Chương 182: Tới Trễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc lo lắng cho sự an nguy của Phó Thiên Húc, trong lòng Văn Mân đồng thời cũng nhớ đến một chuyện khác, đó là đứa trẻ được Tiếu Đồng nuôi dưỡng suốt mười năm. Ánh mắt cô vô tình liếc xuống chiếc bụng bằng phẳng của Khương Bạch San, cắn cắn môi, cuối cùng vẫn cẩn thận tìm từ hỏi.

"Bạch San, dì cả của cô tháng này đến chưa?" Khương Bạch San nghe vậy bất giác lắc đầu.

Mặc dù dì cả của cô chưa tới, nhưng trước giờ cô cũng không quá quan tâm đến chuyện này. Cho nên, ý tứ trong câu hỏi của Văn Mân cũng không làm cô nảy sinh ý nghĩ gì khác.

"Chắc là sắp tới rồi, bình thường nó cũng không ổn định cho lắm, có đôi khi vài ba tháng mới đến một lần, thậm chí có lần kéo dài tới nửa năm, gần đây tôi chăm chút điều dưỡng, tôi nghĩ chắc là sắp tới rồi."

"Cô... Cô không nghĩ tới tình huống có thể mang thai sao?"

"A..." Khương Bạch San vốn sửng sốt, sau đó lập tức lắc đầu: "Văn Mân, sao tôi cảm thấy chị còn sốt ruột hơn tôi vậy? Chị nói thời gian này Thiên Húc cũng bận rộn thành như vậy, chúng tôi ngay cả mặt cũng không nhìn thấy, làm sao còn có thời gian tạo người chứ?" Mặc dù nói như vậy, nhưng cô lập tức nghĩ tới một tuần trước, chồng cô khó khăn lắm mới về nhà được một lần, tuy rằng anh có vẻ rất mệt nhưng dù sao hai vợ chồng cũng lâu lắm chưa làm, hai người cũng không nhịn được, hình như có làm một lần.

Bình thường chu kỳ của cô không đều, nên không có cách tính thời kỳ an toàn hay nguy hiểm, nhưng dựa vào tình trạng thân thể của bọn họ lúc đó, cô cảm thấy không có khả năng có thai. Lại nói lúc mang thai, hai bên vợ chồng đều phải chú ý rất nhiều thứ, điều kiện thân thể của cô lại như vậy, bình thường nếu điều dưỡng cơ thể tốt nhất cũng rất khó trúng thưởng.

Hôm đó, trạng thái thân thể của hai người không tốt, nếu như vậy cũng có thể có thai thì cô còn điều dưỡng thân thể làm gì chứ?

Vẻ mặt của Khương Bạch San vừa có chút khác thường, nhưng ánh mắt sắc bén của Văn Mân vẫn thấy được.

"Không đúng, sắc mặt của cô có chuyển biến, chuyện này có gì phải ngượng ngùng, cô hãy thành thật khai đi, có lẽ tôi còn có thể giúp cô phán đoán xem có hy vọng mang thai không đấy."

"Ừ ~~, một tuần trước thật ra... có một lần." Ngập ngừng nói xong lời này, khuôn mặt của Khương Bạch San cũng đỏ lên, chuyện chăn gối vợ chồng, cô thật rất khó mở lời, chẳng qua Văn Mân cũng chỉ có ý tốt, nên cô mới có thể ngập ngừng nói thật.

"Một tuần rồi, vậy dùng que thử cũng có thể kiểm tra được rồi. Thật đúng lúc, chỗ tôi còn một que thử thai, lúc trước tôi còn giữ lại, hay là cô kiểm tra thử xem." Văn Mân cảm thấy nhịp tim của mình đập nhanh hơn bình thường rất nhiều, cũng không đợi Khương Bạch San có đồng ý hay không, lập tức đứng dậy đi đến bên giường. Cô nhớ rõ lúc đó có chừa lại một que, cô đã tiện tay cất vào ngăn tủ đầu giường thì phải.

"Văn Mân, cái gì vậy, không cần đâu, tôi thực sự không có mang thai, kiểm tra cũng vô ích thôi, hơn nữa chuyện này cũng xấu hổ quá đi thôi." Khương Bạch San lập tức đứng dậy, muốn giữ Văn Mân lại, nhưng cô không ngờ Văn Mân mặc dù mang bầu nhưng động tác lại có thể nhanh như vậy, cô chỉ nắm được vạt áo của Văn Mân.

"Có gì phải xấu hổ chứ, dù sao cũng chỉ mất mấy phút, cô kiểm tra rồi cũng cảm thấy yên tâm hơn, nếu thực sự có thai, cô có thể chú ý đến tình trạng thân thể của mình hơn, đứng để đến lúc xảy ra chuyện gì rồi lại hối hận, tôi nói cho cô biết, khi đó cũng trễ rồi." Vừa nhắc đến những việc cần chú ý lúc mang thai, Văn Mân nói không ngừng miệng, đây gọi là hiệu quả của mấy tháng mưa dầm thấm đất.

Nhìn thấy dáng vẻ hung hăng của Văn Mân, Khương Bạch San chỉ đành ngậm miệng. Tùy ý cô ấy vậy, tình trạng của cô ấy bây giờ còn tốt hơn dáng vẻ lo lắng lúc nãy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net