũng rạng ngời nụ cười hạnh phúc. Nước mắt của cô thật chẳng hợp với hoàn cảnh lúc này chút nào, nó chỉ khiến người ta cụt hứng.

Cô cố kìm nén cảm xúc ngồi bên bồn hoa ven đường, cúi đầu che đi những giọt nước mắt để không ai trông thấy. Vì cô ghét bị người qua kẻ lại ném ánh mắt cảm thông hoặc giễu cợt về phía mình. Nhưng cô buộc phải ngồi như phỗng giữa dòng người xuôi ngược, bởi như vậy cô mới có thể thoát khỏi nỗi sợ vô bờ bến. Hồ như chỉ cần yên tĩnh một chút là Tào Nghị lại bất thình lình xuất hiện ngay bên cạnh cô và ngẫm nghĩ xem phải dùng loại cực hình nào với cô.

Nhận được điện thoại của Bao Tiểu Na, Tống Cực rất đỗi bất ngờ.

Từ sau khi vụ án kết thúc, đây là lần đầu tiên anh gặp lại Bao Tiểu Na. Thực ra trong điện thoại, anh đã nghe thấy giọng mũi như thể cô vừa mới khóc, anh cảm giác chắc chắn đã có chuyện không hay xảy ra, đồng thời chuyện đó hẳn phải liên quan đến Tào Nghị.

Ngay từ đầu Tống Cực đã coi bói giúp họ, nên không cần Bao Tiểu Na nói, anh cũng rõ Tào Nghị là nhân vật thế nào. Bởi vậy Tống Cực không hỏi, chỉ cho Bao Tiểu Na mượn tạm bờ vai để cô khóc thoải mái, để cô phơi bày hết niềm đau nỗi khổ và những mất mát của mình.

Mãi hồi sau, anh dẫn cô đến trung tâm spa Thủy Linh Lung. Ở đó có cách tiêu trừ nỗi buồn hữu hiệu hơn bất kỳ lời an ủi, khuyên nhủ nào, bởi vì luồng khí nóng sẽ làm bốc hơi toàn bộ nước mắt trong cô, bao nhiêu đau thương, mệt mỏi đều được hóa giải dưới bàn tay nắn bóp của người thợ mát xa.

Khi họ mặc áo choàng tắm gặp nhau ở khu thư giãn, sắc mặt của Bao Tiểu Na đã đỡ hơn trước rất nhiều. Tống Cực giúp cô lấy một cốc nước cam và ít hoa quả ở khu vực tự phục vụ, rồi cả hai chọn một góc ít người qua lại và ngồi ở đó. Lúc này anh mới hỏi: "Cô thấy thoải mái không? Nhìn khí sắc cô khá hơn rồi đấy!"

Bao Tiểu Na bẽn lẽn gật đầu: "Phiền anh quá! Tại tôi ít bạn nên nhất thời không tìm được người nào để dốc bầu tâm sự. Bạn gái anh không trách móc gì chứ?"

"Không đâu! Cô ấy cũng có nhóm bạn bè riêng mà. Hơn nữa, chúng ta đâu chỉ là bạn, mà chúng ta còn là chiến hữu cùng kề vai sát cánh bên nhau. Quan hệ vượt mức bình thường đấy chứ!" Tống Cực cố tình trêu chọc cô. Thấy cô cười ngốc, anh biết cuối cùng đám mây u ám trong lòng cô đã được xua đi.

Anh lại lấy một đĩa đồ ăn cho cô, dặn cô ăn nhiều một chút. Tống Cực lại thấy Bao Tiểu Na không dám ăn nhiều, chỉ cúi đầu uống nước cam. Tống Cực hiểu ý liền ra khu tự phục vụ chọn thêm nước uống. Suốt từ đầu đến giờ, anh do dự không biết có nên hỏi Tiểu Na về chuyện Tào Nghị, anh thực sự thấy rất khó mở miệng, cuối cùng đành từ bỏ ý định lục vấn. Nhưng Bao Tiểu Na đã đọc được ý nghĩ của anh, cô thản nhiên nói: "Tôi và Tào Nghị chia tay rồi, về sau anh cũng nên đề phòng anh ấy hơn mới được!"

"Sao cô lại nói vậy?" Tống Cực vờ không hiểu.

Bao Tiểu Na chần chừ giây lát, rồi nghiêm túc cảnh báo. "Anh ấy không phải người bình thường, mà giống một quả bom hẹn giờ. Bởi vậy, anh cứ cẩn thận thì hơn. Sở dĩ tôi nói với anh những điều này là vì tôi coi anh như bạn bè."

Tống Cực cúi đầu, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Thực ra cô không nói tôi cũng đoán ra. Ngay từ khi Vu Hạo Dương chết, tôi đã nghĩ vụ đó có liên quan đến Tào Nghị. Trước khi chết, Diệp Tử Thâm đã tiên đoàn kết cục của Vu Hạo Dương. Ông ta nói chắc như đinh đóng cột, ông ta cơ hồ khẳng định Vu Hạo Dương nhất định sẽ chết. Cách đây không lâu, một đồng chí trong đội đã tìm thấy một chiếc hộp gấm đựng thuốc của Diệp Tư Thâm, trong chiếc hộp là toàn bộ tội chứng mà ông ta lưu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net