Chương 14.Quá gian xảo.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Ngữ Cách kéo Từ Tử Hiên về phòng của cô, nàng có chuyện cần nói với cô. Nàng hy vọng cô có thể tin tưởng mình, tin tưởng tình yêu nàng dành cho cô, tin tưởng nàng sẽ không dễ dàng rời bỏ cô.

"Tako, ba đã nói gì với em thế? " cô vui vẻ đi theo sau nàng.

"Ra kia ngồi đi! " nàng chỉ vào ghế tựa ngoài ban công, muốn cô qua đó ngồi xuống.

Cô vội chạy qua rồi ngồi xuống, thấy nàng cứ đi đi lại lại quanh phòng không tới ngồi cùng cô, cô bắt đầu nhìn xung quanh như con sâu giãy giụa trên ghế.

"Tako,  em không ngồi à? "

Ngữ Cách dừng lại, nhìn cô xoay xoay mông ngồi dính phải đinh liền mỉm cười bước đến bên cạnh cô.

"Hiên có thích em không? "

"Thích ! " cô ra sứ gật đầu rồi vươn tay ôm chặt nàng muốn nàng ngồi xuống cùng mình, thấy nàng lắc đầu,  cô lập tức thở phì phò chu môi lên.

Thấy cô như một đứa trẻ không được thỏa mãn yêu cầu liền chu môi lên khiến nàng cảm thấy rất buồn cười, Ngữ Cách vươn tay chạm nhẹ môi cô, tiếp tục hỏi:" Vậy chị còn thích ai nữa? "


"Tôi còn thích ba này, đại ca, nhị ca, tam ca, tứ ca,  dì quản gia.. bác lái xe.... "

Cô buồn phiền nhăn mặt, cố gắng nhớ ra những người mình thích.

"Anh làm vườn....bác đầu bếp... "

"Dừng! " nàng đặt ngón trỏ lên môi cô ngăn không cho cô nói tiếp, còn nếu để cô tiếp tục không biết sẽ xuất hiện bao nhiêu người kỳ quái nữa.

"Vậy chị có thích em nhiều không?  Hay thích họ hơn ? "

"Khác nhau sao? " cô nghiêng đầu, khoa hiểu nhìn nàng.

Nàng gật đầu,  tỏ vẻ đồng ý.

"Vậy... Tôi thích họ nhiều thế này! " cô vươn tay ra biểu đạt bằng khoảng cách.

"Thích Tako.. " lại lấy tay biểu đạt, nhưng so sánh thế nào vẫn thấy chưa đủ, chỉ có thể cố gắng kéo giãn hai tay đến khi giãn hết mức vẫn cảm thấy chưa hài lòng.

Nàng vươn tay kéo hai tay cô lại rồi nói:"Được rồi, không thể so sánh, em hiểu rồi! "

Đúng là cách nghĩ của một đứa mà, chỉ biết dùng tay để so sánh ít nhiều.

"Tako biết rõ sao? " mở to hai mắt, cô hưng phấn nhìn nàng.

Nàng gật đầu rồi tiếp tục hỏi :" Vậy chị làm sao biết em thích chị không? "

Lần này đúng là làm khó cô mà, cô biết Tako đối xử rất tốt với mình  nhưng cô không biết đó có phải là thích không. Có người chẳng hề thích cô nhưng vẫn đối xử tối với cô trước mặt ba và cá vị ca ca.

Sợ hãi nhin nàng, cô nhỏ giọng nói:" không biết...không phải....vậy? "

Đột nhiên, hai mắt cô dáng lên rồi nắm lấy tay nàng:" Vậy Tako thích tôi sao? "

N

àng đã sớm biết mà!  Rút tay về rồi vỗ nhẹ trán cô: "Chị thử nghĩ kỹ xem mấy ngày qua em đối xử với chị thế nào, chờ chị nghĩ xong thì nói cho em biết đáp án"

Ngữ Cách nói xong thì mỉm cười :" Em đi tìm dì Bạch, em có chuyện muốn nói với dì ấy! "

Bởi vì lời của nàng mà cô lâm vào trầm tư, phiền não nhăn mặt, cố gắng suy nghĩ nhưng vẫn không thể hiểu được ý nàng. Thấy dáng vẻ buồn phiền của cô, nàng cũng rất đau lòng nhưng vẫn cố nhịn xuống. Nếu không để cô tự mình suy nghĩ thì mãi mãi cô cũng chẳng biết được nàng thích cô, thậm chí là yêu cô nhiều đến đâu.

Trước khi đi ra ngoài, nàng còn bỏ lại mộ câu:" Không suy nghĩ cẩn thận thì đừng nói chuyện với em! " nói xong liền đóng cái rời đi.

"A? " nghe xong lời nàng nói, cô sợ đến mức ngẩng đầu lên, thấy nàng đã sớm rời đi, cô suýt thì khóc nấc.

Ngữ Cách muốn anh tự suy nghĩ, nghĩ xem có phải này thích xô hay không, chưa nghĩ ra thì sẽ không cho nói chuyện với nàng, Tako sao có thể xấu như vậy được chứ !!

--------------------------------

"Dì Bạch! "

Cuối cùng thì Trương Ngữ Cách cùng tìm thấy bà ở trong phòng bếp. Bà đang bàn với đầu bếp xem tối nay nấu món gì, mà phòng bếp cũng được thu dọn sạch sẽ rồi.

"Cô Trương! Có chuyện gì vậy? "

"Dì Bạch, dì đứng gọi con là cô Trương nữa, cứ gọi con là Ngữ Cách là được! " mỉm cười, nàng đối với vị quản gia đã làm việc cho nhà họ Từ mấy chục năm qua vô cùng kính trọng. Cứ gọi cô Trương, cô Trương khiến nàng rất mất tự nhiên.

"Hảo!  Có chuyện gì vậy cô Ngữ Cách ?! " chủ nhân không so đo là một chuyện, bà vẫn nên làm tròn bổn phận của mình.

"Bác Từ bảo con tìm một nữ giúp việc, nói trong nhà toàn đàn ông nên sợ con khoa xử con muốn hỏi dì Bạch một chút xem có quen biết người nào không! "

Dì Bạch biết nàng tôn trọng mình nên mới đặc biệt tìm mình, cho dù tự nàng chọn người thì bà cũng không thể can thiệp. Nhưng hiện tại nàng lại tìm bà hỏi ý kiến, càng khiến cho bà càng thêm yêu thích mợ năm tương lai này.

Bà ngẫm nghĩ một hồi rồi nói:" Cô Ngữ Cách, tôi có một đứa chây gái vô cùng nhu thuận, cũng rất chăm chỉ, không biết... "

"Có biết phép tắc không ạ?! "

Thật ra có chăm chỉ hay không cũng chằng sao, nàng cũng không có nhiều việc cần nhờ đến người khác.  Dù sao bản thân cũng đã sống ở nước ngoài nhiều năm, có rất nhiều việc quen tự mình làm rồi. Nàng chỉ để ya có phép tắc hay không thôi, nếu chọn một nữ giúp việc không biết chừng mực thì nàng sẽ rất phiền phức.

"Được rồi, dì Bạch tìm ngày mang cháu gái đến đây để con gặp mặt, nếu không có vấn đề gì thì sẽ thuê cô ấy được không ạ?! "

"Vâng thưa cô Ngữ Cách! " bà gật đầu, đáp lại.

"Vậy con đi trước, chuyện này cũng phiền đến dì rồi! "

Nhìn bóng lưng nàng khuất xa, đầu bếp ngồi bên cạnh bà liền cười nói:" Mợ năm tương lai của chúng ta thật lễ phép! "

Người trẻ bây giờ, đặc biệt là những cô gái nhà giàu được sống an nhàn từ bé hiếm có người lễ phép như thế, đối xử với người hầu một cách thân thiết như thế càng hiếm có.

"Đúng vậy!  Một cô gái tốt! "

----------------------------
Buổi tối, lúc ăn cơm, đám người anh em kia lập tức phát hiện bầu không khí có chút khác thường.

Bình thường, Từ Tử Hiên vẫn hay quấn lấy Trương Ngữ Cách, hôm nay lại ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, im lặng ăn cơm khiến cho mọi người có chút không quen.

"Em gái à, hôm nay em làm sao vậy?! " Tưởng Vân không thể chịu nổi bầu không khí nặng nề này nữa.

Tủi thân liếc Ngữ Cách đang ngồi bên cạnh  lại tiếp tục cúi đầu ăn cơm, ngay cả đồ ăn cũng không gắp, chỉ rầu rĩ đáp:" Không sao! "

Tako xấu lắm, thật sự không nói với cô câu nào, cô đi gọi nàng vào ăn cơm, nàng cũng chỉ ngồi một bên, mặc kệ cô ríu rít bên cạnh  cũng không quan tâm đến cô.

Vừa thấy vẻ mặt kia của cô, mọi người đều biết vấn đề xuất phát từ Trương Ngữ Cách.

Ngữ Cách chỉ khẽ mỉm cười, hoàn toàn  bỏ qua ánh mắt dò hỏi của mọi người, vươn tay gắp đồ ăn bỏ vào bát cô.

Thấy nàng gắp thức ăn cho mình, cô liền vui sướng ngẩng đầu nhìn nàng. Cô còn tưởng nàng muốn nói chuyện với mình rồi, nhưng khi thấy nàng mỉm cười rồi tiếp tục ăn cơm, cô liền mất hứng cho mỏ.


"Ngữ Cách bắt nạt em à!? " Đới Manh khó hiểu hỏi, lại chuyện gì nữa đây.

"Không ạ! " lại bĩu môi, cô liếc người bên cạnh một cái.

Đây chẳng phải đang muốn nói, chính nàng bắt nạt cô sao?  Ha ha cô thật đáng yêu!

"Ngữ Cách? " Từ Minh Vương khó hiểu gọi, không phải buổi chiều hai đứa còn quấn quýt nhau sao, làm sao mà mới có vài giờ liền thành ra thế này.

"Bác Vương! "

"Con ăn no rồi! " Từ Tử Hiên đặt bây xuống, buồn bã nói.

"Hiên... "

"Em gái..."

Mọi người kinh hãi khi thấy dáng vẻ ủ rũ của cô, tất cả đều đau lòng, chỉ có Trương Ngữ Cách vẫn như không có chuyện gì tiếp tục ăn cơm.

"Con về phòng trước! " cô cúi đầu hoàn toàn mất đi vẻ hoạt bát thường ngày.  Đẩy ghế ra, hai tay cô vô lực buông thõng, đi về phòng.

"Ngữ Cách, rốt cuộc là sao vậy? " Từ Minh Vương nhìn thấy dáng vẻ chăn nản của con gái liền lo lắng hỏi.

"Không có gì, chỉ là cháu muốn chị ấy tự mình suy nghĩ một chút chuyện thôi! " này mỉm cười, cầm lấy giấy ăn , tao nhã lau miệng.

"Ha ha trước khi chưa nghĩ ra thì chị ấy không được nói chuyện với cháu! "

"A,  cô cũng hơi quá đáng đó! "  Tưởng Vân bất mãn nói.

Lấy chỉ số thông hiện tại của Hiên thì mười ngày, nửa tháng cũng chưa chắc đã nghĩ ra. Còn bảo nó chưa nghĩ ra thì không được nói chuyện với mình, nàng đúng là đang bắt nạt người ta mà. Với tình cảnh hiện tại của Tử Hiên, nàng đối xử với nó như thế, nó không xuống tinh thần mới là lạ.

"Cháu bảo nó suy nghĩ chuyện gì vậy, Cách nhi? " Từ Minh Vương cũng cảm thấy nàng hơi quá đáng, nhưng ông nghĩ nàng chắc đã có quyết định riêng của mình.

"Để chị ấy suy nghĩ, cháu có thích chị ấy hay không thôi ! " nàng bỏ qua vẻ mặt bất mãn của mọi người.

"Cô có thích nó khô g thì cứ trực tiếp nói ra chẳng phải sẽ tốt hơn sao, làm gì mà cứ để nó phiền lòng như thế?! " đây chẳng phải là đang muốn kiếm chuyện hay sao, Lý Vũ Kỳ có chút bất mãn với hành động của nàng.

Tưởng Vân và Đới Manh cũng gật đầu, dừng ăn nhìn nàng.

Duy trì nụ cười, trong lòng nàng đang suy xét có nên nói lý do cho họ không.

"Rốt cuộc là cô đang nghĩ cái gì? " Tôn Nhuế cảm thấy nụ cười của nàng có chút chướng mắt.  Tính anh vốn nóng nảy, suýt nữa thì anh đã vỗ bàn đứng lên chỉ vào nàng mắng to rồi. Nhìn dáng vẻ oan ức của Hiên, anh đau lòng lắm.

Bốn người đều biết cuộc sống của Từ Tử Hiên trước kia trôi qua như thế nào, đều biết chính bọn họ đã đoạt mất tình yêu thương của ba nên họ rất yêu thương cô, chỉ mong cô sống vui vẻ. Vậy mà, nàng lại khiến Tử Hiên khổ sở, anh nhịn được mới lạ.

"Anh cho rằng tôi đinh làm gì? " nàng hai tay chống cằm, nhìn anh.

"Cô? "

"Nhuế em bình tĩnh lại đi!  Tưởng Vân ngăn cản anh bùng nổ.

"Đúng vậy, chúng ta hãy nghe Ngữ Cách nói đã, ba tin rằng nó sẽ không tổn thương con bé! " Từ Minh Vương cũng vội vàng giàng hòa.

"Vậy ba hãy bảo cô ấy nói đi, chứ cười mãi như thế thì có ý gì chứ? " đã rất lâu rồi anh chưa tức giận đến thế này.

"Ngữ Cách? " ông nhìn nàng , hy vọng nàng có thể giải thích mục đích của mình.

Nàng nhìn lướt qua một lượt, biết mọi người cũng chỉ vì quá quan tâm đến cô nên đành thở dài, quyết định nói ra mục đích của mình.

"Chắc mọi người cũng biết, Hiên không dễ dàng gì tin tưởng một người! "

Năm người đồng loạt gật đầu, những tổn thương trong quá khứ vẫn còn trong lòng cô, cho dù mất đi trí nhớ, trí lực suy giảm nhưng trong tiềm thức cô vẫn nhớ kỹ.

"Cháu muốn chị ấy mở rộng lòng mình, cảm nhận hạnh phúc thực sự! " nhìn vẻ mặt khó hiểu của mọi người, nàng liền biết họ chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Có lẽ bề ngoài cô luôn tỏ ra vui vẻ nhưng thật ra trong thâm tâm chưa từng hạnh phúc.

"Nếu đã quyết định gả cho chị ấy thì cháu sẽ không bao giờ ly hôn, cháu muốn nói cho mọi người biết trước điều này! "

"Cái đó có quan hệ gì với chuyện kia? " Đới Manh khó hiểu hỏi.

Nàng nhìn anh một cái rồi tiếp tục nói: " Nếu tôi nói cho chị ấy biết tôi tính chị ấy thì chị ấy nhất định sẽ không thật sự tin tưởng, chỉ có thể để cho chị ấy tự suy nghĩ thì chị ấy mới thật sự hiểu được, tôi thích chị ấy đến thế nào! "

"Ý cô là gì?  Tôn Nhuế nhất thời choáng váng, thích rồi lại không thích, anh sắp ngã rồi.

"Tôi hy vọng chị ấy có thể mở lòng đón nhận tôi, không sang bởi vì tôi mới rời xa vài phút mà bắt đầu sợ hãi, lo lắng tôi có thể rời xa chị ấy bất cứ lúc nào! "  nàng muốn loại bỏ hoàn toàn cảm xúc bất an trong lòng của Từ Tử Hiên.

"Nhưng cô không hướng dẫn nó thì nó sẽ chẳng thể hiểu được đâu! " Tưởng Vân nhíu mày, anh đồng ý là nàng chỉ muốn tốt cho Tử Hiên  nhưng như thế cũng hơi quá đáng.

Nàng không trả lời chỉ mỉm cười nhìn bọn họ.

"Không phải là cô muốn chúng tôi đi thức tỉnh nó giúp cô đấy chứ? " Vũ Kỳ nhìn nàng, khó tin chỉ vào bốn người bọn họ, vấn đề này đúng là quá khó.

"Đúng vậy! " nàng gật đầu, vẫn duy trì nụ cười.

"Nếu cá anh không nỡ để chị ấy tiếp tục phiền muộn thì hãy cố gắng thức tỉnh chị ấy đi! "

"Cô...! " Đới Manh khó tin nhìn nàng, nàng lại dám lợi dụng bọn họ.

"Quá gian xảo mà...! "

Nàng đứng dậy, mỉm cười nhìn lướt qua bốn người rồi hướng về phía Từ Minh Vương, nhẹ gật đầu tỏ ý mình phải về phòng rồi.

"Cảm ơn vì lời khen! "

Nhìn theo bóng lưng của nàng,  ông Từ vui vẻ cười to rồi chỉ về hướng mà nàng rời đi:" Vợ tương lại của Hiên nhi thật sự quá thông minh mà! "

"Quá gian xảo thì có! " Tôn Nhuế oán hận nói.

Cô gái kia có thể thản nhiên lợi dụng bọn họ nhưng vẫn không để cho người khác cảm thấy nàng quá đáng.

"Ăn con xong, cùng đến phòng Tử Hiên đi! " Tưởng Vân nói.

Bọn họ tình nguyện để nàng lợi dụng.

------------------
"Hiên! "

Bốn người đẩy cửa phòng ngủ ra rồi bước vào liền thấy cô ngồi trên giường trầm tư. Lúc thì gãi đầu, lúc thì xoa mũi, lúc lại cười ngây ngô rồi biến thành bộ dang tủi thân. Động tác cùng biểu cảm đa dạng kia phiên bọn họ không ngừng lắc đầu.

Bốn người đi đến bên sofa ngồi xuống rồi lại gọi cô qua.

"Hiên, qua đây ngồi! " Đới Manh hướng cô vẫy vẫy tay.

"A! " nghe thấy có người gọi mình, cô liền ngây ngốc ngẩng đầu lên.  Chẳng phải trong phòng chỉ có mỗi mình cô thôi sao?

Sau khi nhìn thấy bốn người trên sofa, cô lập tức giật nảy mình,  vội vàng đứng dậy.

"Đại , đại ca... Sao các anh lại ở trong này! "

Tưởng Vân mỉm cười nhìn cô:" Qua đây ngồi,  anh có chuyện muốn nói với em! ".

"Vâng! " cô ngoan ngoãn đi đến ghế sofa bên cạnh ngồi xuống rồi mù mịt nhìn Tưởng Vân, không biết anh muốn nói gì với mình.

Bốn người liếc nhau một cái rồi quyết định để Tưởng Vân nói trước.

-------------------
Chương sau bốn vị này sẽ dạy hư Lạc Lạc trong sáng không biết là dạy cái gì a~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net