Gie

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoongi chóng mặt, mùi hôi nồng đặc quánh khiến anh muốn tắt thở. Có nên khóc không. Anh không ý kiến, nước mắt cứ tự động chảy ra vì cay.

Anh cảm nhận có vài cặp mắt đang theo dõi anh. Rồi thì anh cũng sẽ giống họ. Giương đôi mắt khô này nhìn những người sẽ bị mang đến như anh hiện tại. Thế thì bi quan quá, con người anh thực chất cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng anh không muốn mọi thứ bị ràng buộc trở nên như vậy. Cố gắng đứng dậy, run rẩy đi lại phía hắn.

Namjoon hành động như một tên biến thái thần kinh qua con mắt của Yoongi, nhưng theo hắn thì không. Hắn xem điều đó là bình thường, là một trong những hoạt động thường nhật. Như bây giờ, hắn đang cố cưỡng chế nhét một người đàn ông trưởng thành vào một cái thùng rỗng.

Yoongi hoa mắt. Có lẽ suy nghĩ nói chuyện được với hắn là quá xa vời. Tốt nhất là anh không nên nghĩ tới. Chuyển hướng, anh nhanh chân về phía cửa.

Cái cửa trước mặt, anh thử xoay và gạt móc khoá. Cạch. Nó mở ra. Cố gắng bình tĩnh luồn ra nhẹ nhàng và đóng cửa lại. Không hiểu sao tay chân anh run bần bật lên, chắc cơ thể không nghĩ rằng nó sẽ thoát khỏi căn phòng tan thương này dễ như vậy. Nghẹn ở cổ họng, Yoongi cố dò tìm lối đi để thoát khỏi toà nhà. Không có lí do nào để chần chừ hết.

Xác định rằng đây là tầng trên chứ không phải hầm, cứ theo cầu thang mà đi xuống. Nó tối và đen sì. Không sao vì như thế vẫn đỡ hơn phải giẫm chân chịu đựng ở đây.

Đi mãi, đi mãi. Không dám giảm tốc độ, chỉ có cố nhanh hơn. Đến khi không còn bậc thang nào, anh mừng rỡ khi thấy chiếc túi của mình nằm dưới sàn, cái vật cho thấy thế giới bên ngoài vẫn diễn ra bình thường. Rệu rã xách chiếc túi lên vai và cố gắng chạy đi.

Bên ngoài vẫn còn mưa, mưa vẫn lớn. Và đặc biệt còn có Namjoon đứng đó chờ anh nữa. Hắn ta xoay người lại gặp anh. Trong phút chốc Yoongi thấy mình thê thảm quá. Chỉ với cuộc sống hằng ngày bình thường của mình mà anh đã khó tìm thấy sự vui vẻ, vậy mà nhìn xem, đời lại muốn thử thách anh thêm. Nhưng tiếc thay, anh mệt mõi rồi.

Trong giây phút cả hai chạm mắt nhau, Yoongi như thấy một điều gì đó khác bên trong mình, nó bộc phát hoặc có cơ hội để bộc phát. Đó là sự buông thả. Đến đây là hết, anh mặc định.

Yoongi thả chiếc túi xuống, đi chầm chậm về phía Namjoon. Gục đầu vào vai hắn, nhắm mắt lại và nói thầm bên tai.

- Này....nếu muốn lóc da hay lấy xương thì tùy. Tôi chẳng trách anh gì đâu. Và phiền anh lại bế tôi lên, tôi chả còn miếng sức nào.

- Tôi đang muốn cứa da thịt.

- Cái nào cũng như nhau thôi.

Yoongi khá ngạc nhiên khi hắn trả lời mà không đâm anh luôn ngay lúc ấy. Bế trên tay, Yoongi tựa vào ngực Namjoon, áp sát nghe có nhịp đập đều.

- Tôi và anh đều có trái tim. Cả những người trên phòng nữa. Anh có biết không? Có biết là mọi người giống nhau?

- Chúng ta giống nhau ở chỗ là sinh ra phải sống và tắt thở để chết đi.

- Nhưng...

Yoongi vẫn tựa đầu, cảm nhận từng bước đi vững chãi. Không hiểu sao anh lại thấy nhẹ nhõm. Chắc có lẽ là anh biết mình sắp chết nên thấy yên lòng, cuối cùng, sống đằng đẵng bao nhiêu năm thì anh cũng được biết cái kết của mình như thế nào.

Hé mở mắt nhìn kỹ gương mặt của Namjoon, tên thần kinh bệnh hoạn. Tay với sờ cằm, rồi đến môi.

- Biết cả cách cạo râu?

- Tôi là người có trí. Em nghĩ tôi không não?

- Không.. chỉ là lạ quá. Tại sao lại làm vậy?

- Tôi muốn.

- Chỉ cần muốn thì có quyền làm vậy?

- Ừ. Như cách nếu họ bắt được tôi thì họ cũng sẽ giết tôi.

- Là do anh chọn mà?

- Tôi đang chỉ làm những gì mình muốn, và họ cũng vậy.

- Nhưng những người trên phòng không có vẻ gì là thích việc cơ thể họ dần thối rữa ra hết. Anh đang cản trở họ làm những gì họ muốn..

- Em, họ cũng ngăn cản ước muốn của những người như tôi bằng những bản án đó thôi. Em chẳng thể mong một tên sát nhân sẽ không giết người. Như bắt một hoạ sĩ ngừng vẽ vậy, tên hoạ sĩ đó thể nào cũng sẽ lén lút, như tôi.

- Thì ra là anh cũng biết sợ.

- Ừ. Tôi biết sợ. Tôi sợ họ phát hiện trước khi tôi thoã mãn được đam mê của mình, chẳng còn cơ hội được gây đau đớn cho ai.

- Vị kỷ.

- Tùy cách em nhìn nhận.

Kết thúc cuộc đối thoại thì đến nơi, cái mùi đó lại xộc lên mũi, khó thở vô cùng. Khu vực gần cửa ra vào thì sạch, có lẽ hắn thường xuyên lâu chùi, là nơi anh bị thả xuống. Còn những chỗ còn lại, ở đâu có người thì ở đó có máu, máu tươi chồng lên máu khô loang lỗ. Chưa kể đến những chất bầy nhầy, giòi bọ lúc nhúc uốn ẹo dưới sàn và trên cơ thể mọi người. Muốn nôn từng khúc ruột ra ngoài. Anh không chịu nỗi nên đành nhắm mắt lại, nước ứa xuống má.

Namjoon xoa tóc Yoongi rồi cười lớn.

- Em chẳng biết tôn trọng tác phẩm của tôi gì cả.

Namjoon bế Yoongi trên tay và di chuyển sang phòng khác. Đầu trống rỗng, chẳng chịu suy nghĩ gì, là một mớ hỗn độn. Chắc là biểu hiện của việc sắp chết nên anh thôi mơ hồ, và nó có hiệu quả.

- Anh bế tôi đi đâu?

- Em nghĩ xem.

- Tôi chẳng nghĩ được gì.

- Đến nơi để rạch da em.

- Thì ra còn nhiều phòng khác nữa.

- Không hẳn.

Căn phòng này ám bụi và tơ nhện nhiều. Xác chết khô nằm cứng đờ thành một dãy sát tường. Namjoon quan sát một hồi rồi quyết định quay ra.

- Vấn đề gì sao?

- Không phù hợp.

- Vậy à.

Yoongi với tay ôm cổ Namjoon, tựa đầu sát vào đó và liếm một đường dài đến tai.

- Mặn..

Namjoon bắt chước anh, nâng cổ Yoongi lên và làm y hệt.

- ....

- Hương xà phòng đấy.

Namjoon bế anh đi qua một dãy hành lang dài. Đoạn có những khung mất cửa, gió ập vào lạnh rét, trời tối u.

Căn phòng thứ ba có hương nến thơm, không có xác chết và người bị tra tấn. Hai chiếc giường cách nhau là một cái tủ nhỏ. Cửa sổ được đóng bít lại bằng những mảnh gỗ. Đơn sơ.

- Ở đây nhé.

- Phòng ngủ của anh à?

- Không. Nhưng từ giờ sẽ vậy.

- ...

Namjoon thả anh ngồi xuống giường. Lấy từ học tủ ra một con dao nhỏ, cán đen, còn rất mới.

Yoongi tự giác cởi bỏ lớp áo khoác dày, kéo tuột cà vạt, tháo giầy và để tất cả dưới sàn.

- Tốt.

Namjoon lần tay sờ mó người anh như thăm dò. Yoongi thì bần thần dõi theo từng cử chỉ.

Namjoon bất ngờ dùng dao rạch một đường dài từ háng xuống bắp đuì, một đường dọc sâu toé máu.

Yoongi đau đớn, tay nắm chặt chiếc ga giường, bấu vào đó lấy sức. Namjoon liền cúi xuống và húp lấy máu anh, Yoongi thấy thế thì hoảng loạn và miệng thì cứ muốn nôn thứ gì đó ra.

- Đừng, tại sao lại làm thế?

- ....

Yoongi mất bình tĩnh, bật khóc thành tiếng vì vết thương sâu mà Namjoon thì liên tục dùng lưỡi cà mạnh vào nó.

- ah... Namjoon ah..

Hắn ngừng lại, khuôn miệng dính máu đỏ tươi, cười lên thật man rợ, hắn vồ lên và hôn lên môi anh. Yoongi vừa kịp cảm nhận được hương vị máu của mình thì ngất xỉu. Nó quá sức tưởng tượng. Liền chìm vào bóng tối đen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net