Chương 10. Cô ngốc của em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tako, Tako...." đuổi theo Trương Ngữ Cách vào trong vườn nhà, hiện tại cô không có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp xung quanh,  cô chỉ lo nàng sẽ không bao giờ để ý đến mình nữa.

Ngữ Cách ngồi trên ghế tựa trong vườn hoa, giận dỗi nhìn cô.

Vẻ mặt lấy lòng đi đến bên cạnh nhàng không dám ngồi xuống, cô chỉ có thể lúng túng đứng trước mặt Trương Ngữ Cách. Thấy người chồng tương lai cao sừng sững như ngọn núi đứng trước mặt mình, trong lòng liền thở dài. Nếu cô bình thường giống như những người kia thì chẳng biết đã làm tan nát bao trái tim nữ nhân lẫn nam nhân rồi, may mà cô ngốc nghếch nên mới có thể thuộc về nàng.

"Chị biết vì sao em tức giận không? " nàng hai tay khoanh trước ngực ngẩn đầu nhìn anh.  Choáng váng sao cô lại cao thế chứ, ngẩng đầu nhìn cô đúng là một cực hình.

"Tôi không bao giờ uống cafe nữa! " cô cúi đầu nhận sai, thỉnh thoảng lại lén lút nhìn nàng, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tức giận liền lập tức cúi thấp đầu.

"Chị ngồi xuống đi! " Trương Ngữ Cách quá mệt mỏi với việc phải ngẩng đầu nhìn cô rồi.

"Ân! " cô ngoan ngoãn ngồi xuống, như vậy tầm nhìn của cả hai đã ngang bằng, cô chỉ hơi cúi đầu.

Cô vừa ngồi xuống, nàng liền dùng sức véo hai cái má bánh bao của cô, kéo ra hai bên.

"Đau.... Đau!!! " cô vươn tay giữ chặt tay người kia, không để Ngữ Cách tiếp tục kéo nữa.

Không thể kéo mặt vậy thì dùng đầu. Nàng cúi đầu, hơi dùng sức đụng vào trán cô, nàng không dâm dùng nhiều lực nếu không thì chính mình sẽ bất tỉnh nhân sự mất.

"Tako... Em đừng giận nữa! " kéo hai tay nàng từ trên mặt mình xuống, đôi tay to lớn ôm trọn lấy đôi tay nhỏ nhắn,  mảnh khảnh của nàng,  cầu xin.

Hoàn toàn vô lực với vẻ mặt cún con đáng thương của cô, tuy còn hơi giận vì cô không biết quý trọng thân thể mình nhưng tâm cuối cùng cũng dịu xuống :" Xoay lại ! "

Cô khó hiểu nhìn Trương Ngữ Cách.

"Bảo chị quay người lại đó! " nàng rút tay về,  giống như làm nũng đánh nhẹ lên bả vai cô.

"Ân! " nhìn vẻ mặt xấu hổ của nàng suýt chút nữa thì cô ngồi bệt xuống đất. Ngây ngốc trả lời nhưng vẫn không nhúc nhích.

"Ân thì mau xoay người lại! " nàng lại đánh cô một cái. Lần này cô rốt cuộc cũng ngoan ngoãn xoay người vẫn giữ tư thế ngồi xổm như cũ.

Cô vừa xoay lại này liền nhảy lên lưng cô.  Nàng nhảy lên khiến cho Từ Tử Hiên chưa có sự chuẩn bị suýt nữa thì quỳ luôn xuống mặt đất.

"Tako? " cô khó hiểu nhìn về phía người đẹp đang tựa trên lưng mình,  vì sợ nàng ngã nên đưa tay đỡ lấy mông nàng.

"Cõng em về phòng, xem như trừng phạt! " nàng hai tay thì quàng lên cổ, miệng thì cắn nhẹ cổ Từ Tử Hiên.

"Hảo! " cõng nàng đứng lên, cô không để ý đến việc nàng cắn mình, bởi vì nàng cắn không hề đau mà còn chứng tỏ nàng không giận cô nữa.

"Không cho phép dùng chính mình ra chơi đùa,  chị phải biết quý trọng thân thể này! " nàng vùi đầu vào cổ cô, khẽ thì thầm bên tai.

"Xin lỗi! " biết nàng vì quan tâm mình nên mới tức giận khiến cô thật sự rất vui, thế nhưng chọc nàng tức giận  là cô sai, ba đã từng nói: làm sai thì phải biết nhận lỗi.

"Chỉ tha thứ cho chị lần này thôi đó! " nàng nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn tại chỗ mình vừa cắn.

"Ta... Ko! "

"Hả? " vẫn đề cô cõng mình lên lầu,  mặc kệ mọi ánh nhìn kinh ngạc khi hai người đi ngang qua.

"Tôi...tôi! " ( hồi hộp dữ cà😅😅)

"Sao vậy? " nàng khó hiểu ngẩng đầu  nhìn phát hiện mặt cô đã đỏ bừng. Cõng nàng về phòng rồi nhẹ nhàng đặt nàng trên giường, cô lập tức xoay người lại nhào về phía nàng, không đợi Ngữ Cách kịp phản ứng liền hôn nàng.

Ha ha,  cô chính là muốn hôn nàng đó.

"Tako... " cô vừa lẩm bẩm gọi tên nàng vừa trằn trọc mút lấy môi người bên dưới, ôm eo nàng dùng sức ngã sang bên cạnh, trong nháy mắt tư thế hai người liền thay đổi.

Một lúc lâu cô cảm thấy đã đủ mới chịu buông môi nàng ra.

Tựa đầu vào trong ngực cô, hai người im lặng không có lấy một tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng tim đập cùng tiếng hít thở của cả hai.

-----------------------------

Sau khi dùng qua cơm trưa, hai người mới lên xe đi về Từ gia.

Vừa về đến, Từ Tử Hiên liền kéo nàng chạy về phòng mình, còn hành lý của nàng lại do dì Bạch gọi người hầu mang đến phòng bên cạnh.

"Hiên, chị chạy chậm lại đi! " trời ạ,  cô chạy nhanh như thế la muốn nàng mệt chết sao?  Cũng không nghĩ đến cô cao gần 1m80, còn nàng vốn chân trời sinh cũng khá dài nhưng thể lực có vẻ yếu kém thì làm sao có thề đuổi kịp cô đây. Một bước của cô bằng hai bước của người thường . ( không biết ăn gì mà cao dữ -.-)

"Ân! " ngoài miệng là vậy nhưng cô không hề giảm tốc độ.

Cuối cùng cũng đến phòng mình, mở cửa lập tức đẩy nàng vào rồi cô cũng xông vào lục tung mọi thứ.

Đứng cạnh cửa, hai tay chống gối, liều mạng thở dốc, đợi tới lúc bình ổn lại hô hấp nàng mới đứng thẳng người nhìn xem cô định làm gì.

Cô lục tung tất cả chẳng biết là đang tìm cái gì,  chỉ thấy cô lục lọi bên này, tìm kiếm bên kia mà chỗ nào cô chạy qua đều trở nên rối loạn. Quần áo trong tủ đều bị cô ném ra ngoài, ngay cả giá sách cũng cùng chung số phận, sách đều bị cô ném hết xuống đất.

Nàng nhíu mày :" Rốt cuộc chị đang lãm gì vậy? " cô cứ lục loạn như thế so với bị trộm còn thảm hơn.

"Tako... " vọt tới bên cạnh, kéo tay nàng, vẻ mặt đầy lo lắng.

"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, không thấy vật kia đâu!!! "

"Chị đừng vội,  trước tiên nói cho em biết chị đang tìm thứ gì? " nhìn cô lo lắng như vậy, chắc chắn rất quan trọng.

"Hồng học, ba nói đưa cho tôi nói muốn tặng cho em" nói xong, buông nàng ra định đi tìm tiếp nhưng nàng đã kịp thời giữ cô lại.

"Tặng em? " chẳng trách cô lại vội vàng tìm kiếm, hóa ra là muốn tặng cho nàng.

"Ba nói lad muốn tặng cho con dâu tương lai! " không phải nàng nói bọn họ sẽ kết hôn sao?  Đó chẳng phải là cho nàng à?

Nàng cười khẽ:" Nó trông như thế nào? "

Cứ chạy loạn như cô thì còn lâu mới tìm ra được, đoán chừng lát nữa quản gia mà nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ ngất xỉu.

"To thế này! " cô lấy tay so sánh độ to nhỏ.

"Màu đỏ! " cụ thể trông như thế nào thì cô không rõ lắm.

Sao mà vật cô nói, nàng hình như đã thấy qua ở đâu rồi, vẻ mặt khó hiểu nhìn cô tập trung suy nghĩ. Lúc nhìn thấy sợi dây đỏ treo trên cổ cô lộ ra khỏi áo sơ mi mới đột nhiên hiểu ra. Nàng nhớ mình đã nhìn thấy nó ở đâu rồi mà.

Vươn tay kéo vật lộ ra trên cổ của Tử Hiên:"Chị xem có phải chị đang muốn tìm cái này không? "

Cúi đầu nhìn miếng hồng ngọc treo trên cổ mình cô liền cười vô cùng vui vẻ  :" Hóa ra là ở đây! " vội vàng tháo xuống đeo vào cho nàng.

Trời ạ, tên ngốc đáng yêu này, vật đeo ở trên cổ còn tìm kiếm xung quanh nữa, nhìn căn phòng giống như bị gió bão quét qua,  nàng chỉ biết thở dài lắc đầu. Cảm nhận hơi ấm của cô còn lưu lại trên miếng ngọc nàng liền đưa tay nắm nhẹ.

Thì ra miếng ngọc này là vật gia truyền truyền cho con trưởng của Từ gia, ông Từ sợ cô đánh mất nên dùng dây sỏ vào đeo trên cổ cô. Hôm qua nàng nói bọn họ sẽ kết hôn nên cô mới nhớ đến mấy ngày trước ba cứ nhắc đi nhắc lại bên tai mình.

"Tako,  em có thích không? " cô mắt mở to tràn đầy hy vọng nhìn nàng, chỉ thiếu mỗi cái đuôi nữa thôi là giống thư cẩu con đang vẫy đuôi nhìn chủ.

Nhảy lên bám chặt cổ cô, rồi đặt này một nụ hôn lên má:" Thích,  rất thích! "

Hai tay cô ôm lấy eo nàng, xoay một vòng, cười vui vẻ giống như đại cẩu được khen ngợi.

"Cô chủ, tôi đã bải người mang hành lý của cô Trương đến phòng cô ấy rồi! " dì Bạch chợt xuất, cắt ngàng bầu không khí ngọt ngào mà hài hòa của hai người.

Cô đỡ mông không cho nàng rời khỏi người mình, sau đó bất mãn nhìn bà:" Tako không ở cùng phòng với con sao? ".  Chẳng phải nàng nói muốn chuyển đến ở chung với anh ư?

"Cô chủ, hai người còn chưa kết hôn nên không thể ở cùng nhau được! " dì Lên đối với cô chủ mình nuôi từ nhỏ đến lớn này rất mực yêu thương, còn đối với Từ Tử Hiên từ nhỏ đã mồ côi mẹ mà nói thì bà chính là người mẹ thứ hai của cô.

"Không thể sao...? " thất vọng bĩu môi, nhưng dì Bạch nói không được cô cũng không dám cãi lời.

"Đặt em xuống, để cho vị này.... " vừa mới tới không biết nên xưng hô với vị quản gia có địa vị không tầm thường trong Từ gia này như thế nào.

"Cô Trương cứ gọi tôi là dì Bạch! " nhìn hành động thân mật của hai người cùng nụ cười dịu dàng, ánh mắt hạnh phúc của nàng khiến bà thật sự chấp nhận nàng.  Bà sẽ không nhìn nhầm, cô gái này thật sự thích cô chủ ngốc nghếch nhà họ.

"Dì Bạch! " nàng ngọt ngào gọi, giọng nói khả ái trời phú vô cùng dễ nghe.

"Hiên, đặt em xuống để dì Bạch dẫn em về phòng, em còn phải sắp xếp hành lý nữa! " nàng vỗ vỗ vai cô.

"Không muốn! " bốc đồng xiết chặt tay không muốn thả nàng xuống, cô thích ôm nàng như thế.

Dì Bạch vô tình lướt nhìn xung quanh phòng suýt nữa thì ngất xỉu, chỉ vào đống hỗn độn kia:" Cô chủ, xin hỏi có chuyện gì xảy ra trong phòng cô vậy ? " cô vừa mới về chưa tới 10 phút đã làm loạn hết cả lên, thật sự khiến người ta không giận không được mà.

"Con... " xấu hổ nhìn quanh phòng không biết phải giải thích như thế nào.

Nàng tựa vào lòng cô cười vui vẻ, lại có người tìm đồ vật trên cổ mình mà lục tung hết cà phòng, đoán chừng trên thế giới này chỉ có độc nhất mỗi cô mà thôi.  ( này là tôi không chắc à nha -.-")

"Thôi,  để tôi bảo người vào dọn dẹp! "

Bà vỗ trán,  thật hết cách với cô, thấy cô vẫn ôm chặt Trương Ngữ Cách lại vô lực vỗ trán:" Cô chủ ra đây,  tôi dẫn cô Trần về phòng của cô ấy! " bà chưa từng thấy tên ngốc nào dính người như vậy.

Vô cùng vui vẻ ôm Ngữ Cách đi theo phía sau, đi chưa đến vài bước bọn họ liền dừng lại.

Dì Bạch mở cửa giang phòng chỉ cách phòng cô vài bước chân:" Đây là phòng cô Trương! "

Phát hiện phòng nàng vẫn phòng mình  như vậy cô liền vui sướng ôm nàng chạy vào:"  Tako, thật quá tốt, em rất gần tôi đó! "

Đứng ở ngoài cửa dì Bạch khẽ cười, may mà bà dặn người hầu đặt hành lý của nàng ở góc tường nếu không với dáng vẻ chạy loạn của cô không ngã mới lạ.  Đóng cửa lại,  nhường không gian cho đôi tình nhân trẻ.

Xem ra,  cô chủ đã tìm được một người thật tâm yêu thương mình rồi.

------------
Chương nào cũng hơn 2k từ thế này, tui chắc sẽ rụng tay sớm, nhưng mà chịu thôi, vì tình yêu mãnh liệt dành cho Lạc Chương, què tay què chân vẫn không hề gì😤😤😤😤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net