Chương 171: Chia Phòng Ngủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếu Đồng chưa bao giờ ngờ tới, có một ngày anh sẽ cảm thấy hối hận vì đã để mẹ Văn trở về chăm sóc Văn Mân như vậy. Chuyện anh muốn ở nhà chăm sóc Văn Mân tới lúc sinh con, là chuyện không thể, cho nên lúc mẹ Văn nói sẽ nhanh chóng hoàn thành công việc để trở về chăm sóc con gái, anh cảm thấy rất yên tâm.

Nhưng mà, cũng không thể có chuyện cha mẹ vợ vừa về, anh lại bị đuổi ra khỏi phòng ngủ thế này chứ?

"Mẹ, con và Văn Mân đều là người lớn cả rồi, mẹ yên tâm đi, chúng con biết chừng mực, sẽ không làm chuyện gì không tốt đâu." Mặc dù Tiếu Đồng tự nhận da mặt mình đã đủ dày, nhưng khi nói những lời như vậy với mẹ vợ thì anh vẫn cảm thấy khá lúng túng. Nhưng mà không nói không được, nếu như không nói, anh sẽ phải tiếp tục chạy đến thư phòng để ngủ.

"Không làm cũng không được, Tiếu Đồng à ~~, không phải mẹ không tin con, thật sự là đàn ông có đôi khi bị kích động sẽ không thể dùng lý trí để khống chế được, cho dù con có thể khống chế được, nhưng mà chỉ cần không cản thận trở mình, đè trúng nhóc con thì phải làm sao bây giờ? Bây giờ tình trạng thân thể nó rất đặc biệt, chỉ cần bị thương một chút cũng có thể tạo thành hậu quả cực kỳ nghiêm trọng."

"Mẹ ~~ Tiếu Đồng nằm ngủ rất ngay ngắn, sẽ không trở mình lung tung đâu." Trong lòng Văn Mân cũng không muốn bị tách khỏi Tiếu Đồng, cho nên mẹ Văn vừa nói xong cô đã cúi đầu, đỏ mặt, nhỏ giọng giải thích một câu.

"Nhóc ~~, các con phải hiểu chuyện, nhẫn nại thêm một chút đi, cũng chỉ có bảy tám tháng, gắng nhịn một chút là mọi chuyện qua rồi."

"Mẹ ~, đứa bé cũng được ba tháng, thai nhi cũng khá ổn định rồi, sẽ không có chuyện gì đâu." Người nào đó vẫn không muốn buông tha quyền lợi của mình.

"Không được là không được, các con đừng nói nữa, có nói thêm đi nữa mẹ cũng không đồng ý." Mẹ Văn kiên quyết bác bỏ ý kiến của Tiếu Đồng, sau khi nói xong mới cảm thấy mình phản ứng hơi quá, sau khi kiềm hãm giọng điệu của mình lại mới nhẹ nhàng khuyên nhủ, "Tiếu Đồng, trước khi về nước mẹ đã cam đoan với với mẹ con rồi, ba mẹ con tạm thời chưa về được, mẹ phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc thai nhi, không để xảy ra bất kỳ sơ sót nào được."

Văn Mân còn muốn nói thêm vài câu, thời đại nào rồi, còn giữ tư tưởng xa lơ xa lắc đó. Mọi người sớm đã có kiến thức về chuyện mang thai, thời gian ba tháng đầu có chút nguy hiểm, còn lại có thể sinh hoạt bình thường rồi, tại sao còn phải làm chuyện vô bổ như vậy.

Cô và Tiếu Đồng là vợ chồng mới cưới, sao lại có thể bắt họ phải chia phòng ngủ chứ. Nhưng khi cô vừa nhìn thấy ánh mắt của cha mình liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhân tiện đưa tay kéo kéo ống tay áo của Tiếu Đồng bên cạnh, ý bảo anh bây giờ đừng nói thêm gì nữa. Cô hiểu rất rõ cha mình, vẻ mặt ấy, còn có cái nháy mắt của ông rõ ràng là ám chỉ điều gì đó, đằng sau yêu cầu của mẹ cô nhất định còn có ẩn tình, cho nên mặc dù không vui nhưng cô không hy vọng mình trong lúc vô tình không hiểu chuyện lại đắc tội với mẹ mình.

"Hai đứa phải nghe lời, biết không? Trước khi đứa trẻ được an toàn sinh ra, những chuyện khác đều không quan trọng, bây giờ, muốn làm việc gì trước tiên cũng phải chú trọng đến sự an toàn của đứa bé." Mẹ Văn thấy hai người đều im lặng không phản đối, dù không tình nguyện nhưng cũng đồng ý với bà rồi, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi dặn dò hai vợ chồng thêm lần nữa mới yên tâm đi vào phòng bếp, bà muốn hầm canh gà cho con gái bồi bổ sức khỏe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net