Chương 2: Từ Biệt Dễ Dàng, Gian Nan Gặp Lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn Mân biết cô bị ung thư dạ dày, phát hiện ra quá muộn nên không thể nào cứu chữa được. Cô cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi, sớm muộn gì cũng có ngày cô phải rời xa cõi đời này.

Bên cạnh cô không có người thân hay bạn bè nào cùng cô đi hết đoạn đường này cả, cho nên khi bàn về kế hoạch trị liệu, tổ bác sĩ cũng chỉ có thể bàn với cô. Cô biết, khi thảo luận với cô chuyện này, trên mặt những vị bác sĩ đó tràn đầy biểu cảm, nhất định bọn họ đang thương hại cô, cảm thấy cô rất đáng thương. Nhưng cô không cần, cô cao ngạo cả đời, không hy vọng đến phút cuối cùng lại trở thành đối tượng để người khác thương hại.

Bác sĩ nói, bệnh của cô, chính cô cũng rõ ràng, đi sớm một chút đối với cô mà nói ngược lại càng thoải mái hơn, càng để lâu sẽ càng khổ sở.

Không phải cô không biết điều này.

Không biết bao nhiêu lần vào đêm khuya, cô đã phải nép mình vào mép giường sau đó không ngừng nôn vào thùng rác, trong bụng chỉ có thuốc giảm đau liều cao. Ngày lại ngày, cô có thể cảm nhận rõ ràng tác dụng của thuốc giảm đau, hiệu quả của nó càng ngày càng kém. Mà cô thì ngày càng cảm thấy mình như sắp nổ tung mất rồi. Sở dĩ dù khổ cực như vậy mà cô vẫn gắng gượng bởi vì cô hy vọng người đó có thể biết được một ít chuyện của cô, có thể trở về thăm cô.

Đời này, người cô có lỗi nhất chính là anh, cô chỉ hy vọng những giây phút cuối đời mình, dù không thể có được sự tha thứ của anh, cô cũng có thể nhìn anh một lần. Cô gả cho anh nhưng cuối cùng lại vì một người đàn ông khác mà lựa chọn phản bội anh. Rõ ràng anh chính là người đàn ông duy nhất cô có thể dựa vào nhưng lại chỉ nhận được phản bội và tổn thương từ cô.

Nếu ông trời cho cô cơ hội lựa chọn lần nữa, cô hy vọng mình có thể trở về ngày mới quen biết anh. Cô thề, cô nhất định sẽ yêu anh, sẽ không ghét bỏ anh chỉ là khúc gỗ không biết nói lời ngon tiếng ngọt, cô nhất định sẽ khai quật được tình yêu vẫn luôn ẩn giấu của anh. Nhưng bây giờ, dù có hối hận cũng đã quá muộn màng.

Giờ phút này, rốt cuộc Văn Mân đã biết vì sao cô lại bay trong không trung. Có lẽ mỗi người trước khi chết đều phải trải qua một lần linh hồn thoát xác, không lâu sau, cô sẽ tan thành mây khói.

Đột nhiên, phòng bệnh yên ắng truyền đến tiếng mở cửa, Văn Mân nhìn theo nơi tiếng động truyền ra, lại thấy được một hình bóng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Người đàn ông này cô biết, đây chính là chồng trước của cô, chính là người đàn ông một giây trước cô vẫn nhắc mình phải nhớ kỹ. Rốt cuộc cô cũng được nhìn thấy anh rồi, anh không ngại hiềm khích trước kia mà một ngày một đêm làm bạn bên cạnh, khiến cô cảm thấy người đàn ông này xa lạ vô cùng.

Mười năm rồi, bọn họ đã xa nhau mười năm, mười năm dài đằng đẵng đó, bọn họ chưa từng gặp nhau lấy một lần.. May mắn, cuối cùng anh vẫn đến đây, nhưng người phụ nữ nằm trên giường bệnh kia hai mắt đã trống rỗng vô hồn, chỉ có cô là nhìn thấy nhưng linh hồn nhìn cũng giống nhau cả thôi.

Mặc kệ anh có còn hận cô hay không, lúc cô sắp chết còn có thể nhìn thấy anh, vậy cô cũng có thể an tâm ra đi. Chiếc máy cạnh giường bệnh phát ra tiếng beep kéo dài, Văn Mân cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó cảnh tượng hiện ra trước mắt đều biến mất, mà phía sau người cô dường như tồn tại một từ trường rất lớn, hút lấy linh hồn đang bay lơ lửng của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net