Tước Âm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng, tôi vẫn không nhịn được mà bắt chuyện trước. Dù gì vừa nãy tôi có hơi quá đáng.

“Thiên Minh này! Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi những ngày qua nhé!” Tôi nhìn hắn cười cười .

Dường như thấy tôi lần đầu tiên gọi tên hắn, hắn có chút vui vẻ.

“Không có gì! Em là vợ anh, nên đây cũng là điều anh nên làm.”

Hắn nói đầy khách khí. Nghe thật như người xa lạ. Tôi cố kiếm chuyện khác nói cho bớt căng thẳng.

“À đúng rồi, mấy anh cảnh sát sao rồi?”

“Họ bị thương rất nặng, nhưng không ai chết cả, đều đang được chữa trị.”

“Vậy thật tốt! Họ đều là những người dũng cảm, không đáng để bị hi sinh.” Tôi thở phào nhẹ nhõm

“Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu, chị Súa bằng cách nào lại hại chết được hia lão yêu quái nhanh gọn như vậy. Tôi nghe họ nói là tà thuật, huyết khế gì đó. Anh có biết không?” Tôi hỏi.

“Huyết khế đích thị là một tà thuật, được coi là cấm thuật trong cả dương gian lẫn địa phủ, rất hiếm người biết đến. Sở dĩ như vậy là vì nó có tính tà ác rất kinh khủng. Người thi triển pháp thuật sẽ tự biến mình thành vật tế, hiến thân cho quỷ dữ, cho chúng nó cắn xé, ăn thịt đến chết, đau đớn vô vùng. Đổi lại lũ quỷ sẽ vì người đó mà làm một việc người đó yêu cầu dù là bất kể việc gì. Nghi thức thi triển huyết khế gồm có một bát gạo trộn lẫn máu thịt người sống, hai chén rượu máu, mùi máu sẽ dụ dỗ nhiều quỷ dữ đến, làm tăng sức mạnh và sự tà ác của lũ quỷ. Ở giữa dán bùa Thôi Lỗi được luyện từ huyết nhãn của trinh nữ, có tác dụng điều khiển quỷ hồn sau khi chúng đã ăn vật tế, khiến chúng phải thực hiện yêu cầu của người thi triển pháp thuật. Yêu cầu  được ghi bằng nước bọt trên lá bùa Thôi Lỗi. Anh đoán yêu cầu mà chị Súa ghi trên lá bùa chính là “giết Bà Thẩm”. Sở dĩ chị ta không phải là đối thủ của hai vợ chồng họ Thẩm, nên đã mượn tay quỷ để làm điều đó. Chị ta lợi dụng lúc lão Thẩm chiêu quỷ hồn, lén đánh tráo mâm cúng, biến lễ chiêu quỷ thành lễ thực hiện huyết khế. Lũ quỷ cho rằng lão Thẩm muốn hiến thân, nên lao vào cắn xé, ăn thịt, còn coi việc giết bà Thẩm là yêu cầu trao đổi của khế ước. Chính vì vậy ngay khi bà Thẩm xuất hiện, đã bị lũ quỷ xông vào giết chết. Lá bùa mà chị ta lừa cho em cầm đó chính là bùa Thôi Lỗi, nhằm mục đích khiến Nhật Nam hiểu lầm em là người giết bố mẹ hắn. Bố mẹ hắn chết đau đớn như vậy, chẳng trách vừa nhìn thấy em cầm bùa Thôi Lỗi, hắn đã lập tức kích động muốn giết em. Đó cũng chính là mục đích của chị Súa. Còn vì sao chị ta lại biết loại tà thuật này thì anh cũng không đoán được.  Hơn nữa, nếu thi triển pháp thuật này, sẽ kinh động đến Diêm vương. Kẻ đó sau này có chết cũng sẽ bị phạt đày xuống 18 tầng địa ngục, mãi mãi không được siêu thoát. Nên là chị ta sau này cũng không có kết cục tốt đẹp gì.”

Tôi nghe xong mà rùng cả mình. Trên đời này lại có loại yêu thuật tà ác đến vậy.

“Chị Súa này quả không đơn giản. Loại tà thuật như vậy mà chị ta cũng dám dùng. Nghe nói chị ta đã biến mất, cảnh sát đang truy nã. Không biết chị ta có quay lại báo thù tôi không nhỉ?” Tôi hoang mang nói.

“Chị ta có vẻ rất hận em! Lúc chị ta đâm sau lưng em, không biết đã dùng tà thuật gì, khiến hồn phách của em bị lạc, không thể trở về với thân xác. Suốt thời gian em hôn mê, cơ thể vẫn sống, nhưng ý thức đã không còn. Anh đã lật tung cả địa phủ lên để tìm em. Thật may cuối cùng em vẫn trở về được. Em yên tâm, có anh ở đây,  từ nay về sau, anh sẽ bảo vệ em.” Hắn ôm lấy vai tôi vỗ vỗ trấn an.

Tôi có chút cảm động, đầu cũng hơi dựa vào vai hắn. Chúng tôi cứ thế nói chuyện với nhau đến khi trời nhá nhem tối. Hắn chủ yếu ngồi giải thích thắc mắc cho tôi và kể những chuyện đã xảy ra cho tôi nghe.

Hắn kể nhà họ Thẩm vốn là một gia đình bình thường sống trên thành thị. Sau này bị lão thầy mo tên là K’roi mê hoặc, lão ta là người dạy họ yêu thuật. Bị tiền làm mờ mắt, họ đã làm giàu bằng cách luyện ngải tàn ác. Họ chuyển đến vùng núi hẻo lánh sống, để trốn tránh pháp luật và tiện bề hại người, nạn nhân đa phần là thiếu nữ dân tộc vì họ ngây thơ dễ dụ. Người mua ngải chủ yếu là các thương gia muốn làm giàu, hoặc người muốn cầu tình yêu, họ phải bỏ ra số tiền rất lớn. Lão thầy mo ấy chính là người đã phong ấn hắn vào thẻ bài, khiến hắn không thể ra ngoài được.

“Thẻ bài bị mất, chắc chắn lão thầy mo sẽ truy lùng anh. Nhưng em yên tâm. Chồng em là một con quỷ lợi hại. Anh sẽ đấu với lão đến cùng.” Hắn ta vỗ vỗ ngực tự đắc.

Tôi thừa hiểu tính tự luyến của hắn nên chẳng thèm nói lại, chỉ bĩu môi với hắn. Bỗng nhớ ra lời cao tăng ngày trước nói với tôi, tôi tò mò hỏi hắn:

“Nhật Nam không phải là người, anh ta là cương thi có phải không?”

“Anh ta là người sống, là một người bình thường, là một thằng nhãi con suốt ngày chỉ biết rúc váy mẹ.” Hắn nói với tôi, ngữ điệu có chút mỉa mai Nhật Nam. Xem ra hắn cũng không ưa Nhật Nam.

“Nhưng trên người Nhật Nam có mùi của cương thi.” Tôi thắc mắc

“Em tiếp xúc gần hắn đến vậy à, ngửi cả được mùi của hắn.” Thiên Minh trợn ngược mắt lên cao giọng nói. Nhìn điệu bộ như đang ghen của hắn, tôi không khỏi phì cười, dúi đầu hắn một cái.

“Thực ra hắn từ nhỏ đã mắc bệnh tim. Bố mẹ hắn đã dùng máu thịt ở tim của người mới chết làm thuốc, duy trì mạng sống cho hắn. Vì vậy mùi người chết mới ám lên người hắn.” Thiên Minh chậm rãi giải thích.

Cơn buồn nôn ập đến, tôi nôn khan mấy cái rồi vuốt vuốt ngực. Cách trị bệnh đáng sợ như vậy mà bố mẹ hắn cũng nghĩ ra. Nghĩ lại cảnh tôi ôm hắn, hôn hắn, tôi có chút kinh tởm hix. Nhật Nam chắc hẳn cũng rất ghét mùi cơ thể hắn, lý do là vì hắn luôn muốn che đậy mùi đó, lúc nào cũng xịt nước hoa thơm phức, lại còn tránh không tiếp xúc gần với mọi người. Ai cũng hiểu lầm nghĩ hắn kiêu ngạo, nghĩ hắn bị bệnh ưa sạch sẽ.

Chợt nhớ ra giấc mơ lì lạ trước đó tôi hay gặp phải, trong giấc mơ tôi bị ép ăn thịt người chết, da gà tôi nổi rân rân, trong lòng dâng lên cảm giác rợn người.

“Anh nói anh và tôi đã kết minh hôn, vậy…tôi… tôi có phải ăn thịt của anh không?” Tôi ngập ngừng, giọng nói không giấu được sự sợ hãi.

Thiên Minh cười phá lên như vừa nghe được một câu nói ngu ngốc, ánh mắt chế nhạo nhìn tôi:

“Em nghĩ đâu ra vậy? Nói cho em biết, dù em muốn cũng không ăn được, vì anh đã chết lâu rồi, thân xác chỉ còn lại bộ xương khô, căn bản không có thịt cho em ăn.

Chi bằng… em “ăn” anh theo cách khác, anh sẽ thoả mãn em.” Hắn cười ám muội, dang hai tay ra tỏ vẻ đang chào đón tôi.

Tôi hiểu ý tứ của hắn, mặt đỏ bừng, xấu hổ đẩy hắn ra xa một chút, miệng “hừ” nhẹ một tiếng tỏ ý đùa như vậy không vui.

Tôi nghĩ chắc do tôi xem phim nhiều quá nên bị tưởng tượng quá đà, tin vào một giấc mơ để rồi tự mình hù chết mình. Trên đời này làm gì có chuyện dã man như vậy, ăn thịt người chết để kết minh hôn quả thực biến thái quá đi, biến thái đến kinh tởm, là do tôi nghĩ nhiều rồi haizz.
Hắn nói hắn chết đã lâu, nhìn người đàn ông cao to đẹp trai trước mặt, tôi lại liên tưởng đến hình ảnh cái thây thối rữa của hắn đầy dòi bọ cắn nuốt dưới lòng đất lạnh lẽo, không khỏi rùng mình sợ hãi.

Hắn vẫn bày ra bộ mặt ngả ngớn nhìn tôi cười cười. Chắc hắn đang cười sự ngốc nghếch của tôi. Tôi thẹn quá hoá giận, cao giọng quát hắn:

“Tôi không thèm miếng thịt thối của anh đâu.”

“Em chính là bị nhiễm vào đầu mấy bộ phim xàm xí, hư cấu, tưởng tượng linh tinh.” Hắn nhéo mũi môi một cái, cười nói.

Tôi gạt tay hắn ra, vênh mặt nói:

“Còn anh thì sao? Một con ma già đầu còn thích gặm cỏ non! Hứ!” Tôi bĩu môi, chẳng chút sợ sệt mà trêu ngược lại hắn.

“Ai là con ma già đầu? Anh mới chỉ làm ma được hơn 10 năm thôi mà. Hơn nữa tuổi cũng đã dừng lại ngay khi chết rồi. Nên anh là một con ma 24 tuổi đẹp trai cường tráng. Thật xứng đôi với cô nương xinh đẹp như em.” Hắn ta cười toe toét.

Tôi không nói lại hắn, vốn định trêu hắn mà bị hắn trêu ngược lại. Tôi chỉ biết bĩu môi lườm hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net