20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

20.

Jeong Jihoon đang ở trong bếp nấu canh giải rượu cho Han Wangho. Hắn dùng một tay khuấy nồi, tay kia trả lời điện thoại bố vợ.

GDB thở dài: "Bác sĩ Jeong, đã mấy ngày rồi không gặp."

Bác sĩ Jeong: "Bệnh viện dạo này có hơi bận một chút", sau đó nhanh chóng bổ sung: "Cháu rất nhớ Bội Bội, thưa chú!"

GDB: "Vậy sau này Bội Bội nhà chú sẽ lại phải làm phiền cháu rồi!"

Bác sĩ Jeong: "Bác cứ yên tâm ạ, cháu nhất định sẽ chăm sóc Bội Bội thật tốt."

Đúng lúc này Han Wangho từ phòng ngủ mở cửa ra, anh thản nhiên nói.

"Chào buổi sáng."

GDB:?

Bác sĩ Jeong: "Không, chú ơi cái đó--"

Go Dongbin liên thanh đáp: "Hai đứa cứ tiếp tục, không cần vội đâu!" Sau đó không để ý đến sự ngăn cản của Jeong Jihoon, ông cúp điện thoại với một tràng cười quái đản.

Jeong Jihoon hết đường chối cãi cúp điện thoại, quay lại nhìn Han Wangho đang mỉm cười.

Còn phía bên kia, Mafa đi chợ về nhà thấy GDB đang vui vẻ la hét trên sofa: "Nhà ta sắp có con rể rồi!"

Canh giá đỗ cay được đặt trước mặt Han Wangho, tỏa ra mùi thơm của hành lá. Han Wangho bắt đầu cầm thìa, Jeong Jihoon kéo ghế ngồi xuống đối diện anh. Một buổi sáng rất bình thường trong một gia đình điển hình.

"Xin lỗi đã làm phiền em." Han Wangho khách khí nói.

"Em rất hạnh phúc khi anh đã làm phiền em." Jeong Jihoon rất thẳng thắn.

Thấy thái độ của hắn không tệ, Han Wangho lại hỏi: "Hôm qua chúng ta..."

Jeong Jihoon nghẹn ngào xua tay liên tục và nói một cách chắc chắn.

"Anh ơi, với tình trạng thể chất này của anh, nếu hôm qua em thực sự có làm gì, thì hôm nay anh còn có thể đứng dậy được à?"

Sau đó, Han Wanghao được nghe Jeong Jihoon trình bày chi tiết về sự nguy hiểm của việc uống rượu quá mức: tổn thương dạ dày, hạ đường huyết và các triệu chứng nôn nao. Jeong Jihoon hai mắt sáng bừng đưa ra lời khuyên của bác sĩ cho Han Wanghao: trước tiên hãy uống thuốc chống nôn nao, tiếp đó uống sữa ngọt, sau đó đi ngủ đúng giờ! Nhìn thấy Han Wangho có dấu hiệu muốn phản bác, Jeong Jihoon lại uy hiếp: Hãy ngoan ngoãn nghe lời em! Trước khi em giúp anh sắp xếp một cuộc kiểm tra toàn thân nhé.

Han Wangho không nói nên lời. Anh chỉ cảm thấy yêu bác sĩ thật quá nhàm chán.

Kết quả là bác sĩ Jeong, một người đàn ông có nam đức hoàn hảo, lại một lần nữa bị hiểu lầm sâu sắc sau câu chuyện về cái chết của người chồng cũ.

Ngoài cửa sổ lúc này là bầu trời xám xịt, trời đang có mưa nhẹ, hơi nước bốc lên trên cửa sổ tạo ra những giọt nước nhỏ giọt.

Jeong Jihoon hỏi Han Wangho: "Chú còn chưa biết mối quan hệ của chúng ta đúng không?"

Han Wangho nghiêm túc uống canh, đương nhiên trả lời: " Nếu không em còn có thể an toàn ngồi ở đây sao."

Jeong Jihoon cảm thấy ớn lạnh khi nghĩ đến chiếc thìa của bố vợ, luôn miệng than thở rằng Go Dongbin sớm muộn gì cũng sẽ biết. Tuy vậy hắn vẫn muốn đến gần hơn với gia đình của Han Wangho, hy vọng rằng chiếc thìa múc canh to lớn kia sẽ nấu cho hắn những bữa ăn ngon, chứ không phải rơi vào trên người hắn.

Đôi má trắng nõn trước mặt hơi phồng lên vì nhai, có một vòng cung nhỏ khó thấy hiện lên rồi lại biến mất. Cứ như vậy, Jeong Jihoon có được cảm giác hạnh phúc ngắn ngủi.

Hắn dè dặt thử thăm dò: "Em có thể đưa đón con trai chúng ta đi học có được không?" - Han Wangho gật đầu, vì thế Jeong Jihoon tiếp tục nói.

"Em đã nghĩ kỹ rồi. Em sẽ từ từ làm quen với cuộc sống của Bội Bội và con trai của chúng ta cũng sẽ như thế. Đột nhiên một ngày xuất hiện một người đàn ông xa lạ đi tới và nói ta là bố của con, Bội Bội chắc chắn sẽ cảm thấy bối rối, vì thế em sẽ không làm như vậy. Nuôi dưỡng và chăm sóc Bội Bội chắc chắn là một phần trách nhiệm của em, dù thế nhưng em sẽ không hấp tấp và phải làm nó một cách thật từ từ".

Nếu anh sẵn lòng, em cũng rất nguyện ý đảm nhận luôn trách nhiệm ở bên anh mãi mãi về sau.

Jeong Jihoon nhìn vào đôi mắt ngày càng trở nên dịu dàng Han Wangho, khẽ lặp lại lời nói: "Chúng ta cùng nhau đi đón Suhwan nhé."

"Anh đã nói là anh sẽ ủng hộ lựa chọn của em."

Han Wangho cảm thấy Jeong Jihoon quen thuộc nhưng cũng có chút xa lạ, hắn tuy đã thay đổi nhưng hình như vẫn giống như trước đây. Liệu đây có phải là điều anh luôn mong đợi ở tương lai của Jeong Jihoon? Rốt cuộc vì sao Han Wangho lại kỳ vọng cao như vậy đối với một người anh từ lâu đã tuyên bố buông bỏ?

Mong đợi, tự hào, và tán thưởng. Đây rõ ràng chính là tình yêu, chỉ là rốt cuộc Han Wangho thừa nhận hay không thừa nhận.

Vì anh đã nói là anh sẽ làm và cố gắng hết sức, cho nên dù vất vả hay khó khăn thì anh cũng nhất định có thể làm được. Đây chính là Han Wangho.

"Ừ, anh sẽ như vậy."

Buổi tối, giờ tan học đang đến gần.

Khi chú nhỏ đưa Bội Bội đến trường vào buổi sáng đã nói với Bội Bội rằng hôm nay Han Wangho sẽ đích thân đón cháu, vì thế Bội Bội đang rất mong chờ và vui vẻ. Sau khi bước ra khỏi cửa, cậu ngơ ngác nhìn Han Wangho và Jeong Jihoon đang đứng cạnh nhau và cùng vẫy tay về phía cậu.

"Mẹ!"

Bội Bội chạy tới, trong lòng một lần nữa hét lên.

Ba!

_
Mọi người không ai tò mò tại sao Kim Bội đoán được ba mình là anh Vinh à 👀?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net