2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Như một cơn mưa vàng đổ xuống, Gen.G đã giành được chiếc cúp thuộc về mình. Mặc dù Han Wangho có vẻ là người bình tĩnh nhất, nhưng hành động kéo Jeong Jihoon và Son Siwoo xuống nước như điên ở bãi biển đã tiết lộ sự phấn khích bên trong anh .

Sau trận đấu, anh ta quậy phá với đồng đội của mình, không ngừng tham gia các bữa tiệc, cơ thể anh kiệt quệ nhưng tâm trí Han Wangho vẫn tràn đầy năng lượng.

Anh nằm dưới chăn trong bóng tối và lướt các trang mạng. Đọc những lời khen ngợi và chúc mừng của những người hâm mộ dành cho anh. Nhưng hình như anh đã nằm đè lên một sinh vật sống nào đó thì phải? Han Wangho cẩn thận tránh khỏi cái khối mềm mại đó, đi xuống giường bật đèn.

Một con mèo đen đột nhiên xuất hiện, à không, đồng đội của tôi lại biến thành một con mèo.

"Jihoon, tại sao em lại trở thành một con mèo nữa rồi?"

"Meo meo, em đã nói nếu tâm trạng của em thay đổi nhiều, em có thể biến thành một con mèo."

Jeong Jihoon liếc nhìn vẻ mặt cau có của Han Wangho, vẫy đuôi một cách thờ ơ và cuộn mình thành một quả bóng dưới chăn. Han Wangho thấy cậu chiếm giường mình một cách thản nhiên như vậy, liền đứng bên giường quan sát một lúc, rồi bế cậu lên trước khi Jeong Jihoon kịp phản ứng. Anh dùng ngón trỏ cẩn thận túm lấy đôi tai mèo của cậu.

"Làm mèo thì phải cư xử như mèo, việc đầu tiên phải nghe lời chủ nhân. Chủ nhân không cho ngủ trên giường thì chỉ có thể nằm dưới đất, hiểu không?"

Jeong Jihoon sực tỉnh, quay đầu lại muốn dùng răng nanh nhỏ cắn Han Wangho. Han Wangho rất nhanh buông lỗ tai của cậu ra, đem Jeong Jihoon ném vào trong đống gấu bông dưới đất.

Hầu hết đống búp bê này đều là những con chim cánh cụt nhỏ do người hâm mộ tặng cho Han Wangho, tất cả chúng đều to và chiếm nhiều diện tích, so với cơ thể đã biến thành mèo con của Jihoon thì lớn hơn nhiều.

Han Wangho nhìn Jeong Jihoon giãy giụa trong đống gấu bông chỉ có thể lộ ra mỗi mông mèo, không khỏi bật cười. Con mèo nhỏ tức giận kêu meo meo, nhưng Han Wangho lại hoàn toàn không mềm lòng, vui vẻ nhìn cảnh Jeong Jihoon chật vật, thậm trí còn vươn tay vỗ mông mèo một cái, sau đó nằm xuống chăn tiếp tục dùng điện thoại.

Không biết Han Wangho mê man đi vào giấc ngủ từ lúc nào, hoàn toàn quên mất mèo con tội nghiệp trong đống gấu bông. Khoảng mười giờ sáng hôm sau, Wangho cảm thấy trán hơi ướt, cố hé mắt ra thì thấy một con mèo đang quậy phá. Bởi vì còn chưa tỉnh ngủ, Han Wangho vô thức cho rằng đó là một trong năm con mèo của mình, liền vươn tay nắm lấy chân mèo con, hôn lên đệm thịt rồi xoa đầu mèo con, lẩm bẩm "Tiểu Tuyết, đừng làm loạn nữa''. Sau đó lại ngủ thiếp đi.

Jeong Jihoon đứng hình sau khi bị hôn, đầu vẫn áp vào lòng bàn tay của Han Wangho, sau đó cậu ta phản ứng nhanh chóng liền bỏ chạy.

Han Wangho hoàn toàn tỉnh lại đã là mười hai giờ trưa, lúc này còn chưa nhớ tới người đi đường giữa đã bị biến thành mèo. Cho đến khi mở cửa phòng ra, liền thấy Son Siwoo đang ngồi ở bàn nhìn chằm chằm con mèo.

Han Wangho ho đánh tiếng một cách tội lỗi, Son Siwoo và Jeong Jihoon đồng thời nhìn sang. Nhưng người trước nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu còn người sau nhìn anh hằn học và nhe răng ra.

"Siwoo, cậu ngồi ở chỗ này làm gì thế ?" Wangho không dám nhìn vào Jeong Jihoon, anh đã để cho mèo con đói cả buổi sáng, thật sự rất là có lỗi với lương tâm.

"Con mèo này là của cậu à?" Son Siwoo chỉ Jeong Jihoon rồi chỉ vào cái bát ở trên bàn, "Tôi thấy nó rất đói nên đã chuẩn bị một ít thịt nhưng tại sao nó lại không chịu ăn?"

Han Wangho liếc nhìn cái bát lại càng cảm thấy áy náy, cái bát đó đựng đầy thịt sống, cho dù biến thành mèo, Jeong Jihoon vẫn giữ thói quen làm người.

Han Wangho không biết nên giải thích như thế nào, đành chuyển chủ đề nói: "Ồ, đây là mèo của bạn tôi , gửi trông nhờ mấy ngày thôi." Nói xong liền đi chuẩn bị thức ăn thừa của ngày hôm qua cho Jeong Jihoon.

"Thật là đáng yêu nha, nó là giống mèo gì thế?"

"Eneco Skitty Pokémon*"

*đây là con pokemon rất giống Chobi nha =]]]. *

Son Siwoo : "???????"

"Đùa thôi haha." Han Wangho cười hai tiếng, "Vừa rồi Jaehuyk hình như đang tìm cậu đó."

Nghe vậy, Son Siwoo đứng dậy bước ra khỏi phòng khách, trước khi ra ngoài còn không quên xoa đầu con mèo khiến Jeong Jihoon vô cùng tức giận.

"Có vẻ tâm trạng em không tồi nha." Han Wangho đặt bát trong tay xuống, nghiêm túc nói.

"Meo! Han Wangho!"

"Đừng tức giận, mèo con mà tức giận rất dễ rụng hết lông đó, mau lại đây ăn cơm đi."

Jeong Jihoon vốn muốn nhảy lên người Han Wangho và cho anh một cước, nhưng đồ ăn quá ngon, sau khi suy nghĩ kĩ, cậu quyết định ăn xong sẽ trả thù Han Wangho sau.

Có lẽ vì vật lộn cả đêm trong đống gấu bông nên Jeong Jihoon đã đói mềm người. Cậu quá mải mê với công chuyện ăn uống mà hoàn toàn quên giữ hình tượng của mình trước mặt Han Wangho. Han Wangho dịu dàng nhìn đầu mèo đang vùi trong bát, khóe miệng nở nụ cười. Một người một mèo ngồi phơi nắng, tạo thành một không gian riêng.

"Jihoon, làm thế nào để em có thể thay đổi trở lại?"

"Meo meo, em không biết." Ăn uống no say, Jeong Jihoon quên cả việc trả thù Han Wangho, tự mình liếm liếm móng vuốt.

Han Wangho nhướng mày, không hỏi nữa, đứng dậy thu dọn bát, "Được, vậy hôm nay em chỉ có thể ở cùng anh cả một ngày."

Jeong Jihoon chỉ mải mê liếm lông mà phớt lờ Han Wangho.

"Anh phải nhắc nhở em một chuyện. Con người sau khi ăn cơm sẽ không liếm lông đâu." Nói xong, Han Wangho uyển chuyển rời đi.

Jeong Jihoon, người chợt nhận ra mình đang làm gì, đã dừng hành động lại ngay lập tức và thậm chí còn thè lưỡi để nôn mửa một cách cường điệu.

Sau khi Han Wangho cất bát đi rồi quay lại, liền thấy Jeong Jihoon đang quay lưng về phía cửa, cuộn tròn trên bàn, bộ dạng nhìn có chút tự kỷ.

"Meo meo, anh Wangho, em càng ngày càng cảm giác mình giống một con mèo."

Han Wangho nghĩ thầm: Nếu đã bắt đầu liếm lông mình, chẳng phải chính xác là mèo sao? Trong lòng nghĩ như vậy nhưng anh vẫn an ủi nói: "Thật ra không sao đâu, đến buổi tối có thể biến trở lại rồi, em yên tâm."

"Meo, chao ôi." Jeong Jihoon chủ động đến bên cạnh Han Wangho, dụi đầu vào tay anh, "Đưa em theo cùng đến phòng tập đi, em không muốn ở ký túc xá một mình đâu."

Đương nhiên là Han Wangho rất vui, tay phải ôm lấy Jeong Jihoon, tay trái tùy ý vuốt ve bộ lông mượt mà của cậu. Trong lòng không khỏi thở dài: Jihoon thành mèo cũng không tệ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net