chồng yêu khó chiều 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Cửu Khanh Quân
Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Sủng
Nguồn: sstruyen.COM

***

Giới thiệu:

Câu chuyện xoay quanh Tô Noãn Cẩn, người đã phải đón nhận mối tình đầu tan vỡ trước gió lời với lời "Đợi đến khi anh trở lại, em sẽ trở thành cô dâu xinh đẹp của anh" bị vụt tắt nhanh như mây bay.

Buộc phải lấy một người đàn ông điên khùng mất trí - Trì Ý Nam, buổi tối sau khi kết hôn, Tô Noãn Cẩn sợ hãi khi chứng kiến Trì Ý Nam nhìn bụng cô với ánh mắt quấy rối. Ban đầu, cô trả lời với sự cân nhắc của một người vợ: "Càng nhiều thịt thì mùa Đông càng ấm". Nhưng Trì Ý Nam không dừng lại ở đó, anh ta tiếp tục đề xuất giúp đỡ vợ mình giảm cân một cách vô liêm sỉ.

***

Chương 1: Tô Noãn Cẩn

Đêm nay Tô Noãn Cẩn ngủ không ngon, giật mình tỉnh giấc mấy lần, những cảnh tượng màu sắc hiện lên trong đầu như một giấc mộng dài không hồi kết.

Hình ảnh trong mộng chắp vá nên cô không thể nắm bắt được.
Khi cô tỉnh lại đã là sáng hôm sau, rèm cửa sổ dày và nặng chắn ánh nắng mặt trời nên căn phòng hơi tối.

Cô quay đầu lại thì thấy anh vừa tỉnh ngủ, đang tựa vào đầu giường, khóe miệng hơi nhếch, rõ ràng tâm trạng rất tốt, đôi mắt đen nhánh ánh nước khiến anh dịu dàng hơn, đôi lông mày giãn ra vì vui vẻ.

Khi bóng dáng anh biến mất ở cửa, Tô Noãn Cẩn cầm gối đầu ném mạnh về phía cửa, chiếc gối trượt dần xuống đất.
Đó là chồng của cô - Trì Ý Nam, nhân vật không ai không biết ở thành phố S.

Anh là cậu chủ tiếng tăm lừng lẫy, là cháu trai duy nhất của Đại tướng Trì và con trai duy nhất của Ủy viên Chính trị Trì.

Xuất thân hiển hách là bệ đỡ cho sự nghiệp của anh, sự thông minh và tỉnh táo khiến anh có được thành tựu trên thương trường từ khi còn trẻ.
Thành phố S có câu nói: Muốn vào giới bất động sản thì phải kết giao với Trì Ý Nam, nếu không đừng hòng mơ tưởng.

Anh là kiểu người giây trước nâng ly cười nói với bạn, giây sau đã trở mặt như thù, tính tình xấu xa.

Cô đã cảm nhận rõ điều này sau khi kết hôn được ba năm.
Tô Noãn Cẩn nhìn chằm chằm đèn thủy tinh trên trần nhà mà suy tư.

Cửa mở ra, anh quấn khăn bước tới.

Cơ thể anh rắn chắc, một tay cầm khăn tắm ướt nhẹp, thấy gối đầu dưới đất thì im lặng nhặt rồi dặt lên giường.
"Noãn Cẩn, dậy đi." Giong Trì Ý Nam sau khi tỉnh dậy khàn hơn bình thường, anh vén chặn, cô vội vàng đè lại:
"Em muốn ngủ thêm lát nữa."
"Tối qua đã khiến em mệt mỏi rồi."
Nụ cười làm lồng ngực rung lên.

Cô biết đêm qua anh không say, rõ ràng là cố ý, đồ đàn ông âm hiểm xảo trá.

Cô giữ chặt chân không buông, nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người thì anh đã bị cô gϊếŧ không còn mảnh giáp.
"Hôm nay phải về Tĩnh Viên, em còn nửa tiếng thôi." Trì Ý Nam nhàn nhã nhìn đồng hồ đeo tay, đứng ở đầu giường thờ ơ nhìn cô luống cuống tay chân.
Tô Noãn Cẩn vội vàng vọt vào nhà tắm, thậm chí còn không kịp dùng sữa tắm cô thích nhất, chỉ muốn vệ sinh nhanh chóng.

Hơi nóng phả vào mặt, trước mắt mơ hồ, cô lau hơi nước trên gương.

Trong gương là một gương mặt trẻ tuổi, không quá xinh đẹp, trán rộng, đôi mắt đen láy, mũi vênh, đôi môi đỏ thâm mím chặt vì không vui.

Tô Noãn Cẩn cười với cô gái trong gương, bên má xuất hiện hai lúm đồng tiền khiến gương mặt cô trở nên sinh động hơn.

Cô biết mình cười lên là đẹp nhất, người kia cũng nói vậy, nên dù khó khăn mấy cô vẫn cười, chỉ là sau này không thể cười nổi nữa.
Lúc Tô Noãn Cẩn đi ra thì Trì Y Nam đã mặc đồ chỉnh tề ngồi trên giường, vẫy tay với cô.
Cô hơi khựng lại, nhưng cuối cùng vẫn tới chỗ anh.
Hôm nay chắc chắn Trì Ý Nam đã uống nhầm thuốc, thế mà anh lại tự tay sấy tóc cho cô.

Trước giờ chỉ có cô sấy tóc cho anh thôi.

Bàn tay anh xuyên qua mái tóc đen dài, lướt qua da đầu, một dòng điện vừa quen thuộc vừa xa lạ ập tới.

Cơ thể Tô Noãn Cẩn căng cứng, hai tay chắp sau lưng, rõ ràng không hưởng thụ mà như bị dằn vặt.

Cô ngẩng đầu nhìn anh thì thấy anh đang cười, ánh mắt chuyên chú như không phải đang sấy tóc mà đang phẫu thuật não.

Cô nghĩ thế thì quay mạnh đầu lại.
Tóc trượt khỏi tay, đuôi tóc quất vào mặt anh đau đớn.

Nụ cười của Trì Ý Nam dần biến mất, đôi mắt đen láy sâu như biển.

Lần đầu tiên ở chung sau khi kết hôn cô đã cảm thấy đôi mắt anh là hồ nước sâu ngàn thước.

Thấy sắc mặt anh thay đổi, Tô Noãn Cẩn nhanh chóng lấy máy sấy từ tay anh để tự sấy tóc, âm thanh vù vù vang lên trong phòng ngủ.
Trước đây người lớn đều nói Tô Noãn Cẩn thông minh, nhanh nhẹn, nhưng ngẫm lại cô không hề thấy mình thông minh, ít nhất cô rất ngu ngốc khi kết hôn với Trì Ý Nam.

Tính tình Trì Ý Nam khó chịu, ai làm trái ý anh sẽ chết.
Đến giờ cô vẫn chưa học được cách thuận theo ý anh nên chịu khổ cũng là đáng đời.
Hai đêm ngủ không ngon nên hốc mắt có quầng thâm.

Cô đánh một lóp kem nền mỏng, thậm chí còn phải dùng kem che khuyết điểm rồi trang điểm nhẹ nhàng.

Cô tới phòng để đồ chọn quần áo, anh đang cúi người tìm thứ gì đó bên trong.
"Em có thấy cái cà vạt sọc đỏ không?"
Bình thường đều do dì Tuyết chăm lo việc nhà nên cô không biết thật.

Cô cầm một cái cà vạt chấm bi màu xanh dương, đặt lên áo sơ mi anh: "Cái này cũng đẹp."
"Vậy à?" Dĩ nhiên anh không tin, cô nói nhiều cũng vô ích, khó ai có thể thay đổi suy nghĩ của Trì Ý Nam, cô chỉ đưa ra đề nghị cho anh thôi.
"Thắt lên đi"
Vẫn là giọng nói lạnh lẽo ấy, Tô Noãn Cẩn không hề do dự mà thắt nút đẹp đẽ cho anh.

Trì Ý Nam ôm eo cô kéo lại gần mình, hôn mạnh một cái lên môi cô, vừa như trừng phạt, vừa đây cưng chiều.
Cô chọn một chiếc váy đen phối với đôi giày cao gót đen, cầm túi rồi ra ngoài cùng anh.

Đồng hồ đã điểm 10 giờ.
Tại Tĩnh Viên.
Trì Ý Nam lái xe rất vững, hoàn toàn trái ngược với tính cách của anh.

Xe dừng ở bên ngoài Tĩnh Viên, hai người gác cổng lập tức chào họ.

Xe đi vào Tĩnh Viên.

Tĩnh Viên là nhà tổ của nhà họ Trì, có cây cối xanh mướt, nghe nói từng là phủ đệ của vị vương gia nào đó, có lịch sử lâu đời.

Hằng năm nhà họ Trì sẽ tu sửa lại, kết hợp hài hòa giữa cổ đại và hiện dại.
Xe đi trên con đường nhỏ, cuối cùng dừng dưới cây hải đường.

Trì Ý Nam xuống xe rồi đưa tay ra với cô.

Cô hơi do dự rồi đặt tay lên, bị anh kéo xuống xe.
Tĩnh Viên rất đẹp, dù bây giờ đã gần cuối hè nhưng vườn hoa vẫn rực rõ.

Chiếc xích đu trắng thấp thoáng trong sắc xanh tươi tốt và sắc hoa.

Cô đi sóng vai với anh trên con đường lát đá, ngẩng đầu nhìn sườn mặt sắc sảo và chiếc cằm hoàn mỹ của anh.

Trì Ý Nam rất cao, cô đi giày cao gót mà chỉ tới miệng anh, nếu đi giày để bằng thì càng không có khí thế.
Xa xa đã thấy hai người đang đứng ở cửa, là vệ sĩ của ông cụ Trì, thời gian họ ở nhà họ Trì còn lâu hơn cô.

Cô cầm quà trên tay rồi đi tới của cùng anh.
Sau khi bước vào của, cô chính là con dâu nhà họ Trì, mỗi lời nói hành động đều đại diện cho con dâu nhà họ.
Trong phòng khách đơn giản nhưng trang nhã, mẹ chồng cô - bà Cố Tuệ Như đang ngồi trên sofa thêu thùa, nghe tiếng thì nhìn về phía cửa.
"Mẹ, bọn con về rồi."
Tô Noãn Cẩn buông tay Trì Ý Nam ra tới ngồi cạnh Cố Tuệ Như, cầm bức tranh bà đang thêu: "Nhanh như vậy mà mẹ đã thêu xong rồi ạ?"
"Nhanh gì chứ, đã một tháng rưỡi rồi mấy đứa không về." Cố Tuệ Như tức giận, bà đã hơn năm mươi nhưng vì sống an nhàn suиɠ sướиɠ và được chăm sóc tốt nên nhìn bà chỉ như ba mươi mấy tuổi.

Bà gọi người giúp việc chấm trà trên bàn rồi tới phòng sách gọi Trì Hùng Thiên.
"Bố cũng ở nhà ạ?"
Tô Noãn Cẩn khá bất ngờ, bố chồng cô có chức vị quan trọng nên ít khi ở nhà, hầu hết thời gian ông đều làm việc bên ngoài.

Trì Ý Nam lười biếng tựa vào sofa, một tay khoác lên lưng cô, ghé sát vào tai cô: "Bố thương em nhất, rất vui nhỉ?"
"Đúng là rất vui."
Ở nhà họ Trì, bố chồng Trì Hùng Thiên thương con dâu nhát.

Khi họ vừa kết hôn, ông cụ ở viện dưỡng lão, mẹ chồng Cố Tuệ Như hầu như chẳng bao giờ vui vẻ với cô, dù là hiện tại thì giữa hai người vẫn có khoảng cách, chỉ có bố chồng đã coi cô như con gái nuôi ngay từ đầu, làm chỗ dựa cho cô trước mặt Trì Ý Nam.

Không chỉ Trì Hùng Thiên thương cô mà ông cụ Trì sau khi trở về từ viện dưỡng lão cùng rất tốt với cô, thật lòng coi cô như cháu dâu, còn từng trừng phạt Trì Ý Nam một lần.

Chương 2: Đàn Ông Đều Sĩ Diện

Trì Hùng Thiên mặc bộ đồ ở nhà màu xám tro, chắp tay sau lưng, bước từ cầu thang xuống.

Cuộc sống chốn quan trường khiến ông uy nghiêm, bình tĩnh khiêm tốn, không có sự tang thương của năm tháng mà chỉ có sự cơ trí.

Tô Noãn Cẩn rót tách trà, cười nỏi: "Bố, Mao Tiêm mà bố thích nhất đấy."
Mao Tiêm là một loại trà nổi tiếng được sản xuất ở Hà Nam, Trung Quốc.
"Noãn Cẩn có lòng rồi, đã lâu rồi hai đứa không về, ông nội nhớ lắm đấy."
"Xin lỗi bố,"
"Đều là người một nhà, rảnh rỗi thì về thường xuyên hơn.

Ý Nam, mảnh đất của công ty con là thế nào?"
Trì Ý Nam sớm dự đoán được nên củng không gấp gáp, bình tĩnh đáp: "Con định xây một sân golf cao cấp ở đó."
"Bố không hỏi con xây cái gì mà muốn biết con có được nó lúc nào?"
Tô Noãn Cần không hiểu ý trong cuộc trò chuyện của họ, nhưng thấy sắc mặt Trì Ý Nam hơi thay đổi.

Anh còn chưa nói gì đã thấy bố ném tách trà trong tay về phía mình.

Anh cũng không tránh, nước trà nóng hắt lên vạt áo.
Cô còn chưa kịp lấy khăn lau đi, Cổ Tuệ Như đã vội vàng đứng lên: "Lão Trì, ông làm gì vậy, bọn nhỏ hiếm khi về nhà, vừa về đã nổi giận rồi.

Ý Nam có bị bỏng không?"
Bà rút khăn tay lau sạch nước trước ngực anh rồi nhìn nhũng mảnh vỡ dưới chân.

Tách trà Tô Noãn Cẩn châm thật ra không nóng.
"Vào phòng sách với bố."
Bố chồng sầm mặt, vô cùng nghiêm túc.

Trì Ý Nam mím môi đứng lên, không nhìn ra cảm xúc trên mặt, bước qua người cô.

Hai bố con một trước một sau lên tầng, cô nhìn ánh mắt gấp gáp của mẹ chồng: "Mẹ, để con lên xem sao."
Tô Noãn Cẩn nói vậy thật ra cũng để an ủi bản thân.

Nếu Trì Ý Nam làm ra chuyện lớn tày trời gì thật thì dù có mồm mép trước mặt bố chồng, ông cũng sẽ không tha.
Trong phòng sách.
Trì Ý Nam đứng thẳng trước bàn, vừa nới lỏng cà vạt vừa nghĩ cách thuyết phục ông già.

Đầu cơ đất quả thật là lỗi của anh, nhưng làm trong giới bất động sản có mấy ai không đầu cơ?
"Nói đi, ỷ vào quan hệ trong nhà mà làm xằng bậy bên ngoài.

Trì Ý Nam, não của con đâu rồi, bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào nhà họ Trì con có biết không!"

"Bố, con có chừng mực."
"Có chừng mực mà lại làm chuyện này." Trì Hùng Thiên rất tự hào về đứa con trai duy nhất này, nhưng không ngờ con trai lại làm chuyện quá giới hạn.
Tô Noãn Cẩn bưng đĩa trái cây đi một vòng bên ngoài, cửa phòng sách không đóng chặt.

Cô nghe được gần hết cuộc
đối thoại của hai người, lúc nghe bố chồng nói sẽ xử lý bằng gia pháp thì cô mới bước vào.
"Bố à, bố ăn trái cây đi, con vừa mới hái từ vườn, rất tươi ạ."
Trì Ý Nam không ngờ cô sẽ vào, cũng không ngờ sẽ bị cô nhìn thấy dáng vẻ đáng xấu hổ này nên sắc mặt không tốt
lắm, bàn tay xuôi bên người nằm chặt thành nắm đấm, lông mày nhíu chặt.
"Noãn Cân, con ra ngoài trước đi, để bố dạy dỗ thẳng con bất hiếu này." Xem ra bố chồng rất tức giận, cầm cả roi da trên tay rồi, nếu quất vài roi thật thì phải mất nửa tháng mới khỏi hẳn.
"Bố à, nếu nói tới mảnh đất kia thì con cũng có phần, lúc đầu Ý Nam nói xây một làng du lịch cho con, sau đó con bảo không thì xây một sân golf, nói qua nói lại nên tốn thời gian." Tô Noãn Cẩn cảm thấy mình thật vĩ đại khi kéo hết trách nhiệm lên đầu mình, cô nhìn người đàn ông vẫn đang đứng thẳng tắp vô cảm kia.
Trì Hùng Thiên nở nụ cười, khuôn mặt hiền lành: "Noãn Cần à, chỉ đánh nó vài roi cho nó nhớ lâu thôi.

Nó lớn vậy rồi mà làm việc không đáng tin, nếu con không nỡ thì thôi vậy.

Xuống nhà hết đi."
Cơn bão tích tụ đi qua trong gang tấc, bố chồng ở lại phòng sách, anh và cô đi trên hành lang cổ kính.

Trên hành lang, cứ cách một khoảng là treo một bức tranh sơn thủy, cô ngắm tranh nên không phát hiện người phía trước đã dừng bước.

Cô bị va đầu nên hơi đau.
"Về sau đừng xen vào chuyện của anh, cứ Làm cho tốt vị trí bà chủ là được rồi." Giọng Trì Ý Nam trầm thấp, không rõ vui giận, nhưng cô nghĩ là anh không vui.

Đàn ông đều sĩ diện hão, đặc biệt là vị tổ tông trước mặt, anh mím chặt môi chứng tỏ tâm trạng của anh rất tệ.

Cô thức thời gật đầu, không quên nở nụ cười: "Đi thăm ông nội đi."
Sau khi ông cụ Trì trở về từ viện dưỡng lão thì sức khỏe lúc tốt lúc xấu, dù sao cũng đã lớn tuổi rồi, không còn như ngày xưa nữa.

Chương 3: Trì Ý Nam - Một Tên Điên




Họ đấy của bước vào thì thấy vệ sĩ đang mài mực, ông cụ viết thư pháp, thấy họ tới thì gác bút lại, vẫy tay với họ.

Ông cụ đang viết lại tuyệt tác của Trịnh Bản Kiều, có người nói lúc nhỏ Trì Ý Nam cũng luyện với ông cụ một khoảng thời gian, chỉ tiếc tính tình quá nóng nảy nên sau này không chịu học nữa.

Vì chuyện này mà anh bị Trì Hùng Thiên đánh một trận.
"Noãn Cẩn à, mau tới đây ông xem nào." Tóc và râu ông cụ bạc phơ, ông mặc áo khoác dài xanh nhạt, khá giống nhân vật trong phim.

Tô Noãn Cẩn tới đỡ ông cụ ngồi xuống giường, còn Trì Ý Nam đút một tay vào túi ngoi lên sofa.
"Ý Nam à, cháu chăm vợ thế nào mà Noãn Cẩn gầy hơn so với lần trước tới vậy." Ông cụ từng xông pha chiến trường nên giọng rất to.

Noãn Cẩn sờ cánh tay, đúng là gầy hơn thật.
Trì Ý Nam đụng phải họng súng, ngồi sờ cằm.

Cứ tới hè là cô gầy đi mấy cân, đến mùa đông sẽ mập lên mấy cân.

Ha ha, đúng là lỗi của anh thật: "Là do cháu không chăm sóc tốt."
Thái độ nhận sai này khiến Tô Noãn Cẩn nhìn anh với ánh mắt khác xưa.

Anh mắt hai người chạm nhau, cô quay mặt đi: "Có thể do gần đây cháu hơi bận, qua một khoảng thời gian nữa sẽ ổn thôi."
"Noãn Cẩn à, cháu cũng phải chú ý súc khỏe, phải uống canh bồi bổ cơ thể."
Tô Noãn Cẩn cười gật đầu.
Ông cụ thương cô mà thương ai thương cả đường đi lối về.

Xét đến cùng cũng bởi vì cô đã kết hôn với Trì Ý Nam.

Dùng cơm xong, công ty Trì Ý Nam có việc, mẹ chồng Cố Tuệ Như cũng không giữ lại.

Cô ngồi xe ra khỏi Tĩnh Viên.

Tĩnh Viên nằm ở ngoại thành phía Đông, còn nhà cưới của họ thì nằm trong thành phố phồn hoa.

Công ty của Trì Ý Nam ở khu thương mại phía Tây, rõ ràng không tiện đường.
"Để em xuống ở chỗ ngã tư tiếp theo, anh tới công ty đi."
"Em không về à?" Trì Ý Nam nhìn điện thoại: "Anh đưa em về, chỗ này không dễ bắt xe."
"Em có chút việc." Trì Ý Nam trở nên biết quan tâm thể từ lúc nào vậy? Cô nhớ lúc vừa kết hôn họ từng cãi nhau trên xe, anh đã bỏ cô trên đường.

Khi ấy đêm đã khuya, cô thậm chí còn để quên túi trên xe, phải đi bộ trên giày cao gót về.
Tốc độ thay đổi sắc mặt của Trì Ý Nam quá nhanh, giây trước còn nói đưa cô vế, giây sau đã đỗ xe ven đường.

Tô Noãn Cẩn thức thời xuống xe ngay, bóng dáng trong kính chiếu hậu ngày cảng nhỏ, Trì Ý Nam càng lúc càng cáu kỉnh.

Anh mở cửa sổ xe, dừng ở ngã tư, châm một điếu thuốc.
Sau khi Tô Noãn Cẩn xuống xe thi gọi một chiếc taxi tới Thượng U.

Thượng U là cửa hàng quần áo do cô đứng tên, nhưng cũng không tránh khỏi có quan hệ với Trì Ý Nam.

Sau khi kết hôn, cô muốn ra ngoài làm việc, anh ngồi trên sofa nhàn nhà liếc cô: "Vợ của Trì Ý Nam lại phải ra ngoài nhìn sắc mặt người khác sao Tô Noãn Cẩn, em muốn khiến anh mất mặt hay muốn khiến nhà họ Trì mất mặt thế?"

Lúc đó cô vẫn chưa hiểu tính cách của Trì Ý Nam, cho rằng anh là cậu chủ nhà giàu nên cũng có phong độ.

Sau này tiếp xúc lâu cô mới nhận ra Trì Ý Nam là một tên điên, hậu quả khi chống lại anh chính là chết.

Lúc đó anh không gϊếŧ chết cô mà sẽ gϊếŧ chết công ty cô nhận lời mời.

Một công ty không lớn nhưng cứ vậy mà biến mất trong một đêm.
"Tô Noãn Cẩn, để anh xem còn công ty nào cần em không." Lúc đó anh ngậm một điếu thuốc, cao ngạo nâng cằm cô như một con sói vừa chiến thắng.

Cô thua trận nhưng không cam lòng ở nhà làm vợ hiền.

Đúng vào lúc này, Thượng U - một của hàng chuyên bán những lễ phục sang trọng được sang tên cho cô.

Chương 4: Thượng U




Cô bước vào cửa hàng, quản lý của hàng - Tiểu Thảo đang giúp khách chọn quần áo.

Cô đi tới phòng nghỉ phía sau.

Thật ra ở đây có quản lý và nhân viên bán hàng nên cô không cần đến mỗi ngày, chỉ là cô không muốn ở trong ngôi nhà khiến người ta nghẹt thở.
"Bà chủ à, hôm nay có người tặng hoa cho chị đó." Tiểu Thảo tiễn khách đi thì cầm một chậu hồ điệp để lên bàn.

Tô Noãn Cẩn nhìn cây hồ điệp màu tím trước mặt thì thấy đau đầu.

Có người nặc danh tặng hoa cho một người phụ nữ đã có chồng, đúng là buồn cười.
"Có cần xử lý không?" Tiểu Thảo thấy sắc mặt cô không tốt thì hỏi nhỏ.
"Không cần, đặt ở bệ cửa sốt đi."
Ánh nắng cuối hè dịu hơn, xuyên qua của số thủy tinh hắt lên chậu hồ điệp.

Quanh chậu hoa được bao phủ bởi một tầng ánh sáng, tưởng niệm và chờ đợi là ý nghĩa của hoa hồ điệp.

Cô cười giễu cợt.
Ở lại Thượng U tới sáu giờ, Tô Noãn Cẩn mới chậm rãi ra khỏi cửa hàng quần áo.

Giờ tan tầm nên trên đường đông đúc, đợi mãi mới bắt được một chiếc xe.
"Bác tài, cho tới Khê Hải."
Khê Hải là nhà cưới của họ, cũng là bất động sản đắt nhất thành phố S.

Người ở trong đó đều có giá trị con người lên tới chục triệu.

Bác tài quay đầu nhìn cô đây hàm súc.
Tuy Khê Hải ở chốn thành phố phồn hoa nhất nhưng cảnh vật xung quanh lại rất thanh tịnh và tạo nhã.

Nhà cưới này là do Trì Ý Nam đặt mua, ban đầu dọn vào thấy trang hoàng một cách xa hoa nên cô rất khinh thường, nhưng qua một khoảng thời gian thì không thể không công nhận khả năng thưởng thức của anh, trong sự xa hoa lại có sự tinh xảo, tất cả đều vừa chuẩn.
Xe dùng trước công Khê Hải, cô trả tiền rồi xuống xe, bảo vệ cửa khu thấy cô thì cung kính chào.

Nghe nói Khê Hải vừa mở rộng toàn bộ, mà trước đây Trì Ý Nam là cổ đông nên mới chọn được vị trí tốt nhất trong các biệt thự.
Về đến nhà, dì Tuyết đang bận rộn trong phòng bếp, nghe thấy tiếng của thì quay đầu lại nói sẽ dọn bàn lên ngay.
Tô Noãn Cẩn bỏ túi xuống lên tầng thay đồ.

Thức ăn trên bàn đã dọn xong, cô không có hứng ăn lắm, chỉ ăn vài miếng rồi uống một bát canh là xong.
Dường như dì Tuyết muốn khuyên cô ăn nhiều hơn nhưng thấy sắc mặt cô không tốt nên không dám lên tiếng.
Cô lên tầng tắm rửa, bụng dưới co thắt từng cơn, cô mở ngăn kéo đầu giường thì thuốc giảm đau đã hết sạch.
Không thể làm gì khác hơn là chịu đựng, mỗi lần kỳ kinh nguyệt tới cô đều bị đau bụng, lần này bởi vì ăn kem nên còn đau dữ dội hơn.
Cô mở to mắt nhìn đèn treo sáng chói trên trần nhà, khóe mắt bất giác ươn ướt.

Đã ba năm rồi, thật ra cũng không khó chịu đựng như cô nghĩ.
Cánh cửa chạm khắc màu đỏ sẫm được người ta đây ra từ bên ngoài rồi đóng lại, ngăn ánh đèn lờ mờ và tiếng người ngoài hành lang.

Trong phòng riêng rộng lớn, đèn lưu y màu đỏ thẫm xoay trên trần nhà, có mấy người đàn ông ngồi trên ghế sofa da nhập khẩu.

Trì Ý Nam cởi hai cúc áo sơ mi, rót ly Whisky rồi đá người đàn ông trên ghế sofa, người đàn ông kia đúng dậy nhường chỗ cho anh.
"Tâm trạng không tốt à?"
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa đối diện lên tiếng, cũng rót một ly Whisky nhưng không uống.

giọng trêu tức lại như chế giễu:''Cãi nhau với chị dâu à?"
"Ông già phát hiện ra mảnh đất kia rồi." Trì Ý Nam buồn bực hớp ngụm rượu, nghĩ đến Tô Noãn Cần thì càng phiền não, cô suốt ngày làm trái ý anh.
''Tôi thấy không chỉ có vậy, chắc chắn là cãi nhau với chị dâu.''

Chương 5: Dịu Dàng Chăm Sóc




Lục Tử Kiêu đang ngáy khò khò trên sofa lập tức bật dậy.

Tô Noãn Cẩn rất thông minh, đấu võ mồm với cô thì chỉ có thua, cậu Cả Lục từng bị mất thể diện mấy lần nên chỉ ước cô bị đại ca thuần phục.

Tiếc là sau ba năm vẫn không thành công, cô thường xuyên chọc tức đại ca anh ta.
"Đại ca à, đừng tức nữa, chị dâu vốn vậy, có phải anh không biết đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#readoff