2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


8

Trong những năm tháng thân mật khăng khít của cậu với anh, chính Han Wangho là người đã nói "không" trước.

Truyền thuyết kể rằng, khi Icarus trốn thoát khỏi Crete, anh ta đã bay quá gần mặt trời khiến cho sáp trên đôi cánh của anh bị chảy ra, cuối cùng anh ấy đã rơi xuống biển và chết đuối.

Ai mà không bị mặt trời thu hút kia chứ? Đã không biết bao nhiêu lần Han Wangho đứng ở dưới khán đài mà ngước về phía Lee Sanghyeok.

Có lẽ vì thế mà cậu vô tình bị mặt trời giết chết.

Lịch sử đấu xếp hạng và vị trí đánh chính trong các trận đấu không được đảm bảo đã định hình lại con người của Han Wangho, cậu tóm lấy một cọng lông chim bay lơ lửng trong không trung mà hoảng loạn cầu nguyện cả ngày.

Sự tự ti cùng tự phụ của cậu bị khuếch đại lên gấp trăm lần.

Ngày hôm sau là trận đấu của họ, Han Wangho ngồi ở phòng tập đến khuya. Lee Sanghyeok đã rời đi, cậu nhìn thấy anh và Bae Junsik cùng nhau cười cười nói nói rời khỏi phòng tập. Han Wangho ngơ ngác đối diện với máy tính, đột nhiên không biết vì sao mà Lee Sanghyeok lại một mình vòng vèo quay trở về. Nỗ lực kìm nén hơi thở, bàn tay anh lạnh lẽo bắt lấy cổ tay đang cầm con chuột của Han Wangho, nói với cậu, "Ngày mai anh sẽ carry."

Bấy giờ nghĩ lại, đó như một lời ám thị của anh đối với cậu.

Han Wangho ngồi ở trên ghế ngước lên nhìn anh, đèn huỳnh quang phát sáng phía sau lưng anh làm anh tựa hồ như một vị thần anh sáng. Ai mà không bị mặt trời thu hút chứ? Mặc cho bản thân rồi cũng sẽ bị nó giết chết.

Cậu chìm trong thống khổ cùng trầm mê.

Quãng thời gian đó thậm chí còn không được coi là năm tháng, đó chỉ là một năm ít ỏi trong cuộc đời dài hàng chục năm của con người. Suy cho cùng nó cũng chẳng khác mọi năm là bao.

9

Han Wangho biết rất rõ bản thân ngưỡng mộ Lee Sanghyeok, nhưng cậu thấy tình cảm này vẫn chưa đến mức được gọi là tình yêu.

Nói đoạn, Jeong Jihoon liền cười nhạo cậu.

"Thôi đi" Jeong Jihoon cười đến ngửa tới ngửa lui, "theo ý của anh thì tuyển thủ Faker với Thần đều giống nhau, à không phải, anh ta so với Thần, thậm chí có phần còn hoàn mĩ hơn?"

"Sao? Jihoon ghen à?" Han Wangho nhẹ nhàng bâng quơ trả lời. "Bởi vì chú mày với anh ấy là đối thủ chung lane sao, à mà có vẻ như Jihoon đến bây giờ vẫn chưa thể thắng được anh ấy đúng không."

Jeong Jihoon chỉ cười, đôi mắt hẹp dài, không có ý tốt mà lộ ra hai chiếc răng nanh. "Em sẽ thắng anh ấy, ở đây còn có cả Wangho hyung sẽ thắng anh ấy với tư cách là đồng đội của em nữa, anh không vui sao?"

Hai người bọn họ đã không còn là đồng đội rất nhiều năm, thời gian làm đối thủ thậm chí còn nhiều hơn thời gian làm đồng đội. Huống hồ khi trước chính cậu là người cự tuyệt Lee Sanghyeok khi anh níu cậu lại, đó chính là ám thị thứ hai mà anh gửi đến cậu, vì thế nên Han Wangho đã sớm không còn sợ anh nữa.

"Anh tất nhiên là vui rồi, chà, đối với anh đây thì Jihoon chính là mid giỏi nhất. Còn có ai có thể hơn Jihoonie của chúng ta chứ?"

"Tất cả mọi người đều coi Lee Sanghyeok là thần." Jeong Jihoon nói, "Đều cho rằng anh ấy quá hoàn hoàn hảo, trên thực tế thì không phải vậy."

"Anh ấy kiêu ngạo, cố chấp và lạnh lùng." Jeong Jihoon liếm răng nanh, nó vẫn luôn nói muốn đi chỉnh răng nhưng lại không có thời gian, hai chiếc răng nanh cũng vì thế mà cứ ở đó như hai đứa trẻ ương bướng không chịu nghe lời. "Cho nên em rất muốn biết anh ấy trên giường sẽ bày ra bộ dáng gì."

"Làm ơn đi!!!" Han Wangho hét to, "Tôi không có nhu cầu biết về đời sống tình dục của mấy người!"

Thật sự rất cay.

"Jeong Jihoon!" Han Wangho tức đến mức mặt đỏ lừ. "Chuyên riêng tư của chú mày với Sanghyeok hyung không được cho người ngoài biết, làm như thế với Sanghyeok hyung là vô lễ."

"Ò." Jeong Jihoon ngọt ngào nói," Xin lỗi, lần sau em sẽ không nói nữa."

Sau ngày hôm đó, quả thực Han Wangho không hề nghe Jeong Jihoon nhắc tới Lee Sanghyeok thêm lần nào nữa, mọi thứ đều quay trở lại trạng thái bình yên như ban đầu. Thật ra Han Wangho cũng không ngạc nhiên, tuy rằng nghe sẽ có cảm giác khinh thường khi nói điều này nhưng thành thật mà nói, Han Wangho chưa bao giờ nghĩ rằng hai người bọn họ sẽ tiến xa với nhau, không ai hiểu rõ hơn cậu về cái giá phải trả khi muốn ở cạnh Lee Sanghyeok. Cho nên đoạn tình cảm này của bọn họ, có lẽ chỉ đơn thuần là tình một đêm ngắn ngủi, hay đơn giản là an ủi thể xác thuần túy, một khi Jeong Jihoon đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, tất thảy đều sẽ kết thúc.

Han Wangho không vì thế mà cảm thấy nhẹ nhàng vui sướng, cậu cũng không có ác cảm gì đối với Jeong Jihoon.

10

Trận đấu đầu tiên của họ trong mùa giải mới là trận đối đầu với T1, Lee Sanghyeok với Jeong Jihoon đã làm rúng động một phen ở LOL Park, hai bên đồng đội đều có mặt ở đó, hai con người này cũng không hề có ý định che giấu cuộc cãi vã.

"Sanghyeok hyung bây giờ đang định giả vờ như không quen biết em sao?" Jeong Jihoon tuy rằng tính tình không phải là quá tốt nhưng rất ít khi nó nổi điên đến như vậy. "Vì em đã thắng tuyển thủ Faker nên anh mới tức giận như vậy sao?"

Các tuyển thủ T1 bị dọa sợ, thành viên GenG cũng hoàn toàn không rõ chuyện gì đã xảy ra, thành ra người biết một chút như Han Wangho buộc phải vào cuộc.

Han Wangho vội vàng kéo tay Jeong Jihoon, nhưng không được, bàn tay của nó giữ chặt lấy cổ tay của Lee Sanghyeok, lưu lại trên cổ tay anh một vòng tròn màu đỏ. Nó yên lặng nhìn Lee Sanghyeok, giống một con thú bị vứt bỏ mà cắn cổ tay áo chủ nhân không chịu nhả ra.

"Chúc mừng chiến thắng ngày hôm nay." Lee Sanghyeok nói, "Cậu đã đạt được điều mình muốn."

"Em không có!" Jeong Jihoon vội vàng phủ nhận. "Không phải... Em thật sự muốn chiến thắng." Nó trông lo lắng, hỗn loạn, không thể bình tĩnh. Han Wangho nhìn hốc mắt đỏ bừng của Jeong Jihoon, bây giờ nó như đứa trẻ bị cướp đi món đồ yêu thích, mặt mày uỷ khuất, rũ mắt xuống.

"Chẳng lẽ em chỉ có thể chọn giữa chiến thắng và anh thôi sao?"

Câu nói này, quá mờ ám. Ngay cả một đám con trai ngày nào cũng ru rú trong nhà cắm đầu chơi game cũng có thể nghe ra được điều gì đó không ổn ở câu nói này. Han Wangho có thể nhìn thấy Son Siwoo đang kinh ngạc nháy mắt với mình, Park JaeHyuk định mở miệng nói gì đó nhưng bị Son Siwoo đè xuống.

"Đúng vậy." Lee Sanghyeok thản nhiên nói, "Nếu muốn vô địch, cậu phải đánh bại tôi."

Jeong Jihoon cuối cùng cũng buông tay anh ra.

11

"Anh thật là là tàn nhẫn." Han Wangho cũng không biết bản thân đang oán giận cái gì.

"Cậu ta mới là người tàn nhẫn."

Lee Sanghyeok nói. Trong tay cầm hai chai soju rỗng.

Từng này so với tửu lượng của Lee Sanghyeok chắc chắn chưa thể làm anh say. Anh ngồi thẳng lưng, ánh mắt trong veo nhưng tâm hồn lại trống rỗng, vì thế mà khi được đổ chút cồn vào thoạt nhìn sẽ trông như anh đang say.

Han Wangho muốn xác nhận một chút.

"Này, mày đang nhả khói vào mặt tao đấy!" Bên ngoài, Lee JaeWan đang hét vào mặt Bae Junsik.

"Không phải do tao! Do gió mà, tại gió thổi sang chỗ mày, chẳng lẽ tao lại điều khiển được gió à?" Bae Junsik nói lại.

Lee Sanghyeok chậm rãi nhìn ra bên ngoài, qua cánh cửa kính, sương mù đọng trên những dải màu sặc sỡ của biển quảng cáo, còn có Lee JaeWan với Bae Junsik mặc áo lông vũ ngồi xổm trên đường.

Vậy là Han Wangho đã biết. Thần cũng sẽ yêu.

Cậu đương nhiên biết. Vì cậu cũng từng như vậy.

12

Trận tái đấu trong mùa giải, bọn họ không thắng được T1. Cậu sớm nên biết T1 không phải là một đối thủ dễ xơi. Bên cạnh cậu, Jeong Jihoon hơi dùng sức tháo tai nghe xuống, đến khi đội đối diện tiến đến cụng tay, nó cũng không nhìn lên lấy một lần.

Khi mọi đang ở trong phòng nghỉ thu dọn đồ đạc để chuẩn bị đi về thì Jeong Jihoon đã biến mất, Han Wangho bí mật ra ngoài tìm cậu. Có tiếng nói phát ra ở một lối nhỏ ít người qua lại phía sau hậu trường. Rõ ràng ở đó không chỉ có một người.

"Em thua trận rồi, Sanghyeok hyung không an ủi em sao."

Jeong Jihoon xoa xoa cổ của mình, ủy khuất nói.

Han Wangho tiến thoái lưỡng nan, núp vào góc, cậu nhìn thấy Lee Sanghyeok im lặng trong hai giây, rồi lại yên lặng giơ tay lên như muốn vỗ vai Jeong Jihoon, Jeong Jihoon liền hiểu nó thành một cái ôm, thuần thục mà chui vào nửa cái cánh tay của người kia, tiến vào lòng anh.

Jeong Jihoon cao, nó cong lưng cúi đầu, giống như con mèo, làm cho bản thân vừa vặn trong vòng tay của người còn lại.

Lee Sanghyeok lại im lặng.

Han Wangho nhìn đồng đội trước đây của mình cuối cùng cũng vươn cánh tay còn lại, vòng quanh eo của Jeong Jihoon.

"Lần sau em vẫn sẽ thắng." Jeong Jihoon nói.

"Anh cũng vẫn sẽ yêu em."

Tim Han Wangho bùm một tiếng rơi xuống đất, nhưng lại không khổ sở như trong tưởng tượng của cậu, trái ngược lại, nó lảo đảo lắc lư nhẹ nhàng mà bay lên.

13

Dạo gần đây đồ vật của T1 xuất hiện ngày một nhiều hơn trong phòng tập của GenG.

Đây có vẻ như không phải ảo giác của Han Wangho.

Khi Jeong Jihoon gặp Lee Sanghyeok trong đấu xếp hạng, nó liền hướng về phía đối phương mà thả emote của T1, người kia lập tức thả một ngón tay cái đáp lễ. "Chú mày đang không livestream đúng không?" Han Wangho hỏi.

Ngày hôm qua trời mưa. Một chiếc ô có in logo T1 được treo bên ngoài phòng tập.

"Thuốc dạ dày nằm ở ngăn kéo thứ 3 phía bên trái." Jeong Jihoon cau mày lo lắng nói với đầu dây bên kia, "Lát nữa em có một trận đấu tập," Nó nhìn thời gian biểu, "khoảng tầm 7 giờ kết thúc." Nếu anh vẫn còn khó chịu thì em sẽ đưa anh đi bệnh viện, có được không?"

Trận đấu tập hôm nay kết thúc rất nhanh.

Han Wangho đôi lúc sẽ cảm thấy choáng váng.

Sự thân mật mà ngay cả làm đồng đội cũng không thể đạt được, làm đối thủ chẳng lẽ có thể làm được sao?

Nhưng cậu không oán trách.

Cậu lựa chọn trở thành Han Wangho, chứ không phải người đi rừng của Faker.

Là cậu tự chọn.

14

Han Wangho nghe được tiếng đánh chữ từ bên cạnh truyền tới, cậu không quay đầu đi, khoé mắt thoáng thấy Jeong Jihoon vừa mỉm cười vừa nhấn nút gửi tin nhắn.

"Wangho hyung." Nó nói, "Em bây giờ có thể lý giải được tình cảm của anh rồi."

Han Wangho lần này không sửa lời nó nữa, cậu đúng thật đã từng có tình cảm với anh, đã từng. Nhưng đoạn tình cảm ấy đã qua đi rất nhiều năm rồi.

Han Wangho kể cho nó về câu chuyện của Icarus. Jeong Jihoon ngạc nhiên nói, "Em chưa từng nghĩ tới việc sẽ đến gần anh ấy, số phận của bọn em là làm đối thủ cả đời, nhưng em cũng muốn mặt trời thuộc về em."

"Ồ." Han Wangho đột nhiên nhớ tới lúc cậu ở Rox Tiger. Núi gầm và tiếng vỗ tay như sóng thần đều bị cậu đạp dưới chân.

Son Kyungho nói với cậu, "Han Wangho, hyung sẽ mở đường cho em."

————-
XONG ROÀI!!! hẹn mn ở fic lần sau, hoặc ko tại edit fic cực vã òoooo


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net