C1: Nguy hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương I

Từ xa xưa trên thế giới đã xuất hiện những con người với những khả năng bí ẩn họ thông thạo việc bói toán, họ có thể mang đến tai họa, nhưng một số lại mang đến những điều tốt đẹp. Họ cầu nguyện hay nguyền rủa,... những điều bí ẩn đều xoay quanh những con người này.

Nhưng sự xuất hiện của họ ngày càng ít, dần dần làm cho con người quên đi sự tồn tại của họ. Và nó đã rơi vào sự lãng quên, và trở thành một truyền thuyết. Đến hiện tại chẳng còn ai tin phù thủy là có thật cả. Nhưng trong một ngôi nhà bình thường nọ lại có người với khả năng không bình thường, họ tồn tại với những khả năng được giấu kín chỉ khi thế giới xảy ra những biến động, làm thay đổi đi vòng xoáy sinh mệnh của nhân loại thì họ mới có thể bộc lộ hết những khả năng tiềm ẩn của mình.

...reng~~reng~~reng...

"Má ơi lại trễ học nữa rồi. Mama... ! Sao không gọi con dạy. A... giày đâu... quần áo... chết chết chưa rửa mặt ầy... ầy... ầy mama con đóiiiiiiiii!.

Một mỹ thiếu niên với mái tóc đen óng, đôi môi đỏ hồng cùng đôi mắt anh đào kết hợp với làn da trắng trẻo làm cho lòng người rung động, vội vàng đóng cửa với bộ đồ xộc xệch không cần đi cầu thang cậu đã sử dụng phép thuật của mình đi đến bàn ăn.

Bộp!!! Một cái muỗng lớn đã an vị trên đầu của Diệp Hiên.

"Hư... mama lần nào ngài cũng nặng tay như vậy hết, rồi đến ngày nào đó đầu con bị hư thì mama nuôi con suốt đời đó (>△<Uu".

"Bớt dùng biểu cảm đó với tôi nó không có tác dụng gì đâu, tôi đã nói bao nhiêu lần là không được sử dụng phép thuật khi không cần thiết rồi hả hừ hừ".

"Mama ngài bớt giận bớt giận nà do ngài không gọi con dậy sớm hơn chứ bộ... ây đồ ăn của con nhanh nhanh con sắp trễ học rồi".

Cô gái xinh đẹp này chính là mẹ của Diệp Hiên, một vị phù thủy có thể xem như rất mạnh về việc điều trị và chúc phúc, Trương Kỳ nhìn đứa con không chịu lớn của mình mà lắc đầu. "chụp lấy", nói rồi một màn từ dưới bếp đến bên bàn ăn //bộp// KO.

Lấy được bữa sáng của mẹ mình Diệp Hiên đã không còn thấy bóng dáng chỉ để lại một câu như thường ngày "mama thân thủ của ngày thật tuyệt".

"La là la cây xanh xanh đón gió xanh xanh... la là la" vừa đi vừa hát với gương mặt phúng phính dễ thương này của Diệp Hiên thật biết làm người thổn thức.

Đường từ nhà Diệp Hiên tới trường nói xa tuy không xa, nhưng phải vòng qua nhiều ngỏ nên mọi người ở đây đều biết đến một thiếu niên xinh xắn yêu đời này. Duy nhất chỉ có một người là biết được con người thật của Diệp Hiên, Vương Tuân một người bạn thân rất CHUẨN, gương mặt tuấn tú với đôi mắt sâu cùng biểu cảm hơi lạnh lùng là mẫu người mà bao chị em NÍN THỞ.

Vương Tuân có thể coi như là 'THANH MAI TRÚC MÃ' với Diệp Hiên, cái tên Diệp Hiên này từ nhỏ còn ở nhà trẻ, ngoài mặt lúc nào cũng cười cười, nhưng thật ra là một tên giảo hoạt. Có lần chỉ vì bị chọc là giống con gái, mà tên này thù siêu dai mỏi ngày đối với nạn nhân của cậu ta như tra tấn, không cho bọn họ ngủ trưa đổ nước làm ướt quần mách cô giáo họ tè dầm vân vân những quá khứ đen tối. Và đều quan trọng hơn là cậu là người bạn duy nhất biết Diệp Hiên là phù thủy. Cho nên đừng có mà 'trông mặt mà bắt hình dong'.

Còn Vương Tuân nhiệm vụ của cậu đó chính là thu dọn tàn cuộc, lúc nào tên Diệp Hiên này cũng kéo cậu theo với mấy trò phá phách hết dần dần thân lại càng thân, nhưng mà sao cậu lại thở dài ╮(╯_╰)╭.

"Hey...yo bạn hiền ơi đợi tui hở" cái tên chưa thấy người đã thấy tiếng này còn ai ngoài Diệp Hiên.

Đôi chân chạy nhanh trên đường, dưới sự chiếu rọi của ánh dương buổi sáng tưới lên gương mặt mỹ lệ, tạo nên một khung cảnh rất ư là hữu tình.

Tiếng chuông trường vang lên khi họ bắt đầu vào lớp, họ chẳng hề hay rằng ở một vị trí nào đó có một đôi mắt với sát ý nồng đậm, luôn quan sát những sinh mệnh này.

Một cô gái xinh xắn với chiếc váy đồng phục đi đến bàn của Diệp Hiên và Vương Tuân. Đây là Trần Đình Đình một người bạn cũng khá thân với Diệp Hiên. Cũng phải kể đến cuộc gặp gỡ định mệnh của hai người.

*ĐÁM MÂY: NHỚ CHUYỆN QUÁ KHỨ.

Năm lớp 9 có lần Diệp Hiên trừng trị một nạn nhân xấu số nào đó thì tình cờ bắt gặp một cô gái, tóc quấn lên, ngồi xếp chân, chấp hai tay như cầu nguyện, phía dưới là một trận đồ ma pháp, nhưng trong thời buổi hiện đại này chính là TRẺ TRÂU.

Trần Đình Đình lúc này là một cô gái có thể nói là ngây thơ mà hơi ngu ngu síu, cô chỉ vì xem một bộ phim về ma thuật mà tin tưởng ma thuật tồn tại, các bạn trong lớp hay chọc cô về vấn đề này, nếu như cô biết Diệp Hiên là phù thủy thì chắc không có một màn như thế này.

Nhìn gương mặt đỏ như quả cà chua của Trần Đình Đình Diệp hiên không thể nào ngừng chọc phá cô được. Dưới sự đàn áp của hỗn thế ma vương, cùng với khát khao giết người diệt khẩu thì cô phải ép lòng nặn bụng xin chơi chung với cái tên này, nhưng dần dần với những ngày đi theo phía sau cùng những trò mà 3 người tham gia họ đã trở nên thân thiết từ lúc nào.

*QUAY VỀ HIỆN TẠI.

"Nè nè hôm nay đi chơi không. Bên đường mới mở một quán bánh ngọt mới nghe nói còn đang khuyến mãi đó" nói đều này là do cô biết Diệp Hiên là một tính đồ của thức ăn ngọt, còn Vương Tuân thì không thích nhưng vẫn đi do có Diệp Hiên, còn cô thì hè hè đi theo cọ bánh người ta.

Đúng như cô dự đoán khi nghe lời này đôi mắt của Diệp Hiên đã sáng lên. Lịch trình đã định bây giờ thì quay lại với thời gian khổ cực mà Diệp Hiên phải chịu NGHE GIÁO VIÊN GIẢNG BÀI, đều này đối với cậu không quan trọng dù sao thì sau này cậu cũng trở thành phù thủy mà, nhưng chỉ cần lơ là một chút thì lại bị thầy cô nhắc nhở.

"Ahhh... cuộc sống càng ngày càng gian nang và vất vả" than vang một câu thì Diệp Hiên đã nằm nhoài lên bàn và thành công lấy được sự chú ý của giáo viên.

Chuông tan học vang lên thì Diệp Hiên đã thỏa mãn khi có được bánh ngọt tới tay, còn về phần Trần Đình Đình cọ bánh thì tất nhiên là... thất bại, cô đành tự mua thôi.

Trên đường về như mọi khi người qua người lại, những tiếng nói cười của người dân trong trấn. Đang vui vẻ với hai người bạn của mình bỗng koo Diệp Hiên chợt khựng người lại, một cảm giác xa lạ đầy nguy hiểm này nó đến từ mọi phía, tuy rất nhỏ nhưng nó không thể nào chỉ như thế.

Đánh một ánh mắt ra hiệu với Vương Tuân thì người bạn này đã hiểu ý.

"Diệp Hiên cậu quên hôm nay dì Trương bảo cậu về nhà sớm à" với gương mặt vô biểu cảm đó làm cho Trần Đình Đình chẵn nhìn ra được chân tướng gì.

Đáp một tiếng Diệp Hiên cùng Vương Tuân tạm biệt Trần Đình Đình rồi vội vã về nhà.

Hết chương I.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy
Ẩn QC