11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11.

Làm sao có thể không thích chứ?

Han Wangho biết rất rõ về Jeong Jihoon, anh có thể biết rất rõ điểm mạnh và điểm yếu của hắn. Quan trọng hơn nữa, anh còn có thể nhìn thấy được trái tim luôn nỗ lực và cố gắng hết mình của Jeong Jihoon.

Khi Jeong Jihoon còn học Đại học, trong lần đầu tiên tham gia cuộc thi Kỹ năng lâm sàng y tế, hắn tỏ ra là người rất có chính kiến riêng, tính tình có phần bướng bỉnh và khác biệt so với các tiền bối trong đội. Vụ việc này đã gây xôn xao dư luận và nhanh chóng được lan truyền đi như một câu chuyện hài hước. Jeong Jihoon tính tình trầm lặng không thích nói nhiều, một thành viên trong Hội sinh viên của Han Wangho đã kể cho anh nghe chuyện này bằng giọng điệu chế nhạo và cợt nhả. Rõ ràng cậu ta coi đó như một câu chuyện pha trò, nhưng Han Wangho lại có phản ứng rất bình tĩnh khiến người ta cảm thấy có chút kỳ quái.

"Cậu không lo lắng cho bạn trai của mình sao?"

Han Wangho lúc đó đã nói: "Jihoon vẫn còn trẻ, và chưa từng đoạt được giải thưởng nào. Nhưng tôi đã thấy em ấy làm việc chăm chỉ ngày đêm trong phòng thí nghiệm. Tôi cảm thấy em ấy nhất định có thể đạt được thành tựu xứng đáng với nỗ lực của em ấy; cũng tuyệt đối tin tưởng một khi cơ hội đến, em ấy chắc chắn có thể nắm bắt được nó để có thể chứng minh được năng lực của bản thân mình. Vậy nên tôi hy vọng cậu đừng đánh giá thấp em ấy chỉ vì em ấy vẫn còn trẻ và chưa có thành tích gì ".

Những lời này đều là từ cảm xúc chân thành, từ sự ủng hộ và tin tưởng chắc chắn và kiên quyết.

Cuối cùng quả nhiên giống như Han Wangho đã nói, thành tích của Jeong Jihoon vô cùng nổi bật.

Định kiến của con người không thể ngăn cản một viên đá thô tỏa sáng.

Ngày hôm đó, tất cả bọn họ đã đến Gangneung để xem Jung Jihoon giành giải thưởng.

Han Wangho vui vẻ nhìn Jeong Jihoon với tất cả yêu thương và tự hào.

Đến khi gặp tận mặt, anh chỉ nói rằng Jeong Jihoon đã làm rất tốt và đã vất vả nhiều.

Cách đối xử của Han Wangho dành cho bạn trai nhỏ của anh chính là độc nhất vô nhị, tình yêu của anh đều đặt hết trong những lời chúc đầy hy vọng về một tương lai tốt đẹp, yêu một người chính là luôn chúc người đó đạt được những điều tốt đẹp nhất.

Đáng tiếc, những chuyện này Jeong Jihoon không hiểu, có lẽ hắn cũng không muốn hiểu, lần nào cũng như vậy. Hắn không muốn tin rằng Han Wangho yêu hắn, mà chỉ cho đó là mộng tưởng mà thôi.

"Không, mẹ không ghét chú ấy."

Han Wangho quỳ xuống, chỉnh lại cổ áo cho con trai, chậm rãi nói:

"Chú ấy từng là một người bạn rất quan trọng của mẹ, là một người rất rất tốt. Nếu Suhwan thích chú Jeong thì hãy chủ động kết thân và trở thành bạn tốt với chú nhé."

"Mẹ mong con nhận được thật nhiều tình yêu thương."

Bội Bội cau mày, có chút nghiêm túc nói: "Mẹ cũng cần rất nhiều tình yêu thương!"

Mẹ cậu không nói gì mà chỉ mỉm cười, Bội Bội hiểu được lòng mẹ, trong lòng có chút lãnh đạm. Han Wangho nói tiếp: "Chú Jeong buổi tối sẽ đến đón con, về đến nhà con hãy tự mở cửa. Nếu muốn ăn nhẹ thì nhớ lấy kimbap ở ngăn thứ hai trong tủ lạnh. Chú ấy không thích dưa chuột đâu nhé. Hãy làm bài tập về nhà thật ngoan và mẹ sẽ cố gắng về sớm nhất có thể".

Han Wangho hôn lên trán Bội Bội và nhìn cậu bước vào nhà trẻ.

Jeong Jihoon đã hoàn toàn mất ngủ vào đêm nhận được tin báo.

Hắn rất phấn khích vì Bội Bội cảm thấy thích hắn và muốn trở nên thân thiết với hắn hơn, nhưng hắn cũng sợ Bội Bội chỉ coi mình như một người ngoài không liên quan đến tình thân máu mủ. Hắn chính là cha ruột của Bội Bội, giữa bọn họ có mối quan hệ máu mủi gần gũi và thân thiết biết bao, giống như tay với chân trên cơ thể. Nhưng Jeong Jihoon không có đủ dũng khí để dễ dàng nói ra sự thật ấy, hắn phải mang trong mình bí mật như vậy và nghe Bội Bội gọi mình là chú hết lần này đến lần khác. Tình cảnh này thật là khó xử, người trong cuộc không biết là nên tiến hay nên lùi.

Han Wangho đã nghĩ gì vậy? Đây là sự cho phép ngầm để hắn được gần gũi với con trai hơn hay chỉ đơn giản vì anh nghĩ mình còn chưa phát hiện ra sự thật?

Jeong Jihoon cứ mãi lăn qua lăn lại trên giường với một con chim cánh cụt đậu nhỏ size lớn ôm ở trong ngực. Ngày hôm sau suýt nữa lại bị đi trễ.

"Ở đây ở đây!"

Willer đã đợi hắn ở cửa bệnh viện, vừa nhìn thấy Jeong Jihoon liền vươn tay nhận lấy tấm thẻ, bấm bấm bấm - Xác nhận thẻ chấm công thành công.

Tiền thưởng tháng này miễn cưỡng được giữ lại.

Jeong Jihoon nói với Kim Jeonghyeon: "Huynh đệ, tôi sẽ nhớ kỹ đại ân đại đức của cậu!"

Sau đó hắn đi thẳng vào phòng phẫu thuật.

Hôm nay Jeong Jihoon có hai ca phẫu thuật, một ca vẹo cổ và một ca hỗ trợ phục hồi chứng trật khớp háng bẩm sinh. Hai đứa trẻ chỉ mới ba đến bốn tuổi, trong mắt Jeong Jihoon đã có một sự thay đổi sâu sắc về cảm xúc, trước đây hắn vốn đã luôn đối xử rất tốt với bọn trẻ, nhưng giờ đây hắn còn muốn đối xử với bọn trẻ tốt nhiều nhiều hơn, có lẽ là bởi giờ hắn đã là một người ba.

Khi Jeong Jihoon ra khỏi phòng phẩu thuật, mặt trời đã lặn xuống đường chân trời. Hắn nhanh chóng thay quần áo và rời khỏi bệnh viện.

Lần đầu tiên đón con trai tan học, Jeong Jihoon vội vàng lại lóng ngóng lái xe đến cổng trường mẫu giáo, may mắn là không đến muộn;

Lần đầu tiên đứng giữa các bậc phụ huynh đang tụ tập cùng nhau chờ đón con, Jeong Jihoon trông hơi cao lớn quá, khiến bản thân hắn cảm thấy hơi chật chội.

Mấy vị phụ huynh đang náo nhiệt trò chuyện, nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ nhưng khá đẹp trai liền tiến đến hỏi xem hắn đến đón ai. Nghe thấy tên Bội Bội thì gật đầu hiểu ý.

"Ồ, cậu lại là bạn của mẹ Bội Bội à? Xin chào, xin chào."

Jeong Jihoon lịch sự mỉm cười và nói thầm trong lòng rằng: Tôi là ba ruột của Bội Bội.

Bọn họ nói:

"Vất cả cho cậu, mẹ của Bội Bội là một góa phu hoàng kim nổi tiếng ở trong trường."

"Aygoo, lần trước tôi nghe người bạn trồng khoai tây của mẹ Bội Bội nói, chồng cũ của mẹ Bội Bội đã chết rất thảm!"

Jeong Jihoon cắn răng hỏi: "Chồng anh ấy mất rồi sao?"

"Tôi chưa bao giờ gặp chồng anh ấy, mọi người ở đây cũng vậy!" Một phụ huynh nói bằng giọng chắc chắn, rồi hỏi ngược lại: "Mẹ của Bội Bội vừa xinh đẹp và độc lập, lại vừa trang nhã và giàu có. Nếu không phải là góa phu hoàng kim thì là cái gì?"

Jeong Jihoon không biết nói gì, chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn trời.

Cũng may là lúc này các giáo viên đã dắt tay bọn trẻ xếp hàng đi ra ngoài, Bội Bội không cần tốn nhiều sức để tìm thấy Jeong Jihoon trong đám đông và chạy về phía anh ta.

"Chú ơi!"

"Bội Bội!"

Nhìn thấy chiếc bánh bao nhỏ quen thuộc, trái tim của Jeong Jihoon đập thình thịch. Hắn quỳ xuống bế đứa nhỏ lên, âu yếm chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Bội Bội rồi cầm lấy cặp sách.

Trở lại trong xe, sau khi giúp Bội Bội thắt dây an toàn, đứa trẻ tỏ ra rất tò mò về chiếc xe của Jeong Jihoon. Nó nhìn quanh một lượt và phát hiện một chú chim cánh cụt nhỏ treo trước kính chắn gió: "Chú chim cánh cụt này thật dễ thương" .

Jeong Jihoon lập tức cởi nó ra và đưa cho cậu nhóc. Trong lòng thầm nghĩ: Đó là mẹ của con.

Xe bắt đầu khởi động, đèn trên đầu vụt tắt, Jeong Jihoon cầm chắc vô lăng, cảm thấy trong bóng tối ánh mắt Bội Bội rất sáng, nhìn chằm chằm hắn không chịu nhúc nhích.

"Chúng ta về nhà thôi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net