06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: R18

------------------------------

Sanghyeok nhìn chằm chằm vào mặt Jeong Jihoon, mọi chuyện đang trở nên phiền phức hơn rồi...

Anh đã từng mặc váy rất nhiều lần, thậm chí đã quen với cảm giác mát lạnh khi hai chân tiếp xúc với không khí, nhưng khi bị lòng bàn tay của một người đàn ông khác chạm vào da, thô bạo vuốt ve, nhiệt độ tăng lên, nóng bỏng, tay siết chặt đầy tính xâm lược, những ngón tay thon dài dần dần chìm vào da thịt mềm mại, cảm giác nhục nhã đã lâu chưa cảm nhận vẫn xuất hiện trở lại.

Chọc vào Jeong Jihoon chắc chắn không phải là một việc làm thông minh, thậm chí còn không phải là phong cách bình thường của Lee Sanghyeok, nếu không phải vì cơn đói đang ngày càng mãnh liệt trong kỳ động dục, Sanghyeok sẽ không đưa ra quyết định ngu ngốc như vậy. Trong phút chốc khi anh dừng lại trước gương và nhìn vào mình như thường lệ, sau đó thay sang một chiếc váy xếp li, anh lướt đầu ngón tay của mình qua đường viền sắc nét nơi vạt váy, giống như lần đầu tiên trả lời tin nhắn của Jeong Jihoon, phảng phất như bị thứ gì đó nguyên sơ hơn lôi kéo, so với ham muốn sắc dục khiến con người ta mê muội đầu óc, có lẽ nó giống một loại cảm giác thèm ăn hơn.

Con người có thể từ chối quan hệ tình dục, nhưng không thể chối bỏ cơn đói. Thứ dục vọng này khiến anh sinh ra một loại ảo giác lý tính lẫn lộn mơ hồ:

Jeong Jihoon sẽ không làm bất kỳ điều gì vượt quá giới hạn với anh, bởi vì cậu ta là Jeong Jihoon. Faker khi đối mặt với Chovy lúc nào cũng khó tránh khỏi trở nên tham lam, bởi vì anh luôn là người chiến thắng, điều này khiến anh sinh ra sự tự mãn khó lòng kiềm chế. Nhưng ngay lúc này đây, đối diện với Jeong Jihoon gần trong gang tấc, Sanghyeok chợt nhận ra rằng, chính anh đã lần đầu tiên tự tay đẩy thẻ je-ton cược điểm đến trước mặt đối thủ, anh cố gắng giãy thoát, lùi về sau, nhưng Jeong Jihoon dễ dàng nắm lấy cổ tay anh, nhìn thẳng vào khuôn mặt đầy vẻ cảnh giác và thù địch ấy:

"Đừng có nhìn em bằng ánh mắt đó."

Cậu nói với Lee Sanghyeok:

"Người nên tức giận chẳng phải là em mới đúng sao?"

Lee Sanghyeok vẫn một mực im lặng.

Sự im lặng quen thuộc và đáng ghét này lại khiến Jihoon ngày càng khó chịu.

Sanghyeok lùi dần từng bước, từng bước, cuối cùng bị cậu ép vào góc tường, nhìn qua trông nhỏ bé đến đáng thương. Cậu lại ngửi thấy nó – lần này không thể phân biệt nổi là ảo giác hay hiện thực – mùi hương nồng nàn tỏa ra từ trên người Lee Sanghyeok, tràn ngập khoang mũi. Câu hỏi của Jeong Jihoon vẫn không có cách nào cạy mở cái miệng kiêu ngạo nhất quyết ngậm chặt của Lee Sanghyeok, ngay từ đầu cậu chỉ muốn một lời giải thích, một lời xin lỗi, nhưng sau khi chiếm giữ được vị thế cao hơn và nắm chắc toàn bộ cục diện trong tay, bị sự phản kháng ngoan cố này kích thích khơi dậy cảm giác hứng thú kỳ lạ, cậu không chỉ không muốn chịu thua, mà thậm chí còn muốn thấy Lee Sanghyeok phải nhún nhường:

"Sao không trả lời?"

Lời chất vấn của Jeong Jihoon ngày càng trở nên hạ lưu một cách trắng trợn, vượt qua ranh giới đối thủ, vượt qua rào cản internet, không giống những con chữ lạnh lẽo vô cảm, sự mập mờ dường như biến thành thực thể, ghim chặt Lee Sanghyeok trong bầu không khí căng thẳng như súng đã lên nòng này.

"Vậy thì em có thể hiểu rằng, anh đang muốn hai ta phát sinh chuyện gì đó, đúng không?"

Cậu cúi đầu, ghé sát bên tai Sanghyeok, nhìn thấy vành tai và cổ anh đã đỏ bừng vì sung huyết:

"Lee Sanghyeok, anh có muốn làm tình với em không?"

Jihoon tận hưởng nhìn đôi con ngươi của Sanghyeok vì nghe thấy câu này mà co lại, nhịp thở gấp gáp ngày càng trở nên hỗn loạn. Căn phòng riêng giống như một chiếc túi kín gió đang dần được kéo lên rồi bịt lại, không khí bị rút ra, trong sự xâm phạm chợt bộc phát của Jeong Jihoon ngay kế bên, anh cảm giác được, ham muốn không có chỗ nào để giải tỏa vẫn luôn bị kìm nén bấy lâu nay – đúng lúc này từ lòng bàn chân dọc theo cơ thể chạy thẳng lên trên. Khuôn mặt của Jeong Jihoon ngày càng mờ nhạt, biểu cảm trên mặt trở nên mơ hồ, lời nói bên tai cũng nghe không rõ, chỉ có đôi môi cứ liên tục mở ra khép lại là rõ ràng.

Cơn đói và cơn mê như phát sốt khiến anh nghi ngờ dường như mình vừa mọc ra răng nanh khi đầu lưỡi liếm nhẹ qua môi, mà trước mặt anh là một bữa ăn ngon, vừa miệng, có thể giải quyết cái bụng đang đói đến cồn cào...

Trước sự khiêu khích của Jeong Jihoon, Sanghyeok đã nắm lấy cổ áo cậu, ăn miếng trả miếng mà hôn lên.

Lần này, kẻ luống cuống không biết phải làm thế nào lại trở thành Jeong Jihoon, cậu có vẻ bị giật mình, vô thức muốn đẩy Sanghyeok ra, nhưng khí lực của đối phương lại mạnh hơn nhiều so với vẻ bề ngoài, anh sống chết nắm chặt lấy mép áo khoác của Jeong Jihoon, dùng răng nhay cắn lên môi người đi đường giữa trước mặt. Jihoon giữ chặt eo Sanghyeok, nếm vị ngọt ngày càng nồng đậm hơn trên môi anh, phảng phất như ngấm vào từng đầu dây thần kinh, lý trí cậu như bị hương vị ngọt ngào ấy nuốt chửng, choáng váng như say.

Lúc này lại xuất hiện càng nhiều vấn đề – ví dụ như, cậu và Lee Sanghyeok không nên làm tình, mà sau khi làm xong thì nên đối mặt với nhau như thế nào – tất cả những điều này đều bị cậu quăng hết ra chuồng gà, trong cơn giận dỗi, Jihoon cắn ngược lại anh. Giữa nụ hôn thô bạo, răng nanh của Lee Sanghyeok và răng nanh của Jeong Jihoon đâm vào đầu lưỡi nhau khiến cả hai đều bị thương. Bọn họ dường như đã hoàn toàn vứt bỏ năng lực tư duy, dây dưa quấn quít như hai con mèo đang đánh nhau, Jihoon ấn Sanghyeok lên tường, nếm vị máu tanh nồng trong miệng anh, thậm chí còn sinh ra ảo giác bị đuôi của anh quấn lấy cổ tay.

Nhưng cậu rất nhanh liền phát hiện, đó hoàn toàn không phải ảo giác.

Cái đuôi trơn mượt màu tím sẫm quấn từng vòng quanh cổ tay cậu, giống như một đạo cụ cosplay nào đó. Jihoon lật tay nắm lấy nó, Sanghyeok cuối cùng cũng chịu biểu lộ ra một vẻ mặt khác lạ lẫm hơn, như sung sướng lại vừa như đau đớn, sự tồn tại của cái đuôi này quá mức phi lý, thậm chí còn trái với lẽ thường, nhưng nó lại biến tất cả những gì đang xảy ra thành một giấc mộng xuân vừa mông lung lại vừa hợp lý.

Lee Sanghyeok mặc một chiếc váy xếp ly với chiếc đuôi dài và đang chủ động rướn người lên hôn đối phương, thật giống như một loại ảo mộng ngọt ngào mà sắc nét. Jihoon cắn lên một bên cổ anh với cái miệng ngập đầy vị máu và vị ngọt, lần mò vuốt ve khắp tấm lưng phẳng lì của anh như đang tuần tra lãnh thổ, cho đến khi chạm vào một chỗ lõm sâu xuống ở trên eo và gốc đuôi nằm bên dưới vết lõm – là thật, một vật thể ma quái thực sự mọc ra từ trên người anh ấy, hoàn toàn không phải đạo cụ.

Đại não Lee Sanghyeok cũng rối tung cả lên, anh biết đuôi của mình đã lộ ra rồi, hơn nữa cái đuôi cực kỳ nhạy cảm ấy còn đang bị Jeong Jihoon nắm chặt trong lòng bàn tay, nhưng hiển nhiên là trong sự kích thích tột độ như vậy, lý trí của anh cũng chẳng còn lại bao nhiêu, cả người đau nhức tê dại như bị dòng điện chạy qua, hai đùi cũng mất hết sức lực không chống đỡ nổi, chỉ có thể vùi cằm vào hõm vai Jeong Jihoon mà khe khẽ thở gấp. Để giữ thăng bằng cho cơ thể, anh thậm chí còn phải vòng tay qua bám chặt vào gáy đối phương như đang chủ động lấy lòng, để mặc bản thân tan chảy trong dục vọng.

Hành động này dường như lại càng tạo điều kiện thuận lợi cho tay của Jeong Jihoon thăm dò dần xuống phía dưới, những ngón tay xương khớp rõ ràng nâng vạt váy của anh lên, siết chặt hai đùi. Jihoon không kiểm soát được lực tay của mình, khiến anh bị siết đến phát đau, nhưng cái đuôi lại rất thành thật, như thể đã quên mất chính mình vừa bị cậu ngược đãi đến mức nào, lại tiếp tục đi khiêu khích đối phương, đổi lấy phản ứng không chút khách khí của Jeong Jihoon, để lại vài dấu vết đỏ tươi gợi tình trên làn da trắng như tuyết.

Cậu sờ lên đùi Lee Sanghyeok – đây mới là mối liên kết thân mật nhất giữa cậu và đối phương, đã từng nhìn thấy rất nhiều lần, vô số lần, cảnh sắc thuần túy dưới lớp váy bồng bềnh, không thuộc về riêng ai. Faker mà cậu đã từng gặp, hoặc là nàng LeBlanc, chưa bao giờ keo kiệt trong việc cung cấp miễn phí những diện mạo khác nhau của mình cho nhiều người cùng thưởng thức và ý dâm, nhưng nghĩ xa hơn một chút, Jihoon vuốt ve đôi chân mềm mại, hiểu rõ rằng nơi này chỉ thuộc về một mình cậu.

Sanghyeok có lẽ cũng tự nhận thức được điều này, anh dường như đã tìm lại được chút minh mẫn sau tình cảnh mất kiểm soát khi nãy, đầu ngón tay nắm lấy áo khoác của Jeong Jihoon, lại siết chặt hơn một chút, thì thào gọi tên cậu với giọng điệu cảnh cáo có phần bất an:

"Jeong Jihoon."

Anh rất hiếm khi gọi tên Jihoon như vậy, bình thường đều gọi cậu là "tuyển thủ Chovy". Jihoon sững sờ, thậm chí cảm thấy có chút lạ lẫm. Giọng Lee Sanghyeok nghe qua rất nhẹ rất mỏng, ngữ khí cũng mềm mại, đặt trong tình cảnh như thế này, thậm chí còn có vẻ nũng nịu đã nghiện lại còn ngại, khiến cho Jeong Jihoon càng khẳng định chắc chắn hơn rằng chinh phục được Faker ở trên giường cũng đơn giản như chinh phục LeBlanc, ngoài ra chẳng có chút tính đe dọa nào cả.

Nhưng Jihoon vẫn dừng lại, cậu cứ tưởng rằng mình sẽ nói rất nhiều – để khiêu khích hoặc kích thích Lee Sanghyeok, nhưng không, cậu nhìn chằm chằm vào ánh mắt mơ màng và ngẩn ngơ của anh, hiểu rõ rằng mình đang thực sự nắm quyền kiểm soát:

"Muốn tiếp tục không?"

Jihoon hỏi anh.

Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, hoặc thực ra đã kéo dài rất lâu, Sanghyeok thất bại gục xuống vai Jeong Jihoon, dùng hành động thay thế cho câu trả lời. Ngay cả sự im lặng khiến người ta chán ghét ấy dường như cũng trở nên vô cùng đáng yêu, Jihoon đã thực sự khóa chặt những gì cậu muốn vào trong lòng bàn tay, dễ dàng kéo quần lót của anh xuống như bóc vỏ một viên kẹo sô-cô-la, chạm vào hậu huyệt đã trở nên ướt đẫm.

Nếu như đâm vào trong, thì sẽ không thể hối hận được nữa.

Jihoon dùng răng nanh cà nhẹ lên xương quai xanh đã ửng đỏ của Lee Sanghyeok, lý trí đang kêu gào:

Mày thực sự đã nghĩ kỹ chưa? Đây có thể không phải là mơ đâu.

Dương vật đã sớm cương cứng của Jeong Jihoon nhẹ nhàng ma sát lên chân Sanghyeok, chất lỏng rỉ ra tạo thành những vệt nước ngoằn ngoèo trên da anh. Lee Sanghyeok trong vòng tay cậu không kiềm được run rẩy, dưới ánh đèn mờ ảo trong căn phòng kín, anh mệt mỏi rã rời ngước mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt điển trai của Jeong Jihoon, cậu dường như nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong đôi con ngươi đen láy của đối phương:

Khuôn mặt vô cảm này, nhìn qua trông có vẻ tỉnh táo hơn mình tưởng.

Mà bàn tay đang đặt bên cánh tay của Jeong Jihoon, cũng ấm áp hơn cậu nghĩ rất nhiều, hành động mang theo chút phản kháng này khiến Jihoon nhận ra rằng, có thể Lee Sanghyeok cũng đang suy nghĩ cùng một vấn đề với cậu.

Đó không phải là một sự ràng buộc hoàn toàn không thể tháo gỡ, đối với cả Lee Sanghyeok và Jeong Jihoon. Sanghyeok chỉ cần dùng lực mạnh hơn một chút, hoặc Jihoon chỉ cần buông tay, tất cả đều có thể kết thúc. Họ liên tục giằng co như đang đánh nhau, nếu như... không có cái đuôi cứ sáp tới làm nũng lấy lòng cậu.

Không biết Lee Sanghyeok nghĩ thế nào, chứ Jeong Jihoon thì đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn rồi. Trước khi anh kịp đưa ra bất cứ câu trả lời nào, Jihoon đã nâng một chân của anh lên, vừa trơn tru vừa thô bạo chen vào giữa. Sanghyeok bị dòng khoái cảm dâng trào nhấn chìm, cuối cùng cũng chịu thả tay ra.

Bản năng giao phối che lấp mọi thứ, thân phận đối thủ cũng trở thành một vấn đề không đáng nhắc đến, chỉ cần cùng nhau rơi vào bể dục mênh mông. Anh ngẩng đầu, lưng áp lên bức tường lạnh lẽo, không dám nhìn khuôn mặt của Jeong Jihoon, để mặc cậu tùy ý mạnh mẽ xâm phạm, đâm chọc, đưa đẩy. Những tiếng rên rỉ mềm mại như biến thành thức ăn, bị Jeong Jihoon nuốt lấy thưởng thức, cắn vỡ lớp vỏ cứng bên ngoài, những gì còn lại chỉ có hương vị trái cây ngọt ngào.

Anh không dám kêu rên quá lớn tiếng, bởi vì bọn họ thậm chí còn không thèm tìm khách sạn – chỉ tùy tiện lăn lộn với nhau ở một nơi vốn không nên dùng để làm tình, có lẽ chỉ có mấy con mèo đang động dục mới làm những chuyện thế này.

Nhưng Lee Sanghyeok chẳng bao lâu sau đã nhận ra sự bất tiện của hành động này, khi dương vật của Jeong Jihoon cắm vào, hơi rút ra một chút, rồi lại một lần nữa đâm mạnh trở lại, kéo theo càng nhiều dịch thể đầm đìa không ngừng chảy xuống dọc nơi giao hợp, trượt theo cẳng chân đã sung huyết sưng tấy lên, cứ thế chảy xuống đến đầu gối nơi vẫn đang treo chiếc quần lót chưa cởi hẳn. Sanghyeok bị đâm chọc đến mức không thể đứng vững trên chân còn lại, chỉ muốn treo cả cơ thể mình lên người Jeong Jihoon, nhưng tư thế này dường như lại càng thuận lợi cho cậu tùy ý tiến vào sâu hơn nữa.

Jihoon có lẽ cũng đã phát hiện ra điều này, thúc vào mạnh hơn, khoái cảm không ngừng tích tụ, gần như biến thành một loại tra tấn, Sanghyeok thực sự muốn nói gì đó giữa cuộc mây mưa mãnh liệt khiến người ta mặt đỏ tía tai này – nhẹ thôi, chậm một chút – nhưng nói những lời thế này với Jeong Jihoon quả thực có chút khó khăn, anh thậm chí phải cắn chặt môi mới có thể ngăn bản thân biểu lộ ra những ý nghĩ mất mặt như vậy...

Jihoon nhận ra sự khó xử của anh, nhưng tất nhiên cũng không vì thế mà làm chậm lại, ngược lại còn ngày càng trở nên hưng phấn. Vẻ mặt hỗn loạn và ngượng ngùng của anh thực sự rất đẹp mắt. Cậu giữ chặt xương hông mỏng manh của Lee Sanghyeok, mạnh bạo đâm vào thật sâu, tách hai chân anh ra, tính khí nóng bỏng kéo căng lỗ nhỏ đang bị lấp đầy ra đến cực hạn, miệng huyệt bị ma sát đến mức đỏ bừng, phát ra những tiếng vang khiến người nghe ê cả răng, cuối cùng cũng nghe thấy Lee Sanghyeok chịu không nổi nỉ non van xin:

"Thả xuống... Thả tôi xuống..."

Jihoon có chút xấu xa liếm nhẹ lên hầu kết của anh, hiển nhiên không hề tốt bụng như vậy, vừa thở gấp vừa cợt nhả hỏi:

"Đây là thái độ cầu xin người khác à? Tuyển thủ Faker?"

Cậu ta đang cố ý, anh đương nhiên hiểu rõ.

Quả nhiên, Sanghyeok từ chối hợp tác – ít nhất là cái miệng của anh nói vậy. Sanghyeok quay mặt đi, cắn chặt môi dưới đã đỏ thẫm màu máu đến mức càng thêm sứt sát, thậm chí ngay cả thanh âm rên rỉ cũng bị nuốt xuống. Nhưng Jihoon không để tâm lắm, chẳng sao cả, bởi vì cơ thể anh đang ngày càng phối hợp mượt mà hơn trong cơn khoái cảm, mặc dù đã có cánh tay của Jeong Jihoon chống đỡ, anh vẫn phải quấn đùi quanh eo đối phương khi bị cưỡng ép vào một tư thế gần như phải treo lơ lửng trên không trung, để mặc cho Jeong Jihoon thao túng.

Sanghyeok nhìn như thể sắp bị cậu đâm xuyên qua vậy, thậm chí bị đâm đến nát người, thân hình của anh trông còn mảnh mai hơn cả những gì Jihoon được thấy qua những tấm ảnh, phần đùi và cổ lộ ra bên ngoài đều bị cậu gặm cắn không chút thương tiếc, để lại càng nhiều hơn những vết bầm xanh tím cực kỳ chói mắt, có trốn cũng chẳng biết phải trốn đi đâu, ngược lại còn giống như chủ động câu dẫn. Dương vật thô dài thuận lợi tách mở thân thể anh, cơn đói và cảm giác trống rỗng đều được lấp đầy trọn vẹn. Sanghyeok bị Jeong Jihoon chịch đến bắn, chất lỏng màu trắng sữa dính nhớp chảy xuống dọc theo phần bụng dưới, đổi lại càng giúp cậu ra vào dễ dàng hơn, thành ruột co rút siết lấy vật cứng bên trong. Anh nhắm mắt, bám chặt bờ vai rộng vững chắc của Jeong Jihoon, các giác quan cơ thể được khuếch đại vô hạn sau cơn cao trào, sướng đến mức không khống chế nổi thanh âm của chính mình, anh nghe thấy tiếng bản thân kêu khóc ngày càng rõ ràng, ngày càng nũng nịu lấy lòng...

Jihoon thấy anh bị mình chơi đến mức toàn thân nhuốm màu dục vọng, da thịt phiếm hồng, cái đuôi ửng đỏ, ngay cả phần thịt bên trong lỗ nhỏ bị kéo ra rồi lại bị đâm ngược trở vào cũng đỏ bừng nóng cháy, ngón chân cũng sướng đến mức cuộn tròn cả lại, dường như cô nàng LeBlanc này chính là một kỹ nữ dâm đãng nhìn qua có vẻ vô cùng thuần khiết, cô ấy cần những ngôn từ hạ lưu đó, lại càng thích được Jeong Jihoon đụ cặp đùi xinh đẹp của mình đến khi sưng tấy. Chỉ cần cậu đâm vào, Sanghyeok sẽ vô cùng hợp tác, run rẩy không kiềm chế được, chỉ cần anh vừa mở miệng, những âm thanh rên rỉ ngọt lịm sẽ ngay lập tức tràn ra. Jihoon cảm nhận sâu sắc những móng tay cào lên cái gáy trắng sáng của mình đầy căm phẫn như để trả thù, anh dùng thêm lực, Jeong Jihoon lại càng dùng lực mạnh hơn, hai người cứ thế làm tình mà như xé xác nhau.

Vòng ra phía sau, Jihoon sống chết nắm chặt chiếc đuôi trái tim cứ đung đưa qua lại khiến cậu cực kỳ phiền lòng của Lee Sanghyeok, toàn thân anh bất ngờ co giật vì cơn cực khoái chưa từng nếm trải này, ngay cả vách trong cũng siết chặt lại, khiến Jeong Jihoon bị kẹp đến bắn. Trong chớp mắt khi tinh dịch bắn vào trong, ngón tay cậu chạm lên hai đùi đang muốn khép lại của Lee Sanghyeok, đối phương liền há miệng cắn lên khóe môi cậu, đau đến mức Jeong Jihoon cũng phải giật mình, cậu chuyển sang véo mạnh chiếc eo nhạy cảm của Lee Sanghyeok, buộc anh phải nhả ra, toàn thân tê liệt ngã vào vòng tay cậu, bên tai vang lên âm thanh thút thít, giống như tiếng rên rỉ nỉ non có phần uất ức, Jihoon xoa nắn bờ mông của Lee Sanghyeok, nói với anh:

"Em nghĩ ngày mai chúng ta phải đi tiêm phòng dại đấy."

Lee Sanghyeok eo mỏi chân run, đỉnh đầu tê dại, ngay cả lông mi cũng vẫn còn đọng nước mắt, không có tâm trạng đáp lại câu đùa của Jeong Jihoon, mặc cho cậu nửa ôm nửa bế đỡ anh ngồi lên sofa. Mất đi tính khí ngăn cản, dịch thể trắng đục ồ ạt chảy ra từ huyệt khẩu còn chưa kịp khép lại, làm bẩn một mảng da ghế.

Hình ảnh đó ít nhiều có hơi kích thích, thế là bọn họ không chút đạo đức làm thêm một lần nữa trên sofa. Để tránh lưu lại những dấu vết còn khó xử lý dọn dẹp hơn, Jihoon đành phải ôm Sanghyeok ngồi lên đùi mình mà chịch anh, nữ trên nam dưới – cứ coi như là nữ trên đi – những lúc như thế này vẫn nên để Lee Sanghyeok cưỡi trên người cậu, Jihoon có chút mỉa mai nghĩ, đây chẳng phải cũng là một loại số mệnh sao?

Quả nhiên, tách riêng cái tên Faker ra, vẫn có chút đáng ghét.

Nhưng ngược lại, Sanghyeok chẳng còn hơi sức đâu mà đối phó với Jeong Jihoon, nhìn trông có vẻ như ăn no xong liền buồn ngủ, để mặc Jihoon tùy ý đặt anh ở bất kỳ tư thế nào - gập chân anh lại và vén chiếc váy xếp li vốn chỉ có tác dụng làm đẹp lên, hoặc nắm lấy cổ tay anh và thúc lên từ phía dưới, bị chịch đến thoải mái sẽ kêu rên vài tiếng, hàm ý như một lời tuyên bố từ bỏ phản kháng. Da thịt trắng bóc của Lee Sanghyeok bởi vì khoái cảm mà thấm đẫm sắc màu diễm lệ, va chạm vài cái liền nhịn không được mà khóc nấc lên, thậm chí trong lúc đang làm tình còn tranh thủ dùng tay sờ sờ cơ bụng mà anh từng ghét bỏ, vẻ mặt phức tạp hỏi Jeong Jihoon:

"Sao tôi tập mãi không được như vậy?"

Thực ra sau khi làm xong, nói chung bị dục vọng làm cho tê liệt mất hết cảm giác là lẽ đương nhiên, giống như mọi chuyện vốn dĩ phải vậy, khi Jeong Jihoon nhìn thẳng vào chiếc váy xếp li đã nhăn nhúm đến mức lộn xộn và vùng eo cùng đôi chân bị cắn vô cùng thê thảm, suy nghĩ cũng rất đơn giản:

Sợ là sẽ có một khoảng thời gian Lee Sanghyeok không thể chụp ảnh show chân được nữa rồi.

Nhưng đến khi loại cảm giác tinh trùng thượng não này dần dần tan biến, họ lại trở nên cẩn trọng một cách khó hiểu. Đặc biệt là khi Sanghyeok mặc lên chiếc quần mà anh vừa gọi người giao tới, ném chiếc váy xếp li – đầu sỏ gây ra mọi tội lỗi vào trong túi tote, cái đuôi cũng biến mất không còn chút dấu vết, bọn họ quần áo chỉnh tề đối mắt nhìn nhau, Jeong Jihoon lại đột nhiên không thể nhìn thẳng vào mắt anh. Rõ ràng trong không khí vẫn còn phảng phất hơi thở tình dục ám muội lại ngọt ngào, chỉ mới nửa tiếng trước, bọn họ còn đang "củi khô lửa bốc" trên chiếc sofa này, những gì nên làm đều đã làm, những gì không nên làm cũng đã làm, nhưng sự lúng túng quen thuộc đó thực sự đúng là chứng nào tật nấy, điểm này Lee Sanghyeok hẳn cũng đồng cảm sâu sắc.

Jihoon bị anh nhìn chằm chằm, cảm thấy có chút chột dạ, mất tự nhiên mở miệng:

"...Nhìn em làm gì?"

Cậu nói:

"Là anh hôn em trước."

Nhưng không ngờ tới chính là, Lee Sanghyeok lại không hề phản bác. Lời xin lỗi mà Jeong Jihoon đã đợi cả một buổi tối vẫn chưa thấy, ngay vào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net