Trúng kế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau lần đầu tiên vô tình rơi xuống mật thất chứa xác của nhà họ Thẩm, trải qua bao chuyện, chứng kiến bao cảnh tượng kinh dị, tôi vẫn còn ám ảnh kinh hoàng không thôi. Việc phải trở lại đây lần nữa quả thực là ác mộng đối với tôi. Nhưng vì Mỹ Lệ, tôi phải can đảm lên! Tôi chạy như bay đến cái miếu thờ hôm trước, lần tìm viên gạch nào nhô ra bất thường, rồi lấy chân ấn mạnh vào viên gạch ấy. Hiển nhiên, tôi lại bị cuốn vào một cái hố như lần trước, ngã sấp mặt. So với lần trước, cú đáp đất này cũng chẳng khá hơn là bao. Tôi suýt xoa vài tiếng, mình mẩy đau ê ẩm.

Bỗng có tiếng người gọi tôi:

“Tiểu Ngọc!”

Tôi ngẩng lên nhìn. Hoá ra là Nhật Nam. Trước đó chị Súa cũng nói hắn bị hai lão yêu quái nhốt ở đây. Hắn nhìn tôi ngạc nhiên hỏi:

“ Sao em lại ở đây? Không phải anh đã nhờ chị Súa dẫn em ra khỏi nơi này rồi sao? Chị Súa đâu, sao có mỗi mình em? Đã xảy ra chuyện gì?”

Hắn ta hỏi dồn dập, tôi căn bản chẳng nhớ hết hắn đã hói gì. Hắn đi đến bên tôi đỡ tôi dậy. Bỗng hắn như phát hiện điều gì đó không đúng, nhìn chằm chằm vào lá bùa tôi đang cầm trên tay, rồi lại nhìn thanh kiếm:

“Nhục khế!”

Hắn ta lẩm bẩm. Tôi căn bản chẳng hiểu hắn nói gì, sốt ruột đảo mắt tìm Mỹ Lệ. Tự dưng hắn đẩy người tôi thật mạnh, làm tôi ngã dúi dụi trên đất. Tôi tức giận toan mắng hắn một trận, thì nghe thấy tiếng bước chân người rất gần. Tôi quay lại nhìn, là chị Súa.

Nhật Nam trừng mắt, chỉ thẳng vào mặt tôi quát:

“Tại sao cô lại độc ác như vậy! Rốt cuộc cô là ai? Tại sao cô lại biết tà thuật này”

Hắn không đầu  không đuôi, cứ thế vô cớ quát tôi. Tôi tức giận quát lại:

“Tôi chẳng hiểu anh đang nói gì cả! Anh đúng là đồ khùng”

Hắn ta cười đau khổ:

“Đúng! Tôi khùng tôi mới yêu một con rắn độc như cô! Tôi đã có lòng tốt cứu cô, tại sao cô còn hại chết bố mẹ tôi cô mới hả dạ hả?”

What? Hắn ta đang nói ai  giết bố mẹ hắn! Tôi thấy hắn ta đích thị là điên thật rồi! Hắn cứ thế mà vô cớ quy hết tội cho tôi sao? Đúng là người không nói đạo lý! Bố mẹ hắn làm nhiều chuyện ác như vậy, trời không dung đất không tha, chết cũng đáng, đỡ sau này lại đi hại người. Nhưng dù tôi có cơ hội giết họ đi chăng nữa, tôi cũng chẳng thèm. Tôi vênh mặt lên cãi:

“ Tôi không có!”

“Vậy lá bùa cô cầm trên tay là gì? Còn thanh kiếm của mẹ tôi cô cướp đâu ra”

Hắn càng nói tôi càng chẳng hiểu quái gì. Nhưng nghe vẻ những thứ tôi đang cầm đang là bằng chứng tố cáo tôi. Lần này tôi có nhảy xuống sông hoàng hà rửa oan , hắn cũng không thèm tin nữa mà. Tôi đưa mắt nhìn chị Súa, mong chị hãy thay tôi giải thích cho Nhật Nam hiểu, tôi không hề giết người. Nhưng đáp lại ánh mắt của tôi, lại là một bộ mặt lãnh khốc, không biểu cảm, cứ như thể chị ta là người ngoài vòng pháp luật vậy. Cũng đúng, chị ta chẳng dại gì lại tự thú tội, thế chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết. Nhật Nam hắn ta sẽ không tha cho ai dám giết bố mẹ hắn. Hiển nhiên, mũi dao sẽ chĩa vào tôi, mọi tội lỗi đổ hết lên người tôi. Và cũng hiển nhiên, tôi nhận ra tôi đã bị trúng kế của người phụ nữa này. Tôi biết mình khó có thể giải thích, cũng khó có thể thoát thân. Dù vậy tôi vẫn muốn thử nốt cơ hội thanh minh cuối cùng, mong là chút tình cảm Nhật Nam dành cho tôi trước đó sẽ khiến hắn cảm động mà tin tôi.

“Nhật Nam, anh bình tĩnh đi có được không? Mọi chuyện đều là hiểu lầm. Chúng ta từ từ nói chuyện. Em không giết bố mẹ anh. Xin hãy tin em…”

Tôi cố gắng nói bằng giọng điệu da diết, đáng thương nhất có thể. Quả nhiên hắn có chút trùng lòng, ánh mắt đang nhìn tôi trừng trừng dịu đi vài phần. Tôi đang định chớp lấy cơ hội tốt, vạch trần ra hết sự thật, thì chị Súa chợt ôm ngực ngã nhào xuống đất, mặt nhăn nhó. Nhật Nam vội đỡ chị ta dậy, khuôn mặt lo lắng nhìn vết thương trên ngực chị ta.

Sau đó anh ta quay sang nhìn tôi, ánh mắt thêm vài phần tức giận hơn trước:

“Cô còn làm chị Súa bị thương? Cô lại quay ra cắn trả ân nhân cứu mạng mình như vậy à”

Chị Súa vẫn tiếp tục diễn sâu, giả bộ sợ hãi núp sau lưng Nhật Nam.

Tôi tức đến hộc máu. Tôi chỉ muốn chửi thẳng vào mặt tên Nhật Nam ngu ngốc kia! Chính cô ta mới là người giết bố mẹ anh rồi đổ thừa sang tôi! Anh đang giúp bảo vệ kẻ thù giết bố mẹ đó!

Không để cho tôi thêm cơ hội giải thích, Nhật Nam lao về phía tôi lấy tay bóp chặt cổ tôi, nhấc lên không trung, miệng không ngừng gào thét:”Tại sao cô lại làm như vậy! Tôi sẽ giết cô! Tôi sẽ giết cô! Đi chết đi”.  Tôi trợn ngược mắt lên, tay quơ loạn xạ, liên tục đánh vào tay hắn. Nhưng lực đạo của hắn quá mạnh. Tôi tưởng như máu mũi máu mắt trào ra đến nơi vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net