4. Bất ngờ bị tấn công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay vẫn như thường lệ, ba người bọn họ lại sắm vai những đứa cháu ngoan của ông cụ Lee, mặt trời còn chưa treo lên cao đã dắt díu nhau đi trên con đường mòn quen thuộc.

Đến gần trưa, Lee Sanghyeok trốn dưới một tán cây to tránh nắng, thở dài nhìn cái giỏ hiu hắt của mình.

Lá thuốc ở tầng thấp đã bị hái sạch sẽ, nhưng vẫn chưa đủ chỉ tiêu cho ngày hôm nay. Dạo này trong làng đang có dịch cúm, ông cụ Lee đã bốc hết số lượng thuốc dự trữ. Lee Sanghyeok định bụng hôm nay sẽ lên chỗ cao hơn một chút.

"Hai người về trước đi, tôi đi loanh quanh hái thêm một ít nữa sẽ về"

"Em đi với anh nhé"

"Không cần đâu". Nói rồi Lee Sanghyeok tiến lại chỗ Choi Wooje, lấy giỏ trên lưng xuống, đổ hết lá thuốc ít ỏi vào cái giỏ cũng không khá hơn là mấy của nó.

"Wooje à, em mang cái này về cho ông trước nhé, ông đang cần lắm đấy".

Choi Wooje ngập ngừng không muốn đi, tính nói hay là để anh đẹp trai về trước, còn nhóc ở lại với anh. Thế nhưng môi nó vừa mấp máy là Lee Sanghyeok đã huơ tay cản, bảo không sao đâu.

Lee Sanghyeok nhìn cái người đang dùng ống tay áo lau mồ hôi nhễ nhại bên cạnh. Chưa kể đến việc hắn có thể đi lạc ở bất cứ ngã rẽ nào trên con đường quanh co từ đây xuống chân núi, thời tiết nóng bức này có vẻ cũng đang hành hạ hắn không kém.

Mặt hắn đỏ lên vì say nắng, hai bên tóc mai ướt đẫm, trông thật sự có hơi đáng thương. Nhận thấy có người nhìn mình, hắn quay phắt sang, Lee Sanghyeok bị bắt quả tang nhìn lén liền chột dạ, vội vàng đánh mắt đi chỗ khác.

Có chút mất mặt, nhưng kể từ giây phút tựa như đánh mất chính mình chỉ vì trông thấy nụ cười đẹp đến nao lòng của hắn, Lee Sanghyeok chẳng khác nào bị thôi miên, thỉnh thoảng anh sẽ không nhịn được mà vô thức dõi theo hắn.

"Hai người mau về đi"

Lee Sanghyeok ho khan một tiếng, sau đó trịnh trọng đưa ra mệnh lệnh, không cho Choi Wooje bất cứ cơ hội từ chối nào. Nhóc con ngẩn người nhìn theo bóng lưng quật cường của Lee Sanghyeok, sau đó kéo nhẹ vạt áo của người bên cạnh.

"Anh ơi, về thôi ạ"

Jeong Jihoon cũng đang nhìn theo hướng mà Lee Sanghyeok vừa đi, Choi Wooje ngỡ ngàng bắt gặp trong ánh mắt đó là sự trầm tư mà từ trước đến nay nó chưa từng thấy qua.

"Anh đang lo lắng ạ? Anh Sanghyeok từ bé đã lên núi hái thuốc vô số lần rồi, như thổ địa ở đây vậy, anh không cần lo đâu"

Đáp lại sự trấn an của thằng nhóc, Jeong Jihoon chỉ hờ hững thu mắt, để lại một câu: "Ta không lo", rồi xoay người đi về hướng ngược lại.

Choi Wooje gãi gãi đầu khó hiểu, không lẽ nó nhìn nhầm? Vẻ mặt vừa rồi của anh đẹp trai rất khó diễn tả, nhưng sự quan tâm chất chứa trong đó thì nó đảm bảo mình không thể nhầm được. Nhận thấy đối phương đã đi xa cả chục mét, Choi Wooje tạm gác lại thắc mắc trong lòng, nhanh chóng đuổi theo sau.

Giây phút Jeong Jihoon và Choi Wooje vừa rời khỏi, một con hải âu đậu gần đó liền bay vút lên bầu trời, nhắm thẳng về hướng Lee Sanghyeok vừa rời đi.

Lee Sanghyeok tiếp tục tiến về phía trước trong cái nắng chói chang, thật ra độ cao này anh chưa từng đặt chân đến, không khó để nhận ra càng lên cao, đường đi trông càng chông chênh hơn, cây cối cũng trở nên um tùm hơn.

Bóng dáng cao gầy chăm chú đi mãi, không để ý đã đi qua biển cảnh báo nguy hiểm bị rêu xanh bao phủ, bị cả mưa gió và thời gian xối đến bạc cả chữ.

Leo lên cao rất mất sức, nhưng Lee Sanghyeok thầm nhủ rất đáng. Vừa bước qua ngã rẽ, vô số cây thuốc tươi tốt hiện ra như nấm sau mưa, anh không nghĩ ngợi nhiều liền thả giỏ xuống đất, bắt đầu cần mẫn hái từng lá một.

Thiên nhiên hoang dã luôn chứa đựng những rủi ro không thể nào lường trước. Một người khá nhạy bén và quen thuộc với ngọn núi này như Lee Sanghyeok, cũng không tránh khỏi giây phút lơ là cảnh giác.

Hoặc nói đúng hơn thì anh không cách nào chống lại mối nguy hiểm nhắm đến mình. Khoảnh khắc con rắn mang màu da vàng rực từ đâu lao đến, Lee Sanghyeok bị bất ngờ mà ngã về phía sau.

Nó to cỡ ba ngón tay gộp lại, thân hình dài ngoằng ghê rợn trườn về phía anh. Tốc độ nó đến quá nhanh, Lee Sanghyeok chỉ có thể đưa tay đang cầm cái liềm của mình lên chống đỡ theo bản năng, hai mắt nhắm tịt lại.

Có tiếng vật gì đó xé gió lao đến, liềm trong tay bị lấy đi. Tưởng như chờ đợi phía trước là sự đau đớn xuyên qua da thịt, nhưng một giây, hai giây, rồi lại vài chục giây trôi qua. Không có chiếc răng sắc nhọn nào găm vào tay mình cả, Lee Sanghyeok chậm rãi mở mắt ra.

Hai hàng mi khẽ rung, bức màn đen che đi cửa sổ tâm hồn bị vén lên, người đáng lẽ ra giờ này đã an toàn về đến chân núi lại đứng sừng sững chắn trước mặt anh. Con rắn nào đó bị cái liềm hoen gỉ ghim chặt vào một thân cây cách đó không xa. Nó vặn vẹo trong đau đớn, máu đen sẫm chảy xuống men theo lớp vỏ cây xù xì, tạo ra một hình dạng kỳ quái ghê người.

Jeong Jihoon quay người lại, ánh mắt phủ đầy hơi lạnh chưa kịp tan nhìn Lee Sanghyeok vẫn đang trong tư thế hốt hoảng nằm dưới đất.

"Có đứng lên được không?"

Người được hỏi đến vẫn còn ngây ra, sau đó như bừng tỉnh mà gật gật đầu, nhanh chóng ngồi dậy.

"Sao cậu lại chạy đến đây?"

"Không đến thì ngươi còn giữ được cái mạng nhỏ của mình chắc?"

Jeong Jihoon liếc anh, ánh mắt không còn vẻ hung dữ nữa, nhưng lời nói ra thì không hề che giấu sự châm chọc.

Hắn lại ngẩng đầu, phóng ánh mắt lạnh lùng lên bầu trời cao, huýt sáo một tiếng, ngay lập tức một con hải âu từ đâu bay đến như bị triệu hồi, nhanh chóng đáp xuống bàn tay đang đưa hờ ra không trung của hắn, hải âu kêu lên hai tiếng như chào hỏi.

"Bảo ngươi đi theo trông chừng, vậy mà ngươi thật sự chỉ lo nhìn núi ngắm biển?"

Con hải âu này có lẽ nhận ra mình sơ suất, nó cúi đầu ủ rũ không dám nhìn vào mắt hắn.

Trông thái độ của ai đó sẽ không bỏ qua nếu không lên tiếng tự minh oan, nó liền tung cánh bay lên.

Lee Sanghyeok thấy có ánh sáng loé lên như phép màu kỳ diệu, màn khói trắng tan đi, một người con trai mặc y phục cổ trang tương tự như Jeong Jihoon trong ngày đầu gặp nạn trên núi xuất hiện.

Lee Sanghyeok bị một màn biến thân này doạ sợ, vô thức nép người sau tấm lưng vững chắc của Jeong Jihoon, tay anh khẽ bám vào thân áo của hắn.

Jeong Jihoon nhìn con người sợ sệt nấp sau lưng mình. "Chẳng phải lúc nãy tách ra vẫn hùng hồn lắm sao? Bây giờ mới biết sợ?". Câu đâm chọt này đến bên môi chuẩn bị tràn ra ngoài thì bị cái tay đang run run nắm góc áo của mình làm khựng lại, bị hắn từ từ áp xuống, vẫn là không nên nói ra thì hơn.

"Ta ... thật sự là ta đã theo rất sát phàm nhân này mà, nhưng không hiểu sao có một khoảnh khắc ta không nhìn rõ, như bị ai cố ý che mắt vậy"

"Jeong Jihoon, ta cảm giác ở đây linh lực của mình không đủ mạnh, ngươi cũng vì vậy mà bị mắc kẹt không thể quay về còn gì"

Đó là một cậu trai với dáng người nhỏ nhắn. Thực tế mà nói thì trông cậu ta có hơi lùn, đôi mắt to tròn lấp lánh và vẻ xoắn xuýt sinh động muốn được giải oan. Lee Sanghyeok nhìn một lát, khẳng định cậu nhóc này rất đáng yêu, rất giống cảm giác mà Choi Wooje mang lại.

Anh bỗng không còn sợ nữa, buông vạt áo của người nào đó ra, lưng thẳng lên hệt như người vừa hèn nhát khi nãy chẳng phải mình vậy.

Jeong Jihoon dùng tay xoa thái dương, câu nói của Ryu Minseok như vô tình đâm một nhát vào chỗ đau mà hắn không dám đối diện thời gian gần đây. Con hải âu lắm mồm này nói không sai, từ lúc đặt chân đến đây, thần lực vô biên có khả năng dời núi lấp bể của hắn như bị ai gom lại cho vào một cái túi lớn, rồi tàn nhẫn ném thẳng đến nơi cùng trời cuối đất nào đó mà hắn không tìm ra.

Ban đầu hắn cứ nghĩ là do mình bị thương nên thần lực mới mất đi, chính vì thế hắn chỉ có thể khiêm nhường ở lại và nhận lấy sự giúp đỡ của con người. Nhưng đã lâu như vậy rồi, vết thương thì đã liền sẹo như chưa từng có dấu vết tồn tại, thế mà thần lực của hắn mãi mới chỉ có thể khôi phục được một ít.

Bản thể của Ryu Minseok là một con hải âu lông trắng, là linh thú kiêm đôi mắt biết nói của Jeong Jihoon. Ở thần tộc của bọn họ, người ta hay truyền tai nhau rằng chỉ cần nhìn thấy một con hải âu với bộ lông trắng toát, kiêu ngạo bay lượn trên bầu trời thì chắc chắn vị thần kế nhiệm trong truyền thuyết cũng đang du ngoạn ở gần đó.

Vốn từ bé đã lớn lên cùng nhau, Ryu Minseok cũng có thể xem như bạn bè của Jeong Jihoon. Chỉ là, trong số bạn bè của vị thần đứng đầu thiên tộc này, có lẽ nó là người có thần lực thấp nhất.

Cách đây không lâu, hải âu trắng cùng Jeong Jihoon đi săn, thật không may Jeong Jihoon đã bị người của yêu tộc truy sát. Trong lúc chạy trốn bằng chút hơi tàn, hắn đã vô tình đi lạc vào một miền không gian khác. Ryu Minseok theo hắn nửa bước không rời, đương nhiên cũng bị cuốn đến nơi chỉ toàn là con người này.

Lúc Jeong Jihoon được con người gầy yếu kia phát hiện ở lưng chừng núi, nó chỉ có thể lén ẩn mình sau một chiếc lá mà nhìn chằm chằm. Chỉ cần người đó có chút hành động nào làm tổn hại đến Jeong Jihoon, dù thần lực không còn mạnh mẽ nữa, nó cũng sẽ dùng hình dáng một con chim chẳng có chút uy hiếp nào này của mình mà lao đến mổ cho tên đó chạy trối chết mới thôi.

Nhưng sự đề phòng của nó là vô ích, con người kia không những không hại Jeong Jihoon, ngược lại còn cứu hắn một mạng.

Trong lúc người kia bị Jeong Jihoon doạ mà chạy đi mượn quần áo cho hắn, Jeong Jihoon lười biếng gõ mấy cái lên thành giường, Ryu Minseok nghe liền biết là hắn gọi mình, tung cửa sổ mà bay đến.

Thời điểm đó Jeong Jihoon bảo nó đi thám thính xem đây rốt cuộc là nơi nào, còn nữa, Jeong Jihoon bảo hắn không khoẻ, chưa thể về nhà. Ryu Minseok tức tối trong hình hài của một con chim mà quát vào mặt hắn: Không khoẻ cái khỉ gì? Rõ ràng là thần lực đột ngột mất đi. Hai người bọn họ một rồng một hải âu từng uy phong lẫm liệt đến thế, nay lại chẳng thể dùng thần lực như ý muốn.

Jeong Jihoon bảo nó tạm thời tránh đi, chỉ khi nào hắn gọi thì mới ra mặt, nó vẫn luôn âm thầm đi theo ba người.

Nó cũng rất nhiệt tình bay đi khắp nơi ngắm nghía, nhưng lại chẳng biết cách nào để có thể quay về. Nó ngày ngày nép sau tán lá, ôm tâm sự nhìn vị thần nhà mình hôm nào cũng lên núi hái thuốc, trông ngốc đến nỗi không biết phải làm sao.

Hải âu trắng cảm thấy nhớ thần điện nguy nga kinh khủng, thậm chí còn nghĩ mình điên rồi nên mới thấy nhớ luôn cả cái vị thần có bản thể là gấu nâu suốt ngày trêu nó ở thần tộc kia. Trước đây cứ nhìn thấy hắn là ghét, nhưng có khi giờ gặp lại hắn lại là niềm vui.

Vừa nãy khi con người được gọi là Lee Sanghyeok muốn lên cao hơn, Jeong Jihoon cứ nhìn theo mãi, sau đó âm thầm bảo nó đi theo trông chừng.

Tuy con rồng này không còn thần lực dồi dào như xưa nữa, nhưng khả năng phán đoán của người đứng đầu vẫn chuẩn lắm. Không chỉ có mỗi bọn họ bị lạc đến đây, rõ ràng nơi này cũng đang có dấu vết của yêu tộc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC