02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Han Wangho nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, một giọt nước mắt chảy dài trên má thấm vào gối, giống như một ngôi sao băng vụt thoáng qua một vùng hoang vu vô tận.

Nếu Kim Hyukkyu là nỗi ám ảnh của Jeong Jihoon thì Song Kyungho chính là ham muốn đen tối mà Han Wangho luôn cất giữ trong lòng.

Anh và Song Kyungho quen nhau từ nhỏ, cùng nhau dệt lên những ký ức đẹp đẽ thời thơ ấu. Giống như những sợi tơ muôn màu thêu lên một thời tuổi trẻ nhiệt huyết của anh, mỗi đường khâu và sợi chỉ đều là nỗi đau đớn sáng chói không gì sánh được.

Năm đó, Song Kyungho đã tiêu hết tiền của mình, đặt cược vào con búp bê anime yêu thích của Han Wangho trong chiếc máy gắp thú. Han Wangho luôn đặt nó ở đầu giường, theo nó bước vào vô số mộng vàng cùng vầng trăng.

Lần đầu tiên anh uống rượu, lần đầu tiên vào quán Internet, lần đầu tiên đi xe máy đều đính kèm hình bóng Song Kyungho. Song Kyungho trở thành một phần cuộc sống của anh, dần dần ngay cả bạn bè của Song Kyungho cũng đã quen với sự xuất hiện của một đứa trẻ theo chân anh suốt ngày. Cả hai đều nghĩ rằng họ sẽ không bao giờ rời xa nhau.

Chỉ đến khi Han Wangho yêu cầu hút điếu thuốc trong tay Song Kyungho, đối phương mỉm cười, tiếp tục ngậm điếu thuốc vào miệng, thở dài một hơi: "Đợi thêm một lát nữa."

Han Wangho không thích mùi khói thuốc, anh chỉ muốn cảm nhận những gì hắn nếm trải, ngắm nhìn khung cảnh hắn từng thấy, trải nghiệm mọi thứ về hắn.

Năm mười bảy tuổi, anh lấy hết can đảm để thổ lộ tình cảm của mình với Song Kyungho. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy trong ánh mắt điềm tĩnh của Song Kyungho thoáng qua một chút kinh ngạc, bàn tay cầm điếu thuốc dừng lại giữa không trung, mặc gió thổi đi làn khói thuốc.

Nhưng tình yêu của các chàng trai giống như một bông hoa vừa chớm nở đầu xuân, nhẹ nhàng vuốt ve đôi má ửng hồng, rồi cuối cùng sẽ tan thành cơn gió lạnh thấu xương trôi về phương bắc xa xôi.

Han Wangho đã hẹn hò với rất nhiều bạn trai khác nhau trong những năm tiếp theo, và không có ngoại lệ, tất cả bọn họ đều cảm động trước những cảm xúc chân thành của anh.

Mỗi người đều những vụn vỡ của riêng mình, dù cố gắng đến đâu cũng không thể ghép những mảnh vỡ lại với nhau. Anh ngày càng lạc lối, lòng tham và hiện thực đan xen lẫn nhau, dần nhấn chìm anh xuống. Anh thường tiếc nuối, nếu anh không thốt ra lời tỏ tình không đúng lúc đó, liệu Song Kyungho có thể yêu anh suốt ngần ấy năm dài hay không? Nhưng anh đã vô tình cắt đứt mối quan hệ không rõ ràng này.

Anh chưa bao giờ tin rằng có thể cùng những người đến sau vượt qua những năm tháng tù túng trước đó. Có lúc, anh cũng nảy sinh lòng căm thù Kim Hyukkyu. Nhưng khoảng cách tuy xa mà gần hiện tại khiến anh cảm thấy may mắn, ít nhất họ vẫn có thể là bạn bè, và anh vẫn có lý do để ở bên cạnh Song Kyungho mãi mãi.

Giấc mơ của Han Wangho bị một tin nhắn nhắc nhở phá vỡ.

Anh nhấc điện thoại lên trong trạng thái mơ hồ và thấy một tin nhắn chờ từ một tài khoản lạ.

Không ghét mèo: Tôi phải đi làm, bữa sáng để sẵn trong tủ lạnh.

Sau đó Han Wangho mới chợt nhớ ra đêm qua anh và Jeong Jihoon rất phô trường trao đổi tài khoản mạng xã hội của nhau. Han Wangho theo bản năng có chút hoảng sợ khi phát hiện ra bức ảnh của mình và Song Kyungho đã biến mất.

Sau khi lục lọi một hồi, anh phát hiện nó ở ngăn kéo dưới cùng của chiếc bàn cạnh giường ngủ, vẫn là tấm ảnh lưu giữ hai gương mặt trẻ trung đang nở nụ cười rạng rỡ. Han Wangho đoán rằng Jeong Jihoon đã nhặt được nó vào buổi sáng rồi giấu nó trong đó. Nhớ lại chàng trai giả vờ tử tế khi ở cạnh người mình yêu nhưng lại bộc lộ bộ mặt thật trước mặt mình, Han Wangho không khỏi bật cười, nỗi lo lắng tối qua dường như đã tan biến.

Những ngày sau đó, Han Wangho và Jeong Jihoon vẫn giữ liên lạc. Jeong Jihoon thỉnh thoảng sau giờ làm việc lại chạy thẳng đến căn hộ của Han Wangho để ăn tối. Khẩu vị của Han Wangho không tốt, ngay cả bữa tối cho một người cũng không ăn hết được, nhưng có đôi lúc lại ăn rất nhiều, nên đã nấu vừa đủ để hai người có thể no bụng. Nhìn người nhỏ hơn phồng má ngấu nghiến đồ ăn, khiến Han Wangho có cảm giác như mình đang nuôi một con mèo.

Jeong Jihoon qua đêm ở lại ngày càng thường xuyên hơn, Han Wangho không thể không trêu chọc con mèo nhỏ, bảo Jeong Jihoon nên trả tiền thuê nhà cho anh.

Jeong Jihoon phát hiện ra Han Wangho không hay cười như vẻ bề ngoài. Mỗi lần về nhà, lớp ngụy trang của anh dường như biến mất, chỉ giữ lại một khuôn mặt lạnh lùng, có lẽ đó là thế giới mà người lớn phải đối mặt.

Mỗi tối hai người nằm trên giường than thở với nhau về những điều không vừa ý trong cuộc sống, họ thật sự đã nói chuyện cùng nhau. Han Wangho bình tĩnh nói về quá khứ và tương lai của mình, thỉnh thoảng lại nói về Song Kyungho... Jeong Jihoon không muốn nghe, trùm chăn lên giả vờ ngủ. Thật ra cậu cũng không phản đối cái tên này, cậu chỉ là không muốn nó phát ra từ miệng Han Wangho thôi.

Cả hai đều biết rõ vị trí của đối phương trong lòng mình, người thay thế để thỏa mãn ham muốn thầm kín. Mối quan hệ này đã kéo dài rất lâu, đến mức Jeong Jihoon có lúc sẽ bối rối không biết người trong tay mình có thân phận gì. Bởi vì tồn tại mối quan hệ mập mờ này, mỗi khi khuôn mặt Han Wangho xuất hiện trong đầu cậu, Jeong Jihoon luôn cố gắng đẩy anh ra khỏi tâm trí mình.

Chớp mắt đã đến ngày sinh nhật của Han Wangho, Jeong Jihoon đã đặt những món ăn từ nhà hàng sang trọng để trên bàn, chờ anh trở về, hoa theo kế hoạch sẽ được giao đến cửa ngay sau đó. Khi Han Wangho trở về nhà, anh bàng hoàng trước cảnh tượng trước mắt, con mèo hoang ăn nhờ ở đậu, mỗi lần ăn uống đều giống như trẻ con cũng biết cách lấy lòng người khác sao?

"Mặt trời mọc từ đằng tây à?" Han Wangho xỏ dép đi tới bàn ăn, không tránh được bị những món ăn trước mắt mê hoặc.

"Chúc mừng sinh nhật." Jeong Jihoon kéo ghế ra mời anh ngồi.

Chuông cửa vang lên, Han Wangho đi tới mở cửa. Sau đó cầm một bó hoa trở lại, lục lọi một lúc không thấy tên người gửi liền đặt sang một bên.

"Cuối tuần chúng ta đến xưởng sản xuất đồ nội thất, giường của anh quá nhỏ, hai người không thể cùng ngủ trên đó được."

Trong thời gian cậu và Han Wangho sống cùng nhau, Jeong Jihoon đã quen thuộc hơn với nhà anh, có thêm rất nhiều đồ dùng cá nhân và đồ đạc chung của hai người. Nhưng cậu không hài lòng với chiếc giường của Han Wangho, thứ mà ban đầu vốn chỉ phục vụ một mình anh, Jeong Jihoon cao 1m87 căn bản không thể duỗi thẳng chân được.

"Khi nào em chuyển đến đây thì tính tiếp" Han Wangho thản nhiên bưng bát đĩa lên, không thèm để ý đến yêu cầu của Jeong Jihoon. Nhưng câu nói này khiến trên mặt Jeong Jihoon hiện lên một thoáng kinh ngạc.

"Sao vậy? Chúng ta ăn thôi." Han Wangho ngơ ngác nhìn Jeong Jihoon.

Jeong Jihoon không nói mà chỉ mỉm cười nhìn Han Wangho. Đúng lúc này, điện thoại di động của Han Wangho vang lên, người gọi đến là Song Kyungho. Han Wangho nhanh chóng điều chỉnh giọng nói và trả lời điện thoại, ngưng bàn tay đang bóc tôm, cố gắng không gây ra tiếng động.

"Wangho, sinh nhật vui vẻ, năm nay anh đi công tác, không thể cùng em uống rượu rồi."

"Anh ơi, lần sau anh phải đền bù cho em hai bữa đấy nhé."

"Nhân tiện, anh trai...cảm ơn vì những bông hoa, chúng rất đẹp."

"Nhóc con, em nói nhảm cái gì vậy?"

.....

Han Wangho cúp điện thoại, nhìn Jeong Jihoon rót một ly rượu vang đỏ với vẻ mặt vô cảm. Han Wangho chỉ cho rằng tâm tình cậu không tốt, cùng cậu uống rất nhiều.

Đêm đó, Jeong Jihoon không xoa lưng anh như trước mà lần đầu tiên đối mặt với anh, cắn chặt môi như thể đang tức giận. Han Wangho không quen bị đối xử như vậy, hai má đỏ bừng, tránh né ánh mắt như thiêu đốt của cậu, nhưng hai tay bị kéo lên ​​trên đầu không cách nào trốn thoát, chỉ có thể thuận theo cậu tan thành từng mảnh.

Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy cơ thể anh như muốn rã rời, Han Wangho nhận ra mình đang bị Jeong Jihoon ôm chặt trong tay từ khi nào không hay biết. Cánh tay của Jeong Jihoon vòng quanh eo anh, một cử động nhẹ cũng sẽ thu hút sự chú ý của người phía sau, khiến cậu không hài lòng "Ngủ thêm chút nữa đi, Wangho... hyung..."

Han Wangho đẩy cánh tay của hắn ra, đứng dậy mặc quần áo, và chuẩn bị bữa sáng. Anh không muốn đối xử ấm áp với Jeong Jihoon, cũng không muốn đặt quá nhiều tình cảm vào mối quan hệ này. Ai có thể hoàn toàn tin tưởng giao phó trái tim mình, ai có thể hoàn toàn tin tưởng một người mà không cảm thấy sợ hãi, Han Wangho không muốn đánh cược.

Vào ngày lễ tình nhân, Jeong Jihoon đã đặt chỗ trước tại một nhà hàng địa phương được đánh giá tốt nhất. Và mối quan hệ lâu ngày này đã giúp cậu nắm bắt được sở thích của Han Wangho và gọi rất nhiều món ăn yêu thích của anh.

Ngay thời điểm đồng hồ chỉ chín giờ, công trình hình trái tim khổng lồ ở trung tâm thành phố bừng lên ánh đèn rực rỡ, đài phun nước trên quảng trường tạo thành hình tròn, hòa quyện cùng tiếng nhạc, khiến tất cả mọi người đều ồ lên kinh ngạc.

Han Wangho - người độc thân đã lâu, cảm nhận được không khí của ngày lễ tình nhân và bị mọi thứ trước mắt thu hút, anh nở một nụ cười rạng rỡ trên môi. Dưới ánh sáng chói lóa ấy, khuôn mặt Han Wangho càng xinh đẹp hơn trước, đó là nhận định của Jeong Jihoon, ngay từ đầu cậu đã không thể rời mắt khỏi Han Wangho.

Ánh đèn chói mắt thắp lên phía sau Jeong Jihoon, Han Wangho phấn khích đến mức muốn cậu quay đầu lại nhìn. Lần đầu tiên, Jeong Jihoon cực kì muốn hôn anh. Khoảnh khắc môi cậu chạm vào người kia, dường như giữa hai trái tim đã hình thành một liên kết.

Sau một thoáng kinh ngạc, Han Wangho nhắm mắt lại. Khi Jeong Jihoon đưa lưỡi tiến sâu hơn, còn chưa kịp trải nghiệm sự mát lạnh trên môi Han Wangho, cậu nhìn thấy Kim Hyukkyu ở cách đó không xa. Không gian và thời gian như đông cứng lại, cơ thể cậu phản ứng nhanh hơn tâm trí và làm điều mà cậu hối hận nhất trong đời.

Cậu lùi lại, đẩy Han Wangho ra.

Cảnh tượng trước mặt khiến cả hai người không kịp phản ứng, Han Wangho đơ người đứng đó một cách ngớ ngẩn. Khi quay lại nhìn thấy Kim Hyukkyu, anh cuối cùng cũng hiểu ra, và mỉm cười.

Cơ thể anh gần đã bị rút cạn sức lực, sụp đổ trước ranh giới của hạnh phúc và tuyệt vọng chỉ trong chốc lát. Anh cười nhạo sự ngây thơ của chính mình rồi quay người rời khỏi nơi này.

Jeong Jihoon muốn giữ Han Wangho lại và nói với anh rằng mọi chuyện không phải như anh nghĩ. Chỗ trống trái tim vừa được lấp đầy dường như đã bị khoét ra lại, sự cay đắng tràn ngập khắp cơ thể, cậu chỉ biết dựa vào hàng rào đau đớn như thể mình mới là người bị tổn thương.

Kim Hyukkyu không hỏi quá nhiều về khung cảnh diễn ra trước mắt, anh chỉ nói: "Nếu em không trân trọng những thứ xung quanh mình, chúng sẽ dễ dàng rời bỏ em".

"Hãy lắng nghe trái tim mình, Jihoon."

Trên thực tế, Kim Hyukkyu từ lâu đã nhận ra rằng Jeong Jihoon đang thay đổi. Không còn sống không mục đích, và bắt đầu tập trung và mọi mối quan hệ của cậu, và với chính anh cũng vậy. Nhìn như vẫn thân thiết như trước, nhưng trên thực tế đã vạch ra ranh giới rất rõ ràng, rằng Jeong Jihoon không muốn gây thêm rắc rối, các cuộc trò chuyện chỉ nên tập trung vào công việc. Những thay đổi như vậy đều xảy ra kể từ thời điểm Jeong Jihoon gặp Han Wangho.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net