Chương 8: Án mạng lồng trong án mạng (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba năm trước, ông chủ xưởng dệt may lớn nhất Tân Đường ở Quảng Châu tên là Bạch Vĩnh Tịnh gặp nạn tại nhà vào lúc tờ mờ sáng. Hung thủ đã phóng hỏa đốt hiện trường nhằm che đậy tội ác. Khi xe cứu hỏa đến nơi thì lửa đã bốc lên ngút trời, không thể dập lửa cứu người được nữa. Cuối cùng, cả tòa biệt thự chỉ còn trơ khung đen thui và xương cốt không thể tiêu hủy được. Theo lời kể của người làm trong căn biệt thự, hôm đó họ được ông chủ cho nghỉ phép một ngày, trước khi đi họ thấy người tình của ông chủ là Diệp Hân Ngô đang ở trong nhà chuẩn bị bữa tối với ánh nến lung linh, cô ta nói muốn tổ chức sinh nhật cho ông chủ vào tối nay. Nhưng tại hiện trường, ngoại trừ thi thể của ông chủ Bạch thì không thấy xác người nào khác. Kết quả giám định pháp y cho thấy, Bạch Vĩnh Tịnh tử vong vì trúng độc. Mà sau khi chuyện đáng tiếc xảy ra, hai người có quan hệ thân thiết nhất với ông chủ Bạch lại biến mất không tăm tích. Đây là vụ án duy nhất không thể phá giải trong thời gian Vu Hạo Dương công tác ở Tân Đường. Sau khi điều chuyển khỏi Tân Đường, sự nghiệp của ông ta lên như diều gặp gió, nhưng rốt cuộc vụ án đó vẫn là điều đáng tiếc trong cuộc đời ông ta.

"Sau đó thì sao? Đến tận bây giờ vẫn chưa tìm thấy những người liên quan ạ?" Tống Cực nghe Vu Hạo Dương kể câu chuyện cũ không muốn tiết lộ với ai, anh lập tức thấy hứng thú.

Vu Hạo Dương chậm rãi lấy điếu thuốc trong hộc xe ra, ông ta hừ lạnh bằng giọng mũi, đáp lại: "Xì... Vợ ông ta mất sớm, chỉ sinh được một cậu con trai tên là Bạch Thần Dật. Nửa năm trước khi xảy ra chuyện, ông ta đã tống cậu ta vào viện tâm thần, nhưng sau khi xảy ra chuyện, cậu ta đột nhiên mất tích. Diệp Hân Ngô chính là nghi phạm lớn nhất, có điều cô ta cũng bặt vô ấm tín giống như cậu con trai ông Bạch. Đến giờ lại nảy sinh một vấn đề mới, Diệp Hân Ngô đã chết như thế nào?"

"Có thể do ông Lý hạ thủ chăng? Em thấy ông ta căm hận ả đàn bà này đến tận xương tủy, đến chết cũng không tha."

"Tất cả cứ đợi xác nhận chính thức về lai lịch xác chết của cô gái kia thì mới dễ phán đoán. Mà chúng ta lại không tìm thấy lớp da bị lột phía sau lưng cô gái ở trong nhà ông Lý, chỉ khi tìm thấy vật chứng ấy, ta mới có hy vọng xác định được hung thủ thật sự. Tôi chắc khi lột tấm da, hung thủ nhất định phải có hàm ý đặc biệt nào đó, bởi vậy hắn sẽ không tiêu hủy nó đâu."

"Anh Vu, em muốn giúp anh một tay."

Vu Hạo Dương đã nhìn thấu bộ dạng ngập ngừng muốn nói lại thôi của Tống Cực, ông ta búng điếu thuốc vẫn chưa hút được mấy hơi, hào sảng gật đầu: "Được thôi. Bây giờ tôi còn phải nhờ đồng nghiệp cũ tìm lại tài liệu của vụ án này. Nếu cậu có hứng thú thì đi cùng tôi."

"Không ai hiểu em bằng đội trưởng Vu." Tống Cực giơ ngón tay cái lên khen ngợi.

Lúc này, Vu Hạo Dương nhận được cuộc điện thoại, liền sau đó nét mặt ông ta trông có vẻ rất nghiêm trọng. Tống Cực đoán nhất định lại có tình tiết mới anh vội hỏi: "Đội trưởng Vu, có chuyện xảy ra ạ?"

Ban đầu Vu Hạo Dương không đáp, mãi hồi lâu sắc mặt mới dịu lại, ông ta bảo: "Đồng nghiệp của tôi ở nhà tang lễ phát hiện một cô gái xuất hiện trong camera giám sát vào tối qua. Ngăn lạnh số 104 là do cô ta mở, đồng thời cô ta còn chui vào nằm trong ngăn lạnh kế bên."

Bao Tiểu Na quanh quẩn rất lâu bên nhà tang lễ. Sau chuyện không vui xảy ra tối hôm trước, cô đã hạ quyết tâm phải đến đó một chuyến, mặc dù cô không hề biết vì sao mình lại xuất hiện trong camera và chui vào trong ngăn lạnh. Kẻ nấp trong bóng tối chụp ảnh là ai? Anh nhận được đoạn video kỳ lạ đó bằng cách nào? Bây giờ cô đều không muốn nghĩ nữa. Cô gái đã chết kia mới là ẩn số mà cô muốn làm rõ nhất.

Đến nhà tang lễ, cô lại bắt đầu chùn bước. Nói gì thì nói, chuyện này vẫn quá sức quái dị, lỡ vướng phải kiện tụng về mạng người thì chẳng phải cô bị người ta tóm cổ tại trận sao? Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô vẫn không có gan tiến vào, cô đành quay sang anh cầu cứu: "Những gì anh kể với em lúc đầu có thật không? Lúc anh dẫn em ra, có ai phát hiện thấy không?"

Tào Nghị chẳng nhớ rõ đã trả lời câu hỏi này của cô bao nhiêu lần, anh ngán ngẩm khẳng định thêm lần nữa: "Đúng thế. Không hề có người nào nhìn thấy cả. Anh lần theo địa chỉ mà người lạ mặt gửi tin nhắn ảnh cho anh để tìm em, anh cũng chẳng trông thấy ai, chắc chắn không người nào nhận ra em đâu. Mà có nhận ra thì đã làm sao, trong nhà xác không có xác chết mới là điều bất thường."

"Nhưng em sợ lắm, bây giờ mọi thứ rối tung cả lên, em không thể phân biệt rõ ràng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với mình." Cô yếu đuối tự vòng tay ôm lấy vai, bất luận hoài nghi thế nào, người trước mắt chính là bờ vai duy nhất cô có thể tựa vào. Cô cũng sợ lỡ mình và anh cãi nhau thì cô lại thêm một nỗi bất hạnh nữa. Từ trước đến giờ cô chưa từng phủ nhận mình là kẻ sợ chết và ngại rắc rối. Đương nhiên, nếu những việc cô làm trước đây không hề liên quan đến anh thì cô sẽ thấy an lòng hơn. Bởi vậy, trước mắt chỉ có một con đường: Tiếp tục điều tra và trả lại sự trong sạch cho anh.

Tào Nghị thấy Bao Tiểu Na trù trừ không muốn bước vào trong nên đành nghĩ cách giúp cô. Vừa lúc đó có một cậu thanh niên mặc áo blouse trắng định bước vào nhà tang lễ. Anh liền vội vàng kéo cô nhanh chân đi cùng, hướng về phía cậu thanh niên gọi to: "Hàn Tử Hàng... Giáo sư Diệp có ở trong Viện Pháp y không?"

Cậu thanh niên ngơ ngác quay đầu lại nhìn anh, nghi hoặc hỏi: "Cậu là ai?"

"Chúng tôi và cậu đều là học trò cũ của giáo sư Diệp, trước đây khi giúp giáo sư sửa bài thi cho sinh viên, tôi từng sửa tài liệu của cậu đấy. Bây giờ cậu vào làm ở Viện Pháp y rồi à? Tôi có tài liệu muốn giao cho giáo sư."

Tào Nghị nói năng đâu ra đấy khiến cậu thanh niên tên Hàn Tử Hàng ngớ người, chẳng phòng bị đã trả lời luôn: "Chiều qua giáo sư vẫn ở đây, nhưng không biết hôm nay ông ấy có đến hay không."

"Không sao. Nếu giáo sư Diệp không ở trong viện thì tôi giao cho bác sĩ pháp y Lý cũng được." Anh vừa nói chuyện phím với cậu ta vừa kéo mạnh cô đi qua cổng bảo vệ.

Đến cửa nhà xác thuộc Viện Pháp y, anh và Hàn Tử Hàng chia tay mỗi người đi một ngả, anh mò trong túi lấy ra bao thuốc Ngũ Diệp Thần nhét vào tay đối phương. Hàn Tử Hàng vỗ cánh tay anh cảm ơn, rồi bỏ đi trước. Cô vốn ôm một bụng thắc mắc liền ghé vào tai anh khe khẽ hỏi: "Anh quen anh ta à?"

Anh thẳng thắn trả lời: "Không quen."

"Không quen ư?" Cô kinh ngạc đến mức nhướng cao đôi lông mày. "Thế sao anh biết giáo sư Diệp và bác sĩ Lý?"

Tào Nghị thì thầm trả lời: "Anh thấy tên anh ta trên phù hiệu đeo trước ngực, hơn nữa anh có bạn là sinh viên trường y, bởi vậy mới biết giáo sư Diệp có chút địa vị trong ngành pháp y ở Quảng Châu, ông ấy thường được cảnh sát mời đến trợ giúp tổ pháp y điều tra các vụ án. Nhà tang lễ chính là một phân nhánh của Sở Pháp y, nếu sinh viên của ông ấy ở đây thì chắc chắn ông ấy sẽ đến đây để giảng dạy trực tiếp. Còn về bác sĩ Lý thì đó đơn thuần là cái tên mà anh vừa bịa ra. Hàn Tử Hàng chẳng qua là một sinh viên, cậu ta đến nhà tang lễ cũng chỉ quan tâm đến mấy cái xác, chứ quan tâm gì đến các bác sĩ pháp y, làm sao mà biết nhiều chuyện đến thế. Đã nói dối thì phải mạnh miệng, như thế người ta mới tin."

"Thế anh đã nói dối em bao giờ chưa?" cô buột miệng hỏi.

Tào Nghị ngoảnh mặt đi, cười nhẹ: "Câu "Anh thích em." chắc chắn không phải lời nói dối."

Nhà xác ở tầng hầm, vừa bước chân vào đã cảm thấy luồng khí lạnh ập đến, sau đó là mùi thuốc nồng nặc rất kích mũi và cả mùi phân hủy của tử thi. Khó khăn lắm cô mới thích ứng được với không khí quái dị cuồn cuộn ập đến, cô vừa bịt mũi vừa nắm chặt lấy cánh tay anh, tim đập chân run bước sâu vào bên trong. Anh nhìn thấy một phòng khám không khóa, anh liền lẻn vào trong lấy trộm hai chiếc áo blouse trắng khoác tạm lên người. Ban đầu cô không đồng ý, cô cảm thấy mùi người chết trên chiếc áo trắng này quá nặng, nhưng trước sự dụ dỗ và dọa dẫm của anh, cô đành thỏa hiệp. Suốt dọc đường đi, một số nhân viên nhà tang lễ hỏi hai người là ai, nhưng nhờ anh mau mồm miệng đáp khéo nên họ đều cho qua. Cuối cùng, họ cũng đến được phòng đặt ngăn lạnh. Anh đột nhiên buông tay không giúp cô nữa và bảo cô vào trong tự tìm hiểu. Lá gan của cô đâu có lớn đến vậy, cô nài nỉ anh đi cùng mình. Nhưng bất kể cô thuyết phục thế nào, anh đều bỏ ngoài tai, anh còn chỉ vào đồng hồ đeo tay ra hiệu không còn nhiều thời gian nữa.

Bao Tiểu Na bực mình, buông luôn tay anh ra, một mình lẻn vào trong. Một lát sau, cô nhìn thấy mười mấy cỗ thi thể đã bắt đầu bốc mùi nằm xếp hàng trên xe đẩy, toàn bộ dũng khí của cô lập tức trôi tuột. Nhìn lại lần nữa, cô thấy trên mặt đất cũng bày mấy thi thể trong tình trạng khác nhau, có thi thể đã bị cắt xẻ, giờ chỉ còn lại nửa bên đầu, tổ chức não và dịch thể giống như huyết tương lộ ra ngoài, cô nhìn hỗn hợp màu đỏ và vàng đan xen vào nhau mà lạnh người. Còn nhiều thi thể ở trạng thái khủng khiếp hơn, cô độc nằm đó. Tấm ga màu trắng không được người ta ưa thích khi còn sống lại trở thành tấm vải che thân duy nhất khi họ chết. Cô đứng ngây ra đó, chân không thể nhúc nhích được nữa. Cô vừa khiếp sợ lại vừa thương xót. Cô thận trọng đi qua những chướng ngại vật dọa người này, đến bên cạnh chiếc tủ sắt lớn kê sát tường, trong mỗi ngăn tủ đóng kín kia đều chứa một thân xác đã chết.

Bao Tiểu Na kiểm tra kỹ lại số hiệu trên các ngăn tủ, cô nhận ra ngăn tủ mình nằm mà camera quay được, ngăn cạnh đó có lẽ là nơi yên nghĩ của cô gái kia. Cô nín thở, nhìn chằm chằm vào ngăn lạnh số 104 rồi từ từ thò tay ra. Đột nhiên sau lưng cô vang lên tiếng đẩy xe, cô sợ đến nỗi rụt phắt tay về và ngoảnh đầu lại. Người mới đến là nhân viên nhà tang lễ, anh ta đẩy xe đến lấy xác thì thấy một cô gái lạ đứng trước ngăn lạnh liền hất hàm hỏi: "Cô là ai?"

Bao Tiểu Na luống cuống trước thái độ nhất định phải hỏi cho ra lẽ của anh ta, cô lắp bắp nói mình là sinh viên mới của Viện Pháp y, lần đầu tiên đến đây thực tập nên vào nhầm phòng. Nghe cô giải thích, vẻ mặt đối phương mới hơi dịu xuống, cô lại hỏi thăm về thủ tục cất giữ xác trong nhà tang lễ và nói dối rằng bạn thân muốn hỏi về dịch vụ này và giá cả trọn gói,... Nói đến những vấn đề thực tế như giá cả, nhân viên nhà tang lễ lập tức thu lại vẻ xa cách, bắt đầu nói liếng thoắng về các loại phí từ gói cao cấp đến gói giản tiện của nhà tang lễ. Cô thấy cơ hội thoát thân nên hỏi tiếp xem các ngăn lạnh ở đây đã hết chỗ rồi hay sao mà không để những thi thể đang nằm la liệt ngoài kia. Kết quả anh nhân viên nọ sầm mặt nói: "Ngăn lạnh số 104 vốn để không, nào ngờ một hôm lại mọc ra cái xác đàn bà, hại chúng tôi bị cảnh sát nghi ngờ."

"Cái xác đó vẫn ở trong ngăn 104 à?"

"Bị bác sĩ pháp y đưa vào phòng giải phẫu ở phía trước từ lâu rồi." Anh nhân viên đảo mắt, nhanh tay nhặt từng mảnh thi thể của cỗ xác bị tai nạn giao thông lên xe đẩy. Anh ta đang định hỏi cô muốn tang lễ được tổ chức theo quy cách nào thì ngẩng đầu lên đã chẳng thấy cô đâu.

Bao Tiểu Na lập tức rời khỏi nhà xác, anh không đợi cô ở cổng. Cô cũng chẳng dám gọi điện thoại cho anh ở đây, đành một mình lần mò vào khu giải phẫu. Ở đây không vắng vẻ như trong nhà xác, các bác sĩ pháp y miệt mài làm việc, họ mãi lựa chọn những thi thể thích hợp trong nhà xác nên chẳng ai để ý có người lạ đột nhập vào, trong mắt họ chỉ có các xác chết mà thôi. Cô không biết thi thể của cô gái kia đang nằm ở phòng giải phẫu nào nên đành giả vờ trấn tĩnh đi tìm từng phòng. Thỉnh thoảng thấy căn phòng không có người, cô liền rón rén vào trong nhìn trộm nhưng chẳng thu hoạch được gì. Cô đang do dự không biết nên đi hướng nào thì đột nhiên cánh cửa phía trước bật mở, hồ như nó đang đợi cô bước vào. Cô run rẩy bước về phía đó, một luồng gió lạnh băng quét qua mặt cô, lông trên cánh tay cô lập tức dựng đứng cả lên, nổi da gà như vảy đá thô ráp trên vách vực dựng đứng. Không khí này khiến cô chợt nhớ lại đêm hôm đó.

Một xác phụ nữ nằm trên chiếc xe đẩy màu bạc, được phủ tấm vải trắng hết sức ngay ngắn, chẳng rõ một góc nhỏ của tấm vải bị gió hay ai đó vén lên mà vừa vặn lộ ra nửa bên mặt của cô ta. Đêm đó, cô ta cũng thế này mà chào hỏi cô. Chỉ có điều con mắt trợn tròn lúc đó giờ đã khép lại, đôi môi cứng đờ trắng bợt tuy đã mất đi độ mềm mại vốn có nhưng khóe môi hơi nhếch lên vẫn cố định tại thời điểm tử vong, dáng môi giống như con cơ trong bộ tú lơ khơ. Cô bịt chặt miệng, nước mắt đột nhiên rơi lã chã trên đầu ngón tay run rẩy. Lúc này có một người đàn ông trung niên mặc cảnh phục bước vào khu giải phẫu, đến thẳng chỗ các bác sĩ pháp y đang bận rộn ở phòng bên cạnh. Cô lánh sang chỗ khác, ghé tai lắng nghe họ nói chuyện.

"Ô? Anh Vu, chẳng phải anh đã xem băng ghi hình rồi sao? Có quay chính diện cô ta không?"

"Không. Chỉ quay sau lưng, mà đoạn trước và đoạn sau đều không có. Tôi thấy bóng lưng này hình như rất giống với bóng lưng trong camera ở sân bay, chỉ có điều động tác mở ngăn lạnh của cô ta hơi kì cục. Mà điều quái lạ nhất là ban sáng người ta vẫn chưa phát hiện ra cuộn băng này, đến chiều mới tìm thấy ở dưới chân bàn, những nơi then chốt đều không được ghi hình, có lẽ nó đã bị người ta cắt đi và biên tập lại rồi. Nếu thế thì lạ quá, chẳng lẽ họ cố ý để lại cho chúng ta xem? Mà nhà tang lễ cũng cần chấn chỉnh lại trị an rồi đấy, người nào muốn ra là ra, muốn vào là vào, chẳng hề bị ai cản trở."

"Thế anh đến tìm tôi có việc gì?"

"Đã xác định được lai lịch xác chết cô gái nằm ở ngăn lạnh 104 rồi. Tôi tìm thấy ảnh một nghi phạm mất tích trong một vụ án mạng xảy ra từ ba năm trước, quả nhiên cô ta chính là Diệp Hân Ngô."

"Diệp Hân Ngô" - cái tên này ăn sâu bám rể trong đầu cô, trong giây lát, nó lật đổ toàn bộ những điều tốt đẹp mà cô ấp ủ trong lòng. Cô không dám thở mạnh, ngay cả bước chân cũng trở nên nặng trịch, mãi đến khi bước ra ngoài khoảng có ánh nắng mặt trời, cô mới thấy mình trở lại nhân gian. Cô không đợi thêm được nữa, cô vội lấy điện thoại ra gọi cho anh, nước mắt nhạt nhoà trên mặt, cô chạy đi bới tung mọi ngóc ngách trong nhà tang lễ tìm anh như phát điên. Không trả lời điện thoại nhưng anh vẫn ở trong nhà tang lễ. Anh nằm thoải mái trên chiếc ghế dài gần vườn hoa, một tay ôm đầu, tay kia cầm chiếc điện thoại được buộc sợi dây thun dài, ném ra xa rồi lại thu về như người ta chơi yoyo, cứ thế quăng ra rồi lại thu lại vô số lần, vậy mà chẳng lần nào anh nghe thấy tiếng chuông. Cô vẫn nghe nhạc chuông trong máy vọng ra, thế mà anh trước mắt cô lại không hề liếc nhìn điện thoại của mình, anh cười hì hì tiếp tục quăng nó ra xa. Sợi dây chun mỏng manh không thể chịu được sức nặng của điện thoại nên đột nhiên đứt lìa, chiếc điện thoại bay đi như viên đá, văng đến bên chân cô. Anh ngồi dậy, nhìn cô chằm chằm.

"Đi thôi. Em muốn đến nhà anh." Cô ngậm nước mắt đưa ra yêu cầu không hề quá đáng.

Có lẽ Tào Nghị cảm nhận được điều gì đó chỉ lắc đầu mỉm cười, anh bước lên nhặt chiếc điện thoại mà mình vừa ném đi, mắt hướng về phía cô nói như đùa: "Thế thì đi thôi."

Ra khỏi nhà tang lễ, anh đón một chiếc taxi, mỗi người đều ôm một mối hoài nghi, họ ngồi ở hàng ghế sau im lặng mãi đến lúc xuống xe. Anh lên tầng mở cửa nhà, nghiêng người nhẹ hất cầm về phía cô ra hiệu bảo cô vào trước. Vừa bước vào nhà, hành động đầu tiên của cô là tìm bức tranh vẽ hình cô gái lưng trần với hình xăm sau lưng. Bức tranh vẫn treo trên tường, làn da hoàn hảo không tì vết, vẫn dáng vẻ một tay che cả bầu trời và đôi môi trái tim khẽ mỉm cười đập thẳng vào mắt cô. Nhưng khi nhìn lại lần này, cô không còn nhìn thấy nét diễm lệ của cô gái nữa, trong đầu cô liên tục hiện lên hình ảnh cỗ thi thể nằm trơ trội trong nhà xác, nước mắt cô không kìm được cứ thế tuôn rơi.

Bao Tiểu Na chầm chậm quay người lại cho đến khi hướng thẳng về phía anh vẫn đang bình thản như không, cô khó khăn thốt lên:
"Anh có biết cô gái trong bức tranh kia đã chết rồi không?" Anh đút hai tay vào túi quần, lẳng lặng lùi về chiếc tràng kỷ, không đáp, cũng không nhìn cô.

"Anh đang ngầm thừa nhận phải không?"

Bao Tiểu Na hy vọng biết bao anh trả lời một tiếng "Không." nhưng anh ngẩng mặt hỏi ngược lại cô: "Nếu anh bảo anh biết thì sao nào? Anh chỉ mua tranh, anh không có quyền hỏi xem cô ta còn sống hay đã chết."

"Nhưng lúc đầu anh bảo em rằng anh không quen cô ấy, rồi còn bảo có thể cô ấy đã chết, chẳng lẽ những lời nói kỳ quặc của anh không đáng nghi sao?" cô không nhịn được tiếp tục tra hỏi, cô vẫn muốn tin anh.

Tào Nghị nhún vai, nhưng chỉ nói một câu đơn giản: "Nếu em nhất định phải lôi anh vào vụ này thì anh cũng hết cách. Hay em cảm thấy anh liên quan đến cái chết của cô ta? Và cả những trải nghiệm đen đủi của em suốt thời gian qua cũng do anh cố ý gây ra cho em? Ý em là thế phải không?"

"Anh biết rõ em không có ý đó." nước mắt cô lại bắt đầu trào ra. "Em thừa nhận em từng hoài nghi anh, vì có quá nhiều chuyện lạ liên quan đến anh khiến em không thể giải thích nổi! Nhưng em vẫn tin anh không phải kẻ bệnh hoạn táng tận lương tâm, chỉ có điều ở anh giấu quá nhiều bí mật mà thôi, những bí mật đó khiến em không có cách nào đến gần anh được."

"Em cảm thấy chuyện gì cũng có thể giải thích rõ ràng ư? Nếu cảnh sát phát hiện người trong camera là em, thì em nghĩ họ có cho rằng em không hề liên quan đến cái chết của cô ta không?"

"Anh nói thế là ý gì?" cô hoài nghi mình vừa nghe lầm, bằng không, sao câu anh lại nói chất chứa uy hiếp như vậy.

"Anh chỉ nói sự thật. Nếu quả thật xảy ra hiểu lầm thì em cảm thấy thế nào? Đừng nói với anh rằng em tin họ sẽ điều tra đến chân tơ kẽ tóc và mang lại công bằng cho mọi người. Em hãy làm một phép so sánh xem, em sợ đối mặt với một người đã chết hơn hay sợ sự hoài nghi của cảnh sát hơn?" anh đánh thẳng vào điểm yếu của cô. Những lời này giống như đang cảnh cáo, khiến cô không thể phân biệt được người đàn ông này rốt cuộc là người thường hay ma quỷ.

"Nếu em vẫn còn nghi ngờ thì cứ tiếp tục điều tra đi. Ở cạnh anh, nhìn rõ con người anh từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong xem rốt cuộc anh là người thế nào. Nếu em không nhìn thấu thì anh sẽ đưa em con dao, em cứ việc mỗ xẻ hết lớp này đến lớp khác xem bên trong có trái tim hay không, có thật lòng với em hay không." anh đột nhiên nhìn trời phá lên cười, anh lắc đầu tự giễu. "Anh cũng muốn biết rốt cuộc mình có tim hay không."

Nói đến đây, trong mắt anh lấp loáng bất định, dưới ngọn đèn chùm nom nó như con sóng dập dềnh trên mặt hồ mịt mù mưa bụi. Nhưng chỉ thế mà thôi, rốt cuộc anh không thể để mình thua quá thảm bại trước mặt phụ nữ. Có điều, đó chính là vũ khí lợi hại nhất của đàn ông, thứ vũ khí khiến phụ nữ cảm động hơn cả những lời đường mật. Một giây trước, cả hai còn đang trong trạng thái đối địch, thế mà một bên đột nhiên buông vũ khí đầu hàng, cô lao vào vòng tay anh mà chẳng cần nghĩ đến lập trường của mình. Đến giờ phút này anh mới phát hiện: có một loại tình yêu đến rất khẽ khàng, nó chẳng đáng kể gì, nhưng hễ cho nó không gian để nảy mầm thì nó sẽ bay lượn khắp trời giống như cánh hoa bồ công anh, rồi rơi xuống từng ngóc ngách, bắt rể thật chặt. Nếu anh cố tình nhổ nó ra khỏi cơ thể, thứ bật ra chỉ có thể là máu của anh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net