【Choran】Nỗi đau sinh trưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Credit: xxxxxxsrsy.lofter.com/post/1fa2ddd2_2b8e88de3

*Warning: Nhân vật chính chết.

Couple: Choran

___________________

1.Delight.

Khi tôi đẩy cửa đi vào, Kim Su-hwan đã ngồi nơi đó, em ấy nhìn thấy tôi rất nhanh, vẫy tay với tôi, tôi đưa túi cho em ấy rồi ngồi vào chỗ đối diện.

"Thật sự mua được, thật tốt quá"

Lần trước, chúng tôi cùng anh Wang-ho đi Nhật Bản dạo hiệu sách, một quyển truyện tranh đã không xuất bản từ lâu cuối cùng trên giá bị mua mất, làm em ấy nhắc mãi một thời gian. Lần này, tôi tới một hiệu sách second-hand mua được, hôm ấy nhắn tin cho em ấy, em ấy đang đánh trận chung kết, phải rất lâu sau mới trả lời tôi, sau đó là chúc mừng em ấy đạt chức vô địch.

Khi đó tôi đang ngồi trong một tiệm sushi, di động phát video bọn họ vô địch, anh Ji-hoon xông lên sân khấu ôm mọi người, cũng giống như Ko Dong-bin năm ấy.

Tôi úp điện thoại xuống bàn, không trả lời tin nhắn Kim Su-hwan hỏi tôi bao giờ về Hàn Quốc, tôi còn chưa mua vé máy bay trở về, chung quy là cảm thấy mấy năm nay chưa được nghỉ ngơi thật sự, cho nên ngay một ngày sau khi giải nghệ đã bay tới Nhật Bản.

"Cơ mà anh lớn gan thật đấy, không có phiên dịch mà dám đi Nhật Bản."

Tôi nói đúng thế, cái loại tiếng Nhật què quặt này của tôi mà cũng có thể ở Nhật được hơn một tháng, nếu không phải em ấy nói phải đi tôi còn có thể ở lại thêm mấy ngày.

"Em khi nào thì đi... Anh" Tôi vẫn không thể nói ra hai chữ kia, cho nên cuối cùng đổi thành Anh.

"Tuần sau" Kim Su-hwan khảy cái thìa trong tay, không nói chuyện, không khí lại lạnh hẳn đi.

Tôi không chịu nổi bầu không khí như vậy, nó cũng xuất hiện vài lần khi tôi còn đánh chuyên nghiệp, nhưng cũng do bầu không khí ấy mà tôi đã quyết định ở lại GenG cho tới khi giải nghệ. Tôi cảm thấy, nếu chúng tôi thật sự tách ra, vậy thì sẽ không còn ai nhớ đến anh ấy.

"Mọi người cố lên nhé, vào được chung kết nhớ chừa vé cho anh, vé máy bay anh sẽ tự chi."

Tôi cười ha ha nói lái sang chuyện khác, nói với em ấy về chuyện đi quân sự, tuổi của em ấy cũng không còn nhỏ, tuy có kháng cự đối với việc này nhưng cũng không thể tránh được.

Khi tôi mới cắt tóc, em ấy thấy rất lạ, còn chê vuốt tóc tôi đâm tay, tôi cười em ấy không biết lớn nhỏ, em ấy làm loạn một lúc rồi đột nhiên ngồi yên trên ghế, nói, anh đi rồi thì sau này trong đội sẽ chẳng còn ai nói những lời này với em.

Tôi áp xuống cảm giác chua xót nơi hốc mắt, lại an ủi em ấy như trước đây, tôi nói xin lỗi. Năm ấy chấn thương cổ tay của tôi đột nhiên trở nặng, không thể không giải nghệ ngay lập tức, anh Ji-hoon vừa xuất ngũ không lâu, công việc ở ban huấn luyện làm anh ấy sứt đầu mẻ trán, Su-hwan tập phối hợp với hỗ trợ mới lên từ đội 2 chưa được bao lâu đã phải lên sân đấu, em ấy rất mệt.

"Em mới là người phải xin lỗi."

Tôi biết em ấy lại nghĩ tới sự kiện kia. Mấy năm nay, mỗi khi có tình huống phát sinh, em ấy đều cảm thấy là hiệu ứng bươm bướm của sự việc kia, tôi đã khuyên em ấy rất nhiều lần, em ấy lại vẫn cứ như vậy, rúc vào sừng trâu, chờ chấn chỉnh xong tinh thần lại chui ra.

Tôi không biết cái vòng tuần hoàn này bao giờ mới có thể kết thúc, việc tôi có thể làm mấy năm nay chỉ có chờ em ấy bình phục tâm tình.

Cuối cùng chúng tôi cũng không còn lời nào để nói, tôi tiện đường đưa em ấy về phòng huấn luyện, em ấy thẳng lưng đứng dưới ánh mặt trời, nhưng tôi biết em ấy đang phải còng lưng mà gánh vác cả đội tiến về phía trước.

"Su-hwan"

"Thi đấu thật tốt nhé"

Tôi gọi em ấy lại, tôi biết em ấy hiểu ý của tôi, nhưng tôi không bao giờ có thể nói gì nhiều. Em ấy vẫy vẫy tay, không quay đầu lại, một mình trở lại phòng huấn luyện.

___________________

2.Lehends.

Gặp lại Ji-hoon là ở trận chung kết hôm ấy, tôi đi tới sân xem trận đấu cùng với Park Jae-hyuk, tiệc khánh công bọn họ cũng rủ chúng tôi cùng đi, thật ra tôi không muốn đi lắm, dù sao tôi cũng đã rời GenG rất lâu, nhưng Park Jae-hyuk lại cảm thấy cậu ấy vĩnh viễn là người GenG, đi tiệc khánh công là chuyện hết sức bình thường, chưa kể chúng tôi đều đã giải nghệ.

Khi hai chúng tôi da mặt dày đến tiệm thịt nướng, trên bàn đã bày hết chén đũa, chê hai người chúng tôi quá chậm chạp, còn phạt một chén rượu.

Ko Dong-bin đã uống lú đầu, nói chuyện không còn quá nhanh nhẹn, mùa giải này bọn họ quá khó khăn, đội ngũ phối hợp không tốt, nhưng thật may mà vẫn đi hết được chặng đường.

FMVP trận chung kết là Jeong Ji-hoon, Ko Dong-bin để em ấy phát biểu cảm nghĩ, em ấy vẫn như trước kia, cười đến mức thấy răng không thấy mắt, nhưng răng nanh đã sớm không còn giống trước kia.

Ko Dong-bin lại quay sang khen đường trên hôm nay đánh tốt, tôi nhìn theo ánh mắt của hắn, cách làn khói từ bàn nướng, thấy một đứa nhỏ gầy gò ngồi đối diện.

Thằng bé vừa đủ 18 đã được đôn từ đội 2 lên, ban đầu top mid không phối hợp tốt, bị mắng rất nhiều, Wang-ho nói thằng bé đã trộm khóc vài lần, Wang-ho và Ji-hoon không quản ngày đêm luyện phối hợp với thằng bé, thành tích giải mùa hè không tốt, phải giành giật từng điểm để tranh vé đi chung kết thế giới.

Đường trên được huấn luyện viên khen đỏ bừng cả mặt, ngượng ngùng mà chạy ra trốn phía sau rừng, cười rộ lên, giống con thỏ nhỏ, Ji-hoon nhìn chằm chằm một hồi, sau đó rời tầm mắt đi.

Tôi chứng kiến toàn bộ, không nói chuyện, chỉ uống rượu cùng Ji-hoon. Mấy năm nay tửu lượng em ấy tăng cao, cũng thành thục hơn rất nhiều, thế nhưng uống nhiều vẫn nằm xuống gối lên đùi tôi, thật ra thì vẫn giống như trước kia thôi.

Tôi vỗ vỗ bảo em ấy đừng có ngủ ở đây, em ấy lẩm bẩm bảo không ngủ, sau đó lại bảo ánh đèn trong tiệm chói mắt, ngồi dậy nói chuyện phiếm với mọi người.

Em ấy hỏi tôi sau này định làm gì, tôi nói tôi sẽ phát sóng trực tiếp. Em ấy hỏi tôi bao giờ anh Seung-yong trở về, tôi nói nhanh thôi, Trung Quốc thi đấu chậm hơn bên mình một chút.

Trước đây 5 người chúng tôi vẫn luôn tìm cơ hội tụ họp một lần vào offseason.

Vào lần đầu tiên chỉ có 4 người, mọi người ngồi quanh bàn, bỗng nhiên không ai có thể nói ra lấy một lời. Tôi gọi phục vụ mang lên mấy chai rượu, tôi nói, không muốn nói chuyện thì uống rượu đi.

Tôi vừa mới cầm lấy ly, Jeong Ji-hoon đã ngăn lại, em ấy bảo không muốn uống rượu, bắt đầu nói chuyện phiếm.

Em ấy mở lời, chúng tôi bắt đầu nói chuyện, mọi khi không gặp nhau, không thiếu đề tài để nói, cuối cùng vẫn là uống hết mấy chai rượu kia, không biết là ai lỡ nói một câu, ngày ấy Hyeon-joon thi đấu còn khóc.

Tôi lập tức quay đầu sang nhìn Jeong Ji-hoon, em ấy không biểu cảm gì, chỉ cúi đầu, một lúc lâu sau, em ấy dựa lên người tôi, tôi cảm giác được có gì đó ướt át xuyên qua tấm vải dệt truyền đến da tôi, một mảnh nóng rực, trong khoảnh khắc ấy, nước mắt tôi cũng rơi xuống.

Một lát sau em ấy ngẩng đầu, cầm lấy chén rượu, chúng tôi lại gọi thêm vài chai rượu, tôi không uống quá nhiều, cuối cùng, tôi đưa em ấy về nhà.

"Anh"

Trong xe taxi, em ấy tựa lên vai tôi, đột nhiên lên tiếng, tôi giật mình, tưởng là em ấy đã ngủ rồi.

"Anh ấy bảo về Hàn Quốc sẽ dẫn em về nhà ăn cơm"

Tôi cắn chặt răng, không dám nói lời nào, sợ sẽ phát ra dù chỉ là một chút âm thanh run rẩy, tôi đành phải ôm em ấy, nhẹ nhàng vuốt lưng em ấy.

Ngoài cửa sổ xe một mảnh xa hoa trụy lạc, đây là lần cuối cùng tôi nhìn thấy em ấy khóc.

___________________

3.Dove.

Lúc nhìn thấy tin nhắn của em ấy, tôi vừa mới đấu tập xong, tôi nhìn lướt qua, nhận ra lại là chuyện về Jeong Ji-hoon, tôi tức khắc biết không phải chuyện gì to tát, thôi thì đi livestream trước vậy.

Mới bật livestream lên, di động vẫn vang không ngừng, tôi đột nhiên nhận ra đi livestream là lựa chọn sai lầm, đáng ra vừa rồi nên đi ăn cơm.

"Anh livestream mà không trả lời tin nhắn của em!!!"

"Nhanh!! Khẩn cấp!!"

Tôi vội trả lời một dấu ? sau đó ném điện thoại sang một bên, đang livestream mà, không thể phân tâm.

Phát sóng 3 tiếng, sau đó tôi đi ăn cơm, wink nói di động tôi vẫn kêu liên tục, tôi đành lết sang cầm di động, cắm tai nghe vào đeo lên, bắt đầu phát mấy chục tin nhắn giọng nói của em ấy.

"Anh nói xem rốt cuộc vì sao mà cậu ấy thích xem BJ như vậy, đẹp đến vậy sao!!"

"Lần trước bảo cậu ấy không đeo tai nghe, lần này thì hay rồi, đeo tai nghe vào xem!!"

"Cậu ấy xem BJ còn cười, tức chết em!!"

Tôi xé gói gia vị, đổ ngập nước nóng, đậy nắp, bắt đầu gõ chữ.

"Việc này thật sự rất nghiêm trọng anh cảm thấy chúng mày nên chia tay dù sao lần trước mày đi Nhật cũng không phải là đi cùng cậu ấy anh thấy tình cảm của chúng mày đã tan vỡ cậu ấy đối với mày không chung thủy"

"Mày không muốn chia tay thì không cần trả lời anh"

Bên kia hiện đang nhập gần nửa ngày, cuối cùng trả lời một dấu chấm. Tôi thấy mì còn chưa chín, tiếp tục nhắn em ấy.

"Cho nên đây là lý do mày giả vờ không quen Jeong Ji-hoon mấy hôm nay? Diễn đàn đều bảo hai đứa mày ly hôn, mày xem fan CP của chúng mày còn đang khóc lóc mỗi ngày đấy."

"Em không muốn để ý tới cậu ấy cậu ấy đi mà xem livestream!!"

Tôi thở dài một hơi, tôi rời Hàn rồi còn không buông tha cho tôi.

"Không thì mày thử đi hỏi xem sao cậu ấy lại xem livestream còn không thì chia tay over"

Tôi thoát khỏi chat, vừa ăn mì vừa lướt ins, lướt một cái đến clone của em ấy hôm trước còn đăng ảnh chụp chung, trực tiếp úp điện thoại xuống mặt bàn.

Húp hết bát mì em ấy còn chưa trả lời tin nhắn của tôi, tôi biết tám phần lại làm lành rồi, tôi set trò chuyện của em ấy không làm phiền, đỡ lát nữa lại phải khoe ân ái tởm chết tôi, tôi nhìn không nổi mấy thứ này.

Năm 2021 em ấy còn không thích chia sẻ nhiều như vậy, lúc mới quen, cảm giác em ấy thật kín đáo, tôi cũng không phải người hướng ngoại, thành tích của đội cũng không tốt, một ngày cũng không thể nói với nhau được mấy câu.

Trở nên thân quen với em ấy là vào offseason, đồng đội đều về nhà nghỉ, phòng huấn luyện còn mỗi hai người chúng tôi, là anh, tôi cảm thấy mình nên lên tiếng trước, cho nên hỏi em ấy có muốn đi ăn cơm hay không.

Nhìn biểu tình ngơ ngác của em ấy, tôi âm thầm trợn mắt, muốn từ chối thì cũng không cần kỹ thuật diễn kém cỏi như thế chứ, kết quả em ấy lại bảo được thôi.

Chúng tôi đi ăn Sokkoritang, tiệm này tôi đã từng đến, cũng rất gần câu lạc bộ, lúc ăn cơm di động em ấy vẫn liên tục rung lên, tôi hỏi em ấy không cần trả lời tin nhắn sao, em ấy bảo không quan trọng.

Sau này tôi mới biết đó là Jeong Ji-hoon gửi, hai người họ lại giận dỗi. Khi mới xa nhau hai người họ còn không quen, lại còn bận rộn, ba ngày cãi một trận nhỏ năm ngày cãi một trận lớn, ăn mì nước hầm xương bò hay xương heo ngon hơn cũng có thể cãi nhau.

Có lần tôi nhịn không nổi, hỏi em ấy, sao đã ở bên nhau bao lâu còn cãi nhau, em ấy bảo mới được mấy tháng thôi, tôi kinh ngạc mà nói hai đứa vậy mà không yêu sớm.

Em ấy đỏ bừng mặt bảo sao có thể, tôi nói tôi xem diễn đàn người ta đều nghĩ là hai đứa đã sớm bên nhau, thật đáng thương, mới yêu nhau đã khác đội, so ra chẳng khác gì yêu xa ở nước ngoài.

Đột nhiên cảm xúc em ấy trùng xuống, những ngày tháng khác đội không quá tốt đẹp, Jeong Ji-hoon lại tính cách như vậy, em ấy lo được lo mất cũng là chuyện thường tình.

Nhưng em ấy là người rất dũng cảm, bọn họ cãi tới cãi lui nhiều năm như vậy nhưng cũng không làm loạn đến mức chia tay, nói thật là tôi rất phục em ấy, dù sao yêu đương với đồng đội cũ, đây là chuyện không phải ai cũng dám làm.

Sau này đồng đội cũ lại biến thành đồng đội hiện tại, còn nói ra cái gì mà yêu đương bốn năm có thể kết hôn, em ấy càng trở nên dũng cảm hơn trước đây.

Chỉ có điều không thay đổi là dù khác đội rồi em ấy vẫn sẽ chia sẻ với tôi những chuyện cãi cọ cùng Jeong Ji-hoon, cho dù tôi ở nước ngoài rồi vẫn muốn chia sẻ.

Mãi cho đến khi đi ngủ tôi mới sờ đến di động, quả nhiên lại là mười mấy tin nhắn giọng nói, cái gì mà hóa ra là xem video em ấy hát karaoke chứ không phải BJ, không nói lời nào là vì em ấy đi Nhật với người khác mà không thèm rủ.

Tôi nghe đến nỗi buồn ngủ, chỉ hy vọng đôi tình nhân thối này bách niên hảo hợp, đừng có làm phiền tôi nữa.

___________________

4.Peyz.

Lúc tôi trở lại, phòng huấn luyện chỉ có mỗi hỗ trợ, tuần sau phải đi Anh, huấn luyện viên bảo mọi người về nhà dọn đồ, nhà chúng tôi ở gần, nên đi chậm hơn.

Sau khi về nhà, tôi mở quyển truyện tranh kia ra đọc một lúc, cảm thấy không thú vị, lại nhét vào kệ sách, dắt Coco ra ngoài tản bộ.

Ban ngày Coco đã phóng hết năng lượng, bây giờ cũng đã mệt rồi, không muốn chạy nữa, hai chúng tôi tìm một chiếc ghế ngồi nghỉ ngơi, ngẩng đầu nhìn cột đèn đường.

Lần trước cũng ở dưới cột đèn đường như thế này, tôi với anh Ji-hoon chụp một tấm ảnh, tôi mời được anh Ji-hoon, vẫn không thể mời được anh Hyeon-joon. Tôi hỏi anh Ji-hoon vì sao anh Hyeon-joon không tới, anh ấy bảo em mời thêm vài lần nữa là sẽ tới, anh ấy thương nhất là em.

Tôi nghe được có điểm là lạ, anh Hyeon-joon tốt với tôi thì tôi biết, nhưng cái vị chua này, tôi không dám hỏi nhiều, tôi vẫn biết nhìn lắm.

Năm ấy, sau khi đạt quán quân MSI, anh Hyeon-joon nói về nước sẽ đến nhà tôi chơi, tôi rất vui vẻ, chưa cần mời đủ 100 lần đã mời được anh ấy rồi.

Huấn luyện viên cho chúng tôi nghỉ ngơi, để chúng tôi tự do hoạt động. Anh Ji-hoon và anh Hyeon-joon nói đi nhà thờ St. Paul, tôi cũng muốn đi, anh Wang-ho không cho tôi đi theo, anh Hyeon-joon bảo đi cùng đi không sao đâu.

Sau này tôi mới biết, hai người họ mỗi lần ra ngoài là phải đi riêng, tôi đi theo là bóng đèn sáng lấp lánh.

Hai người bọn họ nhỏ giọng cãi nhau cả quãng đường, tôi nghe không rõ, anh Hyeon-joon nói đừng có làm ảnh hưởng xấu tới Su-hwan, anh Ji-hoon nói em ấy cũng 18 tuổi rồi.

"17, còn chưa ăn sinh nhật."

Tôi sửa lại, anh Hyeon-joon đá anh Ji-hoon một cái, nói dù 18 cũng là vị thành niên, tôi nghe lại thấy kỳ quái, hai người bọn họ đôi lúc nói chuyện tôi không hiểu rõ lắm.

Xe taxi thả chúng tôi ở bên đường, đường phía trước không dễ đi, chúng tôi mở chỉ đường, có hai con đường, tôi nói đi đường bên trái, anh Ji-hoon nói đi bên phải, tôi biết tôi lại thắng.

"Nghe Su-hwan."

Mỗi lần đều là như vậy, lúc ăn cơm mọi người muốn ăn đồ khác nhau, anh Hyeon-joon sẽ nói nghe Su-hwan, trừ việc lúc nào cũng dựng ra một cánh cổng sắt chặn tôi lại, những lúc khác anh ấy đều sẽ nói nghe Su-hwan.

Anh Ji-hoon bắt đầu tức giận, không để ý tới anh Hyeon-joon, tôi thấy có chút căng thẳng, định nói chuyện, anh ấy cười bảo không sao đâu, anh Ji-hoon lại hừ một cái lớn hơn nữa.

Đi qua con đường này chính là giáo đường, tôi quay đầu lại gọi hai người họ, anh Ji-hoon ngồi xổm ven đường buộc dây giày, anh Hyeon-joon theo bản năng đi tới.

Từ chỗ ngoặt một chiếc xe phóng nhanh đột nhiên lao tới, biến cố xảy ra trong nháy mắt ấy.

Những chuyện còn lại tôi cũng chỉ là nhân vật quần chúng, xung quanh càng ngày càng nhiều người vây lại, người qua đường hỗ trợ gọi xe cứu thương, anh Ji-hoon không ngừng rơi lệ, còn có anh Hyeon-joon ngã vào vũng máu.

Lúc bác sĩ tới nơi, anh Ji-hoon và chị phiên dịch cùng nhau tiến lại, tôi muốn đi, vừa nhấc chân lên đã suýt quỳ xuống đất, anh Wang-ho đỡ lấy tôi, tôi nói không sao, giây tiếp theo tôi nghe thấy tiếng anh Ji-hoon quỳ sụp trên mặt đất, tôi cũng không chịu nổi mà ngã xuống.

Máy bay không vận chuyển được thân thể, chỉ có thể hỏa táng. Nhân viên công tác tháo chiếc nhẫn trên cổ anh ấy xuống, hỏi cái này ai giữ, anh Ji-hoon đeo chiếc nhẫn đó vào tay anh Hyeon-joon, nói, đeo vào đi thôi.

Mãi đến khi nhìn thấy chiếc hộp màu đen vuông vức kia, tôi mới nhận ra.

Anh Hyeon-joon, về sau mãi mãi nằm lại trong chiếc hộp ấy.

___________________

5.Chovy.

Tiếng chuông vang lên, tôi bừng tỉnh từ cơn ác mộng. Sau khi dùng nước lạnh rửa mặt, ăn xong bữa sáng người nhà để lại, tôi chuẩn bị đầy đủ đồ ra ngoài.

Vào cửa hàng bán hoa dưới nhà mua một bó hoa bách hợp, vòng qua một con phố mua donut, đứng ven đường vẫy một chiếc xe, sau khi báo địa điểm, tôi tựa lưng vào ghế, nhìn lên bầu trời không một đám mây.

Ngày bay về Seoul cũng là thời tiết như thế này.

Khi đó tôi ôm chiếc hộp kia, ngồi ở hàng cuối cùng, anh Wang-ho định ngồi cùng tôi, tôi từ chối.

Trong nháy mắt máy bay cất cánh, tôi bỗng nhiên lâm vào khủng hoảng nặng nề, tôi theo bản năng duỗi tay sang bên cạnh, lại thu về ôm chặt lấy chiếc hộp trong ngực.

Mười tiếng này tôi không hề ngủ, vẫn liên tục nhỏ giọng nói chuyện với anh ấy, máy bay rung đến nỗi màng nhĩ đều vang, không biết anh ấy liệu có nghe thấy hay không.

Lúc xuống máy bay, tâm tình tôi đã bình phục, lau nước mắt trên nắp hộp đi, cô và chú đã chờ sẵn ở sân bay, tôi đưa anh ấy cho họ, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt bọn họ. Tôi thấy áy náy, không chăm sóc tốt cho anh ấy, thậm chí không thể để anh ấy có cơ hội nói một câu cuối cùng với cha mẹ.

Nửa đêm máy bay hạ cánh, ngày hôm sau phải đi đưa tang, tôi cũng đi theo, nhìn bọn họ bỏ chiếc hộp nhỏ ấy vào một chiếc hộp lớn hơn.

Trưa hôm ấy, tôi về câu lạc bộ, bắt đầu huấn luyện.

...

Đường núi không dễ đi, tôi xách đồ vật đi lên, thái dương đổ chút mồ hôi.

Tôi nhìn ngôi mộ sạch sẽ, không bỏ những thứ đang để sẵn ở đó đi, chỉ đem đồ tôi mang tới đặt bên cạnh, sau khi sắp xếp xong mọi thứ, tôi ngồi xuống bậc thang, nói chuyện phiếm với anh ấy.

"Ai đến rồi vậy, Su-hwan à"

"Có phải em ấy lại nói xin lỗi không, em cũng đã nói với em ấy là không phải do em ấy đi con đường đó, em ấy vẫn cứ tự trách mình"

"Lần này em sẽ đi Trung thi đấu, lại không có thời gian đến gặp anh, anh đừng trách em"

"Nếu trách em thì vào trong mơ mắng em đi, anh mắng em em cũng chưa bao giờ cãi lại"

"Anh Wang-ho mấy hôm trước vừa nhập ngũ, dù cạo tóc cũng rất đẹp trai, đúng là khuôn mặt idol"

"Hwan-joong tuần trước nhắn tin thổ lộ với một em gái, nhưng mà lúc đó người ta còn đang ngủ, em ấy khẩn trương mấy tiếng liền"

"Sau đó cô ấy đồng ý"

"Cũng có cô gái tìm em, nhưng em không đồng ý đâu, anh biết mà"

"Hơn nữa em vẫn luôn ở một mình, không có bạn cùng phòng mới"

"Lần sau anh đến gặp em có thể nói vài câu với em được không, anh lần nào cũng không nói gì cả, một lúc đã chẳng thấy tăm hơi"

"Ít nhất cũng ôm em một cái chứ"

"Bỏ đi, anh đến là tốt rồi, em sẽ chờ gặp anh"

"Đã lâu không bay ra nước ngoài, thị thực sắp quá hạn cả rồi"

"Lần này em đi có thể bảo Kim Jae-yeon mời em một bữa không, dù sao ổng cũng là bạn anh mà"

"Nhưng ổng sẽ nói chuyện với em chứ, trước đây anh đã nói xấu em với ổng, có khi ổng sẽ ghét em"

"Lần sau trở về em sẽ đi chào cô chú"

"Em đi đây, anh cần gì thì vào trong mơ tìm em nhé"

Tôi áp sự nghẹn ngào trong cổ họng xuống, cuối cùng nhìn thoáng qua khuôn mặt tươi cười trên ảnh chụp, dọc theo con đường từng đi qua, xuống núi trở về.

Về sau, con đường dài mấy ngàn cây, bầu trời cao mấy vạn thước, đều chỉ có một mình tôi.

Hết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net