1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ba thua con rồi."

"Jihoon đúng là học nhanh thật."

Jeong Jihoon vui vẻ thu bàn cờ xếp gọn lại, người lúc nãy đánh cờ với anh là ba. Lâu lắm mới được tỉ thí.

Chờ người về cũng là lúc anh học xong cách để thành thạo chơi môn này.

Cánh cửa phòng bật mở. Nét mặt người phụ nữ thanh tú trẻ trung hơn độ tuổi bình thường.

Mẹ Jeong sắc mặt có phần hoảng loạn, anh quay đầu lại nhìn chưa hình dung ra chuyện gì.

"Anh à...Xảy ra chuyện rồi!"

Ông Jeong nhìn xuống cậu con trai nhỏ. Chuyện có gấp đến đâu cũng không nên kinh động con cái.

"Jihoon về phòng nhé. Ba mẹ có chuyện cần bàn."

Cái gật đầu của ba khiến anh hiểu ra.

Không phải gia tộc thì chắc chắn là công ty. Biến động quá nhiều, thương trường khắc nghiệt khiến phụ huynh của anh chẳng mấy khi xuất hiện ở nhà.

Thân ảnh anh vừa khuất sau cánh cửa.

"Tụt dốc hết rồi anh à."

"Gọi cho họ Lee. Chuyến đi này e rằng tính bằng năm."

Ông Jeong xoa xoa thái dương.

Thị trường bên nước ngoài thật sự quá khó để nắm bắt. Nửa năm trước tưởng chừng không thể trụ nổi. Bình ổn chưa bao lâu lại có chuyện, muốn dành thời gian cho cậu con trai nhỏ cũng khó.

Jihoon nằm trên giường.

Anh biết ba mẹ có thể lại phải xa nhà. 11 tuổi nhưng sao lại hiểu chuyện đến đau lòng như vậy? Cơ mà đúng lẽ thôi.

Không muốn hiểu buộc phải hiểu, lớn lên trong một gia đình bề thế. Thời đại cá lớn nuốt cá bé thật sự rất khốc liệt. Jihoon chính là con cá nhỏ, nếu không có vỏ bọc họ Jeong chắc chắn cậu đã vất vưởng xó nào rồi.

Nếu anh không phân hoá thành Alpha thì sẽ rất khó khăn.

Tối hôm đó đang vùi mặt vào đống bài tập hè. Mẹ bước vào cùng một cốc nước ép. Trông bà chẳng khác gì mấy lần trước.

Quá quen với cái kiểu này của mẹ.

"Jihoon...Mẹ và con cần nói vài chuyện."

"Ba mẹ đi bao lâu?"

Thiếu gia họ Jeong không nhìn mẹ mà vẫn tiếp tục ghi chép. Bà sững người lại, đặt cốc nước lên bàn. Tiếng thở dài khe khẽ, người bất lực nhưng chẳng thể làm được gì.

Jeong Jihoon hiểu ngay từ cái lúc bà bước vào rồi.

"Xin lỗi con."

"Người đâu có lỗi? Con hiểu nỗi vất vả ạ."

Bàn tay bà xoa đầu cậu con trai nhỏ.

Vài năm không phải đơn giản, vẫn là nên tìm người giám hộ cho Jeong Jihoon. Không cần dài dòng cuộc trò chuyện nhanh chóng đi vào ngõ cụt rồi kết thúc.

Sáng sớm ngày hôm sau, xuống nhà đã không thấy hình bóng của ba mẹ đâu. Quản gia nói rằng cả hai đã bay ngay trong đêm. Cũng không tệ lắm dù sao anh cũng đã quen với khung cảnh ngôi nhà lạnh lẽo.

Chậm chạp thưởng thức phần ăn sáng.

"Thiếu gia chút nữa người giám hộ của cậu sẽ tới đây."

"Ừm."

Vô nghĩa!

Quản gia Park chẳng phải tốt hơn với vị trí này hay sao? Sao ngài Jeong lại có thể chọn người khác làm người giám hộ cho anh.

Anh biết người được chọn là ai.

Lần đầu gặp nhìn vào mắt hắn, tưởng chừng như anh bị bóp nghẹn vậy. Tự hỏi sao ba mẹ lại giám giao con mình cho một thứ kinh khủng như vậy.

Lee Minhyeong!

9 giờ sáng chiếc BMW từ cổng lớn tiến vào. Jihoon đứng ở thư viện nhìn ra ngoài. Người đàn ông tướng mạo oai phong, khuôn mặt sắc sảo và chẳng là ai khác, ngài Lee.

Hắn mở cửa bên cạnh ghế phụ. Đem theo ai? Người kia được bế lên dựa vào người hắn.

"Thiếu gia ngài Lee đến rồi!"

Vài phút sau, Jihoon từ trên lầu đi xuống.

Lee Minhyeong đang nhấp môi tách trà do người làm đem lên. Trong lòng hắn là một hình hài bé nhỏ. Tim cậu hẫng một nhịp, em bé đó trắng quá, hệt như búp bê sứ.

"Chào ngài Lee! Vất vả cho ngài vì tới tận đây."

"Đừng khách sáo, việc nên làm."

Đến khi ngồi đối diện anh mới nhìn rõ. Trong lòng hắn là một em bé khoảng chừng 4-5 tuổi. Lạ nhỉ hắn chưa từng gặp trước đây. Đứa nhỏ nhắm mắt say giấc.

Minhyeong đẩy tờ đơn xác nhận đến trước mặt kèm theo cây bút và hộp mực điểm chỉ màu đỏ. Lòng anh hơi thắt lại, trên đấy đã có sẵn chữ ký của ba mẹ anh.

Ba mẹ đã chọn thì chắc sẽ không sai.

"Từ thứ hai tuần sau cháu sẽ chuyển đến biệt thự của tôi nhé!"

"Vâng."

Tuy có chút không đành lòng nhưng cũng phải nghe theo. Hắn hơn anh cả chục tuổi ánh mắt chẳng hiền lành gì cho cam lại đang nâng niu người ngồi trong lòng mình.

Thật giống gấu mẹ!

Hơi lạ một chút nhưng nó thật sự dễ thương đấy chứ?

"Tỉnh rồi có muốn đi dạo một chút không?"

Em bé dụi dụi mắt, hai má ửng hồng do ngái ngủ. Không khóc sao?

"Chúng tôi đi dạo ở vườn được chứ?"

Anh như người mất hồn nhìn vào nhỏ bé. Giọng của Minhyeong làm anh giật mình.

"Được."

Nối gót theo sau anh cả ba cùng đến khu vườn nhỏ sau bếp. Em bé được hắn thả xuống, tự do đi lại trong vườn.

Hai người không đi theo mà ngồi xuống ghế gần đó.

Trước giờ Jeong Jihoon không hề thích trẻ con, thậm chí còn cảm thấy phiền phức. Mấy đứa trẻ con lúc nào cũng ồn ào. Đứa nhỏ này lại khác hẳn, từ lúc đến đây chẳng nói lời nào mà cứ im lặng như tờ.

Sự im lặng của nhỏ làm anh cảm thấy không an toàn.

"Cháu tôi dễ thương lắm có phải không?"

Tên gấu bự chống cằm nhìn bé con đang ngồi im lặng trên bãi cỏ. Anh không đáp lại lời hắn. Quả thực là rất dễ thương, da trắng như sứ, lông mi cũng dài đặc biệt là ngoan ơi là ngoan.

"Jihoon thích không? Có thể cân nhắc gả cho cháu?"

"???"

Nhìn vào người giám hộ của mình đầu anh ping "???" chỉ tay vào bản thân. Nét mặt có đôi phần khó hiểu không biết là Minhyeong đang đùa hay thật.

"Chú đừng đùa. Em ấy chưa phân hoá nữa kia mà."

Nhỡ mai này phân hoá giống nhau thì có mà toi à?

Hắn bật cười một tràng sảng khoái. Lúc này anh thấy hắn cũng không đáng sợ như trong cái ấn tượng kia của chính bản thân.

Tiếng chuông điện thoại cắt ngang cuộc trò chuyện của cả hai. Hắn ậm ừ gì đó liền tắt máy. Hắn trầm ngâm vài phút mới bắt đầu mở miệng nói chuyện.

"Phiền Jihoon một chút. Cháu để mắt đến thằng bé, chú đi một chút liền quay lại."

"Không phiền! Đi cẩn thận."

Nhận lời thế chứ anh làm gì biết coi chừng em bé ra sao đâu. Đứa nhỏ ấy tiến lại chỗ anh ngồi, dưới nắng buổi sáng trông như một bức tượng sống.

Đứa bé này gầy làn da trắng đến chói mắt, khi nắng chiếu vào liền cảm giác trong trẻo đến có thể thấu thị. Lông mi dài lắm, nắng chiếu vào đó in bóng lên đôi gò má mềm mại.

Là con gái sao?

Anh đã hơi có phần khó nói khi nhìn thẳng vào mắt em. Mắt em đen và sâu lắm, cứ như hố đen nhốt chặt mọi thứ cảm xúc và suy nghĩ trong đó. Muốn đọc vị cũng rất khó, nguồn năng lượng nhỏ toả ra cũng ít ỏi đến đáng thương.

"Chỗ này có thư viện không?"

Hỏi tỉnh bơ như thể bằng vai phải lứa vậy đó.

Em nhỏ giật gấu áo anh. Mí mắt khẽ run, nhẹ lắm nhưng sao anh lại phát hiện ra mất rồi. Đứa trẻ khác thì đòi đồ chơi còn nhỏ thì lại đọc sách.

Có thật là trẻ con không hay là người lớn hình hài em bé?

"Muốn đi?"

Cái gật đầu nhẹ như không làm anh khá bối rối.

"Mình cùng đi."

Không biết là có biết đọc hay không.

Chọn cho một cuốn truyện cổ tích. Ra là cháu nhà họ Lee khí thế cũng rất khác người thường. Bé như vậy lại không thích đồ chơi vả lại có thể đọc thành thạo như thế.

Em cứ len lén nhìn lên cái người đang chăm chú ghi ghi chép chép. Jihoon như bị kim đâm vào người vậy. Thà rằng quậy phá còn hơn, im lặng có thể giết chết một người.

"Có chuyện gì sao?"

"Không."

"..."

Không biết nên nói gì nữa.

Bỗng dưng lại thắc mắc về thân thế, là con của cô chú Lee hay sao? Không lầm thì chắc là vậy. Nó chưa từng được cô chú Lee đưa đến đây nên anh không biết cũng phải thôi.

"Nhóc tên gì?"

Nhỏ cau mày nhìn anh, có vẻ như không thích anh gọi là nhóc thì phải. Điệu bộ nó như muốn không trả lời. Ánh mắt nhỏ không hề sợ sệt gì anh cho cam.

Mắt em thôi nhìn lên mà chăm chú vào cuốn sách đặt trước mặt. Tay tí hon mân mê góc sách.

Vài phút trôi qua không lời hồi đáp.

Con mẹ nó chứ Jeong Jihoon vậy mà lại bị một đứa trẻ miệng còn hôi sữa ghost. Tự dưng thấy cay cay ở sống mũi.

"..."

"Lee Sanghyeok."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net