Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeong Jihoon cảm thấy, trẻ em chính là những mầm non mọc lên từ trong tim của cha mẹ.

09.

"Han Wangho, Suhwan là con trai của em."

"Làm sao em lại biết á? Em đã kiểm tra bằng xét nghiệm di truyền."

"Em đang hỏi anh bằng thái độ rất nghiêm túc, đừng tiếp tục nói dối em bằng một người chồng đã mất."

"Anh ơi, hãy trả lời câu hỏi của em đi!"

Jeong Jihoon khoanh tay, vẻ mặt nghiêm túc dựa vào bàn, ánh mắt áp bức nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi của mình - trên đó có một con búp bê hình chim cánh cụt, đang ôm hạt đậu trông đáng yêu.

Một người - một chim cánh cụt hoàn toàn bế tắc, chim cánh cụt từ đầu đến cuối chỉ có một vẻ mặt ngây ngô. Giằng co một lúc sau, tấm lưng cao lớn của Jeong Jihoon dần dần trượt xuống bàn như quả bóng xì hơi.

Hắn thở dài.

Cả tuần nay, không biết bao nhiêu lần bản thân Jeong Jihoon đã tự mình độc thoại giống như vậy. Hắn không ngừng suy nghĩ làm thế nào để nói chuyện với Han Wangho. Rồi, sau khi nghe hắn hỏi, Han Wangho sẽ trả lời hắn như thế nào.

Hắn rất muốn biết: "Sao anh không nói cho em?"

Đây là câu hỏi đầu tiên.

Sau đó, hắn cũng muốn hỏi: "Mấy năm nay anh một mình nuôi con như thế nào?"

Han Wangho nhất định đã phải trải qua rất nhiều khó khăn.

Hoặc chăng, Jeong Jihoon cũng rất muốn chất vấn: "Đây cũng là con trai em, em cũng có quyền được biết!"

Bởi vì khi mới biết Bội Bội là con của hắn, Jeong Jihoon thực sự cũng có chút cảm xúc tức giận.

Jeong Jihoon thật sự không thể không nghĩ như vậy.

Trong khi hắn đang bình thản sống cuộc đời của riêng mình thì ở nơi mà hắn không hề hay biết, có một sinh mệnh gắn liền với máu thịt của hắn đã và đang lặng lẽ lớn lên.

Jeong Jihoon cảm thấy trẻ em là những mầm non mọc lên từ trái tim của cha mẹ.

Ngay từ khi một đứa trẻ chào đời, một hạt giống trách nhiệm đã được gieo vào trái tim của người làm cha làm mẹ; nó bén rễ và nảy mầm, hấp thụ tình yêu và sự mong đợi. Chờ khi đứa nhỏ lớn dần và sinh ra, hắn sẽ chính thức tiến lên chức vụ của một người cha.

Đây vốn dĩ nên là một quá trình thong thả và chậm rãi, nhưng bây giờ Suhwan lại giống như một cây non đã lớn nửa chừng, một ngày nọ đột nhiên được cấy vào vùng đất trống trải và cằn cỗi ở trong lòng của Jeong Jihoon. Hắn đột nhiên trở thành một người cha trong khi còn chưa có bất kỳ một sự chuẩn bị trước. Hắn vừa hoảng sợ lại vừa vui mừng, hắn không thể cung cấp cho cây con những chất dinh dưỡng kịp thời về mặt cảm xúc, cũng không thể làm giảm đi sự khó thích ứng của bản thân mình.

Càng tuyệt vọng hơn nữa chính là, Jeong Jihoon cảm nhận được, có lẽ ngay từ lúc đầu, Han Wangho đã không cần hắn làm ba của con anh.

Tại sao Han Wangho không nói gì với hắn? Có phải vì Jeong Jihoon đã rời đi quá nhẫn tâm, hay là bởi vì vốn dĩ Han Wangho chưa từng yêu hắn?

Sự chân thành thể hiện rõ nhất thông qua hành động. Nhưng ít nhất trong những năm qua, bọn họ cư xử với nhau trông càng giống như những người xa lạ chứ không hề có nhớ thương gì.

Son Siwoo nói với Jeong Jihoon rằng Han Wangho đang có một cuộc sống rất hạnh phúc.

Thực tế, Han Wangho đã một mình sinh ra và nuôi lớn đứa con của hai bọn họ, Jeong Jihoon chỉ muốn dành cho anh những lời tốt đẹp nhất.

Còn về phía hắn. Thực ra, khi ấy hắn học y rất mệt mỏi, mỗi ngày đều phải ngồi học cho đến khi ngoài trời tắt nắng thì mới có thể trở về phòng.

Không ai muốn tỏ ra yếu đuối, vì vậy cứ như thế mà bỏ lỡ nhau.

Suy cho cùng, nếu không vì Jeong Jihoon mãi không thể buông xuống chuyện quá khứ, không quá tiêu cực trốn tránh mọi chuyện liên quan đến Han Wangho; mãi đến hai năm sau mới dám hỏi Son Siwoo về tình hình của anh. Thậm chí hắn chỉ dám trao đổi thông qua mật danh nghị sĩ Han, giống như chỉ tên của anh thôi cũng đã như củ khoai khiến hắn nóng phỏng tay vậy.

Nếu không phải do hắn, thì mọi chuyện có lẽ đã không như thế này. Jeong Jihoon nhất định sẽ có thể từ trong những giả tưởng mà mọi người thêu dệt, tìm ra những chi tiết nhỏ ẩn giấu ở bên trong. Rồi từ những phát hiện ấy dần dần khám phá được sự thật, rằng hắn vốn có một đứa con trai bé nhỏ. Như tìm được bảo kiếm từ nơi đóng thuyền, hay nhặt được mặt trăng từ trong hồ nước.

Hắn sẽ làm như vậy sao? Hắn có thể làm được thật không? Sau khi biết được toàn bộ sự thật, liệu hắn có thể thay đổi mọi chuyện theo hướng tốt đẹp cho cả ba người bọn họ? Sau đó hắn sẽ không cảm thấy hối hận chứ?

Jeong Jihoon không hề hay biết, hối hận thực ra đã sớm âm thầm lên men ở trong tim hắn, chưng ra nỗi thống khổ lúc nào cũng như muốn trực trào. Vì vậy suốt mấy năm nay, hắn sống cũng không hề yên ổn.

Sự thật là Jeong Jihoon đã bỏ lỡ vợ và con trai mình trong suốt 6 năm. Vì thế, cảm xúc phẫn nộ khi bản thân cái gì cũng không biết, sự bối rối khi đối mặt với con trẻ, còn có tình yêu, sự tan vỡ còn sót lại dành cho Han Wangho, cùng với tương lai không biết phải làm sao,... Tất cả hỗn loạn, đè nén, cứ không ngừng lăng trì tâm trí đầy mơ hồ của hắn .

Jeong Jihoon cảm thấy cho dù sau này hắn và Han Wangho có ra sao thì chí ít đứa trẻ mà bọn họ cùng sinh ra không có tội. Vì vậy, trước khi suy tính ổn thỏa, Jeong Jihoon không nên và sẽ không hành động hấp tấp, gây tổn thương cho con trai của mình.

"Cuộc sống của Han Wangho và con trai mình đang rất hạnh phúc và rất tốt đẹp khi không có mình. Vậy có lẽ giữ nguyên mọi thứ như bây giờ mới là tốt nhất!"

Hắn tỏ vẻ tiêu sái sờ sờ đầu của chim cánh cụt. Ngay sau đó tự đặt tay lên ngực hỏi chính mình, nghe được tiếng lòng gào thét dữ dội - không can tâm, tại sao tôi phải bỏ cuộc. Vì cái gì, dựa vào cái gì, tôi rốt cuộc là cái gì?

Vẫn là chưa có giải pháp.

Jeong Jihoon chỉ có thể thu mình trong thế giới nội tâm nhỏ bé.

Cánh cửa khóa mở ra một tiếng "Cạch".

Eom Seonghyeon mang theo hai túi lớn đồ ăn nhanh bước vào phòng, kỳ quái nhìn thấy Jeong Jihoon đang thở dài buồn bã và nói chuyện một mình với con búp bê. Anh giơ tay chào Jeong Jihoon.

"Ngồi xuống và cùng nhau ăn nào!"

"Ăn cái gì?"

Eom Seonghyeon không thể tin được: "Mì Samyang cùng với thịt chua ngọt! Đây không phải thực đơn mà em đã chọn sao?"

Jeong Jihoon hồn phách vẫn còn trên mây: "Em nói thế hồi nào?"

Kim Jeonghyeon đi đến phía sau Jeong Jihoon, đầu vẫn đang cắm cúi đang nghịch điện thoại, nói: "Em ăn mì hải sản!"

Jeong Jihoon loay hoay dùng đũa khuấy mì trong khi hai người anh em đối diện đã bắt đầu đánh chén một cách hăng say.

Gần đây hắn thấy mình sống một ngày mà dài như đã sống qua cả một năm, nhận thức về thời gian trôi qua đầy hỗn loạn.

Jeong Jihoon đột nhiên thở dài: "Ngày hôm nay thật là trống rỗng."

Vừa dứt lời, Eom Seonghyeon và Kim Jeonghyeon không hẹn cùng nhau dùng bữa với tốc độc gấp đôi bình thường, như thể đang chuẩn bị đối mặt với một kẻ thù đáng sợ. Họ dùng đũa và cơm thật nhanh, mỗi lần đều là một ngụm lớn nhất có thể.

Jeong Jihoon kỳ lạ hỏi: "Hai người làm sao thế?"

"Anh không biết à, anh không thể nói lời này trong phòng Cấp cứu--"

Lời còn chưa dứt, một bác sĩ thực tập đã gõ cửa: "Bác sĩ Eom, có một cuộc gọi khẩn cấp! Là tai nạn xe cộ!"

Eom Seonghyeon đặt bát xuống, vội vàng rời đi.

Thực tập sinh còn chưa rời đi và tiếp tục nói: "Bác sĩ Kim, có một bệnh nhân mới đưa vào bị gãy xương!"

Willer cũng vứt đũa chạy ra ngoài.

"Đều là lỗi tại Jeong Jihoon!!"

Thế là anh ta vội vàng bỏ đi, để lại Jeong Jihoon một mình, vừa húp mì vừa thở dài.

"Haizz..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net