Chương 7. Đẻ non

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

​Trái tim phảng phất như bị búa tạ đánh trúng, Hà Tịch ngồi yên tại chỗ tay chân lạnh buốt, vết thương bị trúng tên ở phía sau lưng lại bắt đầu đau đớn.

​"Sẽ không đâu..." Nàng vẫn thất hồn lạc phách mà nói, "Điều đó không có khả năng..."

​Đáy lòng đã có một cái khác thanh âm khác không ngừng vang văng vẳng bên tai nàng. Có gì mà không có khả năng? Hắn muốn diệt trừ Hà Khiêm cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Dựa vào tính toán của hắn, tuyệt đối sẽ làm ra chuyện như vậy.

​"Có gì mà không có khả năng? Đây chính là người ta sắp xếp ở ngự thư phòng nói cho ta biết đấy!"

​Thác Bạt Mẫn cười lạnh nhìn Hà Tịch.

​"Ngươi sắp xếp người ở ngự thư phòng? Ngươi không sợ chết sao?" Hà Tịch thở hổn hển, lạnh lùng nhìn nàng ta.

​"Ha ha, ngươi thật đúng là vừa đáng thương lại vừa buồn cười đó" Thác Bạt Mẫn cười lớn. "Ngươi cho rằng bây giờ ngươi còn vốn liếng để đối kháng với ta sao? Ngươi cho rằng Hoàng Thượng sẽ tin tưởng những lời hồ ngôn loạn ngữ của ngươi trong lúc kích động ư?"

​Hà Tịch oán hận, trừng mắt nhìn nàng ta: "Ngươi thật đúng là yên tâm!"

​"Ha ha, nhưng ta thật sự có chút kiêng kị lực lượng sau lưng ngươi. Nếu ngươi đã không chịu nói, ta đây cũng chỉ đành phải đưa ngươi đi chết rồi."
Mà ta gần đây đối với người chết mới có thể yên tâm. Cho nên, ngươi hãy đi chết đi!"

​Bên tai nàng nghe thấy động tĩnh bên ngoài truyền đến. Bỗng nhiên Thác Bạt Mẫn bước nhanh xông tới, Hà Tịch căn bản trốn không thoát, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thư Mẫn hung hăng đụng tới.

​"Ah......"

Thanh âm thảm thiết vang lên.

​Thác Bạt Mẫn dùng hết sức xông vào người Hà Tịch, nàng ta ngã trên mặt đất, rồi lại rơi vào một cái ôm.

​"Mẫn nhi!" Nguyên Lương khẩn trương ôm lấy Thác Bạt Mẫn.

​Có máu tươi từ phía dưới váy của nàng ta chảy ra, Thác Bạt Mẫn buồn bã mà khóc lóc. "Hoàng Thượng... Cứu, con của chúng ta!"

​"Hà Tịch! Ngươi thật ngoan độc, uổng công Mẫn nhi vì ngươi mà cầu tình, muốn trẫm đến thăm ngươi!" Nguyên Lương hung dữ, trợn mắt nhìn Hà Tịch, sau đó đi lên đá vào bả vai Hà Tịch, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu đứa nhỏ trong bụng Mẫn nhi xảy ra chuyện gì, trẫm sẽ lấy cái mạng ác phụ này của ngươi!"

​Hắn bế Thác Bạt Mẫn lên, quay người, chạy vội ra bên ngoài, vừa đi vừa hô: "Thái y! Mau gọi tất cả thái y tới đây cho trẫm!"

Trong phòng, Hà Tịch vịn vàng tường, gắng sức đứng dậy, khoé miệng tràn ra một dòng máu tươi, thần sắc thê lương nhìn về phía hai người kia vừa đi.

​Nàng không nói gì, cũng không có ý định giải thích cái gì. Nàng phát hiện mình bắt đầu không hiểu Nguyêm Lương rồi, không hiểu hắn còn có thể vì giữ vững ngôi vị hoàng đế mà làm ra những chuyện đến bực nào.

​Mẫn phi đẻ non, trong hoàng cung như nổ tung.

​Hà Tịch rất nhanh bị đưa đến Lãm Nguyệt lâu, trong phòng khắp nơi treo màn trướng, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, có tiếng khóc buồn bã của nữ tử truyền ra.

​Hà Tịch rất nhanh bị ném tới trước mặt Nguyên Lương, trên khuôn mặt uy nghiêm của thiên tử tràn đầy nộ khí.

​"Hà Tịch, ngươi làm hại Mẫn nhi đẻ non, còn gì muốn nói nữa không?"

​"Thần thiếp, không còn lời nào để nói."

​Câu trả lời quen thuộc này cũng không biết đã lặp lại bao nhiêu lần, trước kia bất luận nàng nói cái gì hắn cũng không tin, bây giờ trái tim nàng đã băng giá đến độ không muốn giải thích nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net